Chương 330: Vang dội.

Đúng như lời nói của Thạch Phong, Tuyệt Thiên không thể phản bác được.

Đến lúc này Tuyệt Thiên mới hiểu ra.

Vì sao Thạch Phong cố chấp muốn đánh cược với gã đến thế, rõ ràng có thể đánh chết gã chỉ bằng một kiếm, hết lần này tới lần khác cho gã hi vọng phản kích, chính là vì giây phút này đây.

Trong lòng Tuyệt Thiên đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ trong đầu.

Có lẽ Thạch Phong đã sớm hoạch định xong xuôi kế hoạch để chuẩn bị đối phó Minh Phủ.

Trước khi chưa gia nhập Minh Phủ, Tuyệt Thiên chỉ biết Minh Phủ cực kì khó lường, tuyệt đối không thể trêu chọc vào, sau lúc gia nhập rồi mới cảm nhận sâu sắc hơn, thật không thể chống lại.

Hiện giờ Thạch Phong dám có ý định với Minh Phủ, quả thực không biết chữ chết là thế nào.

Thạch Phong muốn chết còn chưa tính, thế mà còn muốn kéo gã chết chung nữa chứ, gã lại chẳng có biện pháp nào cả, muốn phản kháng đều không làm được, quả thực hệt như ác ma chuyển thế đến ám gã.

"Được rồi." Tuyệt Thiên nhìn ngón tay Thạch Phong đã sắp bấm vào nút đăng video, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu nói: "Nhưng tôi có một điều kiện, tôi đưa thông tin về Minh Phủ cho anh, rồi chuyện giữa chúng ta ngày hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài."

"Cậu cứ yên tâm, tôi đã bảo cậu làm chuyện này, đương nhiên sẽ không làm cậu khó xử. Thông tin về Minh Phủ, tôi sẽ không để những người khác xem." Thạch Phong hơi gật đầu, nói lời đảm bảo.

Điều Tuyệt Thiên lo lắng chỉ dư thừa, bản thân Thạch Phong còn lo chuyện này tiết lộ khiến Minh Phủ sớm có phòng bị nữa kìa.

"Ngày mai tôi sẽ chỉnh lý chúng rồi gửi qua hòm thư cho anh sau." Tuyệt Thiên nói xong liền muốn rời đi.

Có điều Thạch Phong lại bước lên cản Tuyệt Thiên.

"Sao hả? Lo tôi lừa anh à, tôi giờ đã bị tay anh nắm thóp rồi, tôi còn có thể giở trò gì nữa?" Tuyệt Thiên cười khổ nói.

"Cậu nghĩ nhiều, tôi chỉ trả đám trang bị rơi xuống vừa nãy lại cho cậu mà thôi, về phần đẳng cấp, tôi nghĩ với thực lực của cậu có thể mau chóng khôi phục đi." Thạch Phong lấy ra toàn bộ trang bị và vũ khí Tuyệt Thiên rơi xuống trước đó, giao trả lại cho Tuyệt Thiên.

Tuyệt Thiên do dự một lúc lâu. Cuối cùng vẫn lựa chọn nhận lấy rồi lẻ bóng rời khỏi.

"Hội trưởng, chẳng lẽ chúng ta thật sự chuẩn bị khai chiến với thế lực thần bí Minh Phủ kia ư?" Tuyết Nhạn hỏi.

Tuyết Nhạn có thể nhìn ra Minh Phủ trong miệng Tuyệt Thiên đáng sợ thế nào, ngay cả cao thủ đứng đầu như gã đều thay đổi sắc mặt khi nói về nó. Thậm chí công hội Ám Tinh mạnh thế cũng chỉ là con rối nhỏ của Minh Phủ thôi, với thực lực công hội Linh Dực hiện giờ không phải như lấy trứng chọi đá sao?

"Sao thế?" Thạch Phong cười hỏi: "Chẳng lẽ sợ rồi?"

"Đương nhiên không phải, công hội Linh Dực chúng ta vô địch, làm sao sẽ thua Minh Phủ được." Trong mắt Tuyết Nhạn lóe sáng ý chí chiến đấu cao vùn vụt.

Cô ấy đi theo Thủy Sắc Tường Vi rời khỏi Hoàng Hôn Hồi Hưởng, muốn xông ra một bầu trời sự nghiệp riêng trong Thần Vực, há sao sẽ vì một Minh Phủ mà dễ dàng lùi bước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dù Thần Vực đã về đêm, tương đương ban ngày trong thế giới hiện thực, nhưng đám Thủy Sắc Tường Vi và Hỏa Vũ vẫn đang không ngừng lùa giết Hội Huyết Thủ.

Những NPC này mặc dù không rơi xuống đồ nào hết. Song, ban thưởng kinh nghiệm dày cực, vì có hộ vệ bậc một level 50 trợ giúp, mới dễ dàng lùa giết như thế, từ nay về sau khó mà gặp được cơ hội như vậy rồi.

Khi càng ngày đánh chết Hội Huyết Thủ càng nhiều, đẳng cấp của mọi người cũng tại cuồng tăng.

Bảng xếp hạng đẳng câp ở thành Bạch Hà đã bắt đầu có dấu hiệu biến hóa cực lớn.

Trong số trăm người đứng đầu không ngừng xuất hiện thành viên Linh Dực.

Vốn không được mấy ai quan tâm, vì vị trí hơn chín mươi thôi, giờ đây theo thời gian trôi qua, tốc độ tăng trưởng kinh nghiệm của đám người Linh Dực vẫn giữ nguyên xu thế.

Từ hạng chín mươi đổ xuống trở thành từ tám mươi, rồi từ hạng tám mươi nhảy lên tới hạng bảy mươi, đã

vậy vẫn đang không ngừng đánh sâu vào thứ tự cao hơn.

Nhưng điều này vẫn chưa phải thứ làm người ta ngạc nhiên nhất.

Người ta giật mình thực sự là khi hạng 70 đến hạng 100 trên bảng xếp hạng đẳng cấp đều bị công hội Linh Dực ôm sạch. Hễ ai vốn ở trên bảng đều bị đẩy xuống khỏi top 100.

"Thiệt hay giả vậy, Linh Dực quá trâu bò rồi đó, trước kia ôm đồm tám người đứng đầu đã rất lợi hại rồi. Bây giờ lại có thể giữ sạch hết từ hạng bảy mươi đến hạng một trăm trên bảng xếp hạng đẳng cấp nữa."

"Những người đó rốt cuộc ăn giống gì, mãnh liệt vậy."

"Hoan hô công hội Linh Dực, quả nhiên là công hội mình nhìn trúng!"

"Nhìn xu thế này của công hội Linh Dực, chỉ sợ không bao lâu nữa là có thể ôm đồm cả trăm người đứng đầu bảng xếp hạng đẳng cấp của thành Bạch Hà đấy."

"Chắc không thể nào đâu, nói dù sao trong top 10 bảng xếp hạng còn có Duy Ngã Độc Cuồng, dù trước đó bị Hắc Viêm đánh chết một lần, nhưng giờ anh ta đã khôi phục lại được level 21, muốn đuổi anh ta ra khỏi trăm người đứng đầu, thật là chuyện viển vông."

"Duy Ngã Độc Cuồng thì sao chứ? Trước kia gã đứng số một bảng xếp hạng đẳng cấp của thành Bạch Hà, chẳng phải vẫn bị tám cao thủ của Linh Dực đẩy xuống đấy thôi. Cho đến giờ gã vẫn là vị trí số chín, hiện tại Linh Dực ra sức rồi, e là vị trí số chín này không giữ được đâu."

"Ai bảo Duy Ngã Độc Cuồng kiêu ngạo như vậy làm gì, đi đánh lén công hội Linh Dực, đối địch với Linh Dực, nên giờ Linh Dực muốn dạy cho Duy Ngã Độc Cuồng một trận, để Duy Ngã Độc Cuồng biết rõ, thứ gã vẫn luôn lấy làm tự hào gì đó, ở trước mặt Linh Dực không đáng giá nhắc tới, bất cứ lúc nào cũng có thể siêu việt."

Mọi người rất quan tâm đến những thành viên Linh Dực đột dưng nhú ra ở trong bảng xếp hạng đẳng cấp, mỗi người phát biểu suy nghĩ và cái nhìn của mình, không ít người đều cho rằng đây là một lần công hội Linh Dực đánh mặt công hội Ám Tinh.

Cũng phải thôi, thời điểm chuyện này xảy ra thật trùng hợp, không sớm không muộn, đúng lúc ngay sau khi công hội Ám Tinh vây bắt thành viên Linh Dực, hơn nữa trước đó công hội Linh Dực tuyên bố ra ngoài sẽ làm công hội Ám Tinh phải trả giá thật đắt, không nghĩ tới hành động nhanh như thế.

"Nếu như công hội Linh Dực thực làm được, có thể xem thành một truyền thuyết mới trong Thần Vực rồi, một công hội có thể ôm hết trăm vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng đẳng cấp của thành phố mình đóng quân, chuyện này dù nhiều công hội nhất lưu như thế cũng chưa từng làm được."

"Công hội Linh Dực quá ngầu quá xuất sắc! Ủng hộ Linh Dực, đuổi Duy Ngã Độc Cuồng ra khỏi bảng xếp hạng đẳng cấp đi!"

Tất cả mọi người trong thành Bạch Hà đều đang mong đợi truyền thuyết sáng lập, sẽ gây ra hiệu ứng náo động nào khi đó, mọi người chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, đến lúc ấy gia nhập công hội thế này, mang huy hiệu sáu cánh đi dạo trên đường lớn khẳng định sẽ làm người chơi khác hâm mộ chết.

Khác với đám người chơi tự do ở thành Bạch Hà rất hưng phấn, thì tất cả công hội lớn ở đây không hề vui vẻ tí nào cả.

Chiếm lấy tám người đứng đầu bảng xếp hạng đẳng cấp đã đủ rồi kinh thiên động địa rồi, bây giờ lại muốn chiếm hết trăm người đứng đầu, muốn làm đám công hội bọn họ tranh giành thành Bạch Hà ra sao đây.

Ở trong cánh rừng Ngân Diệp, Duy Ngã Độc Cuồng dẫn theo đoàn đội gồm mấy trăm người đang điên cuồng thăng cấp.

"Ai có thể nói cho tao biết đang xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Duy Ngã Độc Cuồng cực kì khó chịu, gã vì thăng cấp tốn hao hết cả tâm sức, nhưng đám Linh Dực kia giống như là cắn thuốc lắc vậy, mạnh mẽ khủng khiếp.

Với tốc độ đám người Linh Dực tăng hạng hiện nay, đuổi theo gã cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Có điều câu hỏi của Duy Ngã Độc Cuồng, không có ai có khả năng trả lời.

"Đều là một đám phế vật, lập tức phái người đi tìm cho tao, bọn họ nhất định là đã phát hiện nơi đánh quái tốt nào đó, một khi phát hiện lập tức phái người vây bắt lấy bọn họ, tao tuyệt đối không cho phép những kẻ đó vượt qua tao!" Duy Ngã Độc Cuồng lập tức ra lệnh cho mọi thành viên Ám Tinh.

Gã dẫn Ám Tinh lên tới địa vị bây giờ ở thành Bạch Hà, chính là dựa vào vị trí số một gã từng chiếm trên bảng xếp hạng đẳng cấp, bởi vì đám Hắc Tử, mà không còn là người đứng đầu nữa, nhưng vẫn duy trì trong top 10, nổi bật trong tầm mắt mọi người.

Nếu như lần này thực sự rơi ra khỏi top một trăm người đứng đầu, thế thì gã còn cái gì?

Ngoại trừ thân phận hội trưởng công hội Ám Tinh, thì chẳng còn chỗ đặc biệt nào cả.

Dù Duy Ngã Độc Cuồng tự nhận thực lực bản thân không tệ, nhưng không thuộc về hàng ngũ cao thủ đứng đầu, nếu không dựa vào Minh Phủ thầm ủng hộ đằng sau, đầu nhập vô số cao thủ và tài chính, Ám Tinh sẽ không phát triển lên tới quy mô bây giờ đang có.

Duy Ngã Độc Cuồng biết rõ, lần vây quét Linh Dực thất bại, đã khiến Minh Phủ có ý kiến rồi, nếu gã không còn dùng được, với chính sách làm việc của Minh Phủ, người hội trưởng là gã đừng nghĩ làm tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro