Chương 511-512

Chương 511: Thần Tinh.

Kỵ Sĩ Thiên Không chức nghiệp bậc bốn là đã có thể trấn giữ làm chủ một tòa thành lớn rồi, nhưng bây giờ bị giết chết dễ dàng ngay như vậy, thậm chí chút xíu lực phản kháng cũng không có.

Thạch Phong suýt cho rằng mình đã hoa mắt.

"Lẽ nào là cái bẫy nhằm vào Kỵ Sĩ Thiên Không?" Thạch Phong nhìn những tia sáng biến mất, trong lòng thầm may mắn.

Ban nãy còn có ý tưởng cướp bảo vật từ tay thú vương Tracy.

May mà đã từ bỏ ý nghĩ ấy, nếu không Kỵ Sĩ Thiên Không bị giết chết chính là kết cục của hắn rồi.

Có thể khiến một Kỵ Sĩ Thiên Không bậc bốn tử vong, đã thế không để lại thi thể hay trang bị gì, từ đó có thể nhìn ra không phải bị thương bình thường.

Tuy người chơi không sợ chết, nhưng nếu bị giết chết bởi công kích như vậy, e là không đơn thuần là rớt chút EXP và trang bị đơn giản nữa, mà rất có thể ảnh hưởng đến bản thân người chơi.

Thường thấy nhất chính là linh hồn bất hủ của người chơi bị tổn hại, người chơi không thể đăng nhập vào Thần Vực trong một khoảng thời gian.

Đó chưa phải là tàn nhẫn nhất, mạo hiểm ở trong một vài nơi, nếu người chơi tử vong, thì rất có thể muốn xóa nick luyện lại luôn đấy.

Lúc này Kỵ Sĩ Thiên Không chết đi, có lẽ chính là thuộc loại trên.

Sau khi Kỵ Sĩ Thiên Không chết mất, thú vương Tracy cất thanh kiếm màu đỏ ngòm của mình đi, chậm rãi đi đến trước bảo vật tỏa ra luồng sáng vàng kim, trên gương mặt dữ tợn xuất hiện nụ cười mỉm nhìn có chút hả hê.

Gã bắt đầu đọc chú ngữ, lập tức xung quanh bảo vật xuất hiện từng dòng thần văn màu vàng, bọc trọn bảo vật lại, hình như đang phong ấn bảo vật.

"Không phải cái bẫy à?"

Thạch Phong nhìn thấy cử động của thú vương Tracy, rõ ràng không giống cố ý hố người, chắc là bảo vật đặc biệt không thể chạm vào, thú vương Tracy biết mà Kỵ Sĩ Thiên Không không có biết, cho nên mới dẫn đến Kỵ Sĩ Thiên Không tan biến thành mây khói.

Nếu thú vương Tracy biết không thể chạm vào, tự nhiên biết bảo vật là thứ gì, cho nên mới phải phong ấn nó.

"Có nên mạo hiểm hay không nhỉ?" Thạch Phong hơi do dự.

Bảo vật cách thú vương Tracy gần quá, chờ hắn chạy đến, khẳng định không kịp. Chỉ lo hắn chưa kịp chạy đến gần bảo vật, đã bị thú vương Tracy cất đi, sau đó giết chết hắn bằng một kiếm. Nhưng thú vương Tracy hiện đang phong ấn bảo vật, trong thời gian này hắn có cơ hội.

Hoàn toàn có thể thừa dịp thú vương Tracy bận việc mà lén tới gần, chờ giây phút bảo vật bị phong ấn xong liền cướp đi.

Chẳng qua thú vương Tracy cấp Truyền Kỳ thật sự lợi hại, Thạch Phong đã tận mắt nhìn rõ.

Đến Thương Khung Chợt Lóe có uy lực bậc năm cũng có thể đón đỡ, thì đối phó người chơi chức nghiệp bậc một như hắn, rõ là dễ như ăn cháo.

Có khi hắn chưa kịp chạy đến trước mặt bảo vật, cũng vẫn bị giết chết ngay rồi.

Hơn nữa sau khi lấy được bảo vật, chạy trốn cũng là một vấn đề.

Nhìn thuộc tính của thú vương Tracy, thì cho hắn tăng tốc độ gấp mấy lần thêm nữa, cũng không trốn thoát lòng bàn tay thú vương Tracy.

Mắt thấy thần văn màu vàng bao quanh bảo vật càng lúc càng nhiều, thời gian phong ấn hoàn tất càng gần, Thạch Phong nhìn thoáng qua Chiếc Nhẫn Thất Diệu trên ngón tay, chợt mở Giải Phong Lực Hấp Dẫn, nhảy xuống từ trên tường thành, chạy về hướng tế đàn màu đen.

Một bảo vật có thể khiến bậc bốn cũng muốn có, nếu không đi thử cướp lấy, nhất định sẽ hối hận.

Với lại sau khi Chiếc Nhẫn Thất Diệu thăng cấp lên level 7, mọi kỹ năng đều đã được tăng mạnh trên diện rộng, hoàn toàn có cơ hội thử sức một phen.

Trên tế đàn màu đen, thú vương Tracy hết sức tập trung đọc chú ngữ, mà Thạch Phong thì chậm rãi tới gần.

Phạm vi cảm nhận của quát vật Truyền Kỳ không rộng như thần linh, thường thì ở khoảng 100 mét, cho nên Thạch Phong còn chút cơ hội, nếu phạm vi quá lớn, Thạch Phong chỉ có thể từ bỏ.

Khi Thạch Phong đi đến chỗ cách thú vương Tracy 100 mét, chợt dừng bước, thú vương Tracy quả nhiên không có phát hiện hắn. Thạch Phong lập tức chạy dọc ranh giới cách 100 mét, tìm kiếm vị trí cách bảo vật gần nhất, sau đó chờ đợi giây phút bảo vật bị phong ấn.

Từng dòng thần văn màu vàng bao trùm toàn bộ bảo vật, dù Thạch Phong chơi mười năm cũng là lần đầu nhìn thấy thuật phong ấn phức tạp như vậy.

Mắt thấy phong ấn sắp đến hồi cuối, Thạch Phong lập tức sử dụng Huyễn Ảnh Sát, điều khiển phân thân lặng lẽ chạy tới một góc chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thạch Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Hắn chẳng qua chỉ là chức nghiệp bậc một thôi, muốn đoạt bảo vật ở trước mặt quái vật Truyền Kỳ là lần đầu, chỉ cần có chút lơ là, sẽ bị giết ngay. Tổn thất kinh nghiệm là chuyện nhỏ, chỉ sợ mất trang bị, nhất là Chiếc Nhẫn Thất Diệu và Thiên Không Thánh Tức, hai trang bị này không phải là vật phẩm khóa, sau khi người chơi tử vong có thể rơi xuống, không giống như ma khí khóa chết với người chơi, không thể rơi ra.

Nhưng nếu không có hai trang bị đó, hắn cũng không có khả năng cướp đồ được, cho nên không khác gì là một trận đánh cược.

Đang khi Thạch Phong lẳng lặng chờ đợi.

Thú vương Tracy đã đọc xong đoạn chú ngữ cuối cùng.

Vô số thần văn bao trùm bảo vật, mà luồng sáng thần thánh màu vàng tỏa ra từ bảo vật chợt biến mất, trở thành một quả cầu thủy tinh trong suốt giản dị.

Mà thú vương Tracy nhìn quả cầu thủy tinh ấy, kích động cười lớn hơn, mà ngay khi thú vương Tracy muốn bước ra đến lấy quả cầu thủy tinh, thì phân thân của Thạch Phong đã xông thẳng tới quả cầu thủy tinh, tốc độ cực nhanh như một bóng đen chợt lóe qua, khoảng cách 100 mét nháy mắt đã tới.

"Con kiến hôi bậc một mà thôi, lại dám nhìn trộm Thần Tinh!"

"Đi chết đi!"

Thú vương Tracy treo nét mặt khinh thường, giơ thanh kiếm màu đỏ ngòm lên hóa thành một luồng sáng xuất hiện trước mặt Thạch Phong.

Phân thân của Thạch Phong dù đã dùng Phong Hành Bộ, ở trước mặt thú vương Tracy, tốc độ vẫn chậm như rùa bò. Vì nãy đã giết chết một Kỵ Sĩ Thiên Không, cho nên càng coi khinh chức nghiệp bậc một nhỏ bé như Thạch Phong, cho nên muốn diệt Thạch Phong trước vì tội dám làm bẩn Thần Tinh.

Đối mặt thú vương Tracy xuất hiện, phân thân không đợi Tracy ra tay, bản năng mở ngay Ngự Kiếm Hồi Thiên.

Thạch Phong quả thật có phán đoán chuẩn xác vô cùng.

Bởi vì sau khi thú vương Tracy chém ra, chênh lệch thuộc tính quá xa, phân thân của Thạch Phong chưa kịp phản ứng gì đã trúng một kiếm, mà Thạch Phong mới đâm kiếm ra được nửa.

Tuy hiện giờ Thạch Phong nắm giữ cảnh giới Lưu Thủy, cũng học được Lưu Thủy Gia Tốc, nhưng mà hắn và thú vương Tracy có sự khác biệt về mặt bản chất, dốc hết toàn lực, thuộc tính của Tracy hơn Thạch Phong mười lần, kỹ xảo tốt cỡ nào cũng không có mấy hiệu quả.

Chỉ trong nháy mắt thôi, Ngự Kiếm Hồi Thiên đã dùng hết toàn bộ số lần chống đỡ.

Theo sát là một tia sáng đỏ chợt lóe, phân thân của Thạch Phong đã bị giết chết, thực sự không có một tia năng lực phản kháng mà.

Có điều trong thời gian thú vương Tracy đối phó phân thân này, bản thân Thạch Phong đã sớm dùng Phong Hành Bộ, cùng quyển trục Gia Tốc, còn mở Kiếm Nhận Giải Phóng, làm thuộc tính nhanh nhẹn tăng thêm 80%, thậm chí còn chuyên đi đổi thành Đôi Giày Liệt Diễm, sử dụng Liệt Diễm Bứt Phá, làm tốc độ tăng thêm tiếp 100%.

Tốc độ này đã nhanh hơn gió rồi.

Khi thú vương Tracy giết chết phân thân, Thạch Phong đã cách bảo vật chỉ còn 20 mét.

"Đáng chết!" Thú vương Tracy lập tức phát hiện Thạch Phong, quay đầu xông về phía Thạch Phong ngay.

Tuy tốc độ của Thạch Phong nhanh thật, gấp hai gấp ba lần phân thân, nhưng với thú vương Tracy thì vẫn là rất chậm.

Quả nhiên.

Khi Thạch Phong chỉ còn hai ba mét nữa là tới đích, thú vương Tracy đã xuất hiện trước mặt Thạch Phong, chém một kiếm xuống...

Nhưng Thạch Phong đã sớm có chuẩn bị, mở sẵn Quầng Sáng Của Đất, nháy mắt hắn bị phát hiện, liền sử dụng Phòng Ngự Tuyệt Đối, có được thời gian vô địch 5 giây, thú vương Tracy công kích hoàn toàn không có tác dụng.

Có vô địch, Thạch Phong không lo chịu công kích, vừa ngạnh ăn công kích vừa lấy quả cầu thủy tinh cất vào túi.

Thú vương Tracy giận dữ vô cùng, hơi thở điên cuồng, khiến Thạch Phong cảm giác hít thở không thông, nếu không phải trên người mình có trạng thái vô địch, chỉ sợ đã sớm chết.

Đoạt được Thần Tinh, Thạch Phong lập tức đổi Quầng Sáng Của Đất thành Quầng Sáng Không Gian, sử dụng Dịch Chuyển Không Gian, nhảy vào trong khe hở không gian, trốn đi thật xa.


Chương 512: Một mũi tên trúng hai mục đích.

Thần Vực lại vào đêm, bên trong thành Bạch Hà đèn đuốc sáng trưng.

au khi đêm xuống, ngoại trừ chút đỉnh cao thủ và đoàn đội tinh anh còn thăng cấp ngoài thành ở Thần Vực, thì đại đa số người chơi đều trở về thành nghỉ ngơi.

Mà thành Bạch Hà hôm nay phi thường náo nhiệt, địa phương náo nhiệt nhất phải kể đến cửa hàng Chúc Hỏa.

Có cảnh tượng tưng bừng như thế, dựa hết vào cửa hàng Chúc Hỏa ra sản phẩm Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp.

Mặc dù Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp không có tốt như Mảnh Giáp Bảo Vệ Ma Năng sơ cấp, nhưng mà số lượng Mảnh Giáp Bảo Vệ Ma Năng sơ cấp quá ít, kém xa số lượng lớn trang bị cửa hàng Chúc Hỏa bán ra mỗi ngày.

Ở một quán bar cao cấp cách cửa hàng Chúc Hỏa không xa.

Phong Hiên Dương ngồi trên lầu hai ngoài trời mỉm cười nhìn xuống cửa hàng Chúc Hỏa.

"Tao muốn xem xem tụi mày có thể chống được bao lâu." Vẻ mặt Phong Hiên Dương cười thách thức nói.

Phong Hiên Dương vốn còn lo cửa hàng Chúc Hỏa làm ăn tốt không cản được, khó đối phó về sau, nhưng trong quá trình đào nhân viên của cửa hàng Chúc Hỏa, gã bất ngờ phát hiện một bí mật.

Nó cũng là khuyết điểm trí mạng của cửa hàng Chúc Hỏa.

Chính là người rèn ra Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp chỉ có ba người.

Chỉ bằng sức của ba người rèn ra số lượng trang bị cung cấp đủ cho người chơi toàn thành Bạch Hà, là không thể nào, dù có thể tốn thời gian dài để đáp ứng đủ lượng cung cấp, nhưng đến thời điểm đó người chơi đã không còn nhu cầu với nó nữa.

Cho nên Phong Hiên Dương làm một việc, đó là dốc túi mua nhiều Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp, đã thế còn là có thể mua bao nhiêu thì mua hết bấy nhiêu.

Một là vì giảm lượng tồn kho của cửa hàng Chúc Hỏa nhanh hơn, chỉ cần không còn Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp, thì cửa hàng Chúc Hỏa sẽ giảm danh tiếng xuống, có tác dụng hạn chế rất lớn, tuy bỏ hơi nhiều kim tệ vào đó, nhưng Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp mua về đều dùng được, có trợ giúp không nhỏ cho việc đánh phó bản đoàn đội.

Làm đoàn đội vốn chỉ thiếu chút thuộc tính là đủ yêu cầu, lập tức có thể đánh thông phó bản, từ đó chiếm được trang bị tốt hơn, nâng cao thực lực mặt bằng chung của công hội.

Hai là, các công hội lớn ở vương thành Tinh Nguyệt hiện đang cố gắng thành lập trụ sở công hội, mà tiết kiệm tiền mua đất vàng, ngoài ra thì bận công lược phó bản cỡ lớn, nâng cao độ nổi tiếng của công hội và có thêm trang bị tốt, mà muốn mua được tấc đất tấc vàng thì cần rất nhiều kim tệ.

Nên Phong Hiên Dương dùng Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp mua được cho đoàn đội của mình, số còn lại đều bán đi tới các thành phố khác.

Các thành phố khác không có cửa hàng Chúc Hỏa, cũng không có Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp, nhờ có con đường của Minh Phủ, có thể bán Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp cho những công hội lớn ở thành phố khác, mấy công hội đó vừa thấy Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp liền đỏ mắt tranh mua. Gã chỉ bán sang tay, đã kiếm được kha khá.

Hành động của Phong Hiên Dương là một mũi tên trúng hai mục đích, không chỉ tiêu hao lượng tồn kho của cửa hàng Chúc Hỏa, còn thông qua Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp kiếm lời trở lại, làm gã hài lòng cực kỳ.

Nhưng khi vui vẻ, gã cũng đã hiểu rõ sự đáng sợ của cửa hàng Chúc Hỏa.

May là cửa hàng Chúc Hỏa chỉ mở ở thành Bạch Hà, còn hên thợ rèn chế tác ra Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp chỉ có ba người, nếu như cửa hàng Chúc Hỏa giải quyết được mấy vấn đề này, thì có thể mau chóng chiếm lĩnh toàn bộ thị trường vương quốc Tinh Nguyệt, đến lúc đó trong thị trường mua bán ở vương quốc Tinh Nguyệt, có ai làm đối thủ của cửa hàng Chúc Hỏa được nữa?

Nghĩ tới đây, Phong Hiên Dương không nhịn được lòng ghen ghét.

"Vì sao cửa hàng Chúc Hỏa không phải của mình chứ?" Phong Hiên Dương thầm hận Ưu Úc Vi Tiếu cực kỳ.

Nếu như cửa hàng Chúc Hỏa bằng lòng hợp tác, thế thì cửa hàng Chúc Hỏa nay đã trở thành vật trong túi gã, chờ khi gã khống chế cửa hàng Chúc Hỏa, có thể kiếm được lượng lớn kim tệ, địa vị của gã trong Minh Phủ sẽ như nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó đám ngồi trên đầu kia có khi phải nhìn sắc mặt gã làm việc.

"Hừ, cho rằng không bán cho tao, tao không làm gì được mày ư? Tao nhất định sẽ cướp được!" Phong Hiên Dương đã ảo tưởng ra cảnh mình lấy được quyền khống chế cửa hàng Chúc Hỏa. Chờ đến khi ấy, thế lực Phủ ở vương quốc Tinh Nguyệt đều sẽ phải chịu gã khống chế, đối phó một công hội chiến đấu nho nhỏ như Linh Dực chẳng phải dễ như lòng bàn tay.

Đang khi Phong Hiên Dương thưởng thức rượu ngon thắng lợi, thì một người đàn ông trung niên có vóc dáng hơi béo mặc quần áo hoa lệ ngồi vào vị trí bên cạnh Phong Hiên Dương.

"Phong thiếu, không biết anh kêu tôi tới đây có chuyện gì không?" Người đàn ông trung niên này tuy chỉ mới level 10, vừa đạt tiêu chuẩn vào thành phố, nhưng có khí chất khôn khéo trên người, đặc biệt là sự ranh mãnh để lộ trong đôi mắt hơi nheo lại kia.

"Chuyện tôi bảo ông làm thế nào rồi?" Phong Hiên Dương nhỏ giọng hỏi.

"Phong thiếu yên tâm, tôi đã nói với không ít nhân viên cửa hàng Chúc Hỏa, mặc dù bây giờ mới đào được hơn mười Học đồ rèn cao cấp qua đây. Nhưng đã có rất nhiều người lung lay, tin chắc không lâu sau, sẽ có nhiều Học đồ rèn cao cấp sang bên mình hơn, đến lúc đó các mặt hàng của cửa hàng Chúc Hỏa sẽ xuất hiện tình trạng hết hàng cung ứng nhất định, danh tiếng sẽ giảm xuống, sau đó đào người dễ dàng hơn nhiều, khi ấy bọn họ không còn ai làm ra sản phẩm, có được cửa hàng mặt tiền tốt cỡ nào và Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp đi nữa, cũng không thể phát triển tiếp." Người đàn ông trung niên nhướn mày lên, cười hì hì nói.

"Được đấy, ông làm tốt lắm, chỉ cần hoàn thành việc này, sẽ không để ông được lợi ít." Phong Hiên Dương thoả mãn gật gật đầu.

Mà hiện tại ở trong phòng rèn của cửa hàng Chúc Hỏa, Ưu Úc Vi Tiếu nhíu chặt mày.

Ngay vừa rồi, lại có vài Học đồ rèn cao cấp muốn hủy hợp đồng, đã thế mấy Học đồ cao cấp này đều nắm giữ bản thiết kế hiếm.

Tuy bọn họ sẽ trả phí bồi thường gấp mười lần, nhưng tính ra cửa hàng Chúc Hỏa vẫn tổn thất rất lớn, những bản thiết kế hiếm gặp này muốn lấy được đã không dễ, không có những mặt hàng ấy, sao giữ chân được khách hàng đây?

"Thật ghê tởm, không ngờ tới nuôi dưỡng nhiều tên vô ơn như vậy, sớm biết đã không cho đám người này học bản thiết kế hiếm rồi." Ưu Úc Vi Tiếu nghiến răng nghiến lợi, hối hận trước đây coi trọng bọn họ, cung cấp cho lũ này học những bản thiết kế hiếm để trợ giúp họ sớm lên Học đồ rèn cao cấp.

Vào lúc này Thạch Phong bất ngờ mở cửa tiến vào, nhưng Thạch Phong đi đến không có tiếng động, khiến người ta không cảm giác được sự tồn tại của mình, thẳng đến khi Thạch Phong xuất hiện trước mắt Ưu Úc Vi Tiếu, Ưu Úc Vi Tiếu mới giật mình nhận ra.

"Hội trưởng!" Ưu Úc Vi Tiếu bất ngờ kêu lên, "Sao anh lại tới đây?"

"Nhìn cô hoang mang lo lắng, có phải đã gặp phiền phức rồi không?" Thạch Phong cười hỏi.

Tâm trạng Thạch Phong bấy giờ đang vui vẻ cực kỳ, hắn mới vừa chạy trối chết sau khi cướp được Thần Tinh từ trong tay quái vật Truyền Kỳ – thú vương Tracy, không dám dừng lại mà chạy ngay về thành Bạch Hà, chỉ sợ thú vương Tracy đuổi giết tới. Nay đã trở về thành Bạch Hà, dù thú vương Tracy có bản lĩnh cỡ nào đi nữa, muốn tấn công vào thành Bạch Hà là không thể.

Lại thấy Ưu Úc Vi Tiếu nhíu mày, tâm sự nặng nề, hắn đã từng làm hội trường công hội nhị lưu đứng đầu, sao không thể nhìn ra là đã gặp chuyện?

"Hội trưởng... là tôi vô dụng, không xứng với lòng tin của anh, nuôi dưỡng ra vài tên vô ơn." Trong mắt Ưu Úc Vi Tiếu chứa đầy sự hối hận, những bản thiết kế hiếm kia là Thạch Phong đưa cho cô từng cái một, đã thế luôn nhấn mạnh phải giao cho người đáng tin đi học, kết quả lại...

Nghe Ưu Úc Vi Tiếu kể ra, Thạch Phong bật cười ha hả.

"Hóa ra là chuyện này à!"

"Không sao đâu, dù tổn thất vài bản thiết kế hiếm, nhưng chúng ta chẳng phải đã kiếm lời mấy triệu điểm tín dụng nha." Thạch Phong cười cười, lập tức lấy ra một xấp bản thiết kế từ trong túi, vẫy vẫy đặt trên bàn đá, "Nếu Nhất Tiếu Khuynh Thành muốn đào góc tường những học đồ rèn cao cấp học được bản thiết kế hiếm, thì cứ để họ đào đi đi, chỉ cần họ có thể đào qua, cứ việc đào, tôi còn rất hoan nghênh."

---------

Cầu donate nha~ tối còn 2 chương~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro