Chương 11: Trái Tim Rung Động Và Những Lời Thách Thức
Sau khi Diệp Nguyệt rời đi, không gian yên tĩnh trở lại, nhưng bầu không khí giữa Tinh Nhi và Như Băng vẫn mang theo sự nặng nề. Dường như mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, không ai muốn phá vỡ sự im lặng.
Như Băng bước chậm rãi bên cạnh Tinh Nhi, đôi mắt nàng đôi khi lén lút liếc nhìn cô bé. Ánh mắt ấy chứa đầy sự phức tạp: lo lắng, bất lực, và cả một chút cảm giác bị đe dọa.
"Tinh Nhi," cuối cùng Như Băng cũng cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng. "Em thật sự không bận tâm đến Diệp Nguyệt sao? Cô ta... không giống người bình thường."
Tinh Nhi dừng bước, quay lại nhìn Như Băng. Ánh mắt xanh biếc của cô bé như ánh sáng băng giá, lạnh lẽo nhưng sắc bén.
"Chị nghĩ tôi cần phải bận tâm sao?" Tinh Nhi hỏi, giọng nói bình thản đến mức làm người đối diện cảm thấy khó chịu.
Như Băng nhíu mày, sự lo lắng trong lòng nàng ngày càng rõ rệt. "Tinh Nhi, không phải chị nghi ngờ khả năng của em, nhưng những người như Diệp Nguyệt luôn nguy hiểm vì họ không chỉ mạnh mẽ, mà còn biết cách đùa giỡn với cảm xúc của người khác."
Tinh Nhi nhún vai, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. "Nếu cô ta muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng cô ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để cô ta thao túng."
Trong khi đó, cách đó không xa...
Diệp Nguyệt ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, mái tóc tím dài óng ả khẽ lay động trong gió. Gương mặt cô hiện lên một nụ cười đầy thỏa mãn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự kiên định.
"Tinh Nhi, em thật sự thú vị hơn ta tưởng." Cô thì thầm, tay vẽ những vòng ma pháp nhỏ trong không trung. "Nhưng điều làm ta thích thú hơn cả chính là cái cách em không bao giờ chịu để lộ cảm xúc thật. Ta sẽ chờ, chờ đến ngày em phải khuất phục trước trái tim của mình."
Một bóng người xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng như gió. Đó là một cô gái khác, mặc bộ váy đen thanh lịch, đôi mắt đỏ rực như viên hồng ngọc và khí chất lạnh lùng không kém gì Tinh Nhi.
"Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ rằng Tinh Nhi sẽ để ý đến ngươi sao?" Cô gái kia nói, giọng nói mang theo chút trêu chọc lẫn khinh thường.
Diệp Nguyệt quay lại, ánh mắt không hề dao động. "Trần Như Băng, ngươi nghĩ ta không đủ sức sao?"
Cô gái được gọi là Trần Như Băng nhún vai, khoanh tay trước ngực. "Tinh Nhi là một người đặc biệt. Cô bé không giống những kẻ mà ngươi có thể dễ dàng chinh phục bằng những lời hoa mỹ."
Diệp Nguyệt đứng dậy, bước đến gần Trần Như Băng. Cô nở một nụ cười đầy thách thức. "Ngươi cũng muốn tranh giành em ấy, đúng không? Nhưng đừng quên, ta không dễ dàng từ bỏ bất kỳ thứ gì mà ta muốn."
Trần Như Băng cười nhạt, ánh mắt sắc bén. "Vậy thì cứ thử đi. Ta rất mong chờ xem ai sẽ là người chiến thắng trong trò chơi này."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như những tia lửa va chạm trong không khí. Rõ ràng, cả hai đều không muốn nhường bước trong cuộc chiến giành lấy trái tim của cô bé loli bí ẩn.
Quay trở lại với Tinh Nhi và Như Băng...
Cả hai tiếp tục hành trình tiến sâu vào cánh rừng. Những tán cây cao vút che kín ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian u ám nhưng cũng đầy mê hoặc.
Tinh Nhi dừng lại trước một cái cây lớn, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào thân cây. Một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện, bao trùm lấy cô bé.
Như Băng tò mò tiến lại gần. "Tinh Nhi, em đang làm gì vậy?"
"Chỉ là kiểm tra." Tinh Nhi đáp ngắn gọn, ánh mắt không rời khỏi cái cây. "Cánh rừng này không phải nơi bình thường. Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta."
Như Băng lập tức rút kiếm, ánh mắt quét qua xung quanh. "Em có chắc không? Nếu thật sự có nguy hiểm, chúng ta nên rời đi ngay."
Tinh Nhi khẽ lắc đầu. "Không cần. Tôi muốn biết thứ gì đang chờ đợi chúng ta."
Ngay khi cô bé nói dứt lời, một âm thanh rùng rợn vang lên từ phía xa. Những bóng đen bắt đầu xuất hiện, bao quanh họ.
Như Băng nâng kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm tỏa ra như ngọn lửa rực rỡ trong bóng tối. "Tinh Nhi, đứng sau chị!"
Nhưng thay vì làm theo, Tinh Nhi tiến lên phía trước, ánh mắt cô bé băng lãnh như muốn đông cứng mọi thứ.
"Chị nghĩ những thứ này có thể làm tôi sợ sao?"
Cô bé giơ tay, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ quét qua những bóng đen. Trong nháy mắt, tất cả đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Như Băng hạ kiếm, thở phào nhẹ nhõm. "Tinh Nhi, em thật sự quá mạnh mẽ. Nhưng chị vẫn không thể ngừng lo lắng..."
Tinh Nhi quay lại, nhìn thẳng vào Như Băng. "Chị lo lắng vì chị không đủ mạnh. Nếu chị muốn bảo vệ tôi, hãy tự mình trở nên mạnh mẽ hơn."
Những lời nói lạnh lùng của Tinh Nhi như một nhát dao cắt sâu vào lòng Như Băng. Nhưng nàng biết, cô bé nói đúng.
Xa xa, trong bóng tối...
Diệp Nguyệt và Trần Như Băng cùng đứng quan sát mọi thứ từ xa.
"Tinh Nhi thật thú vị, đúng không?" Diệp Nguyệt cất tiếng, nụ cười trên môi cô càng thêm sâu.
Trần Như Băng không đáp, nhưng ánh mắt nàng đầy quyết tâm.
"Ngươi sẽ không bao giờ thắng được ta, Nguyệt."
"Vậy thì để thời gian trả lời."
Cuộc hành trình của Tinh Nhi ngày càng trở nên phức tạp, khi không chỉ có những mối nguy hiểm từ bên ngoài, mà cả từ những trái tim đang khao khát chinh phục cô bé. Liệu ai mới là người thật sự giành được vị trí trong lòng Tinh Nhi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro