Chương 4: Kẻ Lạ Mặt Trong Rừng Sâu
Bóng đêm dần buông xuống, khu rừng chìm vào tĩnh lặng đến rợn người. Chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió nhẹ và tiếng côn trùng rỉ rả vang lên như bản nhạc nền quỷ dị. Như Băng và Tinh Nhi vẫn đang dừng chân bên bờ suối nhỏ, ánh sáng từ lửa trại hắt lên khuôn mặt của cả hai, tạo nên một không khí vừa ấm cúng, vừa kỳ bí.
Như Băng xé miếng bánh khô, đưa cho Tinh Nhi. "Này, ăn đi. Em cả ngày không ăn gì rồi."
Tinh Nhi không phản ứng ngay. Ánh mắt xanh thẳm của cô bé hướng về ngọn lửa bập bùng, như đang suy nghĩ điều gì đó xa xăm. Một lúc sau, cô mới nhận lấy bánh từ tay Như Băng, khẽ gật đầu thay lời cảm ơn.
"Tinh Nhi," Như Băng lên tiếng, giọng đầy vẻ trầm tư. "Em thật sự... không sợ bất cứ điều gì sao?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tinh Nhi quay đầu lại, đôi mắt băng lãnh nhìn thẳng vào Như Băng. "Sợ hãi là gì?"
Như Băng sững người. Đó không phải là câu trả lời nàng mong đợi. "Sợ hãi là... cảm giác khi đối mặt với nguy hiểm, khi em không chắc mình có thể vượt qua hay không."
"Nếu vậy," Tinh Nhi đáp, giọng nói không chút gợn sóng. "Em không có lý do để sợ."
Như Băng im lặng. Dường như giữa họ luôn tồn tại một bức tường vô hình mà nàng không thể nào phá vỡ.
Tiếng động bất thường vang lên từ phía rừng sâu. Một cành cây gãy răng rắc, kéo Như Băng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng lập tức nắm lấy thanh kiếm đặt bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng tối.
"Ai đó?" Nàng lớn tiếng hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Không có ai trả lời. Thay vào đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn vang lên, ngày một gần hơn, khiến không khí xung quanh như đông đặc lại.
Tinh Nhi vẫn ngồi yên, đôi mắt không rời khỏi bóng tối trước mặt. "Chúng ta không chỉ có hai người ở đây," cô bé nói, giọng bình thản như đang nói về điều hiển nhiên.
Như Băng nghiến răng. Nàng cảm nhận được luồng khí kỳ lạ đang len lỏi qua các tán cây. Đó không phải là khí tức của một sinh vật bình thường.
Bóng dáng một cô gái xuất hiện từ phía xa. Cô ấy mặc một bộ váy đen dài, ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vẻ mảnh mai nhưng đầy quyến rũ. Mái tóc dài, đen nhánh buông xuống như thác nước, đôi mắt đỏ rực như lửa, tỏa ra một sức hút kỳ lạ.
"Ồ, xin lỗi vì đã làm phiền hai người," cô gái cất giọng, từng từ như mang theo chút ý cười. "Ta chỉ đi ngang qua và... tình cờ cảm nhận được một thứ rất thú vị."
"Ngươi là ai?" Như Băng hỏi, giọng đầy đề phòng.
Cô gái không trả lời ngay. Thay vào đó, ánh mắt đỏ rực của cô dừng lại trên người Tinh Nhi, ánh lên một sự thích thú rõ rệt. "Cô bé này... là gì thế nhỉ? Một viên ngọc quý hiếm thấy giữa khu rừng hoang dã?"
Tinh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô gái. "Ngươi đang nói điều vô nghĩa gì vậy?"
Cô gái khẽ cười, tiến thêm một bước. "Không phải vô nghĩa đâu, bé con. Ta chỉ đang ngưỡng mộ... vẻ đẹp của em."
Như Băng đứng chắn trước mặt Tinh Nhi, ánh mắt cảnh giác. "Đừng tiến lại gần hơn. Ta không biết ngươi muốn gì, nhưng nếu ngươi có ý định xấu, ta sẽ không ngần ngại ra tay."
Cô gái dừng bước, nụ cười vẫn không tắt. "Được rồi, được rồi. Ta chỉ muốn làm quen thôi. Không cần căng thẳng như vậy đâu."
Cuộc đối thoại căng thẳng nhưng không hề có dấu hiệu bùng nổ. Tuy nhiên, Tinh Nhi bất ngờ đứng dậy, tiến lên một bước.
"Ngươi không phải người thường," cô bé nói, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết. "Ngươi muốn gì?"
Cô gái nhún vai, nụ cười trên môi bỗng trở nên dịu dàng. "Ta chỉ muốn biết em là ai, bé con. Từ lúc ta cảm nhận được sự hiện diện của em, ta đã bị hút hồn. Không thể không tìm đến để tận mắt chứng kiến."
Tinh Nhi không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô gái. Một lúc sau, cô mới quay sang Như Băng. "Chúng ta không cần ở đây lâu hơn nữa. Chị, đi thôi."
Như Băng gật đầu, vẫn không quên giữ chặt thanh kiếm bên người. Nhưng trước khi họ kịp rời đi, cô gái bất ngờ cất tiếng.
"Chờ đã."
Như Băng quay lại, đôi mắt cảnh giác. "Ngươi còn muốn gì?"
Cô gái khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực ánh lên chút trêu chọc. "Ta có thể đi cùng không? Rừng sâu ban đêm lạnh lẽo lắm. Ta hứa sẽ không gây rắc rối."
Như Băng nghiến răng. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?"
"Tin hay không tùy chị," cô gái cười khẽ. "Nhưng ít nhất... em ấy có vẻ không ghét ta."
Ánh mắt của cô một lần nữa hướng về phía Tinh Nhi, đầy ý tứ.
Tinh Nhi không đáp, nhưng sự im lặng của cô bé khiến Như Băng cảm thấy bất an. "Không cần, ngươi cứ tự lo cho mình đi," nàng đáp dứt khoát, nắm lấy tay Tinh Nhi kéo đi.
Tuy nhiên, ánh mắt đỏ rực kia vẫn dõi theo từng bước chân của họ, như một lời khẳng định rằng đây không phải là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Khi cả hai đã đi xa, cô gái bí ẩn vẫn đứng yên tại chỗ, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
"Cô bé đó..." Cô thì thầm, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. "Không dễ gì để có được một trái tim như thế. Nhưng ta thích thử thách."
Trong bóng tối, một lời hứa ngấm ngầm được đặt ra, rằng cô sẽ làm mọi cách để quấn lấy cô bé loli kia – dù phải tranh giành với bất kỳ ai, kể cả người đi cùng.
kết thúc chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro