Chương 8: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


Tinh Nhi và Như Băng rời khỏi ngôi làng khi ánh nắng buổi sáng còn dịu nhẹ, tia sáng vàng óng xuyên qua những tán lá, nhuộm vàng con đường mòn uốn lượn trước mặt. Dù không nói ra, cả hai đều cảm nhận được bầu không khí xung quanh không còn đơn thuần như trước.

"Em nghĩ ai là kẻ đứng sau chuyện tối qua?" Như Băng lên tiếng, phá tan sự im lặng.

"Không biết," Tinh Nhi đáp gọn, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. "Nhưng chắc chắn chúng không phải những kẻ đơn lẻ."

Như Băng nhíu mày, vẻ mặt đầy suy tư. Dù biết Tinh Nhi mạnh mẽ, nàng không khỏi lo lắng cho sự an nguy của cô bé.

Khi cả hai vừa bước qua một con suối nhỏ, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi một cách kỳ lạ. Một cánh đồng hoa bạt ngàn hiện ra trước mắt, rực rỡ với những sắc màu sặc sỡ.

"Cảnh này..." Như Băng ngạc nhiên. "Không thể nào. Chúng ta không đi qua khu vực này trước đó."

Tinh Nhi dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cánh đồng hoa. "Đây là ảo cảnh."

"Em chắc chứ?"

Cô bé không đáp, chỉ giơ tay lên, một luồng sáng nhạt từ lòng bàn tay phát ra, quét qua không gian trước mặt. Lập tức, cánh đồng hoa biến mất, thay vào đó là một khu vực hoàn toàn khác – một ngôi đền cổ kính nằm lặng lẽ giữa rừng, bao quanh bởi những thân cây cổ thụ héo úa.

"Chúng ta đã bị dẫn dụ," Tinh Nhi nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng không giấu được sự cảnh giác.

Trước ngôi đền, một bóng dáng yểu điệu từ từ bước ra. Đó là một cô gái với mái tóc dài bạch kim mềm mại, đôi mắt đỏ rực như viên hồng ngọc, và làn da trắng tựa sứ. Bộ váy màu đen bó sát cơ thể, thêu những họa tiết tinh xảo, càng làm nổi bật vẻ đẹp bí ẩn của cô.

Cô gái nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn Tinh Nhi. "Cuối cùng, ta cũng tìm thấy em, Tinh Nhi."

"Cô là ai?" Tinh Nhi hỏi, giọng không chút cảm xúc.

"Ta là Diệp Nguyệt," cô gái đáp, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo chút gì đó mê hoặc. "Người đã dõi theo em từ rất lâu."

Như Băng lập tức đứng chắn trước Tinh Nhi, ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Nguyệt. "Cô muốn gì?"

Diệp Nguyệt nghiêng đầu, nụ cười vẫn không thay đổi. "Ta chỉ muốn gặp em ấy thôi. Đừng căng thẳng như vậy."

"Gặp tôi?" Tinh Nhi nhíu mày. "Vì lý do gì?"

"Vì em rất đặc biệt," Diệp Nguyệt nói, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. "Ta chưa từng gặp ai giống em. Em mạnh mẽ, bí ẩn, và... vô cùng cuốn hút."

Không khí đột ngột trở nên căng thẳng. Như Băng lập tức rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Nguyệt.

"Nếu cô không có ý định tốt, thì đừng trách tôi ra tay."

Diệp Nguyệt bật cười khẽ, nụ cười như chuông bạc vang lên giữa không gian tĩnh lặng. "Băng tỷ tỷ, ta không hề có ý đe dọa. Nhưng nếu chị muốn bảo vệ em ấy đến vậy, có lẽ chúng ta sẽ phải thử sức."

Lời nói chưa dứt, một luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ Diệp Nguyệt, tạo thành áp lực nặng nề bao trùm không gian.

Tinh Nhi bước lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Diệp Nguyệt. "Nếu cô muốn thử, tôi sẽ không nương tay."

Ngay khi câu nói vừa dứt, không gian xung quanh dường như vỡ vụn. Hai luồng sức mạnh đối lập lao vào nhau, tạo nên một cơn gió lốc mạnh mẽ, cuốn phăng những thân cây xung quanh.

"Quả nhiên, em rất đặc biệt," Diệp Nguyệt nói, giọng nói vẫn bình thản dù đang bị áp lực từ sức mạnh của Tinh Nhi đè ép.

Cuộc giao tranh diễn ra với tốc độ kinh hoàng. Từng luồng ánh sáng chói lòa lóe lên giữa không trung, kèm theo những tiếng nổ vang dội. Diệp Nguyệt cười đầy thích thú, như thể việc chiến đấu với Tinh Nhi là một trò chơi đầy mê hoặc.

"Em đúng là người khiến ta không thể rời mắt," Diệp Nguyệt nói, nụ cười vẫn không đổi.

Tinh Nhi không đáp, chỉ tập trung toàn bộ sức mạnh vào từng đòn tấn công. Dù cô bé không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Nguyệt quả thực là một đối thủ đáng gờm.

Khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, cả hai đứng đối diện nhau, không ai nhượng bộ.

"Thật tuyệt vời," Diệp Nguyệt nói, giọng nói đầy sự thỏa mãn. "Ta chưa từng gặp ai như em, Tinh Nhi. Ta nhất định phải có được em."

Như Băng lập tức chắn trước Tinh Nhi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Nguyệt. "Cô đừng hòng!"

Diệp Nguyệt khẽ cười. "Ta sẽ không tranh cãi với chị bây giờ. Nhưng hãy nhớ, Tinh Nhi là của ta."

Nói rồi, cô gái bí ẩn biến mất trong màn sương, để lại một bầu không khí nặng nề.

Như Băng quay lại nhìn Tinh Nhi, lo lắng hỏi: "Em có sao không?"

Tinh Nhi lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng về nơi Diệp Nguyệt biến mất. "Cô ta không giống những kẻ khác. Đây mới chỉ là khởi đầu."

Cuộc hành trình của hai người tiếp tục, nhưng giờ đây, một bóng hình bí ẩn đã xuất hiện, kéo theo những âm mưu và cảm xúc không thể đoán trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro