Chương 232-233
Chương 232: Thí luyện trở về.
Đại sảnh truyền tống thành Bạch Hà lúc này đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
"Ha ha ha, cuối cùng từ địa phương rách nát kia ra ngoài rồi, thật sắp khiến mình nghẹn chết."
"Người ở thành Bạch Hà thật nhiều nha!"
"Cậu còn nói, chúng ta ở nơi quỷ quái kia lâu chừng nào!"
Tiếng nói chuyện của mấy người này quanh quẩn trong đại sảnh truyền tống, mấy người họ chính là đám Hỏa Vũ mới từ Thí Luyện của Thần trở về.
Khi họ đi ra đại sảnh truyền tống, nhất thời dẫn tới rất nhiều người chơi chú ý.
Bởi vì trang bị của bọn Hỏa Vũ quá chói mắt, suýt chút nữa làm loè mù mắt người khác, dù là thành viên thuộc đoàn tinh anh chủ lực của công hội nhất lưu cũng không gì hơn cái này.
Trang bị tệ nhất của 8 người nọ đều là cấp Huyền Thiết, trong đó người có trang bị tốt nhất là mục sư Tử Yên Lưu Vân, tuy là trang bị trên người không phải một bộ, thế nhưng có 6 món trang bị cấp Bí Ngân cộng thêm một cây pháp trượng Tinh Kim, thấy thế nào cũng chói mắt không gì sánh được, vượt xa thành viên đoàn chủ lực của công hội, hơn nữa những trang bị hoa lệ ấy còn mặc ở trên người thanh mảnh duyên dáng của Tử Yên Lưu Vân, càng tôn thêm vẻ rạng ngời rực rỡ, cứ như thiên sứ giáng trần, làm người ta ghé mắt.
Ngoại trừ cô gái xinh đẹp như Tử Yên Lưu Vân, trong đội ngũ còn có một cô có vóc người thướt tha, mặc áo da bó sát người màu đỏ rực, nhìn rất bốc lửa là Hoả Vũ.
Có hai mỹ nữ đặc sắc như thế tồn tại, tự nhiên kéo không ít sự chú ý.
Rất nhiều đoàn đội chuẩn bị đánh phó bản đoàn đội đều đã đi đến, tới tấp phát ra lời mời với Hoả Vũ, muốn mời Hoả Vũ cùng họ hạ phó bản đoàn đội hai mươi người.
Có mục sư mạnh như Tử Yên Lưu Vân, trợ giúp đoàn thể ra sao không cần nói cũng biết, hơn nữa ngoại trừ Tử Yên Lưu Vân ra, trang bị của Thủ Hộ Kỵ Sĩ Khả Nhạc cũng vô cùng tốt, nếu có thể ôm bắp đùi những cao thủ này, lấy được mấy trang bị chẳng phải là chuyện dễ.
Đáng tiếc ảo tưởng đẹp đẽ của bọn họ đã định bị đập nát, vì Hỏa Vũ không chút do dự liền từ chối sạch.
"Đẳng cấp của chúng ta bây giờ thấp hơn người ta không ít, chờ mua xong đồ tiếp tế thì cúng ta đi thăng cấp đi." Hỏa Vũ hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt soi mói của người chơi xung quanh, trực tiếp nói trong kênh đoàn đội.
Tất cả mọi người không có phản đối, trải qua mấy ngày ở chung, Hỏa Vũ đã trở thành chỉ huy của đội ngũ này, nhất là năng lực chỉ huy của Hỏa Vũ. Nếu không phải là dựa vào Hỏa Vũ chỉ huy, bọn họ cũng không sống được tới giờ.
Đang khi đám Hoả Vũ muốn đến thương hội Vệt Sao mua đồ, thì phía trước đi tới hơn mười người, tuy rằng trên người bọn họ không có huy chương công hội, nhưng rõ ràng thấy được họ là một đoàn đội không thể coi thường, cầm đầu là một thuẫn chiến sĩ có gương mặt hơi gầy gò nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng không che giấu được ánh mắt sắc bén, trên người của hắn còn là một bộ trang phục Huyền Thiết level 10 cộng thêm tấm khiên cấp Bí Ngân và đoản kiếm một tay đã đủ để chứng minh thực lực của hắn.
Khi bọn Hỏa Vũ khiếp sợ vì trang bị và thực lực của cái đoàn đội này, đoàn đội đối diện cũng rất khiếp sợ.
"Con bà nó, cô em kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, trên người lại có 6 món trang bị cấp Bí Ngân, mình không phải hoa mắt đi."
"Thuỷ Hoá, tôi khinh bỉ cậu, cậu thế mà chỉ lo nhìn thân thể người ta, không thấy vũ khí của cô em mục sư đấy à? Còn có pháp trượng mà chú thuật sư hèn mọn kia cầm trong tay sao? Đều là trên cấp Bí Ngân cả."
"Cút! Tôi làm sao có thể hứng thú với lũ đực rựa, rõ ràng tôi chú ý đầu tiên đến cô em nóng bỏng bên cạnh kia."
"…"
Thủ Hộ Kỵ Sĩ Khả Nhạc của đội Hỏa Vũ mặc dù không bằng MT bên họ, nhưng mục sư và chú thuật sư bên bọn hắn rõ ràng kém một bậc, hơn nữa đoàn đội Hỏa Vũ cũng là dã đoàn, không phải đoàn chủ lực chánh quy của công hội lớn.
Ở thành Bạch Hà là nơi tài nguyên chủ yếu đều bị các công hội lớn lũng đoạn, dã đoàn có được bộ trang bị như thế, tuyệt đối là hiếm hoi chỉ đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể không khiến người ta quan tâm chứ?
"Chào cô, tôi là Thương Lang Chiến Thiên đội trưởng Thánh Bôi kỵ sĩ đoàn." Đội trưởng Thương Lang Chiến Thiên ẩn giấu tình cảm mình trên gương mặt chủ động mở miệng chào hỏi với Hoả Vũ.
"Hoả Vũ, đội trưởng đội Linh Dực." Hỏa Vũ cũng có ý kết bạn.
Thạch Phong giao cho Hỏa Vũ quản lý đoàn thể, Hỏa Vũ biết đây là sự tín nhiệm của Thạch Phong với cô ấy, cô cũng không muốn làm Thạch Phong thất vọng, vì sau này sẽ thành lập công hội, cô làm người quản lý đương nhiên nghĩ biện pháp giúp thực lực đoàn đội lớn mạnh và mở rộng.
Trước mắt có dã đoàn mạnh như vậy, nhất là đội trưởng Thương Lang Chiến Thiên khiến người ta có một loại cảm giác cao thủ nhìn không thấu, mặc dù không có giao thủ, thế nhưng Hỏa Vũ biết hắn là cao thủ đỉnh cấp ít có, nếu như mình PK với Thương Lang Chiến Thiên hoàn toàn không chiếm được ưu thế. Nếu như có thể kéo cao thủ như vậy vào đoàn đội của công hội, thế thì sau này hạ phó bản đoàn đội loại lớn không cần lo lắng rồi.
"Hoả Vũ?" Thương Lang Chiến Thiên hơi sửng sờ, "Cô chính là Hoả Vũ đứng đầu bảng xếp hạng đẳng cấp khi đợt người đầu tiên tiến vào thành Bạch Hà? Thật vinh hạnh khi được gặp."
Đánh giá Hỏa Vũ trong lòng Thương Lang Chiến Thiên cao hơn, có thể nói Hỏa Vũ là hắn người chơi nữ có khí thế mạnh nhất sau Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như, nhất là người chơi tự do phái nữ, muốn lăn lộn tại Thần Vực quá khó.
"Chỉ là may mắn mà thôi." Hỏa Vũ cười, "Hình như đội trường Thương Lang đang muốn đi hạ phó bản đoàn đội?"
"Đúng thế, chúng tôi đang chuẩn bị đi Hang ổ Băng Sương level 12." Thương Lang Chiến Thiên cũng không có giấu giếm, "Cô Hoả Vũ đây có hứng thú đi cùng không?"
*Băng Sương 冰霜: ở đây có nghĩa là miêu tả về địa phương có tình huống thời tiết giá rét, khắc nghiệt.
Hang ổ Băng Sương level 12 là phó bản đoàn đội hai mươi người, hiện tại ngoại trừ đoàn chủ lực của công hội lớn, căn bản không có dã đoàn nào có thực lực để dám vào đó.
"Cám ơn ý tốt của đoàn trưởng Thương Lang, chúng tôi còn có việc, nếu như về sau có cơ hội nhất định sẽ đi cùng." Hỏa Vũ trực tiếp từ chối, bởi vì Thạch Phong bảo các cô thăng cấp trước, còn việc lớn muốn làm, nếu như bây giờ vào phó bản thì tốc độ lên cấp nhất định sẽ chậm rất nhiều, thậm chí sẽ làm điểm kinh nghiệm giảm đi, cho nên Hỏa Vũ từ chối thẳng.
"Thực sự là đáng tiếc, chúng ta thêm bạn đi, nếu sau này cùng hạ phó bản lớn thì cũng dễ dàng liên lạc." Thương Lang Chiến Thiên gửi một lời mời kết bạn cho Hỏa Vũ.
Nếu là cao thủ Thần Vực, chắc chắn sẽ không thoả mãn với trang bị bình thường, đều sẽ hứng thú với trang bị cao cấp, nhưng muốn thu hoạch được trang bị cao cấp, thì ngoại trừ đánh Lãnh Chúa dã ngoại và nhiệm vụ đặc biệt ra, cũng chỉ có phó bản đoàn đội mới lấy được, nhất là phó bản đoàn đội loại hình lớn.
Thế nhưng dã đoàn không giống công hội, rất rời rạc, hơn nữa chất lượng thành viên không đồng nhất, chỉ bằng vào một cái dã đoàn căn bản không đủ, cho nên phải gộp đoàn, liên hợp những dã đoàn khác, như vậy mới có thể tiến công chiếm đóng phó bản loại hình lớn năm mươi người trở lên.
Bất quá dã đoàn tầm thường cũng không được, nhất định phải là dã đoàn đủ mạnh mới được, bằng không đi loại hình lớn vốn cũng là đi chịu chết, cho nên mới phải kết bạn với những dã đoàn mạnh mẽ, có đồng đội đủ mạnh đảm bảo, hoàn toàn sẽ không thua kém đoàn chủ lực của công hội lớn, công lược phó bản loại hình lớn cũng dễ dàng rất nhiều.
Đang khi Hỏa Vũ và Thương Lang Chiến Thiên thêm bạn lẫn nhau, Thạch Phong đã đi tới thành Hắc Dực, chuẩn bị tiến hành lần thứ ba giao dịch cùng Thủy Sắc Tường Vi.
Lúc này đây Thạch Phong cũng không có mang đến bao nhiêu trang bị và vũ khí level 10, bởi vì đẳng cấp người chơi đều đã cao, những món level 10 này đều không bán được giá cao nữa, cho nên Thạch Phong không có chế tạo bao nhiêu, mà chuẩn bị thứ tốt khác, thứ này đủ để cho bất kì một công hội nhất lưu nào đều phải rung động, phải còn xem Thủy Sắc Tường Vi bằng lòng ra giá bao nhiêu tiền.
Hôm nay cũng là ngày định kì phòng đấu giá Hắc Dực ở thành Hắc Dực cử hành hội đấu giá, đối với người chơi có tiền mà nói, nếu có thể thì tuyệt không bỏ qua, chưa nói tới Thạch Phong là kẻ có rất nhiều nhiều tiền.
Nhưng Thạch Phong đợi nửa ngày ở nhà hàng hẹn trước cũng không thấy Thủy Sắc Tường Vi qua đây, ngược lại một gã đàn ông béo ị đi tới, lẳng lặng ngồi ở đối diện Thạch Phong, mỉm cười tao nhã lịch sự mà nói: "Đại sư Hắc Viêm, chào anh, cô Thuỷ Sắc hôm nay có việc gấp, cho nên phái tôi đến giao dịch. Đối với chuyện bất tiện này cô Thuỷ Sắc bày tỏ rất có lỗi."
Thương Lang Chiến Thiên - 苍狼战天: Sói Xám Đánh Trời.
Chương 233: Giao dịch có giá trên trời.
"Cô Thuỷ Sắc có việc gấp?" Thạch Phong hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, mặc dù có chuyện gì không thể nói cho các hạ biết, nhưng tôi là Thư Sinh Đàm Tiếu có thể thay thế cô Thuỷ Sắc giao dịch với các hạ."
Bất quá Thạch Phong có chút không tin.
Mỗi lần giao dịch song phương đều có thể có được tiền lời to lớn, chuyện trọng yếu như vậy theo lý mà nói căn bản không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, cho dù có việc gấp cũng có thể liên hệ hắn trước, nhưng Thủy Sắc Tường Vi cũng không có làm như vậy.
Nhìn người đàn ông béo ị nở nụ cười híp mắt kia, nhìn qua có vẻ là người hiền lành thế nhưng tản ra cảm giác khôn khéo chỉ có người đi làm ăn nhiều rồi mới có.
Thực tế ảo, ở đây tựa như trong thế giới chân thật vậy, dù là dáng vẻ của người chơi, hay là nét mặt, đều sẽ bộc lộ hoàn toàn.
Thạch Phong kinh nghiệm phong phú Chinh chiến Thần Vực mười năm nhìn thấu một chút hoảng loạn trong đôi mắt vui vẻ kia.
"Nếu cô Thuỷ Sắc có việc, như vậy giao dịch của chúng ta liền để lần sau đi." Thạch Phong cười nhạt, bỗng nhiên đứng lên, "Tôi còn có việc, đi trước vậy."
Nghe thấy Thạch Phong muốn đi, không có ý muốn giao dịch, sắc mặt gã béo ị kia chợt biến đổi, nụ cười thân thiện lộ ra chút lo lắng, nhất là chứng kiến Thạch Phong đã đứng lên chuẩn bị đi mất.
"Đại sư Hắc Viêm đừng vội đi như thế, tuy rằng cô Thuỷ Sắc không tới, nhưng Hoàng Hôn Hồi Hưởng (nên để như thế hay là Tiếng Vọng Hoàng Hôn, mn cho ý kiến?) chúng tôi mang đủ thành ý tới đây, ra giá cao hơn trước kia 30%." Thư Sinh Đàm Tiếu cũng vội vàng đứng lên kéo Thạch Phong mà nói nhanh.
"30%, xem ra thành ý của các người thực sự rất đủ nha." Thạch Phong dừng bước, quay đầu nhìn về phía gã đàn ông béo ục ịch, cười nói, "Anh đã nói thế, thì chúng ta liền dựa theo chuyện đã hứa hẹn lúc trước bàn giá cả đi."
"Đương nhiên, đương nhiên." Thư Sinh Đàm Tiếu liên tục gật đầu, lần nữa nở nụ cười mỉm thân thiện.
Rồi hai người lần nữa ngồi xuống bắt đầu nói chuyện giao dịch.
"Lần trước tôi nói thứ cô Thuỷ Sắc kiếm không biết anh mang tới chưa?" Thạch Phong hỏi.
"Đại sư Hắc Viêm xem đi." Thư Sinh Đàm Tiếu lấy ra bao khoáng thạch. Bên trong phần lớn đều là Tảng Đá Kiên Cố, cũng không thiếu tài liệu rèn hi hữu.
Hơn nữa Thư Sinh Đàm Tiếu ngoại trừ lấy ra năm cái bao có dung lượng chứa đựng khoáng thạch lớn nhất là 400 ô ra, còn có một ba lô bằng da màu đen, trên mặt ngoài có khắc rất nhiều ký hiệu, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
"Không hổ là Hoàng Hôn Hồi Hưởng, thậm chỉ bao khoáng thạch ma văn đều có thể lấy ra." Thạch Phong thầm giật mình.
Bao khoáng thạch ma văn là bao khoáng thạch phẩm chất Huyền Thiết, dung lượng lớn hơn bao khoáng thạch phẩm chất phổ thông rất nhiều, bởi vì bên trong tương đương với một không gian chứa đựng cực lớn, chỉ tính dung lượng thôi chính là bằng gấp bốn lần bao khoáng thạch bình thường, cao tới một ngàn hai trăm ô.
Bất quá muốn có được thứ này không dễ dàng, chỉ có đánh chết cấp Lãnh Chúa trong hang mỏ mới có tỉ lệ rơi khá thấp.
So sánh với lần trước, lượng giao dịch lần này cực lớn, Thư Sinh Đàm Tiếu chuẩn bị chừng hơn hai ngàn tổ Tảng Đá Kiên Cố, còn có ba trăm tổ Tinh Thiết, bốn trăm tổ mỏ bạc, hai trăm tổ quặng Bí Ngân, còn có một trăm tỏ mỏ vàng mà vương quốc Tinh Nguyệt hiện tại cũng không có.
Cần sức người và sức của lớn nhường nào mới có thể lấy được nhiều đồ thế này.
Đây chính là thực lực của công hội nhất lưu, công hội bình thường hoàn toàn không cách nào so sánh.
"Được, đây là thứ lần trước cô Thuỷ Sắc yêu cầu, không nói đến những khoáng thạch kia, với giá thêm 30% anh đã nói, tổng cộng chuyển cho tôi một trăm hai chục triệu điểm tín dụng là được." Thạch Phong lấy ra một tờ giấy trải qua hệ thống mã hóa để lên bàn, đây là tin tức chỉ có người được chỉ định mới xem được, người ngoài không có biện pháp gì xem nổi.
Nghe thấy giá một trăm hai chục triệu điểm tín dụng, Thư Sinh Đàm Tiếu ngây ngẩn cả người, hồng trà uống vào trong miệng cũng thiếu chút phun ra ngoài, tay thoáng run rẩy làm rơi chén trà xuống đất.
"Một trăm hai chục triệu điểm tín dụng, chính là vì phần tin tức trải qua mã hoá này?" Thư Sinh Đàm Tiếu nhìn lá thư trắng trên bàn, sắc mặt khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hai mắt hơi híp chợt mở, gắt gào trừng mắt Thạch Phong, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Đại sư Hắc Viêm, anh đây quá đáng rồi, chúng tôi thành ý như thế, anh cư xử như vậy không ổn đâu. Hay là anh đang coi thường Hoàng Hôn Hồi Hưởng chúng tôi, không coi trọng cô Thuỷ Sắc?"
Dù Thư Sinh Đàm Tiếu có ngốc cũng biết bất kỳ giao dịch nào bây giờ cũng không khả năng đạt tới mức khủng bố kia. Đây chính là một trăm triệu tín dụng đấy, không phải một trăm triệu đô la âm phủ! Đủ để cho người thường sống thoải mái vô tư một đời, dù cả đời hắn cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
Khả năng duy nhất chính là Thạch Phong đang đùa hắn, hoặc có lẽ là nhìn thấu hắn là giả mạo, bất quá vì phòng ngừa đoán sai, vẫn mượn danh Thủy Sắc Tường Vi.
Thạch Phong cười nhạt, hoàn toàn không thèm để ý Thư Sinh Đàm Tiếu mắt lạnh uy hiếp, không nhanh không chậm mà nói: "Thư Sinh các hạ sao có thể nói như thế, không phải anh nói ra giá cao hơn 30% sao?"
"Tôi chính là dựa theo ước định, lấy ra thứ cô Thuỷ Sắc muốn, lẽ nào cô Thuỷ Sắc quên nói với anh nó là thứ gì, hay là anh căn bản là đồ giả mạo?" Đôi mắt Thạch Phong thoáng hiện tia sáng lạnh, lớn tiếng chất vấn.
"Anh!"
Lúc này Thư Sinh Đàm Tiếu tức nghiến răng.
Bởi vì Thạch Phong đoán ra sự thật rồi còn giả bộ hồ đồ, thế nhưng hắn lại không thể huỵch toẹt ra.
"Đại sư Hắc Viêm, tôi đương nhiên là cô Thuỷ Sắc mời tới, xin đừng thử thăm dò tôi, cô Thuỷ Sắc căn bản cũng không có từng đáp ứng chuyện này." Thư Sinh Đàm Tiếu không ngu, cho rằng đây là Thạch Phong đang thử thăm dò, lập tức liền bình tĩnh lại.
"Thăm dò, tôi thăm dò anh làm cái gì?" Thạch Phong cười nói, "Tôi đang rất nghiêm túc, ngay cả ước định quan trọng như thế mà cô Thuỷ Sắc đều không nhắc tới, mà anh cũng không biết, xem ra anh thật sự là hàng giả, vậy thì thật xin lỗi, giao dịch đến đây kết thúc."
Nói xong Thạch Phong liền đứng lên, chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Nhất thời Thư Sinh Đàm Tiếu cũng ngổn ngang, hắn đã không phân rõ Thạch Phong nói là thật hay giả, ban đầu còn tưởng rằng là Thạch Phong đang đặt mưu, muốn lừa hắn, nhưng bây giờ xem ra là không phải.
"Lẽ nào mình đoán sai, thứ bọn họ thật sự muốn giao dịch, là phần thư kia ư?" Thư Sinh Đàm Tiếu cảm giác đầu đã không đủ dùng rồi, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của Thạch Phong.
Trước còn hứng thú dạt dào, hiện tại liền lạnh giọng rời đi, đến cùng muốn thế nào?
Mỗi lần Thủy Sắc Tường Vi giao dịch mang đến lợi ích ra sao, hắn đủ hiểu rõ, nếu như mỗi lần giao dịch đều có lợi ích lớn như vậy có thể vẫn tiếp tục giữ vững, thì những công hội nhất lưu khác căn bản cũng không khả năng cạnh tranh cùng bọn họ, đã định trước bọn họ sẽ trở thành bá chủ một quốc gia.
Lợi ích khi trở thành người đứng đầu một thành, chính là có thể làm cho những tập đoàn lớn cấp thế giới kia đầu tư, đừng nói mấy trăm triệu, mười mấy tỉ cũng có thể, nếu là trở thành bá chủ một quốc gia, vậy có thể nhận được hơn mườit tập đoàn lớn đầu tư, số lượng tín dụng kiếm được không thể tưởng tượng, một trăm triệu điểm tín dụng trước mắt không đáng kể chút nào.
Bất quá một trăm triệu điểm tín dụng cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa nhiều khoáng thạch trước mắt kia là bọn họ hao hết tâm sức bắt được, nếu đưa hết cho Thạch Phong, bọn họ có khả năng chịu thiệt thòi lớn rồi.
Thậm chí có thể dùng cụm từ thương gân động cốt để hình dung.
Đương nhiên nếu thật có lợi ích tương đương như thế, sẽ cực tốt cho sự phát triển của Hoàng Hôn Hồi Hưởng, một phen trở thành bá chủ vương thành.
Nhưng là Thư Sinh Đàm Tiếu căn bản đoán không ra tâm tư Thạch Phong, không biết Thạch Phong có thành ý hợp tác hay không, lấy thân phận của hắn cũng không dám đánh cuộc.
"Xin đại sư Hắc Viêm chờ một chút, có lẽ cô Thuỷ Sắc đã quên, tôi đi hỏi cô Thuỷ Sắc một chút trước đã, nếu như không có vấn đề, một trăm hai chục triệu điểm tín dụng và những tài liệu này đều là của anh." Thư Sinh Đàm Tiếu quyết định trước níu kéo Thạch Phong ở lại trước, sau lại báo cáo lên cấp trên, để cấp trên làm quyết định, như vậy hắn liền không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro