Chương 13: Sự Xuất Hiện Của Người Bí Ẩn


Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa màn sương mờ ảo, tựa như nhịp điệu của một bản hòa ca mà khu rừng hùng vĩ đang thầm cất lên. Như Băng lập tức quay phắt lại, đôi mắt sắc bén lóe lên sự cảnh giác.

"Ai?" Giọng nàng lạnh lùng nhưng chứa đầy uy nghiêm.

Tinh Nhi vẫn đứng yên, đôi mắt xanh biếc hờ hững nhìn về phía những lùm cây phía xa. Cô bé không có chút sợ hãi nào, chỉ khẽ nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc điều gì.

Từ trong màn sương, một bóng dáng uyển chuyển dần hiện ra. Đó là một cô gái cao ráo, mái tóc dài màu xanh thẳm buông lơi như dòng thác nước, đôi mắt tím sâu thẳm lấp lánh ánh sáng kỳ bí. Cô gái mặc một bộ váy lụa mỏng, điểm xuyết những họa tiết ánh bạc tựa như ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.

"Đừng căng thẳng thế, ta không có ý làm hại các người," cô gái mỉm cười, giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo khó tả.

Như Băng không giảm bớt cảnh giác, ánh mắt vẫn sắc như dao. "Ngươi là ai? Theo dõi chúng ta từ khi nào?"

Cô gái bí ẩn khẽ nhướn mày, bước thêm vài bước về phía họ. "Tên ta là Lam Linh. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua và bị... sự đặc biệt của cô bé này thu hút."

Ánh mắt của Lam Linh dừng lại trên Tinh Nhi, chứa đựng một sự tò mò xen lẫn say mê. Tinh Nhi không đáp, chỉ khẽ nhíu mày, như thể sự chú ý này khiến cô bé cảm thấy phiền phức.

"Ngươi muốn gì?" Như Băng cắt ngang, giọng đầy uy hiếp.

Lam Linh bật cười nhẹ, bước đến gần hơn, đôi mắt tím không hề rời khỏi Tinh Nhi. "Ta chỉ muốn làm quen. Một linh hồn như cô bé đây... thật hiếm có. Thậm chí, ta chưa từng thấy bất kỳ ai giống như em ấy."

Như Băng đứng chắn trước Tinh Nhi, đôi vai hơi căng lên. "Dừng ánh mắt đó lại ngay. Cô bé không phải thứ để ngươi tò mò."

Tinh Nhi bất ngờ kéo nhẹ tay áo của Như Băng, giọng lạnh lùng vang lên: "Không cần phải bảo vệ em. Nếu chị ấy dám làm gì, em sẽ tự xử lý."

Lam Linh cười, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú. "Em gái nhỏ, em quả là đặc biệt. Không chỉ sức mạnh mà cả thần thái lạnh lùng ấy... thực sự khiến người khác khó có thể rời mắt."

Tinh Nhi chỉ im lặng, không thèm đáp lại lời khen.

"Ngươi có ý định gì?" Như Băng tiếp tục truy vấn, không muốn để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Lam Linh nghiêng đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Ta không có ý làm hại em ấy, chỉ muốn đi cùng các người một đoạn đường. Có lẽ... ta sẽ tìm được câu trả lời cho những điều mà ta đang tìm kiếm."

Như Băng cau mày. "Tại sao ta phải tin ngươi?"

Lam Linh nhìn sâu vào mắt Như Băng, cười khẽ. "Ngươi có lựa chọn nào khác sao? Ta có thể giúp bảo vệ các ngươi trong rừng sâu này. Nơi đây không phải lúc nào cũng yên bình như vậy đâu."

Không khí căng thẳng bao trùm, nhưng trước khi Như Băng kịp đáp lời, Tinh Nhi bất ngờ mở miệng: "Được thôi. Nhưng nếu ngươi có ý định gì xấu, đừng trách ta không cảnh báo trước."

Lam Linh mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng trong ánh mắt của cô gái lại lướt qua một tia gì đó sâu sắc hơn—một tia cảm xúc khó gọi tên.

Hành Trình Mới

Kể từ lúc Lam Linh gia nhập, bầu không khí giữa nhóm trở nên kỳ lạ. Như Băng không ngừng cảm nhận sự hiện diện của cô gái này, luôn cảm giác rằng Lam Linh đang giấu đi điều gì đó.

Lam Linh, ngược lại, luôn giữ thái độ thân thiện nhưng không kém phần khiêu khích. Những lời trêu chọc của cô thường xuyên nhắm vào Như Băng, như muốn thử xem giới hạn của nàng đến đâu.

"Trần Như Băng, ta không ngờ một người mạnh mẽ như ngươi lại có thể dịu dàng với một cô bé đến vậy," Lam Linh vừa nói vừa nhìn Tinh Nhi.

Như Băng đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng. "Câm miệng đi. Ngươi không hiểu gì về ta cả."

Tinh Nhi, như thường lệ, chỉ im lặng. Nhưng đôi khi ánh mắt cô bé thoáng qua một chút bối rối mỗi khi Lam Linh hướng ánh nhìn quá đỗi mãnh liệt về phía mình.

Một Đêm Yên Tĩnh

Khi màn đêm buông xuống, nhóm ba người dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ. Như Băng nhóm lửa, ánh sáng bập bùng phản chiếu trên khuôn mặt nghiêm nghị của nàng. Lam Linh ngồi đối diện, đôi mắt tím chăm chú quan sát Tinh Nhi.

"Ta thật sự tò mò... em rốt cuộc là gì?" Lam Linh đột ngột lên tiếng, phá tan sự yên lặng.

Tinh Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo đối diện cô gái. "Em không biết, và cũng không quan tâm."

Lam Linh nhếch môi, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một tia đau buồn khó nhận ra. "Em không tò mò về bản thân mình sao? Một thực thể mạnh mẽ như em, chẳng lẽ không muốn biết lý do mình tồn tại?"

Tinh Nhi im lặng một lúc lâu trước khi trả lời: "Em không cần lý do để tồn tại. Em chỉ cần đi tiếp."

Lam Linh hơi sững lại trước câu trả lời, nhưng sau đó lại bật cười. "Ngươi quả thật rất đặc biệt, bé con. Và ta nghĩ, ngươi có lẽ là lý do khiến ta tiếp tục hành trình này."

Như Băng đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét về phía Lam Linh. "Đừng cố gắng thuyết phục cô bé. Ta sẽ không để ngươi lợi dụng em ấy."

Lam Linh chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng cô biết, cuộc hành trình này sẽ không đơn giản như mình nghĩ.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, một sự ràng buộc không tên bắt đầu nảy mầm giữa ba con người—những linh hồn mang theo bí mật và trái tim đang dần bị giam cầm bởi sự hiện diện của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro