Chương 325: Sống hay chết.

ps: Lại thất hứa rồi, thành thật xin lỗi *cúi đầu* dạo này quả thực Akiko bận quá. Chờ đến 13.01 là bắt đầu được nghỉ tết, Akiko sẽ chạy chương của cả 2 bộ sau nhé.

Chương 325: Sống hay chết.

"Anh không đùa tôi chứ?"

Tuyệt Thiên nhìn chăm chú vào Thạch Phong, muốn thông qua đôi mắt của mình xem thấu Thạch Phong đang nghĩ cái gì, nhưng mặc cho quan sát thế nào đều không thể xem thấu Thạch Phong dùng Mặt Nạ Ác Ma ngụy trang, chỉ nhìn thấy gương mặt ông chú treo nụ cười bình dị gần gũi, Tuyệt Thiên nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông đến cùng Thạch Phong muốn làm gì?

Tha mạng cho gã rồi lại muốn dùng mạng của gã làm tiền đặt cược, tội gì mà phải rắc rối như vậy, trực tiếp giết chết gã không phải tốt hơn sao.

"Sao tôi phải trêu cậu làm chi?" Thạch Phong thấy buồn cười.

"Được rồi, tôi đồng ý với anh, sống sót thì thế nào, chết thì ra sao?" Tuyệt Thiên vì lòng tự tôn và vinh dự của mình, gã nhất định phải thử một lần.

"Nếu cậu còn sống, tôi sẽ giúp cậu làm một việc, nếu như cậu chết rồi, thì cậu phải giúp tôi là một việc, được chứ?" Thạch Phong bấy giờ mới nói suy nghĩ chân chính của mình, bày vẽ nhiều việc như vậy cũng chỉ vì mục đích này.

"Chỉ làm một việc thôi ư?" Tuyệt Thiên suy ngẫm một lúc, sau đó nhìn về phía Thạch Phong mà hỏi, "Nếu như tôi muốn anh đánh chết Dạ Phong cũng được hả?"

Thạch Phong sửng sốt, theo sau bật cười.

Ở trong thành Bạch Hà, có ai không biết Hắc Viêm và Dạ Phong hai ID nhân vật tiêu chí của công hội Linh Dực.

Nghĩ tới cậu ta lại đưa ra yêu cầu này, không thể không nói chiêu này đúng là ác, nếu như dùng thân phận Hắc Viêm đánh chết Dạ Phong, ảnh hưởng rất lớn với Linh Dực, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của hai ID Hắc Viêm và Dạ Phong.

Nhưng là Hắc Viêm cũng vậy, Dạ Phong cũng thế, chỉ có vài thành viên trung tâm mới biết được, hai ID này đều là một người, đó chính là Thạch Phong hắn.

Tự mình giết bản thân, độ khó đúng là có hơi lớn đấy.... (người ta còn gọi là tự sát :v)

"Làm sao, anh không phải bảo có thể làm một việc bất kỳ sao?" Tuyệt Thiên cười đắc ý, "Bây giờ tôi chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ nhoi, thế mà anh đã do dự rồi hả?"

"Không phải, tôi chỉ không ngờ tới cậu sẽ đưa ra chuyện đơn giản như vậy. Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp đánh chết tôi một lần, dù sao tôi là hội trưởng Linh Dực, Phong Hiên Dương của Minh Phủ đang hận tôi nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần tôi bị cậu đánh chết, cậu quay video lại đưa cho quản lý cấp cao của Minh Phủ, thì cậu sẽ được Minh Phủ coi trọng địa vị tăng mạnh." Thạch Phong nói ra vụ cá cược trên xác thực rất to gan.

Nếu Hắc Viêm chết đi, công hội Linh Dực thật vất vả mới tích lũy được danh vọng nhờ Hắc Viêm cũng sẽ bị phá hủy.

Tuyệt Thiên nghe vậy mới bừng tỉnh, sao gã lại không nghĩ đến vụ này.

Công hội Ám Tinh sa sút, làm Phong Hiên Dương của Minh Phủ hận Linh Dực dữ dội, mất công bồi dưỡng ra một công hội, giờ lại biến thành thế này, tự nhiên không thể bỏ qua cho Linh Dực, Phong Hiên Dương treo giải, chỉ cần thành viên Minh Phủ có thể đánh chết nhân vật của công hội Linh Dực, tạo rắc rối cho công hội Linh Dực đều sẽ có phần thưởng phong phú.

Chỉ cần có người có thể làm được thôi, thì danh tiếng, địa vị hay tài phú đều sẽ có cả.

Nếu như có thể huỷ diệt công hội Linh Dực, thì muốn từ thành viên vòng ngoài của Minh Phủ lên thành viên tinh anh đều được nữa là.

Thành viên tinh anh của Minh Phủ không phải rất nhiều, nhưng hễ ai có thể lên thành viên tinh anh, sau một khoảng thời gian đều sẽ trở thành nhân vật không thể xem nhẹ trong hiện thực. Trong lúc có không biết bao nhiêu thành viên vòng ngoài muốn lên làm thành viên chính thức của Minh Phủ thôi đã cố sức liều mạng, thì một con đường thông huoơóng thẳng lên thành viên tinh anh lại mở ra.

Giả sử gã đánh chết hội trưởng Hắc Viêm của công hội Linh Dực, thế thì khẳng định có vài phần xác suất lên thẳng thành viên tinh anh của Minh Phủ. Dù không thể lên, cũng chắc chắn trở thành thành viên chính thức rồi.

Cho nên khi Tuyệt Thiên phát hiện trong nhóm người Linh Dực không có bóng dáng Dạ Phong liền chọn đánh lén Hắc Viêm.

"Được rồi, tôi đồng ý tiền đặt cược anh đưa ra. Chờ khi tôi khôi phục hoàn toàn rồi bắt đầu đi." Tuyệt Thiên nghĩ đến có thể thật đánh chết hội trưởng Hắc Viêm của công hội Linh Dực, quá có lợi cho gã rồi, vì vậy trực tiếp tán thành.

Qua một lúc, lượng máu và trạng thái tinh thần của Tuyệt Thiên đều khôi phục về trạng thái tốt nhất.

"Chúng ta liền lấy thời điểm đồng kim tệ này bay lên cao nhất rồi bắt đầu rơi tự do làm còi hiệu chiến đấu, được chứ?" Thạch Phong tiện tay lấy ra một đồng kim tệ, đề nghị.

"Được."

Tuyệt Thiên nhìn thấy Thạch Phong lấy kim tệ làm còi hiệu, mà không sợ không tìm được tí nữa có tìm lại được không, có chút cạn lời. Hiện giờ trong túi của gã mới có hơn hai mươi ngân tệ thôi, đã được coi là rất giàu có trong các người chơi rồi. Nhưng khi so với Thạch Phong, khác gì nghèo rách mùng tơi.

"Vậy chúng ta liền bắt đầu thôi!"

Thạch Phong tiện tay ném kim tệ lên không, nó mau chóng bay vụt lên, khi cách mặt đất khoảng chừng ba bốn mét, thì tốc độ bắt đầu giảm dần, chuẩn bị rơi xuống, Tuyệt Thiên đã căng thẳng chuẩn bị đón địch, nhìn chòng chọc vào đồng kim tệ giữa không trung nọ, chỉ cần nó bắt đầu rơi, gã sẽ sử dụng Trí Manh (đâm mù) với Thạch Phong, sau đó dùng Tật Phong Bộ xoay người trốn về tiểu trấn, nếu như dùng kỹ năng Tan Biến ở địa phương trống trải như thế này, rất dễ dàng bị phát hiện, nhưng vào trong tiểu trấn thì khác.

Địa hình tiểu trấn phức tạp, trong khoảng cách hẹp, gã có thể sử dụng kỹ năng bảo mệnh và đạo cụ khác, chỉ cần gã chạy vào trong tiểu trấn sử dụng kỹ năng Tan Biến, dù Thạch Phong có cảm giác nhạy bén cực, cũng đừng tưởng muốn tìm ra gã.

Nhưng mắt Thạch Phong từ đầu đến cuối đều nhìn Tuyệt Thiên, không hề liếc mắt đồng kim tê trong không trung tí nào.

Thẳng đến khi kim tệ bắt đầu rơi, Tuyệt Thiên trực tiếp dùng kỹ năng Trí Manh, Thạch Phong chợt biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng Tuyệt Thiên, một chiêu Trảm Kích chém xuống, tốc kiếm nhanh cực, căn bản không có cách né tránh.

Tuyệt Thiên cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo chưa từng trải, kỹ năng Trí Manh vì mục tiêu biến mất mà thành vô hiệu, lập tức dùng ra Tật Phong Bộ, có thể vô địch trong thời gian gần một giây ngắn ngủi, chặn một kiếm trên của Thạch Phong, không chịu thương tổn nào, ngược lại bị đánh bay ra năm sáu mét vì lực từ kiếm tác động, kéo dãn khoảng cách hai bên không ít.

"Quyết đoán lắm!" Thạch Phong lập tức nhìn theo Tuyệt Thiên đã xoay người chạy, trong lòng thầm khen, nếu không phải Tuyệt Thiên quyết định mau chóng sử dụng Tật Phong Bộ, mà dùng Đón Đỡ thay vào đó, vậy thì một kiếm này đã lấy nửa cái mạng của Tuyệt Thiên mất rồi. Dùng Tật Phong Bộ không chỉ giúp mình không chịu thương tổn, còn kéo dãn khoảng cách, phán đoán này vô cùng chuẩn xác.

Tuyệt Thiên đã kéo dãn khoảng cách, còn vì Tật Phong Bộ được tăng tốc độ lên 40%, tuy nhiên Thạch Phong theo sát dùng Truy Phong Kiếm, đuổi theo, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thạch Phong vốn nhanh nhẹn cực cao, trên cả vương quốc Tinh Nguyệt này không có ai có thể vượt qua hắn, vả lại trên trang bị có kỹ năng bị động, có thể nói không ai bằng về phương diện tốc độ này, cũng chỉ có thích khách hoặc du hiệp bậc một level 50 mới có thể nhỉnh hơn hẳn.

Tuyệt Thiên thấy mà kinh hãi, lập tức lấy ra một quyển trục ma pháp từ trong túi ra.

Quyển trục nọ màu xanh nước biển, vô cùng tinh xảo, vậy mà là một tấm quyển trục ma pháp bậc một.

Tuyệt Thiên mở quyển trục ma pháp ra liền trực tiếp dùng hướng về Thạch Phong.

Thuỷ Lưu Câu Thúc!

Chỉ thấy quyển trục ma pháp phun ra mấy luồng nước, vùn vụt bay về hướng Thạch Phong, muốn bao bọc Thạch Phong lại.

Thạch Phong cười nhạt, vẫn xông thẳng về Tuyệt Thiên.

Dòng nước màu xanh nhạt kia vừa mới đụng vào Thạch Phong, liền mất đi tác dụng trong chớp mắt, theo đó mà biến mất.

"Sao lại vô dụng được?" Vẻ mặt Tuyệt Thiên đầy khiếp sợ.

Nó là quyển trục ma pháp bậc một cực kì trân quý, dù là NPC cũng sẽ bị trói gô, ít nhất vài giây cũng không thoát được, nhưng lại chẳng hề có tác dụng gì với Thạch Phong là thế nào.

Tuyệt Thiên không biết rằng, lúc Thạch Phong bắt đầu chiến đấu đã mở ra Khâu Không của Chiếc Nhẫn Thất Diệu rồi, miễn dịch toàn bộ hiệu quả khống chế hay hạn chế, chỉ bằng quyển trục ma pháp bậc một còn chưa đánh vỡ được hiệu quả bảo vệ của Chiếc Nhẫn Thất Diệu được.

"Đáng ghét, xem ra chỉ có thể dùng chiêu này."

Tuyệt Thiên không đành lòng lấy ra một quyển trục ma pháp cổ xưa ngẫu nhiên lấy được từ trong di tích dưới lòng đất, mặc dù quyển trục này nhìn rất cũ, lại tản ra lượng ma lực kinh người, đi nhờ NPC giám định cũng không xem ra được nó là quyển trục ma pháp bậc mấy, song chuyên gia giám định kia dự đoán rằng hẳn là trên bậc hai.

Lúc đầu Tuyệt Thiên không muốn dùng tới, dù sao gã chỉ có một quyển trục trân quý này thôi, nhưng giờ thì không thể không xài, tốc độ của Thạch Phong quá khủng, nếu như cứ để Thạch Phong đuổi theo, chắc chắn phiền to.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro