Chương 249 -256
Chương 249: Anh tài tụ hội.
Sáng sớm tinh mơ, tia ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên thấu cửa kính sát đất, chiếu thẳng vào trên người Thạch Phong đang rèn luyện thân thể.
Lúc này Thạch Phong không hề thực hiện những bài tập vận động bắp thịt kịch liệt như cũ, mà lại đứng tấn lặng yên, hai mắt khép hờ, thân mình nhễ nhại thả lỏng tự nhiên, lồng ngực chợt phồng lên, lập tức sau đó trong miệng nhả ra một luồng khói trắng.
Luồng khói trắng ấy phun ra như súng bắn nước, cư nhiên có thể bay ra hơn hai mét mới dần dần tiêu biến.
Người thường nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là mùa hè, hiện tượng chỉ xuất hiện trong mùa Đông, lại xuất hiện bây giờ.
Trải qua một giờ hít vào thở ra, Thạch Phong mới ngừng lại việc hít thở có quy luật này.
"Hiệu quả của Bát Đoạn Cẩm (tám khúc gấm) không tệ, chỉ mới luyện một giờ, liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đầu óc thanh tỉnh hơn trước." Thạch Phong nắm quả đấm, luôn cảm thấy toàn thân âm ấm, năm giác quan cũng bén nhạy hơn bình thường.
Bộ Bát Đoạn Cẩm này được Thạch Phong mua được ngẫu nhiên trong một tiệm đồ cổ sau khi trở thành hội trưởng U Ảnh đời trước.
Lúc đầu tính luyện thử, nhưng sau đó công ty chuyên môn mời bậc thầy võ thuật tới chỉ dẫn, cho nên liền bỏ qua rồi.
Khi đó tất cả mọi người đều điên cuồng vì Thần Vực, muốn tăng kỹ xảo thực chiến lên, nên càng ngày càng điên cuồng tu luyện võ thuật, Thạch Phong tự nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá khi ấy tuổi tác đã hơi lớn, hơn nữa tố chất thân thể cũng chẳng đạt chuẩn, việc có thể làm là có hạn, chính là đánh một trận Thái Cực Quyền hoặc Bát Quái Chưởng, cộng thêm huấn luyện kỹ xảo.
Nhưng bây giờ khác rồi, Thạch Phong chẳng những sớm bắt đầu uống thuốc dinh dưỡng, hơn nữa trải qua mấy lần rèn luyện, tố chất thân thể đã vượt xa trước đây, ở trong võ học luôn nói ngoài luyện cơ rèn xương, trong luyện thở, cho nên Thạch Phong liền nghĩ đến Bát Đoạn Cẩm. (ps: đoạn này khó dịch quá, sơ sót bỏ qua cho.)
Chẳng qua không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy.
Mặc dù không có đạt được hiệu quả gia tăng sức mạnh cơ bắp, nhưng đầu óc thanh tỉnh, thân thể nhẹ nhàng, lúc nào cũng có thể giữ được tỉnh táo. Đây tính là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.
Sau khi Thạch Phong ăn sáng xong, liền nhận được điện thoại của Triệu Nhược Hi, muốn đón hắn cùng đi Hội Liên Nghị của trường.
Thạch Phong đi xuống dưới lầu, phát hiện Triệu Nhược Hi mặc một chiếc váy đầm dài màu trắng tinh khiết, thắt hai bím tóc đằng sau, bóng dáng xinh đẹp trong sáng ấy đang đứng ở trước một chiếc xe thể thao màu xanh biển, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người đi ngang, ngắm người đến thẫn thờ.
"Chúng ta đi thôi." Triệu Nhược Hi chứng kiến Thạch Phong đi tới, cười ngọt ngào.
"Đây là xe của cậu?" Thạch Phong nhìn chiếc xe thể thao màu xanh biển trước mặt, có hơi giật mình, có không ít tò mò với thân phận của Triệu Nhược Hi.
Chiếc xe thể thao màu xanh biển này không phải xe bình thường, là Ferrari Z75 bản limited đấy, giá của nó những sáu triệu tín dụng. Toàn bộ thành Kim Hải cũng không có được bao nhiêu chiếc, cư nhiên Triệu Nhược Hi có được một.
"Đương nhiên, thấy giật mình hả? Bình thường mình không thích chạy khi đi học thôi, hôm nay là dịp quan trọng, cho nên phải long trọng một chút." Triệu Nhược Hi khẽ gật đầu nói, "Còn không lên xe? Nơi này cách địa điểm mở Hội Liên Nghị cũng không gần đâu."
Thạch Phong tuy kinh ngạc, bất quá cũng không có hỏi gì, dù gì cuối cùng mỗi người đều có bí mật riêng hết. Vì vậy ngồi vào vị trí kế bên chỗ lái. Theo Triệu Nhược Hi nhấn cần ga, nghe vèo một tiếng, chiếc Ferrari Z75 ấy liền chạy xa hơn mười mét, chạy như bay trong lối đi nhỏ của khu phố.
Nhìn chiếc Ferrari Z75 vọt nhanh ở trên đường phố, rất nhiều người đi bên đường đều hâm mộ cực kì, mơ ước mình có một ngày có thể lái chiếc xe thể thao y chang thế.
Con đường vốn phải tốn hơn một giờ, lại bị Triệu Nhược Hi chỉ cần hơn nửa tiếng là tới.
"Cậu say xe hả?" Triệu Nhược Hi nhìn Thạch Phong sau khi xuống xe lộ ra sắc mặt hơi tái nhợt, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Nói như thế nào Thạch Phong là cao thủ võ thuật trong trường học, một chiêu là có thể gạt ngã kẻ mạnh như Chu Ngọc Hổ, cư nhiên lại bị say xe, nói cho ai chắc cũng không có người nào tin nổi.
"Không có gì, chỉ là thân thể có chút khó chịu. Có lẽ buổi sáng ăn trúng thứ gì." Thạch Phong tuỳ ý đáp một câu lấy lệ, kỳ thực Thạch Phong rất muốn nói: Đây mà là lái xe ư? Là muốn mạng người thì có! Nhưng Triệu Nhược Hi đã tốt bụng đón hắn tới tận đây, hắn đương nhiên không thể nói vậy.
"Vậy cậu uống thuốc chưa?" Triệu Nhược Hi chớp đôi mắt, quan tâm hỏi.
"..." Thạch Phong cạn lời, thần kinh có thể thô hơn nữa sao?
Địa điểm tổ chức Hội Liên Nghị của thành phố Kim Hải là một quán rượu lớn năm sao, tuy rằng do trường đại học Kim Hải tổ chức, nhưng người tham gia không giới hạn trong trường thôi, còn có mấy trường đại học khác trong thành phố Kim Hải và một vài thành phần xã hội cao trung đều trở về, nói anh tài tụ hội để khái quát cũng không quá đáng.
Hội Liên Nghị Kim Hải có thể nói là một hội họp long trọng mỗi năm một lần của thành phố Kim Hải, rất nhiều người muốn tham gia nhưng không có cơ hội, vả lại hôm nay càng rầm rộ hơn bao giờ hết, ngoại trừ không ít võ sư có tiếng trong thành phố Kim Hải được mời, mà cũng có không ít cao thủ đến từ các studio trò chơi.
Về phần tại sao lại mời cao thủ của các studio trò chơi, nguyên nhân chủ yếu là Thần Vực ngày càng nổi, mọi người đã có thể dự đoán được tương lai có tiềm lực vô hạn, cho nên muốn thành lập quan hệ tốt trước nhất, cách làm này không thể nghi ngờ là vô cùng chính xác đấy, bởi vì vài năm sau những cao thủ kia không ai không phải là người tiếng tăm lẫy lừng trong thành phố Kim Hải cả.
Lúc Triệu Nhược Hi và Thạch Phong muốn đi vào bên trong, bảo an giữ cửa trực tiếp cản Thạch Phong lại.
"Thật ngại quá, ngài không có tên trong danh sách khách mời, nên không thể vào." Đội trưởng đội bảo an cao to lực lưỡng, ánh mắt sắc bén nhìn Thạch Phong, lạnh giọng nói ra.
Đội trưởng bảo an này đã từng là bộ đội đặc chủng sống sót sau mấy lần lên chiến trường, sát khí toả ra đủ để người thường sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Nếu như là người thường bị gã bảo an này trừng mắt như thế, e rằng sẽ thấy sợ hãi dời ánh mắt ngay, có điều biểu hiện không có chút thay đổi nào của Thạch Phong, làm gã đội trưởng bảo an này rất kinh ngạc.
"Điều đó không có khả năng, tôi đã báo danh cho Thạch Phong, ông tra thử lại đi." Triệu Nhược Hi nhíu mày, cô ấy đích thân tìm đến hội trưởng hội sinh viên, trước mặt hội trưởng Hà Hữu Tài nộp phí báo danh cho hai người, làm sao có thể có vụ có cô ấy, mà Thạch Phong thì không.
Đội trưởng bảo an lại quét Thạch Phong một lần, kết quả vẫn hiển thị không biết, không cho phép đi vào, thế nhưng quét hình những người khác thì không xảy ra chuyện gì.
"Không đúng, tôi cùng ghi danh với cậu ấy, tôi đi hỏi thử Hà Hữu Tài, nhất định chỗ nào xảy ra vấn đề, để cậu ta bổ sung vào." Triệu Nhược Hi nói.
"Xin lỗi, chúng tôi dựa theo quy tắc làm việc, không có đăng kí thì không thể đi vào, dù là bổ sung lâm thời cũng không được, đây là quy tắc." Đội trưởng bảo an lạnh lùng nói.
"Ai là người phụ trách nơi này?" Triệu Nhược Hi hơi giận hỏi.
Thạch Phong là người cô mời tới, hiện giờ Thạch Phong không được phép vào, cô ấy làm sao có thể không giận được.
"Tiểu thư này đừng làm tôi khó xử, đây là quy tắc từ trước tới nay, không thể vì một người mà thay đổi." Đội trưởng bảo an nhìn ra thân phận Triệu Nhược Hi không đơn giản, giọng điệu không khỏi hạ xuống một chút.
Lúc này từ trong quán đi ra vài người, chính là hội trưởng hội sinh viên Hà Hữu Tài mà Triệu Nhược Hi muốn tìm, bên người của hắn còn có mấy người Thạch Phong quen, theo thứ tự là Lâm Phi Long, Chu Ngọc Hổ, Tần Thục Vũ.
Mà hội trưởng hội sinh viên Hà Hữu Tài là lần đầu tiên Thạch Phong nhìn thấy, trên gương mặt vuông tròn đó thể hiện rõ suy nghĩ, thân hình tròn vo, giọng nói cũng cực kỳ mềm nhẹ, rất khó tưởng tượng người như vậy lại có thể lên làm hội trưởng hội sinh viên.
"Bạn học Triệu Nhược Hi có chuyện gì gấp, lại vội vàng tìm tôi nhữ thế?" Hà Hữu Tài cười hỏi.Triệu Nhược Hi đem chuyện này nói ra đại khái một phen.
"Thực sự xin lỗi bạn học Triệu Nhược Hi, không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn như thế, tôi rất lấy làm tiếc, bất quá chuyện đã thành ra thế này, tôi cũng không có cách nào, lý do bởi vì quy tắc ấy là trường học sớm định ra, tôi sẽ bồi thường gấp đôi tổn thất của cậu." Hà Hữu Tài nhìn liếc qua Thạch Phong, rồi quay lại cười nói với Triệu Nhược Hi.
Lâm Phi Long và Chu Ngọc Hổ ở một bên đều trưng vẻ mặt châm chọc nhìn Thạch Phong, dù là kẻ ngu cũng nhìn ra được, chuyện này có liên quan tới chúng.
Chương 250: Không thành thật chớ quấy rầy.
"Không có cách nào?" Trong đôi mắt to của Triệu Nhược Hi loé lên lửa giận, "Hà Hữu Tài, đây chính là sai lầm của cậu, cậu phải nghĩ biện pháp giải quyết."
Lâm Phi Long lúc này đứng ra hoà giải, dịu dàng nói: "Nhược Hi, em biết đây chỉ là một sai lầm nhỏ, nhất định là hệ thống sai sót, cái này không thể trách Hà Hữu Tài."
"Nhưng còn Thạch Phong làm sao bây giờ? Nếu như đã biết vấn đề ở đâu, thì Thạch Phong có thể tiến vào chưa?" Triệu Nhược Hi căn bản không nhìn tới Lâm Phi Long, tiếp tục chất vấn Hà Hữu Tài, "Cậu có thể chứng minh Thạch Phong thực sự báo danh, thân phận sinh viên trưởng ta của Thạch Phong cũng không có vấn đề, lẽ nào như thế còn không được?"
"Bạn học Triệu Nhược Hi à, tôi đích thực có thể chứng minh, Thạch Phong thực sữ đã ghi danh, thế nhưng có thể cho người vào hay không, không phải do người hội trưởng hội sinh viên như tôi có thể quyết định, cậu phải hỏi anh bảo an này." Ánh mắt Hà Hữu Tài dời đến trên người đội trưởng bảo an đứng bên, nháy mắt liền vứt hết mọi chuyện sang cho người khác, cứ hệt như chuyện này không hề có dính líu gì tới hắn, trên môi còn nở nụ cười khổ.
Song, vị đội trưởng bảo an kia rõ ràng có hơi co rút khoé miệng.
Đây vốn chính là không cho người ta báo danh, lại đem chuyện vứt cho gã, nếu như Hà Hữu Tài kiên trì để Thạch Phong tiến vào, gã chỉ là một đội trưởng bảo an, thì có thể ngăn cản ư?
Ý đã quá rõ ràng rồi.
Quyết không cho phép, đây chính là câu trả lời từ Hà Hữu Tài.
Thế nhưng Triệu Nhược Hi trước mắt xem ra cũng không dễ chọc, bằng không Hà Hữu Tài tội gì vớ nhiều câu thoái thác như vậy.
Hai sự lựa chọn khó nhằn, làm cho đội trưởng bảo an ấy do dự không biết nên chọn thế nào.
Bất quá ánh mắt giận dữ của Triệu Nhược Hi đã chuyển tới trên người đội trưởng bảo an này, trầm giọng hỏi: "Ý của ông thế nào?"
"Tôi?" Đội trưởng bảo an dù trải qua chiến tranh cũng có chút do dự không quyết, bất quá cuối cùng vẫn lớn tiếng trả lời, "Đây là chức trách của tôi, tiểu thư đừng nên làm khó tôi."
"Ông!"
"Lớp trưởng, được rồi. Đây là chuyện không có cách mà, không thể vào liền không vào thôi." Thạch Phong kéo lại Triệu Nhược Hi rất là tức giận, cười cười nhìn sang đám người Hà Hữu Tài, quả thật dám phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Vẫn là bạn học Thạch Phong hiểu cho tôi, đây thật là điều ngoài ý muốn. Sau đó tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy." Hà Hữu Tài cười lạnh nói.
"Đúng đó, về sau sẽ tuyệt đối không xuất hiện vấn đề này." Chu Ngọc Hổ cười to nói.
"Nhược Hi, chúng ta đi thôi, chú Kiến Hoa e đã chờ lâu sốt ruột." Lâm Phi Long cười miệt thị với Thạch Phong, lại xoay người nhẹ giọng nói cùng Triệu Nhược Hi.
"Chú Kiến Hoa sao lại tới đây?" Triệu Nhược Hi rõ ràng giật nảy mình, bất quá nghĩ tới chuyện Thạch Phong còn không giải quyết, đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Đúng rồi, chú Kiến Hoa là một trong những người tài trợ Hội Liên Nghị lần này, chú ấy chắc sẽ có biện pháp."
"Thạch Phong cậu chờ ở đây một lát, tôi nói chú Kiến Hoa qua đây, như vậy cậu nhất định có thể đi vào trong."
Thạch Phong gật đầu, nhìn theo Triệu Nhược Hi vô cùng lo lắng vào quán rượu, nhưng trong nháy mắt, Thạch Phong nhìn thấy Lâm Phi Long nở nụ cười lạnh lẽo với hắn.
Việc này làm Thạch Phong cảm thấy có điều không ổn.
"Bạn học Thạch Phong vẫn nên trở về đi, Hội Liên Nghị này không thích hợp cậu đâu." Hà Hữu Tài nhìn thấy Triệu Nhược Hi đã đi rồi, mới lộ ra vẻ cười nhạo, nói với đội trưởng bảo an rằng: "Nhớ kỹ không cho phép hắn tiến vào trong toà nhà nửa bước, bằng không ông liền cuốn gói rời đi luôn đi."
"Tôi biết rồi."
Nói xong đám người Hà Hữu Tài liền cười lớn tiến vào trong, đội trưởng bảo an nhìn chòng chọc lấy Thạch Phong, chỉ cần Thạch Phong dám tới gần toà nhà này thôi, gã chắc chắn sẽ tự tay đuổi Thạch Phong ra ngoài.
Bất quá Thạch Phong cũng không có tức giận, trái lại bình tĩnh dị thường.
"Không vào thì không vào thôi, dù sao chuyện của mình không nhất định phải vào trong mới có thể làm." Khóe miệng Thạch Phong hơi nhếch, xoay người rời đi.
Hội Liên Nghị Kim Hải lần này là cơ hội hiếm có có thể tuyển người, nếu như bỏ qua thì không biết phải chờ bao lâu nữa.
Công hội nhỏ như U Ảnh mặc dù có thể còn sống sót trong Thần Vực, nhưng chủ yếu nhờ vào nhóm người tuyển trong đợt này chịu đựng trải qua giai đoạn gian khổ nhất, bằng không chỉ mấy người vốn thuộc U Ảnh, căn bản không đủ công hội lớn nuốt làm gì.
Tuy rằng Linh Dực đã có người mạnh như Thủy Sắc Tường Vi và một nhóm tinh anh ngoài dự liệu gia nhập, nhưng đối với một công hội thì người mạnh và tinh anh mãi mãi không chê nhiều.Nếu không cho hắn vào trong nhận người, vậy thì hắn ở bên ngoài là được.
Vì vậy Thạch Phong tìm một tiệm in ở gần đấy, cách Hội Liên Nghị không xa in một tấm quảng cáo lớn.
"Công hội Linh Dực tuyển dụng, không thành thật chớ quấy rầy!"
Mặc dù bảng quảng cáo màu sắc đơn điệu một chút, hơi mộc mạc, chẳng qua chỉ vì kịp thời gian mà làm, còn vấn đề có tuyển được người hay không, Thạch Phong không lo lắng chút nào, bởi vì công hội Linh Dực không riêng nổi danh tại thành Bạch Hà, mà tiếng tăm trong toàn bộ vương quốc Tinh Nguyệt càng lúc càng lớn, trên diễn đàn riêng của vương quốc Tinh Nguyệt, công hội Linh Dực đã sớm thành chủ đề nổ mạnh trên đấy rồi.
Một công hội có tám người chơi độc chiếm bảng xếp hạng, đã thế còn đẳng cấp vượt xa mọi người tưởng tượng.
Thấp nhất level 18, đây chính là đẳng cấp khiến người ta phải ngưỡng vọng, có thể nói là tám người đứng đầu về đẳng cấp ở cả vương quốc Tinh Nguyệt. Công hội có hành động vĩ đại như thế, đừng nói là công hội nhất lưu, mà cả công hội siêu nhất lưu đều không làm được.
Công hội như vậy làm sao không khiến người ta hướng tới chứ?
Rất nhiều người chơi tự do đều muốn gia nhập vào Linh Dực, thậm chí ở trên diễn đàn xuất hiện hơn mấy ngàn bài viết, đều nói muốn gia nhập Linh Dực, nhưng là công hội Linh Dực chỉ nhận người ở thành Bạch Hà, không có nơi tuyển nhận tại thành phố khác, rất nhiều người muốn vào mà không vào được.
Sau khi dựng tấm biển quảng cáo không bao lâu, liền dẫn đến sự chú ý.
"Hao Tử (con chuột), cậu xem bảng hiệu kia, cư nhiên là Linh Dực đang tuyển người."
"Công hội Linh Dực, làm sao có thể? Công hội ấy rất thần bí đó, nghe nói thực lực của tám đại cao thủ lợi hai hơn cao thủ đứng đầu rất nhiều công hội nhất lưu lớn mấy lần, sao có thể nhận người ở đây, nếu thực sự là công hội Linh Dực đang tuyển, tôi khẳng định là người đầu tiên đi báo danh."
Người đi ngang qua nhìn thấy bảng hiệu này đều nghị luận, dù sao công hội Linh Dực hiện tại quá nổi danh, hoàn toàn đại diện cho hai từ thần bí và mạnh mẽ.
Quay về trong một phòng nghỉ trên lầu mười một nơi tổ chức Hội Liên Nghị, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng, tuổi gần năm mươi lại sở hữu khí thế không hợp tuổi, ánh mắt sắc bén đủ để xuyên thấu lòng người.
"Chú hai, sao chú lại tới đây." Triệu Nhược Hi đi vào trong phòng cười ngọt chào hỏi.
Triệu Kiến Hoa là em trai ruột của bố Triệu Nhược Hi, cũng là một trong thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Triệu thị, song Triệu Kiến Hoa không có con gái, vẫn luôn coi Triệu Nhược Hi trở thành con gái ruột mà thương yêu vô cùng, có thể nói là nâng như nâng trứng vậy.
"Chú đương nhiên là tới xem con thế nào, vẫn luôn ở trưởng không trỡ về thăm nhà lấy một lần." Triệu Kiến Hoa cười rất cưng chiều.
"Chú hai là người tài trợ hội này, cháu có một người bạn cũng muốn tham gia, chú có thể để cậu ấy đi vào không?" Triệu Nhược Hi Triệu Nhược Hi lắc cánh tay Triệu Kiến Hoa, có chút làm nũng yêu cầu.
"Con nói là gã Thạch Phong à?" Triệu Kiến Hoa chau mày, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Sao chú hai biết?" Triệu Nhược Hi khó hiểu hỏi.
"Là chú sắp xếp người phía dưới không cho gã tiến vào, một người tầm thường có gia đình bình thường mà thôi, con không nên có tiếp xúc với người như vậy. Con là người thừa kế tập đoàn Triệu thị chúng ta, người đứng đầu đỉnh xã hội, quen người kiểu đó chỉ khiến người đời bàn tán cười nhạo."
"Loại người giống gã Thạch Phong chú đã thấy nhiều, lúc nào cũng muốn trèo cao, lại không từ thủ đoạn, lời ngon tiếng ngọt gì đều có thể nói được, gã ta căn bản không có thích con, chỉ là vì ham muốn tài sản tập đoàn Triệu thị thôi, chú không thể để con tiếp tục hồ đồ, về phần Thạch Phong bên kia, chú sẽ đích thân đi nói chuyện với gã."
ps: TP căn bản không biết tập đoàn Triệu thị có dc không ._.
Chương 251: Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Triệu Kiến Hoa lạnh giọng răn dạy làm cho Triệu Nhược Hi trầm mặc hồi lâu.
Triệu Nhược Hi chưa từng có nghĩ tới chú hai vẫn luôn vô cùng cưng chiều cô sẽ nói ra những lời này, vả lại còn nói Thạch Phong tệ hại không chịu nổi như thế, rõ ràng có hiểu lầm rất sâu sắc, nhất định nghe ai đó nói xấu.
"Chú hai, chú nghe ai nói vậy?" Triệu Nhược Hi cũng không có lập tức phản bác, muốn biết rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra.
"Người nào nói cũng không quan trọng, Nhược Hi con về sau không được phép tiếp xúc loại người như Thạch Phong nữa, đây cũng là ý của anh hai." Triệu Kiến Hoa biết Triệu Nhược Hi bây giờ bị mê hoặc hút hồn đi rồi, nói cái gì cũng sẽ không nghe, cho nên phải giải quyết dứt khoát, sau đó hắn sẽ đi gặp Thạch Phong một lần, làm cho Thạch Phong triệt để rời xa Nhược Hi.
Triệu Nhược Hi dở khóc dở cười, cô ấy biết chú hai vì tốt cho mình, nhưng mà cô ấy rõ ràng không có quan hệ như thế với Thạch Phong mà, chỉ là bạn học thôi, nói cứ giống như cô ấy và Thạch Phong suốt ngày như keo như sơn vậy, cô không khỏi cười hỏi: "Chú hai, từ lúc nào chú sẽ giúp đỡ người khác rồi, để cháu đoán đi... người nọ khẳng định là Lâm Phi Long đúng không nào."
"Không sai, đúng là Lâm Phi Long." Triệu Nhược Hi đã xác định, Triệu Kiến Hoa cũng không có phủ nhận làm gì, ngược lại trực tiếp khẳng định: "Thạch Phong chẳng qua chỉ là một hạng người tầm thường, chú cảm thấy đứa bé Phi Long này không tệ, không chỉ có bề ngoài ổn, lòng tiến thủ cao, thân thủ không sai, hiện tại Thần Vực đang nổi, chú nghe nói thằng nhóc Phi Long này còn là quản lý cấp cao của công hội U Ảnh, hắn cũng rất tinh mắt khi đoán tiền cảnh tương lai. Thanh niên tốt như thế không thèm, hết lần này tới lần khác lại tìm một kẻ vô năng, trong chuyện này dù là anh hai cũng sẽ đứng ở bên chú hai thôi."
"Chú hai, chú thật sự đã hiểu lầm, hai bọn con thật không có gì cả." Triệu Nhược Hi cười khổ quá trời, hành động của Lâm Phi Long làm cô cảm thấy rất tức giận, cũng may mà có Thạch Phong xuất hiện. Cô ấy rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Phi Long.
"Hiểu lầm? Chú hai con nhìn người rất chuẩn đấy. Nói chung là muốn để thằng ranh kia tiến vào đây là không thể nào, chút quyền lợi ấy chú vẫn có." Triệu Kiến Hoa cũng sẽ không tin lời nói của Triệu Nhược Hi, hắn biết Triệu Nhược Hi từ nhỏ đã ranh mãnh, trong chuyện này hắn sẽ không bị lừa đâu.
Triệu Kiến Hoa cũng không phải doanh nhân nổi danh gì, cũng không quản lý tập đoàn, mà là một người đam mê võ thuật và các cuộc thi đấu võ, sau đó mới bắt đầu quản lý bộ an ninh của tập đoàn, người chân chính điều hành toàn bộ tập đoán là bố Triệu Nhược Hi - Triệu Kiến Hiên.
Cho nên Triệu Kiến Hoa vẫn rất thích tuyển thủ võ thuật như Lâm Phi Long vậy, bởi vì chỉ có người đàn ông mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người phụ nữ của mình. Thạch Phong tính là cái thá gì, sau khi hắn rõ ràng điều tra xong, là một thằng yếu ớt, ngày thường bị người ta bắt nạt, người như vậy chẳng đáng tin cậy, cho nên lúc này đây Triệu Kiến Hoa kiên quyết phản đối.
Trong lúc Triệu Kiến Hoa và Triệu Nhược Hi tranh luận, Lâm Phi Long nghe lén ngoài cửa âm thầm vui vẻ.
Không thể chính diện đánh lại Thạch Phong, nhưng hắn có thể chơi ngầm cho Thạch Phong chết, có Triệu Kiến Hoa cực lực phản đối, cộng thêm hắn báo cho Triệu Kiến Hiên chuyện này trước, hai người đều phản đối vô cùng. Dù Thạch Phong làm Triệu Nhược Hi chết mê chết mệt mình đi nữa, hai người họ vĩnh viễn không có khả năng ở cùng nhau, chờ tới khi hắn phát triển ở U Ảnh vững chắc, trở thành một nhân vật quan trọng trong hội, có lẽ Triệu Kiến Hiên và Triệu Kiến Hoa đều sẽ ủng hộ hắn đến với Triệu Nhược Hi.
Khi có được tài lực từ tập đoàn Triệu thị, hắn hoàn toàn có thể khống chế toàn bộ U Ảnh, thời điểm đó Thạch Phong tính là gì, Trương Lạc Uy tính là gì, Lam Hải Long là thá gì chứ.
"Hữu Tài cậu làm không tệ, tôi sẽ nói tốt vài câu trước mặt anh Trương, chờ cậu tốt nghiệp xong liền cùng tới U Ảnh ha." Lâm Phi Long vỗ vỗ vai Hà Hữu Tài cung kính có thừa một bên, hài lòng nói.
"Đây chẳng quả là việc nhỏ xíu thôi, về sau nhờ anh Long dìu dắt nhiều." Hà Hữu Tài cười đáp.
Hội trưởng hội sinh viên xác thực rất có quyền tại đại học Kim Hải, thế nhưng sau khi rời khỏi đại học Kim Hải thì chẳng là gì. Căn bản không có ai thèm để ý, Hà Hữu Tài vì mai sau suy nghĩ, mới chịu đồng ý yêu cầu của Lâm Phi Long, không cho Thạch Phong báo danh. Hơn nữa Triệu Kiến Hoa cũng hạ lệnh không cho phép Thạch Phong tiến vào, đúng lúc một mũi tên trúng hai đích, cớ sao lại không làm?
Chỉ là Hà Hữu Tài và Lâm Phi Long cũng không biết, bên ngoài sân Hội Liên Nghị lúc này náo nhiệt vô cùng, vốn dĩ Hội Liên Nghị Kim Hải cũng rất có tiếng tại thành phố Kim Hải rồi, không ít phóng viên và nhà truyền thông đều tới đây, chưa nói chi đến người vây xem.
Bất quá bây giờ càng náo nhiệt, cực kì tấp nập đông đúc, người đi qua đường còn tưởng rằng là thần tượng nổi tiếng toàn cầu nào xuất hiện, từng người xếp thành hàng dài, hạng người gì đều có, thật không biết là đang làm gì nữa?
"Bạn này, đằng trước là chuyện gì thế? Sao mà có nhiều người xếp hàng vậy?"
"Hả, chú không biết à, công hội Linh Dực tuyển người."
"Công hội Linh Dực, là cái gì?"
"Đương nhiên là công hội thần bí nhất - lợi hại nhất trong vương quốc Tinh Nguyệt rồi."
"Vương quốc Tinh Nguyệt là gì?"
"Con bà nó, chú có chơi Thần Vực không đó, ngay cả thế cũng không biết, chú là dế nhũi chui đâu ra!"
"..."
Người đi qua đường đa số đều là dân đi làm, bình thường đi chín giờ sáng về năm giờ chiều, bận kiếm tiền chết được, nào có thời gian rảnh đi chơi trò chơi, tự nhiên không biết, nhưng chứng kiến mấy trăm người xếp hàng, hơn nữa nhân số càng ngày càng nhiều, điều này làm cho rất nhiều người đi đường không chơi Thần Vực cảm thấy vô cùng khó hiểu với trò chơi Thần Vực này, không biết nó là dạng trò chơi gì, có sức ảnh hưởng đến vậy.
Chẳng qua là một công hội trong game tuyển người mới thôi, cư nhiên có mấy trăm người tới đây báo danh, đã thế nhân số còn đang điên cuồng tăng lên, e rằng không bao lâu nữa có thể vượt hơn ngàn người, càng khó thể tin hơn là lại có phóng viên đài truyền hình chạy tới tiến hành tiếp sóng thực tế.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
"Chẳng qua là một công hội trong game tuyển người mới thôi, một đồng tiền cũng không kiếm được, còn vất vả đi xếp hàng như vậy, quả thực đần chết." Một thành phần tri thức đi ngang qua cười nhạo.
Thành phần tri thức ấy vừa nói ra lời đó đã bị rất nhiều người đang xếp hàng ném cho ánh mắt khinh bỉ nhìn kẻ đần.
"Tên đần này, ngay cả công hội Thần Vực nhận người thế nào cũng không hiểu, thảo nào cả đời đều nài lưng ra kiếm tiền."
"Để ý đến hắn làm gì, hắn sao biết được, công hội nhận người trong thực tế đều là studio tuyển game thủ chuyên nghiệp, thành phần tri thức như gã kia có tiền lương một tháng hơn bốn năm ngàn, tự nhiên coi thường chúng ta làm thêm buổi tối có thể kiếm được hai ba ngàn một tháng rồi."
"Cậu có lầm không thế, đó là thành viên vòng ngoài thôi, nếu thành viên chính thức là được lương gốc năm ngàn, thành viên tinh anh lương gốc mười ngàn, vả lại giờ thu không ít người, thành viên vòng ngoài 300 người, thành viên chính thức 100 người, thành viên tinh anh 20 người, chúng ta biết đâu sẽ có cơ hội."
"Cũng phải, tôi nghe nói thành viên trung tâm hình như có lương gốc năm chục ngàn, không biết tám cao thủ đứng đầu kia có lương bao nhiêu."
"Tôi nghe nói lương một năm của bọn họ đều trên mười triệu, bởi vì có tập đoàn lớn ra giá trên trời hơn tám triệu, nhưng tám người kia không có ai động tâm cả, tài lực của công hội Linh Dực quả thực không cách nào tưởng tượng."
Các người chơi xếp hàng nghị luận ầm ĩ, nhưng thành phần tri thức kia không hề bình tĩnh, hắn trải qua nhiều vòng phỏng vấn khó nhằn, không biết tốn bao nhiêu htời gian, lăn lộn hơn hai ba năm mới thật không dễ dàng đạt được tiền lương năm nghìn, kết quả còn không bằng người khác đi cạnh tranh một thành viên chính thức nhỏ nhoi, vả lại người khác còn chỉ làm thêm buổi tối, hắn nhất thời có xúc động đi xếp hàng.
Ngay khi Thạch Phong đang phỏng vấn một người chơi rồi lại một người nữa, cũng dẫn tới việc khách quý tới tham gia Hội Liên Nghị quan tâm, nhất là các studio lớn ở thành phố Kim Hải, còn có một bộ phận tuyển thủ võ thuật chuẩn bị chuyển vào phát triển trong Thần Vực.
"Ha ha ha, công hội Linh Dực cư nhiên có mặt ở đây, Hội Liên Nghị lần này thật không tới uổng công."
"Công hội Linh Dực, chúng ta đi nói chuyện với người nọ thử xem, đây chính là cơ hội tốt của studio chúng ta, toàn bộ vương quốc Tinh Nguyệt không biết bao nhiêu người và tập đoàn lớn muốn gặp quản lý cấp cao của Linh Dực một lần đều không được, chúng ta có thể gặp được thực sự may quá."
Chương 252: Tôi là người nhát gan lắm.
Tầng 36 cao nhất của khách sạn Kim Kiều, Hội Liên Nghị Kim Hải đã chính thức bắt đầu tại đây.
Đại đa số người ở đây đều là người có tiếng tăm trong các ngành nghề của thành phố Kim Hải, chỉ có phần nhỏ là sinh viên sắp tốt nghiệp từ đại học Kim Hải thôi.
Hội Liên Nghị Kim Hải năm nay là lần long trọng nhất, được mời nhiều người tới nhất, đồng thời cũng giúp những sinh viên mới tốt nghiệp có thêm cơ hội hơn, nhất là trò chơi thực tế ảo Thần Vực nọ, làm người thuộc nhiều ngành nghề đều xem trọng viễn cảnh tương lai của Thần Vực, bởi vì Thần Vực ngoại trừ mạo hiểm và chiến đấu, còn có rất nhiều thứ giải trí, còn phong phú hơn hiện thực nhiều, rất nhiều ngành nghề trong thực tế đều có thể tiến vào đó phát triển.
Một ông lão chừng 60 tuổi mặc một thân âu phục kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, tinh thần phấn chấn đứng ở một góc hội trường, mà bên người ông lão ấy đều là danh nhân có quyền có thế trong thành phố Kim Hải, trong đó bao gồm Triệu Kiến Hoa là chú của Triệu Nhược Hi cũng ngồi ở bên cạnh.
"Bọn họ còn chưa tới sao?" Ông lão mặc âu phục Tôn Trung Sơn đột nhiên nhìn về phía hội trưởng hội sinh viên Hà Hữu Tài mà hỏi.
"Bọn họ đã tới, chỉ là..." Vẻ mặt Hà Hữu Tài do dự, muốn nói lại thôi.
Ông lão trước mắt là hiệu trưởng trường đại học Kim Hải kiêm luôn chủ tịch - Hứa Văn Thanh, dạy ra rất nhiều sinh viên ưu tú, đều là nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề, được tôn kính ở trong thành phố Kim Hải, một chân dậm xuống cũng khiến cả thành phố Kim Hải phải rung chuyển.
"Nói." Giọng Hứa Văn Thanh chợt lạnh lẽo.
"Bọn họ đang ở bên ngoài." Đối với người mới ra đời tiếp xúc xã hội như Hà Hữu Tài, loại khí thế này mang tới cảm giác chịu áp lực từ trước tới nay chưa từng có, suýt chút nữa là không đứng vững.
"Nếu đã ỡ bên ngoài, vì sao họ không tiến vào?" Hứa Văn Thanh chất vấn, "Chẵng lẽ muốn lão già cổ hủ này đi xin bọn họ vào hay sao?"
"Mặt mũi của bọn họ đúng là lớn đấy, cư nhiên muốn ông Hứa đi xin bọn họ, nghĩ rằng chơi game không tệ, liền dám không để chúng ta vào mắt như thế à?" Triệu Kiến Hoa cũng hơi giận nói.
"Các người đi xem đi, gọi họ lên. Nói là tôi bảo." Hứa Văn Thanh vẫn bình tĩnh suy xét, cảm thấy vẫn không được, vả lại ngoại trừ những game thủ chuyên nghiệp từ các studio game ra, cũng không ít tuyển thủ võ thuật có tiếng chưa có mặt.
"Vâng." Mấy vị vệ sĩ thân hình cao lớn mặc âu phục đen còn đeo kính nghe lời đi tới thang máy xuống lầu.
"Tôi thật khó hiểu, những người đó rốt cuộc nghĩ cái gì. Cứ tụ tập ở phía dưới, chả lẽ ở dưới đó xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Kiến Hoa cảm thấy rất tức giận với những người còn chưa lên kia, hơn nữa từ đáy lòng hắn khinh thường game thủ chuyên nghiệp, hắn nghĩ chơi game giỏi cũng chỉ là chơi game thôi, nếu không phải dựa vào những tập đoàn xí nghiệp lớn như của họ tài trợ và ủng hộ, thì là một lũ cái gì cũng không làm nên.
"Tôi cũng rất tò mò, người tuổi trẻ bây giờ đều suy nghĩ kiểu gì, hay là những người già như chúng ta đã không theo kịp thời đại." Một người đàn ông trung niên mặc áo võ đạo màu đen tuyền cười cười, nói lời tự giễu, trên người hắn không có chút khí thế sắc nhọn gì, ngược lại trầm ổn êm dịu cứ như biển rộng làm người ta cảm thấy thân thiết.
Thế nhưng không có ai dám coi khinh người đàn ông trung niên này, bởi vì người đàn ông ấy là bậc thầy võ thuật nổi danh tại thành phố Kim Hải - Trần Võ. Mấy năm trước trở thành quán quân cuộc thi đấu võ thuật hằng năm của thành phố Kim Hải, là người đứng đầu không thể tranh cãi, nhưng giờ đã lớn tuổi, cho nên không tham gia cuộc thi đấu võ thuật nào nữa, mà đi mở một võ quán trong thành phố, rất được hoan nghênh.
"Quán chủ Trần thật biết nói đùa. Chỉ là đám thanh niên không biết trời cao đất rộng thôi, chỉ một game thực tế ảo, với thân thủ của quán chủ Trần đây, tiến vào trò chơi Thần Vực, có lẽ rất nhanh trở thành cao thủ đứng đầu không mấy ai sánh ngang, danh chấn một phương." Triệu Kiến Hoa mở miệng nói.
"Dù sao hiện thực và thực tế ảo không giống nhau, vả lại thời đại đang thay đổi, tương lai chính là thế giới của những người trẻ tuổi kia." Trần Võ lắc đầu, hắn là một người tập võ, hết sức mẫn cảm với bất cứ chuyện gì, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng được bước chân của thời đại bắt đầu nhanh hơn, nhất là khi Thần Vực xuất hiện. Không bàn tới việc vô số tập toàn lớn trên toàn thế giới nhao nhao tiến vào chiếm giữ Thần Vực, chỉ nói tới số lượng người chơi Thần Vực đã vượt xa sự tưởng tượng. Bất kì ai đều có thể thấy được tiềm lực của Thần Vực trong tương lai vĩ đại cỡ nào, chưa nói chi trong Thần Vực còn chút bí mật hiếm ai biết.
Bất quá Trần Võ cũng không biết bí mật ấy là gì, cư nhiên làm cho nhiều tập đoàn tài chính toàn cầu đổ xô vào chạy theo như vịt, trò chơi thực tế ảo Thần Vực này không phải đơn giản như người thường nghĩ ngợi.
Giống như mỗi tập đoàn trong thành phố Kim Hải mặc dù cũng sẽ tiến vào Thần Vực, thế nhưng những tập đoàn này chẳng qua chỉ như mèo hoang ngửi thấy mùi cá, chứ căn bản không biết Thần Vực đến cùng có bí mật thế nào.
Sau khi hai người nói chuyện, Hứa Văn Thanh cũng nhận được điện thoại vệ sĩ gọi tới.
"Ông Hứa, những người này đều nói bọn họ có việc lớn cần làm, cần phải chờ thêm một lúc nữa mới có thể lên trên."
"Việc lớn? Việc lớn gì có thể quan trọng hơn cả Hội Liên Nghị lần này, lẽ nào bọn họ không muốn được các tập đoàn xí nghiệp tài trợ và ủng hộ ư?" Giọng Hứa Văn Thanh trầm xuống, những ai quen tánh của ông Hứa đều biết đây là dấu hiệu ông Hứa tức giận.
"Hình như bọn họ muốn nói chuyện với quản lý của công hội Linh Dực, nhưng người xếp hàng bây giờ quá nhiều, cho nên họ mới tốn không ít thời gian."
"Công hội Linh Dực, là một công hội trong Thần Vực à?" Hứa Văn Thanh khó hiểu.
Chẳng qua là một công hội trong game, còn cần nhiều studio nổi danh trong thành phố Kim Hải xu nịnh ư?
Lẽ nào công hội Linh Dực đó vô cùng mạnh trong Thần Vực?
Tuy hắn không có chơi game thực tế ảo, thế nhưng vẫn biết công hội nổi tiếng trong giới game thực tế ảo, mà trong những công hội danh tiếng ấy căn bản không có tên nào là công hội Linh Dực cả.
"Nghe bọn họ nói thì Linh Dực này hết sức có tiếng tăm ở cả vương quốc Tinh Nguyệt, thậm chí trong một vài phương diện vượt qua công hội nhất lưu, rất nhiều tập đoàn lớn đều muốn gặp quản lý của Linh Dực một lần, nhưng Linh Dực quá thần bí, vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc, nên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội lần này."
"Nói như vậy đúng thật là không thể bỏ qua công hội Linh Dực." Hứa Văn Thanh có vài phần hứng thú với công hội Linh Dực, nhất là thành phố Kim Hải thế này, có thể xuất hiện công hội như vậy, kiểu nào cũng muốn gặp mặt một lần, "Có công hội lợi hại như thế ở thành phố Kim Hải chúng ta, lão già như tôi còn chưa biết, đã thế thì hãy mời đại biểu công hội Linh Dực lên đây ngồi một chút đi, ông già này cũng muốn gặp xem rốt cuộc là người thế nào."
Hơn nữa Hội Liên Nghị lần này không ít người chờ ở dưới lầu cũng không phải là chuyện chỉ có một hai người, trực tiếp mời người của công hội Linh Dực lên đây, như vậy thì những khách mời đến từ các studio cũng có thể lên tham gia Hội Liên Nghị rồi.
Mọi người nghe thấy ông Hứa muốn mời một đại biểu công hội chưa nghe tên lên, đều thể hiện hơi khiếp sợ.
Mà ở dưới lầu lúc bấy giờ, những vệ sĩ đã đi tới trước người Thạch Phong, nói chuyện này cho Thạch Phong nghe, thành thật mời Thạch Phong lên lầu.
Bất quá làm cho những vệ sĩ ấy kinh ngạc chính là Thạch Phong trực tiếp từ chối.
"Ngài Thạch Phong, ông Hứa thật lòng mời anh đi lên, cam đoan sẽ không để anh thất vọng." Người đứng đầu đội vệ sĩ tận tình khuyên bảo.
"Tôi biết rõ, nhưng người ở đây còn chưa tuyển đủ, dù tôi đồng ý đi nữa, còn phải hỏi xem những người xếp hàng ở đây có đồng ý hay không." Thạch Phong cười cười, chỉ chỉ hàng dài ước chừng hơn ngàn người trước mặt, "Vả lại dù tôi bằng lòng đi lên, cũng sẽ có người đuổi tôi ra, tôi là người nhát gan lắm, người nọ rõ ràng đã uy hiếp tôi, không cho phép tôi bước vào quán rượu nửa bước. Tôi còn phải phỏng vấn, xin đừng làm khó tôi."
Vệ sĩ của Hứa Văn Thanh trực tiếp hết chỗ nói rồi, đây chẳng phải là nói lấy lệ với bọn họ sao, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể báo lại chuyện này cho Hứa Văn Thanh.
"Cái gì? Có người uy hiếp không cho hắn tiến vào?" Hứa Văn Thanh sau khi nghe được cũng không khỏi bật cười, "Cậu nói cho hắn biết, không có việc gì, chỉ cần ông già này ở đây, tôi cam đoan hắn sẽ không gặp chuyện không may gì trên Hội Liên Nghị, cũng không có ai dám đuổi hắn ra ngoài."
"Nhưng mà hắn vẫn nói không dám, hắn không muốn lần thứ hai bị đuổi ra ngoài." Vệ sĩ bất đắc dĩ.
"Lần thứ hai bị đuổi ra? Chẳng nhẽ hắn vốn là khách mời Hội Liên Nghị lần này sao?"
"Vâng."
Hứa Văn Thanh không khỏi sửng sốt, bất quá rất nhanh thì phản ứng lại, nhất thời một cơn lửa giận xông lên đầu, lại có người dám đuổi khách hắn mời ra ngoài, đây khác gì tát cái mặt già này một cái chứ.
"Là ai? Là ai dám đuổi người tôi mời ra ngoài?" Giọng Hứa Văn Thanh bấy giờ cực lớn còn lạnh lẽo vô cùng, mặc dù không phải là người luyện võ, nhưng khí thế kinh người làm cho rất nhiều người ở bên cảm thấy sợ hãi.
Người vệ sĩ kia cả người cũng run lên, chậm chạp cả buổi mới nói: "Hà Hữu Tài."
Chương 253: Ngũ Ma Tướng.
"Giỏi, giỏi, giỏi lắm!" Hứa Văn Thanh tuy đang cười, thế nhưng lời nói ra cứ hệt như gió rét tháng mười hai, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tới từng đốt xương.
Lúc này dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Hứa Văn Thanh tức giận vô cùng.
Vì nói chuyện qua điện thoại, những người khác không nghe thấy vệ sĩ nói cái gì, nhưng căn cứ lời Hứa Văn Thanh, cũng biết có người làm chuyện rất tệ trước mặt Hứa Văn Thanh.
Đuổi khách mời ra ngoài, dù là Trần Võ hay Triệu Kiến Hoa cũng không có lá gan như thế, người sống cả đời đều muốn giữ thể diện, làm chuyện như thế khác nào tát mặt ông Hứa, nếu đã làm ông Hứa mất mặt, còn trông mong ông Hứa nở nụ cười tươi đón chào sao.
Đám người Triệu Kiến Hoa và Trần Võ lúc này rất đồng tình kẻ làm ông Hứa nổi giận.
Đây chính là đang động thủ trên đầu thái tuế, không biết sống chết.
Bất quá bọn hắn cũng thật tò mò với kẻ dám đánh đuổi khách mời, muốn biết gã là hạng người gì.
"Hà Hữu Tài ngươi qua đây." Hứa Văn Thanh nhìn về phía Hà Hữu Tài đứng ở một bên không biết chuyện gì cả.
Hà Hữu Tài mù mờ không rõ, còn tưởng Hứa Văn Thanh có phân phó gì, không hề phát hiện Hứa Văn Thanh phóng sát khí về hướng mình.
"Ngươi xuống lầu, tiếp người lên đây, nếu như cậu ta không muốn đi lên, thì người cùng đừng hòng lên nữa." Hứa Văn Thanh lạnh giọng nói.
"Hiệu trưởng, đây là..." Hà Hữu Tài hoàn toàn không rõ đây là ý gì.
"Sau khi xuống lầu ngươi sẽ rõ." Hứa Văn Thanh liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ ấy ngầm hiểu, ngay lập tức lôi Hà Hữu Tài đi về hướng thang máy.
"Hiệu trưởng Hứa, nhất định là ngài hiểu lầm chỗ nào rồi, thực sự, tôi không làm gì hết." Thân thể mập mạp to lớn của Hà Hữu Tài run lên, luôn miệng hô, giống như là oán phụ bị oan uổng vậy, hắn thật không biết mình làm chuyện sai lầm gì.
Đuổi khách mời đi, dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám, hắn chỉ là một sinh viên thôi, trong số khách mời không có người nào mà hắn có thể đắc tội được, làm sao hắn dám làm như thế.
Nếu nói đến người đuổi đi thật... chỉ có Thạch Phong.
Thế nhưng Thạch Phong chẳng qua là một sinh viên không đáng giá nhắc tới, căn bản không phải khách mời gì, nghĩ thế nào cũng không thấy chuyện này liên quan gì tới Thạch Phong cả.
"Lá gan thằng nhóc này thật lớn đấy." Giọng của Triệu Kiến Hoa không hề cố ý giảm nhỏ, nhưng những lời này đều được rất nhiều người đồng ý.
Những người khác đứng xem đã nhìn ra, Hà Hữu Tài chính là người làm ra chuyện trên.
Điều này làm bọn họ cảm thấy rất khiếp sợ, chỉ là một hội trưởng sinh viên không đáng giá nhắc tới, cho gã một chút xíu quyền lực thôi mà tìm đường chết như thế này, nếu như không giải quyết sự việc tốt đẹp, lựa chọn tốt nhất của gã chỉ sợ là phải rời khỏi thành phố Kim Hải, bằng không kết cục rất bi thảm đấy.
Mà ở chỗ Linh Dực tuyển người, đã thành cảnh có tiếng ở thành phố lớn này, trong lúc không để ý thời gian, Thạch Phong đã tuyển được không ít người, trong đó có đủ studio nổi danh tại thành phố Kim Hải, thực lực của những thành viên studio này không tệ, thế nhưng thiếu sự dẫn dắt của cao thủ đỉnh cấp, muốn thu hoạch trang bị trong Thần Vực cực kỳ không dễ.
Bởi vì trang bị ngon thường được thu hoạch từ phó bản, chỉ có số ít thu được khi đánh quái, đánh quái đối với studio không có công hội mà nói là chuyện hy vọng xa vời.
Điều này làm cho các studio kiếm tiền trong Thần Vực trở nên gian nan hơn hẳn, cho nên những studio ấy cũng nghĩ vào công hội. Nhất là công hội mạnh, có cao thủ đỉnh cấp dẫn dắt, hạ phó bản sẽ dễ dàng hơn. Vả lại có thể học được rất nhiều kỹ xảo từ cao thủ trong trò chơi, so với việc tự bản thân lục lọi tốt hơn nhiều.
Công hội Linh Dực không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất trong thành phố Kim Hải.
Bởi vì ở trong cả thành phố Kim Hải cũng không có một công hội nào chính thức nhập lưu, có thể nói là điều đau lòng của thành phố Kim Hải.
Nếu không phải U Ảnh tốn nhiều tiền thâu tóm rất nhiều studio, chiêu mộ được một vài người mới có tiềm lực, nhờ đó mới có thể trở thành công hội tam lưu, U Ảnh cũng sẽ ngã đổ trong cuộc chiến thành Bạch Hà, đây chính là tính tàn khốc của Thần Vực.
"Ngũ Ma Tướng đến giờ vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào bọn họ không có hứng thú gia nhập Linh Dực?" Thạch Phong đã phỏng vấn mấy trăm người, nhưng trong mấy trăm người này lại không có ai là một trong Ngũ Ma Tướng của U Ảnh đời trước hết.
Ngũ Ma Tướng của U Ảnh có thể nói là năm gã cao thủ giỏi nhất trong công hội U Ảnh, nếu không phải bị U Ảnh hạn chế việc phát triển, bọn họ sẽ có khả năng tấn chức trở thành cường giả chức nghiệp bậc bốn trở lên.
Công hội U Ảnh cuối cùng có thể sở hữu mười thành phố ảo lớn, công lao của năm người họ không thể nào bỏ qua.
Có thể nói Thạch Phong muốn đến Hội Liên Nghị này, mục đích chủ yếu nhất chính là lôi kéo năm người này.
"Chẳng lẽ bọn họ không dám tới?" Thạch Phong cảm thấy rất có khả năng. Dù sao năm người này vẫn còn yên lặng vô danh, chỉ là một nhân vật không có tiếng tăm gì, đương nhiên sẽ không cho rằng mình có thể có thể gia nhập công hội Linh Dực, cho nên trực tiếp không đi thử, khỏi phải sợ mất mặt.
Điều đó làm cho Thạch Phong cảm thấy khó giải quyết.
Năm người nọ rất có thể đang ở trong Hội Liên Nghị, thế nhưng hắn lại không thể vào, làm sao lôi kéo năm người họ bây giờ?
Lúc Thạch Phong đang phiền não, mấy người Hà Hữu Tài đã đi đến đây.
"Sao lại là cậu?" Hà Hữu Tài nhìn thấy khách mời được nói tới là Thạch Phong, liền giật nảy mình, vẻ mặt ngớ ra.
Ở trong mắt Hà Hữu Tài thì Thạch Phong chẳng qua chỉ là một sinh viên bình thường không thể bình thường hơn, cư nhiên có thể khiến tự ông Hứa mời lên, thân phận của hai người này chênh lệch như trời với đất, hoàn toàn là người của hai thế giới, thế nhưng giờ lại trở thành một trước mắt gã...
Thạch Phong dời ánh mắt tới trên người Hà Hữu Tài đang còn khiếp sợ, nhất thời cười nói: "Hội trưởng Hà sao lại rảnh rỗi tới chỗ tôi, lẽ nào hội trưởng Hà muốn đuổi tôi ra khỏi con đường này hay sao?"
"Hiểu lầm, thật là hiểm lầm mà. Bạn học Thạch Phong, sao tôi dám đuổi cậu đi, đây hết thảy đều là hiểu lầm, trước đó là do hệ thống sai sót, dẫn tới việc cậu không đăng kí được, giờ đã không có vấn đề gì, bạn học Thạch Phog có thể đi lên tham gia Hội Liên Nghị rồi." Hà Hữu Tài bày ra gương mặt tươi cười nói.
"Hội trưởng Hà, lá gán của con người tôi rất bé, trước đó hội trưởng Hà đã có nói, chỉ cần tôi dám tới gần cửa nửa bước, sẽ đuổi tôi ra, tôi không dám làm mủi lòng anh đâu, tôi cảm thấy bây giờ ở đây cũng rất tốt, nếu như anh không có việc gì thì mời trở về đi, tôi còn bận lắm." Thạch Phong cười cười, không thèm để ý tới Hà Hữu Tài.
Nghe thấy Thạch Phong nói như vậy, sắc mặt Hà Hữu Tài trong nháy mắt tái nhợt, dù là kẻ đần cũng hiểu được lời ngầm của Thạch Phong.
Trước đó không nói hai lời liền đuổi thẳng cổ, hiện tại lại muốn mời trở về, có khả năng được sao?
Hà Hữu Tài thật muốn nói có thể.
Ông Hứa đã lên tiếng, chỉ bằng một hội trưởng sinh viên như gã, nếu như không giải quyết chuyện này ổn thoả, chỉ sợ sau này cuộc sống của gã chấm dứt rồi, với thủ đoạn khủng bố của ông Hứa, gã không dám nghĩ tới tương lai của mình sẽ ra sao nữa.
Nhìn vệ sĩ giương mắt lạnh lẽo nhìn mình, toàn thân Hà Hữu Tài run lên, ngay lập tức làm ra hành động làm cho Thạch Phong khiếp sợ.
Hà Hữu Tài trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thạch Phong, vồ lấy ôm bắp đùi Thạch Phong, như một đứa con gái mít ướt mà khóc lóc kể lể: "Bạn học Thạch Phong à, không, anh Phong, em thực sự sai rồi, em có mắt không nhìn thấy thái sơn, em đáng chết, là em mắt bị mù, lại nghe lời của tên súc sinh Lâm Phi Long kia, em xin lỗi, em không phải người, nếu như có thể giúp anh nguôi giận, thì cứ đánh em đi, chỉ cần anh Phong bằng lòng đi vào."
Không riêng gì Thạch Phong ngây ngẩn cả người, ngay cả người đứng xem một bên cũng choáng váng.
Người không biết xấu hổ là vô địch thật nha!
Chương 254: Lớp trẻ hơn bậc đi trước.
"Quả nhiên là Lâm Phi Long giở trò quỷ."
Thạch Phong kỳ thực căn bản không lưu ý nhân vật như Hà Hữu Tài, hắn thầm nghĩ muốn biết rõ ai nhằm vào hắn, nếu giờ đã xác nhận 100% là Lâm Phi Long, Hà Hữu Tài cũng không còn ích lợi gì.
"Được rồi, thu hồi nước mắt cá sấu của anh đi, tôi có thể đi lên, nhưng anh phải nói rõ ràng mọi chuyện cho hiệu trưởng Hứa mới được, bằng không thì tự cầu nhiều phúc cho mình đi." Thạch Phong đá bay Hà Hữu Tài quỳ trên mặt đất khóc lớn dào dạt, từ tốn nói.
"Sao mày có thể như vậy?" Hà Hữu Tài cứ như lật mặt bánh, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, thật cứ như trước đó chưa xảy ra chuyện gì, trái lại trong mắt còn xuất hiện sự oán giận.
Hà Hữu Tài đã làm Hứa Văn Thanh mất mặt, nếu như bây giờ nói rõ đầu đuôi sự việc cho Hứa Văn Thanh, như vậy Lâm Phi Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã, vả lại phía sau Lâm Phi Long còn có một Triệu Kiến Hoa đáng sợ hơn, dù Hứa Văn Thanh bỏ qua gã, thế nhưng Lâm Phi Long và Triệu Kiến Hoa sẽ không.
Trước có sói sau có hổ, mặc kệ làm thế nào gã không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.
Không thể không nói Thạch Phong làm như vậy, quá độc ác!
"Vì sao tôi không thể làm thế? Tôi chẳng qua là để anh nói sự thực ra thôi, hiện tại tôi chỉ muốn biết sự lựa chọn của anh là gì?" Thạch Phong cười nhạt, hoàn toàn không có coi ra gì với vẻ oán độc của Hà Hữu Tài.
Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm.
Qua một lúc lâu, Hà Hữu Tài hít thở mấy hơi thật sâu, tròng mắt chuyển động, lập tức ác độc nhìn về phía Thạch Phong, trong lòng rõ ràng có đáp án.
"Để tôi đồng ý cũng được thôi." Hà Hữu Tài nói, "Nhưng cậu phải để tôi gia nhập vào công hội Linh Dực mới được."
"Xem ra anh còn không biết rõ tình huống hiện tại của mình, còn muốn bàn điều kiện, tôi cho anh biết, anh chỉ có hai lựa chọn, một là tự nói, hai là không nói, bất quá bản thân tôi đề nghị anh nên tự nói, ít nhất hiệu trưởng Hứa còn có thể bỏ qua cho anh." Thạch Phong hơi nhíu mày, mở miệng nói, "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cho anh ba giây suy nghĩ."
"Được, tôi nói là được chứ gì." Hà Hữu Tài rất nhanh thì đã quyết định, so sánh với Lâm Phi Long và Triệu Kiến Hoa, gã càng sợ Hứa Văn Thanh hơn, bởi vì lực ảnh hưởng của Hứa Văn Thanh quá rộng.
Sau đó Thạch Phong liền theo vệ sĩ đi vào toà nhà, đi thang máy lên tới tầng ba mươi sáu.
Thạch Phong vừa vào, dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Bởi vì Hứa Văn Thanh nổi giận, đã làm cho không ít người đều biết chuyện gì đang diễn ra, cũng rất tò mò người ông Hứa mời tới là hạng người thế nào, cho nên đều muốn gặp.
Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ, đám người Thạch Phong đi tới trước mặt Hứa Văn Thanh.Khi Thạch Phong - một người bình thường không có gì lạ, thân mặc áo thể thao màu đen đứng trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên mở to mắt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ Thạch Phong, muốn xem có gì đặc biệt.
Song, để bọn họ thất vọng rồi, dù là cách ăn mặc hay khí chất, đều bình thường hết.
"Thạch Phong, sao mày lại ở đây?" Lâm Phi Long cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vốn là nghĩ nhờ quan hệ của Triệu Kiến Hoa, không nghĩ tới Thạch Phong vẫn có thể đi vào, điều này nằm ngoài sự dự đoán của hắn rồi.
"Mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ mà." Thạch Phong cười đáp lại.
"Thạch Phong, cậu đã đến rồi, thật quá tốt. Lúc đầu tôi còn muốn xuống phía dưới tìm cậu đây." Triệu Nhược Hi thấy người đến là Thạch Phong, rất vui vẻ nói, nếu không phải có Triệu Kiến Hoa lôi kéo cổ, không cho cô đi, cô ấy đã sớm rời khỏi Hội Liên Nghị nhàm chán này rồi.
Bất quá Triệu Kiến Hoa ngồi ở bên cạnh nghe thấy Triệu Nhược Hi nói như vậy, sắc mặt trở nên âm u, nãy giờ Triệu Nhược Hi cứ nói với hắn mãi, muốn cho Thạch Phong lên đây, làm hắn tức giận đến mức khói bốc lên đầu. Không nghĩ tới gã tầm thường này chưa hết hi vọng, vẫn lên thật.
"Không phải là mình đã nói cho cấp dưới không cho hắn tiến vào ư? Vì sao hắn còn có thể vào?" Trong lòng Triệu Kiến Hoa tràn đầy nghi vấn, không biết Thạch Phong chính là đại biểu công hội Linh Dực mà ông Hứa mời tới.
"Chàng thanh niên, ngồi bên này đi. Ông là Hứa Văn Thanh, hiệu trưởng đương nhiệm của đại học Kim Hải." Hứa Văn Thanh chậm rãi đứng dậy rất chính thức tự giới thiệu mình với Thạch Phong.
"Thạch Phong, sinh viên năm thứ tư đại học Kim Hải." Thạch Phong cũng nhẹ giọng đáp.
"Cậu là sinh viên trường đại học chúng ta? Quả thật là lớp trẻ hơn bậc đi trước, trẻ tuổi như vậy liền có thể trở thành người quản lý tầng trung của công hội Linh Dực." Hứa Văn Thanh kinh ngạc nói, hắn không cho rằng địa vị của Thạch Phong trong công hội Linh Dực cao bao nhiêu, nhưng người có quyền tuyển dụng thường đã là quản lý trung tầng rồi, còn chưa tốt nghiệp đại học, liền có thể trở thành người quản lý trung tầng của một công hội thần bí, tuyệt đối là thành công lớn trong mắt người mình thường, chí ít giỏi hơi đại đa số sinh viên có mặt tại đây nhiều.
Thái độ thân thiết và tán thưởng từ Hứa Văn Thanh, làm cho Trần Võ và Triệu Kiến Hoa ngồi gần đấy có chút khó hiểu, không nghĩ tới ông Hứa sẽ tán thưởng một người thế hệ sau như thế, hơn nữa còn là một lớp trẻ bình thường không có bình thường hơn, bọn họ cũng đang ngoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không.
Dù là Trương Lạc Uy tiền đồ vô lượng nhất trong đại học Kim Hải, ông Hứa cũng chỉ khen một câu không tệ mà thôi...
Bọn họ tuy giật mình người như Thạch Phong mà là một quản lý trung tầng của công hội nào đó, nhưng điều ấy căn bản không đáng giá ông Hứa phải tự mình mời người và không ngớt lời khen ngợi như thế, dù sao ông Hứa cũng là nhân vật có mặt mũi trong thành phố Kim Hải.
Bất quá Hứa Văn Thanh xem trọng tương lai của Thạch Phong, nhất là khí chất không có chút rung động nào, trầm tĩnh như biển khơi, đây không phải là thứ người trẻ tuổi nên có, hoặc có thể nói là không thể nào có được.
Nếu không phải Hứa Văn Thanh gặp vô số người, trải qua nhiều năm tháng gặp gỡ biết bao loại người, Hứa Văn Thanh cũng sẽ không phát hiện sự đặc biệt của Thạch Phong.
Trẻ tuổi như vậy đã có thể được một công hội có thực lực cực mạnh chọn làm người quản lý trung tầng, nói rõ công hội ấy nhìn ra năng lực của Thạch Phong, e rằng chẳng cần bao lâu nữa, thì có thể tiến vào cao tầng, cho nên Hứa Văn Thanh mới có thể khách khí như vậy.
"Hiệu trưởng quá khen rồi." Thạch Phong cười cười.
Sau khi Hứa Văn Thanh và Thạch Phong hàn huyên vài câu, ánh mắt Hứa Văn Thanh lần nữa chuyển tới trên người Hà Hữu Tài vẫn căng thẳng sợ hãi, lạnh giọng hỏi: "Nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra?"
Giọng Hứa Văn Thanh tuy nhỏ, lại mang đầy cảm giác áp bách, Hà Hữu Tài sợ sệt không dám giấu giếm chút nào.
"Là do Lâm Phi Long ra lệnh cho tôi, hắn nói Triệu tổng không muốn Thạch Phong tiến vào dây dưa với bạn học Triệu Nhược Hi, tôi nghe lầm lời gièm pha của hắn, mới không cho Thạch Phong báo danh." Hà Hữu Tài lúc này không quan tâm gì nhiều, trực tiếp chỉ thẳng mũi Lâm Phi Long, chỉ trích.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều dời đến trên người Lâm Phi Long.
Trong nháy mắt Lâm Phi Long liền cảm nhận được áp lực cực lớn.
Giờ này khắc này Lâm Phi Long cảm giác rất vô lực, hắn có chút không thở được, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì mở miệng khác gì nhận tội, càng không tưởng tượng nổi sau lưng Thạch Phong còn có công hội Linh Dực.
"Nếu không lời nào để nói, vậy mời rời khỏi nơi đây, Hội Liên Nghị Kim Hải không chào đón cậu." Hứa Văn Thanh nhìn vẻ mặt của Lâm Phi Long liền biết Hà Hữu Tài đều nói thật hết, nhất thời giọng trầm xuống, người nào cũng có thể nhìn ra ông Hứa có chút tức giận.
Sau đó liền thấy hai vệ sĩ cường tránh đi về hướng Lâm Phi Long, rõ ràng là muốn đưa Lâm Phi Long đi.
"Ông Hứa hãy chờ đã." Lúc này Triệu Kiến Hoa đột nhiên mở miệng nói.
Mà ở bên cạnh Triệu Kiến Hoa, là có hai cổ đông lớn của U Ảnh - Lam Hải Long và Trương Lạc Uy.
Chương 255: Nhân vật chính chỉ có một.
Ở trong hội trường náo nhiệt vô cùng tráng lệ, bởi vì câu nói của Triệu Kiến Hoa, đột nhiên xảy ra chút biến hoá.
Ông Hứa đã quyết định, có thể nói là không thể thay đổi, thế nhưng Triệu Kiến Hoa lại đứng dậy cản, cảm giác toàn bộ không khí trong hội trường đều biến thành áp lực dị thường, vừa chạm vào liền cháy.
Hứa Văn Thanh cũng không nói lời nào, hơi hơi giơ tay, ngăn cản hành động của hai gã vệ sĩ, quay đầu nhìn về phía Triệu Kiến Hoa, ánh mắt mang theo nghi vấn, muốn biết lý do Triệu Kiến Hoa cản mình.
Triệu Kiến Hoa là một trong nhà tài trợ cho Hội Liên Nghị Kim Hải, còn là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn lớn trong thành phố Kim Hải, ý kiến của hắn dù là Hứa Văn Thanh cũng không thể bỏ xó.
"Ông Hứa, không cho Thạch Phong tiến vào đây, đích thực là tôi sai Lâm Phi Long làm, hơn nữa tôi cảm thấy quyết định của mình không có vấn đề gì, đừng chất vấn Phi Long nữa." Triệu Kiến Hoa vừa cười vừa nói, "Còn vì sao tôi không cho phép Thạch Phong vào, chỉ là không muốn hắn dây dưa với Nhược Hi, xin ông Hứa hiểu cho."
"Chú hai, cháu đã nói rồi, căn bản không như chú nghĩ mà." Triệu Nhược Hi hơi nhíu mi, lập tức giải thích.
Nghe xong lời từ phía hai người, với kinh nghiệm của Hứa Văn Thanh, nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời cười cười: "Tuổi còn trẻ quả nhiên vẫn thật tốt, nếu đã là chuyện của người trẻ tuổi, tôi sẽ không nhúng tay."
Lâm Phi Long sau khi nghe được thở dài một hơi, nếu như thật bị đuổi ra ngoài, mặt mũi của hắn có khi mất ráo, may mắn Triệu Kiến Hoa đứng ở bên phía hắn, lập tức đắc ý nhìn thoáng qua Thạch Phong, dường như đang nói mày được ông Hứa khen ngợi thì sao nào, tao vẫn không có việc gì như trước.
Thạch Phong nhún vai không thèm để ý chút nào, mục tiêu của hắn là lên lầu tìm được Ngũ Ma Tướng, căn bản không lưu ý Lâm Phi Long làm gì, thế nhưng nếu Lâm Phi Long còn dám chủ động gây sự, thì đừng trách hắn không khách khí.
Nhưng vào lúc này Lam Hải Long phong độ nhanh nhẹn nhìn thoáng qua Trương Lạc Uy bên cạnh.
"Bạn học Thạch Phong xin dừng bước." Trương Lạc Uy tiến lên một bước, nói lớn tiếng với Thạch Phong, "Tôi đã luôn ngưỡng mộ tiếng tăm của công hội Linh Dực, không nghĩ tới có thể nhìn thấy trên Hội Liên Nghị lần này. Tôi nghe nói Linh Dực có rất nhiều cao thủ, mỗi người đều có thân thủ bất phàm. Bạn học Thạch Phong là quản lý trung tầng của công hội Linh Dực, ắt hẳn thân thủ sẽ cực cao, cho nên tôi muốn xin cậu chỉ giáo một phen, cũng coi như là tiết mục trợ hứng cho Hội Liên Nghị. Không biết bạn học Thạch Phong cảm thấy thế nào?"
Đề nghị ấy làm hai mắt đám người Hứa Văn Thanh, Triệu Kiến Hoa, Trần Võ toả sáng, đều cảm thấy ý hay, nhưng đây là chuyện của người tuổi trẻ, bọn họ không tiện nhúng tay, cho nên chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Người mong đợi nhất trong đó phải kể đến Triệu Kiến Hoa, hắn biết Trương Lạc Uy lợi hại, ngay cả bậc thầy võ thuật như Trần Võ đều rất xem trọng Trương Lạc Uy, không cần mấy năm đã có thể lấy được quán quân đấu võ của cả thành phố Kim Hải, nếu như Thạch Phong bị mất mặt trước Triệu Nhược Hi, sẽ có thể giúp Triệu Nhược Hi biết rõ Thạch Phong tầm thường cỡ nào, nhận thức rõ họ là người của hai thế giới, biết đâu Nhược Hi sẽ buông tay ngay.
"Đang muốn luận võ kìa!"
"Quá tuyệt, có thể chứng kiến cuộc so đấu giữa người đứng đầu cuộc thi đấu võ trường đại học Kim Hải và cao thủ của công hội Linh Dực, lần này tới Hội Liên Nghị thực sự có giá trị quá rồi."
Không ít người trong hội trường đều mong đợi.
"Ha ha ha, bạn học Thạch Phong thấy mọi người chờ mong như thế kia không, nếu để mọi người thất vọng thì không hay lắm, cứ yên tâm đi, luận võ có điểm dừng, chỉ vì trợ hứng thôi mà." Lam Hải Long lúc này cũng vừa cười vừa nói, "Tôi cũng là thành viên hội đồng quản trị U Ảnh, vẫn luôn nghĩ học tập công hội mạnh mẽ như Linh Dực, nhìn xem chênh lệch giữa chúng ta như thế nào, để giúp U Ảnh trở thành công hội không thua gì với Linh Dực, bạn học Thạch Phong đừng từ chối đó."
Lam Hải Long khôn khéo rất biết cách ăn nói, trực tiếp nói chuyện Trương Lạc Uy và Thạch Phong luận võ thành tỷ thí giữa hai công hội, rõ ràng là muốn mượn công hội Linh Dực để lên đời.
Lúc đầu nhân vật chính của Hội Liên Nghị chính là công hội U Ảnh, nhưng lại bị Thạch Phong nửa đường nhảy ra chặn giết. Làm cho Linh Dực trở thành nhân vật chính tuyệt đối, tuyển được không ít thành viên mới có tiềm lực lớn. Lam Hải Long và Trương Lạc Uy đương nhiên không đứng nhìn được, cho nên muốn lấy Thạch Phong làm bàn đạp. Có thể danh tiếng của U Ảnh mới lập tức vượt lên Linh Dực.
Vả lại kế hoạch của Lam Hải Long không chỉ có thế, hắn muốn trắng trợn tuyên truyền sự thất bại của Thạch Phong, làm cho tất cả mọi người đều biết, bao quát trong cả Thần Vực, ngay cả tiêu đề đều đã nghĩ xong, cao thủ Linh Dực thảm bại bởi người chơi U Ảnh, đến lúc đó tạo dựng nên ấn tượng công hội U Ảnh không thua gì công hội Linh Dực.
Về phần Thạch Phong sẽ trở thành trò cười trong công hội Linh Dực, nhất định sẽ bị Linh Dực đuổi cổ, kết quả ấy chính là số phận của kẻ dám đoạt danh tiếng của U Ảnh.
Hơn nữa tình cảnh hiện tại đang náo nhiệt, không ít người đều hoan hô, kêu to tên Thạch Phong, khiến Thạch Phong đâm lao phải theo lao, không thể nào từ chối.
"Sao thế được?" Triệu Nhược Hi bất mãn nói, "Thạch Phong là cao thủ trong game, cũng không phải cao thủ võ thuật, để hai người họ so đấu, thì chứng minh được cái gì?"
Bị Triệu Nhược Hi nói như thế, mọi người cảm thấy có lý, chơi game lợi hại thì lợi hại, nhưng không có nghĩa là đánh võ cũng lợi hại, dù đánh bại Thạch Phong, cũng không thể chứng minh Trương Lạc Uy chơi game giỏi.
"Bạn học Triệu Nhược Hi nói đùa, Thần Vực là trò chơi thực tế ảo, mọi phương diện đều sát với đời thực, tôi nghĩ người nào từng chiến đấu với quái vật trong Thần Vực đều biết được, dù không thể nói giỏi võ liền có thể lợi hại trong game, thế nhưng lợi hại trong trò chơi có thể nói rõ ít nhiều gì trình độ võ học sẽ không thua kém, tôi biết rõ bạn học Thạch Phong lợi hại, có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ xếp hạng thứ ba cả cuộc thi võ thuật của trường đại học, có thực lực như thế, hai người không tỷ thí một trận rất đáng tiếc." Lam Hải Long cười nhạt, hắn tuyệt đối tự tin với thực lực của Trương Lạc Uy, về phần Thạch Phong dù thực lực cũng được, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Trương Lạc Uy, bởi vì Trương Lạc Uy đã đạt được trình độ chuyên nghiệp, không phải loại trình độ như Chu Ngọc Hổ có thể so sánh.
"Cái gì? Chu Ngọc Hổ xếp hạng thứ ba toàn trường mà lại bị Thạch Phong đánh bại, thật không hổ là người quản lý trung tầng của công hội Linh Dực, quả nhiên công hội Linh Dực mạnh ghê gớm."
Không ít người ở đây đều hơi giật mình kinh ngạc, càng mong đợi trận so đấu giữa Thạch Phong và Trương Lạc Uy hơn.
"Thật đúng là không thể coi thường người trẻ tuổi, có thân thủ như thế mà vẫn luôn ẩn giấu, không kiêu ngạo không nóng nảy, tâm tính thế này thực sự khó có được." Hứa Văn Thanh đánh giá Thạch Phong lại càng cao hơn, "Có tâm tính ấy, thành tựu trong tương lai sẽ không thấp được, yêu cầu của Triệu tổng cũng quá cao rồi, chuyện của người trẻ thì để chính họ xử lý, thế hệ trước như chúng ta không nên nhúng tay mới tốt."
"Không thể nào, thân hình gầy nhom kia của hắn có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ?" Triệu Kiến Hoa rất kinh ngạc nhìn về phía Thạch Phong, rất khó mà tin được, Triệu Kiến Hoa khá hiểu biết về cuộc thi đấu võ thuật ở trường đại học Kim Hải, cũng bởi vì Lâm Phi Long lấy được vị trí thứ chín, cho nên Triệu Kiến Hoa mới tán thưởng Lâm Phi Long.
"Được, mọi người đã chờ mong như thế, sao tôi có thể từ chối." Thạch Phong cười nói.
Lam Hải Long vẫn rất biết cách nói chuyện giống như trước.
Thạch Phong có thể nói là rất hiểu con người Lam Hải Long, cũng bởi vì Lam Hải Long, mới để mười năm hắn khổ cực biến thành uổng phí, điều này hắn vẫn nhớ rõ, nhưng đó là chuyện đời trước rồi, nếu như Lam Hải Long không gây sự với hắn, hắn cũng lười để ý đến Lam Hải Long, thế nhưng Lam Hải Long đã chủ động tới cửa gây hấn, thế thì hắn sẽ không khách khí, vừa dịp cắt đứt chấp niệm đời trước.
Chương 256: Yêu quái.
"Thằng nhóc này vậy mà đồng ý rồi, tính ra có chút can đảm." Triệu Kiến Hoa có chút cải biến cách nhìn của mình với Thạch Phong.
Trương Lạc Uy được khen là thiên tài võ thuật, La Hán Quyền đã luyện đến cảnh giới sâu hơn, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không đấu lại được, bản thân Thạch Phong chỉ chơi game, có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ xác thực không đơn giản, nhưng so sánh với Trương Lạc Uy thì, rõ ràng không phải một cấp bậc.
Triệu Nhược Hi đứng bên cũng bối rối.
"Sao Thạch Phong lại ngốc đến vậy chứ?" Triệu Nhược Hi cảm thấy cạn lời, "Chỉ là bị Lam Hải Long tâng bốc, vậy mà cũng vênh váo, Trương Lạc Uy chính là cao thủ võ thuật chân chính."
Mà Lâm Phi Long đứng ở đàng xa nhìn mặt Thạch Phong mà nở nụ cười lạnh, hắn xem qua trận đấu của Thạch Phong kia rồi, cũng biết Thạch Phong rất lợi hại, nhưng so với Trương Lạc Uy, còn thua một đoạn, vả lại trận so đấu kia Chu Ngọc Hổ cẩu thả khinh thường Thạch Phong, cho nên mới bị một chiêu xử đẹp, nếu như Chu Ngọc Hổ cẩn thận chút, tuyệt đối không có kết quả như vậy.
Chỉ cần Trương Lạc Uy đánh bại Thạch Phong, cộng thêm Lam Hải Long trắng trợn tuyên truyền, dù Thạch Phong không có thua trận trong game, nhưng thua trận trong cuộc so đấu được mọi người chú ý cũng không khác gì, mặt mũi của công hội Linh Dực nhất định sẽ bởi vì Thạch Phong ném mất ráo, bởi vì hai bên đều là đại biểu cho công hội, không phải chỉ riêng mình.
Đây cũng chính là chỗ cao tay của Lam Hải Long.
Trực tiếp tâng bốc Thạch Phong đến chết!
Trước tiên nói Thạch Phong lợi hại đến nhường nào, làm mọi người phải thán phục, sau đó nâng Thạch Phong lên thành đại biểu công hội, điều này làm cho trận đấu giao lưu bình thường trở thành cuộc so đấu giữa hai công hội, cuối cùng nhờ Trương Lạc Uy đánh bại Thạch Phong vừa lợi hại vừa mạnh mẽ như đã nói, có thế thể hiện thực lực của U Ảnh.
Dù Thạch Phong là quản lý trung tầng của Linh Dực, nhất định cũng sẽ bị phạt nặng, nói cho cùng đây là vấn đề mặt mũi của công hội.
Thủ đoạn của Lam Hải Long quả thực đủ độc ác, giết người không thấy máu!
Lúc mọi người ở đây hoan hô thảo luận, nhân viên hậu trường đã bắt đầu chuẩn bị sân đấu.
"Cậu nói xem ai sẽ thắng?"
"Đương nhiên là Trương Lạc Uy rồi. Hắn chính là thần tượng của tôi, trước đây hắn lấy được quán quân cuộc đấu võ của trường rất dễ dàng, không ai có thể chống qua ba chiêu. Tuy Thạch Phong đánh bại Chu Ngọc Hổ xếp thứ ba, thực lực cũng rất mạnh. Thế nhưng nhìn cậu ta chẳng có khí thế gì, mà Trương Lạc Uy thì chỉ cần đứng gần hắn một chút, toàn thân đều cảm nhận được cảm giác rất áp lực, nếu như bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng tôi sẽ ớn lạnh, cứ như bị dã thú hung dữ rình mồi vậy, sợ hãi đến tận đáy lòng. Nhưng Thạch Phong lại không thế, một chút cảm giác tôi cũng không có, giống như cậu ta không tồn tại vậy."
"Tôi cũng thấy thế, Thạch Phong chắc là cao thủ trong Thần Vực, bất quá đây là luận võ tại hiện thực, có thể đối chiêu với Trương Lạc Uy qua hơn mười chiêu đã là không tệ, nếu như ở trong Thần Vực, nói không chừng sẽ là một trận quyết đấu đặc sắc."
Khi mọi người có mặt đều không coi trọng Thạch Phong, Chu Ngọc Hổ cố ý đi tới bên người Trương Lạc Uy ngồi góc nghỉ ngơi.
"Anh Trương, anh phải cẩn thận gã Thạch Phong. Tôi từng giao thủ với gã, tuy rằng sức mạnh và thể lực của gã có vẻ yếu, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nắm chắc thời cơ ra tay đều chuẩn, cứ như các quyền cước được đánh ra đều sống động, thành thạo nắm trong tay." Chu Ngọc Hổ dè dặt nói.
"Tiểu Hổ cậu nghĩ nhiều, dù Thạch Phong đạt được trình độ chuyên nghiệp đi chăng nữa, tôi vẫn có thể đánh bại gã như cũ, cậu bị mất mặt, tôi sẽ tìm về cho cậu." Trương Lạc Uy cười vỗ vỗ bả vai Chu Ngọc Hổ, căn bản sẽ không vì vài lời ba xạo của Chu Ngọc Hổ mà lay chuyển. Đến độ tài nghệ như hắn bây giờ, ý chí đã sớm cứng rắn như sắt.
Đương nhiên. Cũng không phải là Trương Lạc Uy coi khinh Thạch Phong, mà là thói kiêu ngạo của cao thủ. Đối mặt với bất cứ kẻ địch nào đều có lòng tin chiến thắng.
"Anh Trương..."
Chu Ngọc Hổ biết không khuyên được, thế nhưng chỉ khi thực sự giao thủ với Thạch Phong mới biết được Thạch Phong chân chính đáng sợ.
Nếu như nói Trương Lạc Uy là dã thú đáng sợ, thế thì Thạch Phong hệt như núi cao biển rộng, dù có sức mạnh mạnh cỡ nào, cũng bất lực trước mặt lực lượng tự nhiên.
Kỳ thực Chu Ngọc Hổ muốn biểu đạt rằng không nên đi luận võ với Thạch Phong, nhưng xem xét mặt mũi của Trương Lạc Uy, hắn mới dè dặt nói hãy cẩn thận, song rõ ràng không có chút tác dụng gì.
Dưới sự làm việc của các nhân viên, sân đấu võ rất nhanh chuẩn bị xong, mặc dù nhỏ hơn sân chính quy một chút, nhưng cũng được trăm mét vuông, đủ cho hai người thi triển quyền cước.Đám người có tiếng trong thành phố Kim Hải như Hứa Văn Thanh, Triệu Kiến Hoa, Trần Võ đều ngồi ở nơi cách sân đấu gần nhất, còn những người khác chỉ có thể đứng xem ở cách xa khoảng năm sáu mét.
Trong vùng sân đấu, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đứng cách xa nhau năm mét, người trước bình thường không có gì đặc biệt, không hề có khí thế gì, người sau lại sở hữu khí thế bức người, cứ như dã thú bụng đói kêu vang chuẩn bị nuốt cả người vào, khiến tận đáy lòng người xem cảm thấy run rẩy.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Mà khán giả ở ngoài sân cũng đều hồi hộp, chăm chú nhìn từng cử động của hai bên.
Cao thủ so chiêu, chính là chuyện trong nháy mắt, căn bản không đánh đấm lâu la như người thường, cũng sẽ không tạo thành thương tổn hữu hiệu gì, cho nên bọn họ rất lo mình sẽ bỏ lỡ đặc sắc chớp nhoáng khi hai người giao thủ.
Trái lại với họ, đám người Hứa Văn Thanh lại vừa cười vừa nói.
"Quán chủ Trần, cậu là người trong giới, còn là bậc thầy võ thuật, cậu xem ai sẽ thắng trong hai người bọn họ?" Hứa Văn Thanh sờ sờ râu mép, nhẹ giọng cười nói.
"Đúng vậy, loại chuyện luận võ này, thực lực và may mắn đều rất quan trọng, nhưng chỉ xét khí thế và tố chất thân thể thì Trương Lạc Uy rõ ràng nhỉnh hơn, bất quá tôi chưa từng thấy thân thủ Thạch Phong thế nào, cho nên tôi không dễ phán đoán." Trần Võ lắc đầu, cũng không có cho ra đáp án cụ thể.
Nếu là người khác, dù trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ, hắn cũng có thể nhờ vào khí thế phát ra từ người nọ, phán đoán mạnh yếu dựa trên cảm nhận, thêm phương diện tố chất thân thể, tính ra được trình độ đại khái. Thế nhưng Trần Võ không cảm giác được bất kì khí thế nào từ Thạch Phong cả, thậm chí cảm giác tồn tại đều yếu ớt đến mức có thể sao lãng là quên ngay.
Giả sử Thạch Phong là một người bình thường, không có đánh bại tay đấu tốt như Chu Ngọc Hổ, thì Trần Võ sẽ đoán Thạch Phong chỉ như một con thỏ trắng toàn thân vô hại, căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng con nhỏ trắng ấy lại có thể đánh bại hổ dữ như Chu Ngọc Hổ, thế sao không để Trần Võ coi trọng cho được.
Thử nghĩ xem một con thỏ trắng nhỏ có thể giết chết một con hổ già hung dữ, nói nó là thỏ trắng ai mà tin?
Dù thật là con thỏ nhỏ đi nữa, cũng là một con thỏ thành tinh có khả năng giết chết con cọp.Nếu quả thật đã tu luyện thành tinh rồi, khí thế hiện giờ chỉ là biểu hiện giả dối thôi, không thể coi thành sự thật.
Một kẻ tu luyện thành yêu quái thế này, so với một động vật bình thường, hai bên không phải cùng một đẳng cấp rồi.
Bất quá loại cao thủ tu luyện thành yêu như thế vô cùng ít thấy, cái gọi là tu luyện thành yêu, không phải nói đến tay chân hay cơ thể, mà ý chỉ tinh thần, đó chính là sáng suốt, võ thuật không còn là vật chết mà sống động như thật, cảnh giới như vậy không nên có ở trên người một chàng trai tuổi còn trẻ măng.
Cho nên Trần Võ cũng không xác định Thạch Phong rốt cuộc đạt tới trình độ gì.
"Quán chủ Trần mắt rõ tinh đời, sao có thể không phán đoán ra được, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đều là người trẻ tuổi, dù hiện giờ không được giỏi lắm, còn không gian tăng lên rất nhiều, đáng để mong chờ." Triệu Kiến Hoa cũng không tin Trần Võ thật không biết ai mạnh ai yếu, bởi vì ai mạnh hơn trong hai người rõ chỉ cần nhìn là biết ngay, hắn chỉ cho rằng Trần Võ không muốn làm mất mặt Thạch Phong thôi.
Có điều Triệu Kiến Hoa không biết, người luyện võ từ trước đến nay đều thẳng tính, mà Trần Võ lại là bậc thầy võ thuật, ăn ngay nói thật, căn bản sẽ không nói vòng vo tam quốc gì, chỉ biết có sao nói thế.
Trong lúc mọi người nói cười, trên sân trọng tài cũng bất chợt hạ bàn tay xuống giữa hai người Thạch Phong và Trương Lạc Uy, hét lớn một tiếng: "Bắt đầu!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro