Chương 563-568

Mừng sinh nhật 27 ♥

Chương 563: Bảo rương cấp Sử Thi.

Đang khi Thạch Phong thu dọn đống Mảnh Giáp Bảo Vệ Ma Năng trung cấp mới rèn xong vào túi, chuẩn bị đến cửa hàng Vệt Sao hoàn thành nhiệm vụ trước, thì đột nhiên Ưu Úc Vi Tiếu mở cửa vào, nét mặt kích động rõ ràng.

"Làm sao gấp gáp vậy, xảy ra chuyện lớn gì sao?" Thạch Phong không khỏi hỏi.

"Người bên Long Phượng Các lại tới." Ưu Úc Vi Tiếu nói nhanh, "Đối phương muốn gặp anh, hơn nữa còn bảo cần phải tự tay đưa một thứ cho anh, nói nó mang lại sự trợ giúp vô cùng lớn với anh, nếu như anh không qua nhìn xem, nhất định sẽ hối hận."

"Sẽ khiến tôi hối hận á?" Thạch Phong nở nụ cười, "Long Phượng Các thật biết điều nha, chân trước mới đánh lùi bọn họ, chân sau đã chạy tới tặng đồ, chúng ta cứ sang đó xem thử đi."

Long Phượng Các là công hội siêu nhất lưu, tuy lần trước tổn thất rất lớn, thế nhưng với lực lượng của Long Phượng Các, chắc đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, xác suất chọn đánh tiếp không cao.

Bây giờ có người đến tìm mình, quả thật làm Thạch Phong không đoán ra Long Phượng Các có ý định gì.

Đi vào phòng khách, thấy lần này Long Phượng Các không hề phái nhiều người tới, mà chỉ có một người.

Chỉ có điều khi Thạch Phong nhìn rõ người này là ai, lập tức giật nảy mình.

"Sao lại là cô ấy?"

Thạch Phong nhìn cô gái chậm rãi đi về phía hắn, trong đầu hiện ra rất nhiều cuộc chiến nổi tiếng truyền lưu rộng khắp ở đời trước.

Mà cô gái trước mắt này chính là nhân vật chính trong những cuộc chiến truyền kỳ kia – Phượng Thiên Vũ.

Long Phượng Các chia làm hai Các, một cái Thiên Long Các, một cái Phượng Hoàng Các, trong đó Thiên Long Các do Cửu Long Hoàng quản lý, mà Phượng Hoàng Các còn lại là do Phượng Thiên Vũ quản lý.

Cửu Long Hoàng có vẻ ngoài nhìn như còn thanh niên, nhưng là vì khoa học kỹ thuật ngày nay phát triển, cộng thêm rèn luyện thân thể mà giữ được dáng vẻ thanh niên, chứ tuổi thật đã sớm qua 35 tuổi.

Ba mươi lăm tuổi đã có thể trở thành các chủ của công hội siêu nhất lưu, tính ra đã là một người có tài năng phi phàm.

Thế nhưng Phượng Thiên Vũ lợi hại hơn. Chừng hai mươi đã thành các chủ của Phượng Hoàng Các, sự tích của cô ấy trong giới game thực tế ảo được cho rằng là một đoạn truyền kỳ. Cũng bởi về sau này Phượng Hoàng Các do Phượng Thiên Vũ quản lý được khen là thời đại hoàng kim, nhờ có cô ấy mới làm cho Long Phượng Các phát triển lớn mạnh nhanh chóng.

Lý do Long Phượng Các hiện nay được mọi người đồn đoán là hội tiếp cận công hội siêu cấp nhất, cũng nhờ Phượng Thiên Vũ.

Thậm chí ngay cả vị các chủ vô cùng thần bí kia của Long Phượng Các đều có ý định để Phượng Thiên Vũ kế thừa vị trí đại các chủ Long Phượng Các nữa.

Lúc này Phượng Thiên Vũ mặc một bộ áo choàng đẹp đẽ màu đỏ rực lửa, tôn lên vóc dáng lả lướt của mình, mọi cử động đều thể hiện khí chất làm người ta say mê, khiến người mê mẩn choáng váng muốn trả giá tất cả vì cô ấy.

"Xin chào hội trưởng Hắc Viêm, tôi tên Phượng Thiên Vũ, là các chủ Phượng Hoàng Các thuộc Long Phượng Các."

Phượng Thiên Vũ cười ngâm ngâm tự giới thiệu với Thạch Phong, chỉ một nụ cười thôi, đã hút hồn Ưu Úc Vi Tiếu đứng bên Thạch Phong. Về phần Thạch Phong ngoại trừ sự kinh ngạc vừa nãy, thì hắn không chút phản ứng nào trước nụ cười mỉm mê đảo lòng người kia của Phượng Thiên Vũ.

Biểu hiện của Thạch Phong như vậy, làm Phượng Thiên Vũ cười vui vẻ thật lòng hơn, cô nói ngay: "Hội trưởng Hắc Viêm, chúng ta qua bên kia từ từ nói chuyện đi."

Thạch Phong gật đầu, lòng bình thản vô cùng, không hề coi Phượng Thiên Vũ trở thành nhân vật có địa vị cao không thể chạm.

Không phải Thạch Phong miễn dịch với sắc đẹp, mà tâm trí trưởng thành thấy nhiều ở đời trước. Chỉ mới cười thôi, chưa đủ để khiến hắn đỏ mặt luống cuống.

"Phượng Các chủ đã nói có thứ muốn tặng cho tôi, bảo nếu tôi không đến xem qua nhất định sẽ hối hận, không biết Phượng Các chủ muốn đưa thứ gì thế?" Thạch Phong cười nhạt đi thẳng vào chủ đề.

"Hội trưởng Hắc Viêm sốt ruột quá, chúng ta mới gặp mặt, anh đã trực tiếp như vậy, khiến tôi không biết nói từ đâu luôn." Phượng Thiên Vũ quăng qua ánh mắt u oán, lập tức thở dài một hơi. "Nhưng hội trưởng Hắc Viêm đã nhắc đến, không lấy ra ngay cũng không đúng."

Tức thì, Phượng Thiên Vũ lấy ra một bảo rương tỏa vầng sáng màu tím từ trong túi ra, chậm rãi đặt trên bàn.

"Mời anh xem!"

Phượng Thiên Vũ mới dứt lời, Ưu Úc Vi Tiếu ngồi một bên khi nhìn rõ nó đã sững sờ.
"Đây là bảo rương cấp Sử Thi!" Ưu Úc Vi Tiếu đã không dám tin vào hai mắt của mình.

Bảo rương trong Thần Vực không ít. Thế nhưng đại đa số đều là bảo rương Phổ Thông, có thể gặp được một cái bảo rương cấp Thanh Đồng đã may mắn, đạt được một cái bảo rương cấp Huyền Thiết là phát tài.

Nếu như đụng phải bảo rương cấp Bí Ngân, đem khoe cả năm cũng chưa chán.

Càng chưa nói chi đến bảo rương cấp Tinh Kim và bảo rương cấp Ám Kim, đến bây giờ cô chưa từng thấy qua bảo rương cấp Tinh Kim có bộ dáng như thế nào nữa.

Bảo rương cấp Sử Thi giống như chỉ tồn tại trong những lời đồn đại.

Vầng sáng màu tím lập lòe bao quanh bảo rương trước mắt, chính là vầng sáng đặc hiệu của vật phẩm cấp Sử Thi, cho nên Ưu Úc Vi Tiếu mới có thể liếc mắt liền nhận ra.

"Không sai, chính là bảo rương cấp Sử Thi." Khoé môi Phượng Thiên Vũ nâng lên độ cong mê người, chậm rãi thuyết minh: "Long Phượng Các chúng tôi ngẫu nhiên phát hiện cái này, vì bảo rương ấy mà Long Phượng Các hy sinh mấy chục ngàn người, không biết hội trưởng Hắc Viêm có hài lòng không?"

"Phượng Các chủ đúng là thích nói giỡn, cả cái Thần Vực này có ai không muốn bảo rương cấp Sử Thi chứ, tự nhiên tôi cũng nằm trong số đó." Thạch Phong dùng Con Mắt Toàn Tri quan sát qua, tuyệt đối không phải hàng giả, bảo rương cấp Sử Thi thật 100%.

Thạch Phong chỉ từng có mấy lần may mắn gặp được bảo rương cấp Ám Kim.

Bảo rương cấp Sử Thi, Thạch Phong cũng là lần đầu thấy tận mắt.

Thậm chí Thạch Phong chưa từng nghe qua tin tức về bảo rương cấp Sử Thi trước đây.

Đúng đấy, là không hề có một chút tin tức nào.

Thạch Phong từng nghi ngờ Thần Vực thật có bảo rương cấp Sử Thi hay không.

Mà nay Phượng Thiên Vũ lấy ra bảo rương cấp Sử Thi đưa cho hắn, hắn còn đang nghĩ có phải mình đang nằm mơ không kia kìa.

Bảo rương cấp Ám Kim có xác suất mở ra vật phẩm cấp Sử Thi.

Còn trong bảo rương cấp Sử Thi sẽ có món đồ gì?

Thạch Phong không dám nghĩ tới, chí ít khẳng định có vật phẩm cấp Sử Thi, nói không chừng còn có xác suất rất nhỏ ra một vật phẩm cấp Truyền Thuyết hoàn chỉnh.

Vật phẩm cấp Truyền Thuyết, tính khắp Thần Vực là cũng có hạn, mỗi người chơi sở hữu vật phẩm cấp Truyền Thuyết, không có người chơi nào là không phải đứng trên đỉnh.

Thạch Phong bây giờ có được Thiên Long Thánh Tức chỉ là vật phẩm cấp Truyền Thuyết (mảnh vỡ), đã để hắn có ưu thế thuộc tính không ai sánh kịp, dù là Long Võ như quái vật, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn, đây là dưới tình huống kỹ năng bị phong ấn, nếu không có bị phong ấn kỹ năng, mở ra Lực Lượng Của Rồng, tuyệt đối có thể treo Long Võ lên đánh.

Ngược lại, nếu như Long Võ có trang bị cấp Truyền Thuyết, vậy thì kết quả cuộc chiến lúc trước chính là Linh Dực tiêu tùng.

"Muốn là tốt rồi, tôi còn lo lắng hội trưởng Hắc Viêm không hài lòng đâu." Phượng Thiên Vũ thở dài một hơi, dáng vẻ hoàn toàn không giống hình tượng nên có của một nhân vật truyền kỳ.

"Phượng Các chủ có chuyện gì cứ nói đi, tôi không tin sẽ có người vô duyên vô cớ tặng tôi một cái bảo rương cấp Sử Thi." Thạch Phong tỉnh táo lại, bình thản hỏi.

"Ha ha ha, hội trưởng Hắc Viêm quả nhiên là người thông minh, biết trên đời không có bữa ăn miễn phí, chuyện tôi muốn hội trưởng Hắc Viêm làm cũng đơn giản thôi, tuyệt đối sẽ không làm cho hội trưởng Hắc Viêm cảm thấy khó chịu, hơn nữa chỉ mới có lợi không có chỗ xấu với anh." Phượng Thiên Vũ cười cười, "Nhưng chuyện này cần anh đồng ký hợp đồng trước, có vậy tôi mới có thể nói cho anh biết, bằng không chỉ đành phải thôi, đáng tiếc mỗi cái bảo rương cấp Sử Thi này..."

"..." Thạch Phong im lặng hết nói, hoàn toàn xem không hiểu Phượng Thiên Vũ là đang muốn làm trò gì.

Chương 564: Nữ Vương Yêu Tinh.

Thấy Thạch Phong mãi không nói lời nào.

Phượng Thiên Vũ cũng không nóng nảy, vừa uống hồng trà vừa lẳng lặng chờ Thạch Phong trả lời.

Giống như không hề lo lắng Thạch Phong sẽ chọn từ chối.

Bảo rương cấp Sử Thi là thứ trân quý vô cùng, tính ra nó còn hiếm hơn là vật phẩm cấp Sử Thi nữa, Long Phượng Các là gặp hên, may mắn mới bắt gặp một cái, vì nó mà tổn thất rất lớn mới lấy được.

Khoan hãy bàn đến việc mở bảo rương cấp Sử Thi sẽ được thứ gì.

Dù có mở ra vật phẩm cấp Sử Thi có thuộc tính không đặc biệt tốt đi nữa, thì giá trị của nó cũng không phải chuyện đùa.

Nếu như mở ra thứ tốt hơn cả trang bị cấp Sử Thi, thì không cần nói cũng biết nó sẽ mang lại lợi ích cỡ nào cho một công hội, chỉ tản lời đồn ra ngoài đã đủ nâng tầm danh tiếng của công hội rộng khắp rồi, chớ nói chi là khi đưa trang bị cho cao thủ đi đánh phó bản.

Bởi vì nhân số hạn chế của phó bản, cho nên trình độ thành viên trong đội ảnh hưởng rất lớn đến việc công lược phó bản, để một cao thủ mặc một món trang bị cấp Sử Thi, là có thể nâng cao tổng mức sát thương của đoàn đội trong phó bản lập tức.

Trên phương diện đánh phó bản, tự nhiên sẽ có tiến độ nhanh hơn công hội khác, dễ dàng lấy được lần đánh thông đầu tiên hơn, dễ khiêu chiến các phó bản mà công hội khác chưa thể công lược, chỉ tính riêng việc cắt giảm tổn thất trong khi công lược phó bản đã có thể tiết kiệm số chi phí lớn rồi.

Bất kỳ một công hội nào có dã tâm đều không thể bỏ qua cơ hội tốt này, huống hồ Linh Dực luôn thể hiện khát vọng phát triển lớn mạnh.

"Không biết Phượng Các chủ có biết cách để mở bảo rương cấp Sử Thi không?" Thạch Phong suy nghĩ kỹ một hồi lâu, lúc này mới lên tiếng hỏi.

Tuy là lần đầu tiên nhìn thấy bảo rương cấp Sử Thi, thế nhưng hắn không hưng phấn đến nỗi quên đi đặc tính của bảo rương.

Ở trong Thần Vực, bảo rương càng cao cấp, muốn mở ra càng khó.

Cụ thể bảo rương cấp Sử Thi thế nào, Thạch Phong không biết, nhưng mà hắn biết mọi bảo rương Ám Kim đều cần chìa khoá mới có thể mở ra. Nên bảo rương cấp Sử Thi hẳn không có khả năng mở ra trực tiếp luôn được mà nhỉ?

Nghe được câu hỏi từ Thạch Phong, Phượng Thiên Vũ không khỏi quan sát kỹ Thạch Phong vài giây.

"Không nghĩ tới hội trưởng Hắc Viêm có thể bình tĩnh như vậy trước bảo rương cấp Sử Thi, Cửu Long Hoàng thua không oan." Phượng Thiên Vũ khen ngợi.

Người thường nhìn thấy kho báu, phản ứng đầu tiên đều là muốn chiếm làm của riêng trước, dù đổi thành hội trưởng một công hội nhất lưu từng gặp vô số sóng gió cuộc đời, thì khi thấy bảo rương cấp Sử Thi vẫn sẽ kích động, muốn tỉnh táo mà không thể, dù sao lợi ích từ nó quá tốt đẹp quá to lớn, thậm chí có thể nói đây sẽ trở thành một bước ngoặt cho công hội. Vậy nên làm sao bình tĩnh được?

Nhưng Thạch Phong lại không quên ngoài đời không có chuyện bánh rớt từ trên trời xuống.

"Đúng như hội trưởng Hắc Viêm nghĩ, muốn mở bảo rương cấp Sử Thi thật sự cần một vài điều kiện, nhưng cái điều kiện ấy đối với công hội Linh Dực, tôi nghĩ không khó đạt được, dù hiện tại không được, về sau khẳng định có thể làm được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi." Phượng Thiên Vũ không có vòng vo, trực tiếp khẳng định.

"Không biết Phượng Các chủ có thể nói cho tôi biết điều kiện mở ra bảo rương không?" Thạch Phong cười nói.

Sao hắn lại không nhìn ra Phượng Thiên Vũ có ý định giấu giếm.

Bảo rương cấp Sử Thi đấy!

Chỉ là bảo rương cấp Ám Kim đã cần chìa khóa cấp Ám Kim mới mở được, nhưng chìa khóa cấp Ám Kim còn hiếm gặp hơn bảo rương cấp Ám Kim nữa. Nếu như bảo rương cấp Sử Thi cần chìa khoá cấp Sử Thi mới có thể mở ra, thì đừng mong có ngày mở được bảo rương này.

Phượng Thiên Vũ hơi nhíu mày, không nghĩ tới Thạch Phong bám riết không tha.

Bảo rương cấp Sử Thi khiến người ta thèm nhỏ dãi, tuy nhiên cô đã sở hữu nó trong tay được một đoạn thời gian dài rồi. Muốn mà không mở nổi, chỉ có thể trưng cho đẹp, bằng không ai sẽ cầm thứ này đi bàn điều kiện?

Không nghĩ tới Thạch Phong không mắc lừa...

"Ài. Quên đi, tôi thấy nếu tôi không nói, thì hội trưởng Hắc Viêm sẽ không đồng ý mà." Phượng Thiên Vũ thở dài một hơi, "Kỳ thực điều kiện mở ra bảo rương cũng không khó. Chỉ cần góp đủ 88 viên Đá Trong Thần Bí là được, tôi đã điều tra Đá Trong Thần Bí rồi, chỉ rớt ra trong phó bản trăm người với tỉ lệ thấp, đương nhiên muốn góp đủ trong thời gian ngắn là không thể, chẳng qua với thực lực của công hội Linh Dực, góp đủ cũng chỉ là vấn đề thời gian, không phải sao?"

"Đá Trong Thần Bí?" Thạch Phong vội đè nén cảm xúc kích động trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài, "Tôi cũng biết thứ này, lại nghe nói cực kỳ hiếm hoi, muốn lấy được một viên chẳng hề dễ, bảo phải lấy được 88 viên, ít cũng cần mấy tháng."

Lần trước hắn vì mở phong ấn vật phá vỡ vĩnh hằng, tìm được một loại phó bản trăm người cấp Khó Khăn không cần đánh thông cũng có thể lấy được Đá Trong Thần Bí, mặc dù số lượng 88 viên cũng nhiều đấy, cần tốn không ít tiền, nhưng so với trực tiếp đi đánh phó bản trăm người, đụng vận may trúng xác suất 2% thì tính ra đỡ tốn tiền mất sức hơn rất nhiều...

"Hội trưởng Hắc Viêm, dù phải chờ một hai tháng sau mới có thể mở bảo rương, nhưng có lẽ vật phẩm cấp Sử Thi vẫn là thứ cực kỳ khan hiếm ở một hai tháng sau, huống chi bảo rương cấp Sử Thi không phải chỉ có thể mở ra vật phẩm cấp Sử Thi thôi, không chừng có khả năng mở ra một vật phẩm cấp Truyền Thuyết, đến lúc ấy là hội trưởng Hắc Viêm chiếm được lợi ích khổng lồ rồi sao." Phượng Thiên Vũ thấy nét mặt thất vọng của Thạch Phong, liền vội giải thích.

"Nói như vậy đúng là không sai, thế nhưng..." Thạch Phong tỏ ra có lời khó nói.

Trái ngược với biểu hiện khi nhìn Phượng Thiên Vũ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, trong lòng hắn đang mừng muốn chết.

Đúng theo như lời của Phượng Thiên Vũ, đời trước Thần Vực vận hành hơn ba tháng, đồ cấp Ám Kim vẫn cón khó gặp, chớ nói chi là vật phẩm cấp Sử Thi, khi đó chỉ những công hội siêu cấp và một vài công hội được thần may mắn chiếu cố mới có được, công hội khác đừng hòng mơ tưởng; còn về vật phẩm Truyền Thuyết (mảnh vỡ) và vật phẩm cấp Truyền Thuyết vượt trên vật phẩm cấp Sử Thi, căn bản không ai nghe qua.

Nếu như có thể chắc chắn lấy được vật phẩm cấp Sử Thi ở ba tháng sau, xác thật vẫn là kiếm lời to, dù sao có thể sử dụng vật phẩm cấp Sử Thi đến đẳng cấp rất cao, căn bản không buồn rầu việc sẽ bị loại bỏ trong giai đoạn đầu ở Thần Vực.

"Hội trưởng Hắc Viêm, anh phải biết rằng, chuyện tôi muốn anh làm cũng không khó, đã thế còn có lợi cho anh, nay còn tặng một cái bảo rương cấp Sử Thi cho anh nữa, mà anh còn ra sức từ chối, lẽ nào anh sợ tôi ăn anh hay sao?" Phượng Thiên Vũ nhấp môi cười, bày ra dáng vẻ quyến rũ.

Thấy Phượng Thiên Vũ như thế, Thạch Phong cũng sắp không cưỡng lại trước sắc đẹp rồi.

"Phượng Thiên Vũ này thật không uổng danh là Nữ Vương Yêu Tinh." Thạch Phong thầm cảm khái dưới đáy lòng.

Nếu như đổi thành người khác, biết đâu đã bị dụ dỗ mê điếu đổ.

Bề ngoài Phượng Thiên Vũ thể hiện dáng vẻ yếu đuối quyến rũ khuynh quốc khuynh thành, giọng nói càng như rót mật vào tai chạm thẳng đến tâm hồn, thế nhưng hắn biết rõ Phượng Thiên Vũ đáng sợ ra sao.

Nếu ai xem cô ấy thành người đẹp mà không có não, thì mới là kẻ ngu si bẩm sinh.

Ngay cả Cửu Long Hoàng ngạo mạn không ai bì nổi của Long Phượng Các đều kiêng dè Phượng Thiên Vũ, có thể mường tượng được năng lực của Phượng Thiên Vũ đáng sợ thế nào.

"Được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng nếu điều kiện cô đưa ra bất lợi cho Linh Dực và cửa hàng Chúc Hỏa, vậy thì chỉ có thể xin lỗi." Thạch Phong giả vờ do dự mãi, cuối cùng chốt hạ đồng ý.

"Tôi biết ngay hội trưởng Hắc Viêm là người quyết đoán mà." Phượng Thiên Vũ nói liền, "Có điều tôi không muốn những người khác biết chuyện này, chỉ có thể để hai người chúng ta biết, có thể tìm một chỗ kín đáo hay không?"

"Được, đi theo tôi."

Thạch Phong dứt lời liền dẫn Phượng Thiên Vũ đi tới phòng khách VIP, hoàn cảnh ở đó tốt hơn, hơn nữa dù có người muốn nghe trộm cũng không thể làm được.

-----------

Chú thích cho các bạn đọc bản convert, Đá Trong Thần Bí = Ma Tinh Thạch, Thủy Tinh Thần Bí = Ma Thủy Tinh.
Các chương trước có thể dịch tên không thống nhất, mình sẽ chậm rãi sửa lại trong lúc chuyển dời sang website mới, tức website mới sẽ là bản dịch hoàn chỉnh nhất.

----------

Chương 566: Bảo rương cấp Sử Thi tới tay.

"..." Thạch Phong sau khi nghe Phượng Thiên Vũ nói thế, nhất thời im lặng không biết nên nói gì.

Cò kè mặc cả thường xuyên xảy ra trong khi nói chuyện hợp tác.

Ai cũng đều muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất về cho lập trường của mình.

Thoạt nhìn cách làm của cô ấy rất thông minh, nhưng ngược lại sẽ rơi vào thế bị động, bởi hai bên không biết ranh giới của đối phương ở đâu, phe nào mở miệng trước dễ bị dò la ra điểm mấu chốt.

Hơn nữa Phượng Thiên Vũ đã nói đến vậy, bảo hắn làm sao đi thét giá cao được.

Qua một lúc sau, Thạch Phong vẫn chưa nói chuyện, nhưng Phượng Thiên Vũ không hề nóng lòng, trái lại thong dong thưởng thức phong cảnh xung quanh.

"20% cổ phần, không biết Phượng Các Chủ thấy sao?" Thạch Phong suy xét hồi lâu, rốt cuộc mở miệng đưa ra một con số.

"20%?" Phượng Thiên Vũ nghe mà sững ra, quăng ánh mắt 'anh đang muốn hố tiền của tôi hả' về phía Thạch Phong.

Con đường Long Phượng Các nắm giữ cộng thêm việc cung cấp nguyên vật liệu và cách phối chế, là thứ mà một cửa hàng cần nhất, càng nhiều con đường đại biểu cho sẽ có nhiều người đến mua hơn, huống chi còn có lượng lớn nguyên vật liệu và cách phối chế nữa, chúng là thứ không có cửa hàng nào chê ít.

Cửa hàng Chúc Hỏa hiện nay xác thực có quy mô không nhỏ, nhưng thành phố mang lại lợi nhuận chân chính chỉ mới sở hữu hai thành, một là thành Bạch Hà, một cái khác chính là vương thành Tinh Nguyệt; nếu hợp tác với cô, đến lúc đó sẽ có mười mấy thập chí hàng chục thành phố, mang lại lợi ích lớn hơn gấp mười lần hiện giờ đấy.

Những thứ có giá trị nhất mà Chúc Hỏa đang có, đầu tiên là có kim tệ dư dả, thứ hai là Mảnh Giáp Bảo Vệ Ma Năng trung cấp, Đá Quang Minh, Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp, còn lại không còn gì đặc biệt.

Nhưng mà Thạch Phong chỉ cho 20%.

Nếu đổi thành người khác, có khi bảo cho 50%, thậm chí 60% cũng đồng ý.

"Đúng vậy, là 20%. Nó là con số cực hạn tôi có thể cho ra, nếu Phượng Các Chủ không muốn thì đành thôi." Thạch Phong thành thật nói.

Phượng Thiên Vũ cũng không biết, trước kia Thạch Phong ra giá cho Bạch Khinh Tuyết cũng mới 15%, mà còn là giá thu mua toàn bộ Phệ Thân Chi Xà. Mặc dù Phượng Thiên Vũ có thể cung cấp nhiều con đường hơn, nhưng thứ này sao, trước mắt có cũng được mà không có cũng chẳng sao với Thạch Phong.

Tính ra thứ thực sự mang đến rất nhiều ưu thế mạnh mẽ trong thời gian đầu, không phải là đầu ra của cửa hàng có đủ nhiều không, mà là bản thân sản phẩm có đủ sức chiếm lĩnh thị trường không.

Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng. [1]

Con đường của cửa hàng Khuynh Thành nhiều hơn cửa hàng Chúc Hỏa vô cùng, nhưng dù có vậy thì sao chứ?

Nếu không có Thuốc Rồng Lửa chống đỡ cửa hàng Khuynh Thành, thì cửa hàng Khuynh Thành sớm đã mất hết thị trường.

Chỉ cần một cửa hàng có sản phẩm độc quyền, thì không sợ không có ai tới ghé thăm.

Ví dụ như nếu bán vật phẩm cấp Sử Thi, vậy thì kể cả người chơi ở những vương quốc và đế quốc xa lắc, vẫn sẽ bằng lòng trả phí truyền tống cao ngất ngưởng sang đây để mua.

Điểm quan trọng nhất là, cửa hàng Chúc Hỏa có được ưu thế mà bên ngoài không có. Đó chính là không gian đặc cấp trong cửa hàng 2☆, có thể bồi dưỡng ra lượng lớn Thợ Rèn và người chơi sinh hoạt nghề khác từ đó, không chỉ hiệu suất cao mà còn tiết kiệm khối tiền.

Dù sở hữu nhiều đường ra tốt thật đấy, thế nhưng bản thân cửa hàng không chế tạo ra nhiều sản phẩm đủ cung cấp cho chúng, thì khác gì bảo tàng đặt trước mắt chỉ có thể nhìn nhưng không lấy được, không hề có ý nghĩa.

Bất kể là Mảnh Giáp Bảo Vệ Ma Năng trung cấp hay Thuốc Rồng Lửa, đều có sản lượng rất thấp, người mua được chỉ là số ít ỏi, lý do khiến cửa hàng Chúc Hỏa thắng cửa hàng Khuynh Thành, chủ yếu là nhờ sản phẩm bình dân như Đá Quang Minh.

Phượng Thiên Vũ hỗ trợ chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi, bằng lòng cho ra 20% cổ phần, hoàn toàn là xem xét tiềm lực phát triển về lâu về dài, mà không phải bây giờ.

"Hội trưởng Hắc Viêm quả nhiên hết sức có lòng tin với cửa hàng Chúc Hỏa, vậy thì tôi cũng yên tâm." Phượng Thiên Vũ nhếch miệng, vừa cười vừa nói, "Được rồi. Ban nãy tôi đã nói theo giá cả hội trưởng Hắc Viêm định ra, đương nhiên tôi sẽ không đổi ý. 20% thì 20%, về sau tôi sẽ phái người ngầm liên hệ anh. Ngoài ra còn tặng không tình báo về những vương quốc và đế quốc khác, nếu hội trưởng Hắc Viêm mong muốn phát triển ở thành phố lớn nào, thì chỉ cần thông báo cho người liên lạc, hắn sẽ sắp xếp mọi sự."

Sau đó hai người ký hợp đồng.

Phượng Thiên Vũ dứt khoát quyết đoán làm Thạch Phong hơi kinh ngạc.

"Lẽ nào Phượng Các Chủ không cảm thấy mình chịu thiệt hả?" Thạch Phong cười hỏi.

Người thường căn bản sẽ không hài lòng đồng ý cái điều kiện khắt khe này, nhất định sẽ chọn phát triển cửa hàng riêng mình, chí ít có thể khống chế hoàn toàn trong tay, mà Phượng Thiên Vũ sau khi nghe hắn kiên định cái giá đưa ra không đổi, liền trực tiếp đồng ý rồi.

"Chịu thiệt ư?" Phượng Các Chủ lắc đầu, ánh mắt nhìn thông thấu bản chất mà nói: "Tôi lại không cảm thấy thế, bởi tôi nhìn ra được hội trưởng Hắc Viêm cảm thấy mình chịu thiệt nhiều hơn."

"Nói trắng ra là, rõ ràng tôi ra điều kiện tốt như thế, nhưng hội trưởng Hắc Viêm vẫn không quá coi trọng, định ra cái giá thấp như vậy, chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó chính là trong cửa hàng Chúc Hỏa còn cất giấu bí mật gì đó mà tôi không biết, giá trị cao hơn cả điều kiện tôi đưa ra, nên tôi cần quyết đoán hơn mới đúng nhỉ?"

Phượng Thiên Vũ nói hết lời, khiến Thạch Phong không biết phản bác lại.

Danh hiệu Nữ Vương Yêu Tinh này, thật là không giả tí nào, cũng khó trách nói nhờ sự tồn tại của cô ấy, mới khiến đám công hội siêu cấp thừa nhận địa vị ngày nay của Long Phượng Các.

Sau khi Phượng Thiên Vũ lặng lẽ rời đi.

Thạch Phong nhìn bảo rương cấp Sử Thi do Phượng Thiên Vũ lưu lại, cười thầm trong lòng.

Hắn có thể mở bảo rương cấp Sử Thi ra ngay bây giờ đấy.

Chuyện làm ăn đợt này, nhìn từ góc độ nào đi nữa, đều là hắn kiếm lời to, nếu để Phượng Thiên Vũ biết được, khẳng định sẽ rất buồn bực.

"Không biết trong bảo rương cấp Sử Thi có thể mở ra đồ tốt nào." Thạch Phong mong đợi quá chừng.

Trong ký ức của hắn, chưa từng nghe qua bảo rương cấp Sử Thi, nên bảo muốn biết có thể mở ra đồ tốt gì, hắn chỉ đoán thôi, nhưng tệ nhất cũng phải ra một món vật phẩm cấp Sử Thi rồi.

Nhưng giờ một món vật phẩm cấp Sử Thi sao đủ thỏa mãn hắn, để bảo rương cấp Sử Thi đạt được lợi ích tối ưu, Thạch Phong không tính mở ra ngay, mà chờ thêm một khoảng thời gian.

Mở bảo rương liên quan mật thiết với độ may mắn, Trái Tim Icarus hiện nay mới là cấp Ám Kim thôi, chưa thăng cấp lên cao nhất, đã thế sắp có thể thăng cấp lên cấp Sử Thi rồi, chỉ cần thu thập Lực Lượng Sinh Mệnh thêm một đoạn thời gian, là có thể thăng cấp lên Sử Thi.

Dù sao cấp Ám Kim chỉ là phẩm chất cao nhất của người phàm, mà cấp Sử Thi thuộc về trình độ siêu phàm, hai cái chênh lệch về bản chất, đến lúc thăng cấp xong nhất định có thể tăng thêm rất nhiều điểm may mắn.

Chờ tới khi ấy đi mở bảo rương cấp Sử Thi, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

88 viên Đá Trong Thần Bí, số lượng Thủy Tinh Thần Bí cần thiết để hợp thành không phải là con số nhỏ, chưa nói chi tương lai sẽ có sân đấu Thần Ma, là cái động không đáy nuốt chửng Thủy Tinh Thần Bí.

Kế tiếp, Thạch Phong cất bảo rương cấp Sử Thi đi, rời khỏi phòng khách VIP, ra ngoài đi đến của hàng Vệt Sao.

Cửa hàng Vệt Sao, vốn là cửa hàng phồn hoa nhất ở thành Bạch Hà, chẳng qua sau khi cửa hàng Chúc Hỏa quật khởi, cảnh tượng náo nhiệt giảm hẳn đi, lúc này các người chơi vẫn còn đến đây, lý do chính là mua những sản phẩm bình thường chỉ có NPC bán. Song, cửa hàng Vệt Sao vẫn có thể mang lại nguồn thu không nhỏ cho Thạch Phong.

Cửa hàng Vệt Sao do NPC thành lập, có cửa hàng chi nhánh ở khắp tám thành phố xung quanh thành Bạch Hà, cũng không phải chịu phí vượt thành như thiết lập trong cửa hàng người chơi, nó giúp tiết kiệm một khoản lớn, cho nên Thạch Phong vẫn đặt một vài sản phẩm cao cấp ở trong cửa hàng Vệt Sao bán ra, chỉ có thành phố nào có cửa hàng Chúc Hỏa thì sẽ không bán ra những sản phẩm ấy thôi.

"Điện hạ Dạ Phong, anh đã đến rồi." Anna đang bận rộn vừa thấy Thạch Phong đi vào phòng hội trưởng, liền vội vàng đứng lên chào hỏi.

"Ừ, cô đi thông báo cho hội trưởng Henry, chuyện ông ấy bảo tôi làm, tôi đã hoàn thành." Thạch Phong gật đầu, rồi nói, "Nhưng tôi muốn đổi thù lao khác."

--------

Chú thích:

[1] Nguyên văn 打铁还需自身硬: là câu tục ngữ nổi tiếng được lưu truyền từ lâu tại Trung Quốc, nghĩa là phải bắt đầu làm từ bản thân, lấy mình làm gương, dạy cả bằng lời nói và hành động, dẫn đầu làm gương. Ngày 15 tháng 11 năm 2012, Tổng Bí thư Tập Cận Bình đã nhắc đến câu này khi gặp mặt với các phóng viên trong và ngoài nước đang phỏng vấn đưa tin về Đại hội đại biểu toàn quốc khóa XVIII tại Đại hội đường Nhân Dân. Tổng bí thư Tập Cận Bình trích dẫn câu tục ngữ Trung Quốc này là để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tăng cường xây dựng chính bản thân Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cần phải không ngừng nâng cao năng lực và trình độ quản lý Đảng, ngưng tụ sức mạnh bằng "bản thân cứng", bảo đảm chính trị cho việc thúc đẩy phát triển sự nghiệp.

-----------

Chương 567: Không cho thì cướp.

Anna nghe vậy, lập tức tới phòng hội trưởng đi mời hội trưởng Henry của cửa hàng Vệt Sao.

Sau khi nhìn Anna rời đi, Thạch Phong thong dong kiểm tra xem văn kiện trên bàn.

Tất cả những văn kiện này đều là danh sách nhập hàng, xuất hàng, các vụ làm ăn, vân vân của cửa hàng Vệt Sao, mà toàn bộ chúng đã được Anna xử lý đâu vào đấy.

NPC có trí tuệ đạt 91 điểm, là vô cùng hiếm thấy, nếu như chuyển hóa thành hộ vệ, tiềm lực sẽ cao chót vót.

Cho nên Thạch Phong muốn bàn việc này với Henry.

NPC tuyên bố nhiệm vụ, không phải cứng nhắc không thể thay đổi, chỉ là xem người chơi có thực lực tranh thủ không.

Ban đầu nói sẽ đưa một quyển trục pháp thuật bậc bốn làm báo đáp, có thể giúp hắn dễ dàng tới hang động Hắc Ám, đi lấy Quyển Sách Hắc Ám.

Nhưng mà Thạch Phong vẫn luôn cảm thấy sai sai chỗ nào.

Kinh doanh cửa hàng Vệt Sao dẫu sao cũng là một vòng của nhiệm vụ cấp Sử Thi, khen thưởng cuối cùng lại là đạo cụ đi thông vòng tiếp theo, có khác gì là không có khen thưởng đâu?

Cho nên Thạch Phong cảm thấy có thể tranh thủ xem sao, trong này có khi có thể luồn lách.

Nhất là trợ lý Anna.

Sau khi đánh một trận với Long Phượng Các, các công hội lớn ở Thần Vực đều tìm mọi cách để lấy được hộ vệ mạnh mẽ.

Có điều hộ vệ lợi hại làm sao dễ tìm như vậy được?

Anna có khả năng trở thành hộ vệ hết sức lợi hại, nhưng có ai nghĩ đến được một cô gái yếu ớt trẻ tuổi có thể là một hộ vệ có tiềm lực cực cao chứ?

Nếu không phải là Thạch Phong ngẫu nhiên nhìn thấy thuộc tính của Anna, thì cũng ngờ tới Anna lại lợi hại đến thế.

Giả sử Anna trở thành nhà mạo hiểm, với trí tuệ của Anna, nhất định sẽ biểu hiện ra tiềm lực cao kinh khủng, mặc dù có thể không mạnh bằng Kate, nhưng không chừng sẽ thành một hộ vệ cấp Tinh Kim.

Hộ vệ cấp Ám Kim đều đã trở thành truyền thuyết ở trong Thần Vực, riêng theo Thạch Phong biết, không có mấy người đạt được hộ vệ cấp Ám Kim. Đa số người chơi đều chỉ có hộ vệ cấp Thanh Đồng hoặc Huyền Thiết, có thể tìm ra một hộ vệ cấp Bí Ngân, đã tính là vận may chiếu cố, huống chi là cấp Tinh Kim.

Hộ vệ cấp Tinh Kim mặc dù không thể đạt đến trình độ vô địch trong đồng bậc, nhưng khi so đối phó quái vật cùng bậc, thực lực vẫn mạnh hơn hẳn. Đối phó người chơi cùng bậc cùng level thì càng dễ như ăn cháo, mà Anna sẽ là chức nghiệp hệ pháp thuật.

Đại đa số NPC trong Thần Vực đều là chức nghiệp hệ vật lý, rất ít ai chức nghiệp hệ pháp thuật.

Chức nghiệp hệ pháp thuật khác với chức nghiệp hệ vật lý, không dùng để kháng BOSS, chỉ để đứng phía sau bổ trợ.

Chẳng qua đối với một công hội, thì chức nghiệp hệ pháp thuật có giá trị vượt xa chức nghiệp hệ vật lý.

Bởi vì NPC chức nghiệp hệ pháp thuật đều biết rất nhiều pháp thuật quần công, còn có pháp thuật hủy diệt cỡ lớn mang tính chiến lược, xét ở trong những cuộc đại chiến, hoặc là sát thương tạo ra khi đi săn BOSS đều rất khủng bố. Cho nên các công hội lớn đều ưu tiên lựa chọn NPC chức nghiệp hệ pháp thuật trở thành hộ vệ trực thuộc.

Vì thế mà trên thị trường, một hộ vệ chức nghiệp hệ pháp thuật cấp Thanh Đồng có giá ngang với một hộ vệ chức nghiệp hệ vật lý cấp Huyền Thiết.

Nếu Anna thật là chức nghiệp hệ pháp thuật cấp Tinh Kim, giá trị cũng sẽ không dưới Kate.

"Mặc kệ thế nào, nhất định phải đòi được Anna." Thạch Phong chỉ nghĩ thôi cũng đã kích động.

Hắn làm Tử Tước chỉ có thể có hai hộ vệ trực thuộc thôi, một cái cho chức nghiệp vật lý cấp Ám Kim, thêm một chức nghiệp hệ pháp thuật cấp Tinh Kim nữa, người đời trước mà biết, nhìn thấy hắn mang ra ngoài khẳng định sẽ bị hù chết.

Chỉ cần có hai hộ vệ trực thuộc này tồn tại, đánh bại BOSS lang thang cùng bậc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đấy.

Bên trong phòng hội trưởng nguy nga lộng lẫy, Thạch Phong chỉ chờ một lát, đã thấy hội trưởng Henry nhã nhặn đoan chính đi đến.

Chỉ có điều phía sau hội trưởng Henry còn một vị cuồng chiến sĩ bậc ba level 180.

Thạch Phong hơi nhíu mày lại.

Chức nghiệp bậc ba dù xét trong quần thể người chơi, hay là ở trong NPC, đều đã được xem là nhân vật đứng đầu một cõi, đặt ở trong thành Bạch Hà chính là sự tồn tại vô địch.

Cửa hàng Vệt Sao mặc dù là một trong những cửa hàng đứng đầu ở thành Bạch Hà, nhưng tuyệt đối không mạnh đến mức có thể nhờ một Chiến Vương level 180 làm hộ vệ.

"Điện hạ Dạ Phong, anh khiến tôi thấy mừng rỡ. Không nghĩ tới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ như vậy." Hội trưởng Henry cười ha hả bắt chuyện, "Để tôi giới thiệu cho anh, bên cạnh tôi chính là Chiến Vương Schneider [2], anh ấy chính là cao thủ mà cửa hàng chúng tôi đặc biệt mời từ vương quốc Tinh Nguyệt đến để tiêu diệt binh đoàn Bò Cạp Đen."

"Các hạ Schneider tôn kính, vui lòng được gặp ngài. Tôi là người mạo hiểm Dạ Phong." Dạ Phong tự giới thiệu.

Nhưng mà Chiến Vương Schneider chỉ nhìn lướt qua Thạch Phong, không có đáp lại, không hề có dự định làm quen với Thạch Phong.

Thạch Phong cũng không thấy tức giận, NPC trong Thần Vực kỳ thực không khác gì con người, mà NPC bậc ba như Chiến Vương là nhân vật lớn trong một thành phố rồi, chỉ bằng người chơi bậc một là hắn, thật không xứng để người ta nhìn xuống.

Người ta không cần phải hạ thấp thân phận của mình để nói chuyện với một tên tầng lớp dưới, có thái độ như thế là rất bình thường.

Đời trước Thạch Phong đi làm nhiệm vụ, hắn đã bậc ba còn bị NPC chức nghiệp bậc bốn đánh cướp nữa, cho nên Thạch Phong đã sớm tập mãi thành thói quen.

Đương nhiên, nếu Thạch Phong lúc này là người chơi chức nghiệp bậc ba, vậy thì Schneider chắc chắn sẽ không có thái độ như thế.

Trong game thực tế ảo trước kia, NPC vẫn luôn tách biệt với người chơi, cảm giác không sinh hoạt trong cùng một thế giới, thế nhưng NPC trong Thần Vực lại rất sống động, nếu coi những NPC này trở thành cái máy chỉ biết lập lại ngu dốt, thì những NPC ấy sẽ cho bạn tự mình trải nghiệm xem ai mới thực sự là đồ vô dụng đấy.

"Không biết điện hạ Dạ Phong muốn nói chuyện gì với tôi vậy?" Hội trưởng Henry làm lơ cảnh này, nhìn về phía Thạch Phong mà hỏi.

"Tôi muốn làm một vụ giao dịch với hội trưởng Henry." Thạch Phong cười nói, "Trong thời gian này tôi quá bận rộn việc kinh doanh cửa hàng Vệt Sao, có cô Anna trợ giúp đỡ được vài phần, nay không phụ trách nhiệm, hoàn thành mục tiêu ba chục ngàn kim, cho nên tôi muốn mời chào cô Anna trở thành trợ lý của tôi, đương nhiên tôi bằng lòng cho ra cái giá xứng đáng."

"Trừ ba chục ngàn kim ông đã yêu cầu, tôi bằng lòng đưa thêm ba ngàn kim, không biết ý của hội trưởng Henry thế nào?"

Thạch Phong vừa mới dứt lời, Anna đứng bên đã ngây ngẩn cả người, há to miệng, không thể tin tưởng nhìn Thạch Phong, NPC trong cửa hàng cao cấp, một tháng chỉ có tiền lương mấy kim thôi, Thạch Phong mở miệng đào người bằng những ba ngàn kim.

Không riêng gì Anna khiếp sợ, ngay cả Schneider trước mặt không quan tâm Thạch Phong cũng hiện lên nét kinh ngạc.

Chiến Vương bậc ba như hắn được mời tới đối phó binh đoàn Bò Cạp Đen, cũng mới trả cho một ngàn kim, làm hắn có thể mua được một vật phẩm cấp Sử Thi để tăng cường thực lực, đương nhiên nếu như có thể đoạt toàn bộ hàng hóa trở về, tiền sẽ tăng lên không ít, nhưng cũng không thể nhiều đến con số ba ngàn kim được.

Lúc này Schneider đã không xem Thạch Phong như một con kiến hôi, mà ánh mắt nhìn Thạch Phong cũng ấm áp hơn nhiều.

Hội trưởng Henry híp mắt lại, quan sát tỉ mỉ Thạch Phong.

Qua một hồi lâu, hội trưởng Henry mới giả vờ thở dài một hơi, vừa cười vừa nói: "Điện hạ Dạ Phong, không phải là tôi không muốn Anna rời đi, mà cửa hàng Vệt Sao của chúng tôi không thể thiếu Anna, giống như việc điện hạ Dạ Phong nhìn trúng tài năng của Anna vậy, cũng nhờ có Anna mà cửa hàng Vệt Sao mới có địa vị ngày hôm nay, xin thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý."

"Ngăm ngàn kim!" Thạch Phong không nói hai lời, tuôn ra một giá cả mới.

Giá tiền này tuyệt đối là giá trên trời với NPC rồi.

Đủ để cho cửa hàng Vệt Sao đi thuê mấy trăm NPC cao cấp khác.

"Cái này... không được mà, anh thấy Anna mang lại lợi nhuận mỗi ngày cho cửa hàng Vệt Sao rồi đấy, suy xét cho cửa hàng Vệt Sao, tôi cũng đành chịu thôi." Henry tỏ ra mình bị làm khó.

Thương nhân trục lợi!

Bất kể là ở ngoài hiện thực hay trong thế giới ảo đều giống nhau.

"Sáu ngàn kim, tôi sẽ không cho nhiều hơn nữa, nếu thực sự không được, tôi cũng chỉ có thể thuê ngài Schneider bên cạnh đây, đi đoạt hợp đồng của Anna rồi." Thạch Phong nhìn thoáng qua Schneider bên cạnh, nhếch miệng cười nói.

----------------------------

[2] Họ Schneider thường được những người thợ may hoặc "thợ may" sử dụng. Tên này bắt nguồn từ động từ tiếng Đức schneiden, có nghĩa là "cắt". Schneider là một biến thể viết khác của tiếng Đức, trong khi Snyder, Snider và Sneider là cách viết tiếng Hà Lan của họ phổ biến này.

----------------------------

Chương 568: Đạo cụ cấp Sử Thi.

Thạch Phong vừa nói vậy, Schneider liền sáng mắt lên, rõ ràng rất muốn nhận vụ này.

Cửa hàng Vệt Sao mời hắn tới tiêu diệt binh đoàn Bò Cạp Đen chỉ trả có một ngàn kim tiền công, mà đội trưởng binh đoàn Bò Cạp Đen chính là cao thủ chức nghiệp bậc ba đấy, muốn đánh bại cũng không dễ, chưa nói chi là có rất nhiều đàn em nữa.

Còn lặng lẽ cướp đi một tờ hợp đồng từ trong tay hội trưởng cửa hàng Vệt Sao lại rất nhẹ nhàng, đã thế lấy được thù lao gấp sáu lần cửa hàng Vệt Sao cho.

"Quả nhiên nhiệm vụ này có thể tranh thủ thêm nha."

Nhìn thấy ánh mắt Schneider muốn đồng ý, Thạch Phong liền biết chuyện này ăn chắc rồi.

Là một khâu của nhiệm vụ cấp Sử Thi, khen thưởng cuối cùng sao có thể chỉ là một vé vào cửa đi thông cửa ải tiếp theo chứ?

Hơn nữa bất kỳ một NPC bậc ba nào đặt trong thành phố đều là bá chủ cả, không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở địa phương nhỏ như cửa hàng Vệt Sao được.

Bấy giờ hội trưởng Henry không còn thong dong, gấp giọng nói: "Điện hạ Dạ Phong cứ nói giỡn, nếu điện hạ Dạ Phong đã có thành ý như vậy, tôi tin tưởng Anna nhất định sẽ phát triển tốt hơn ở chỗ điện hạ Dạ Phong."

Sau khi hội trưởng Henry đồng ý, lập tức lấy ra hợp đồng của Anna.

Thạch Phong cũng thẳng thắn lấy ra ba mươi sáu ngàn kim, có thể nói đây chính là tất cả tài sản của Thạch Phong rồi.

Nếu không phải mấy ngày nay kiếm được không ít qua cửa hàng Chúc Hỏa và trụ sở, thì hắn thật sự không lấy ra nổi nhiều kim tệ như vậy, bây giờ hắn lại trở thành kẻ nghèo nàn.

Nhưng mà Thạch Phong chẳng thèm để ý.

Kim tệ là dùng để tiêu, bằng không đến khi đẳng cấp của người chơi càng ngày càng cao, kim tệ cũng sẽ giảm giá trị theo đó, với lại chỉ tốn sáu ngàn kim mua được Anna có thể là một hộ vệ cấp Tinh Kim, đã nhặt được của hời to lớn rồi.

Đời trước, một hộ vệ chức nghiệp hệ vật lý cấp Huyền Thiết đã hơn một ngàn kim, giá cả ngang với vật phẩm cấp Sử Thi tương đối tốt, về phần hộ vệ cấp Bí Ngân, giá trực tiếp tăng gấp mười, cao tới mấy chục ngàn kim.

Mà hộ vệ hệ pháp thuật cấp Bí Ngân, sẽ cao hơn gấp mười lần nữa, tức là cần hơn trăm ngàn kim mới mua được, tuy vậy hộ vệ cấp Bí Ngân là vô giá ở các thành phố, hễ ai phát hiện đều tự sử dụng, ai lại đi bán cho người khác, chớ nói chi là hộ vệ cấp Tinh Kim rồi.

Sau khi Thạch Phong lấy được hợp đồng của Anna, bên tai liền nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống.

Hệ thống: Bạn nhận được 30 điểm thiện cảm của Anna.

"Điện hạ Dạ Phong, đây là quyển trục pháp thuật bậc bốn được hội trưởng hứa trước." Anna lập tức lấy ra một quyển trục cũ nát tỏa ra vầng sáng màu tím.

Mặc dù quyển trục nhìn qua khá cổ xưa, nhưng ma lực ẩn chứa bên trong nó, dù là Chiến Vương Schneider bậc ba đều cảm thấy tim đập nhanh khi nhìn vào.

Chớ nói chi là Thạch Phong mới bậc một.

Quyển trục pháp thuật bậc bốn, sức mạnh chứa đựng bên trong chính là chiêu dốc hết toàn lực của chức nghiệp bậc bốn, có thể dễ dàng trọng thương chức nghiệp bậc bốn, tạo thành tổn thương nhất định với chức nghiệp bậc năm. Càng không phải nói đến việc đối phó chức nghiệp bậc ba và chức nghiệp bậc một yếu ớt.

"Quyển trục pháp thuật còn sót lại từ thời thượng cổ quả nhiên không tầm thường, quả thực có thể sánh ngang với một vật phẩm cấp Sử Thi mà."

Thạch Phong lấy được quyển trục, rồi nhìn kỹ một phen, sau đó liền phát hiện quyển trục pháp thuật bậc bốn này khủng bố.

Thạch Phong từng thấy không ít quyển trục pháp thuật bậc ba, cũng đã sử dụng nhiều, nhưng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy quyển trục pháp thuật bậc bốn.

Tính ra thì quyển trục pháp thuật đều là vật phẩm tiêu hao, dùng hết một lần rồi sẽ bị hỏng, thế nhưng quyển trục pháp thuật lưu truyền từ thời thượng cổ này cư nhiên có thể sử dụng nhiều lần.

Chẳng qua cũng có số lần tối đa và điều kiện sử dụng.

Quyển trục Dịch Chuyển Không Gian, quyển trục pháp thuật bậc bốn, có thể giúp người chơi dịch chuyển tối bất kỳ địa phương muốn đến nào (ngoại trừ một vài không gian đặc biệt không thể truyền tống). Có thể sử dụng tối đa mười lần, sau mỗi lần sử dụng cần dùng năm viên Đá Trong Thần Bí để khôi phục ma lực, CD 3 ngày. (Số lần sử dụng còn lại hiện nay: 0/10).

Mười lần sử dụng, tương đương với có mười quyển trục Dịch Chuyển Không Gian bậc bốn, giá trị của nó cao hơn hẳn vật phẩm cấp Sử Thi bình thường rồi.

"Có quyển trục này, về sau mình có thể đến những khu vực đẳng cấp hiện nay không thể đặt chân tới rồi." Thạch Phong hài lòng cất quyển trục Dịch Chuyển Không Gian đi, trong lòng sắp vui vẻ nở hoa luôn.

Hắn là người trọng sinh, biết được rất nhiều bí mật của Thần Vực, khổ nỗi đẳng cấp hiện nay không thể đi đến những địa phương kia.

Nhưng giờ có được quyển trục Dịch Chuyển Không Gian này, hắn có thể dễ dàng đến những địa điểm bí mật chất đầy bảo tàng ấy.

Thần Vực rộng mênh mông. Bản đồ đẳng cấp cao, pháp trận truyền tống sẽ càng ít, còn những khu vực chứa đầy bảo tàng và kỳ ngộ thì không hề có pháp trận truyền tống, người chơi chỉ có thể tự chạy đến.

Ví dụ những địa điểm ẩn chính là bản đồ ẩn ở Thần Vực. Trên bản đồ hệ thống sẽ không xuất hiện, chỉ có người chơi tự thăm dò phát hiện ra.

Hễ là địa điểm ẩn đều chất đầy bảo tàng, tương đương với một phó bản lớn rồi.

Có thể giúp một công hội nhanh chóng đề cao thực lực, cho nên đời trước diễn ra rất nhiều các cuộc chiến tranh đoạt địa điểm ẩn, không thiếu công hội nhỏ nhờ vào đó mà quật khởi.

Nhưng muốn đi đến địa điểm ẩn rất khó, bởi trên đường sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Dù là đoàn đội tinh nhuệ cũng có khả năng diệt đoàn như chơi, người chơi bình thường đừng hòng mơ tưởng đến, chỉ khi đẳng cấp vượt qua bản đồ rất nhiều level rồi, mới đi mạo hiểm ở những bảo địa level thấp hơn.

Mà quyển trục Dịch Chuyển Không Gian sẽ giảm bớt sự phiền phức này, có thể trực tiếp truyền tống đến điểm đến, dù đích đến cũng có nguy hiểm tồn tại, nhưng ít hơn nhiều so với nguy hiểm trên dọc đường đi.

Thạch Phong biết rất nhiều địa điểm ẩn, chẳng qua đẳng cấp và thực lực trước mắt không đủ để đi qua, cho nên tạm gác lại đó, nhưng đã có quyển trục này rồi thì có thể dễ dàng đến đấy.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thạch Phong cũng không vội đi làm khâu cuối cùng của nhiệm vụ Hắc Ám Giáng Lâm cấp Sử Thi, mà dẫn Anna tới Hiệp hội nhà mạo hiểm.

Người chơi muốn tuyển NPC trở thành hộ vệ của mình, điều kiện hàng đầu là NPC phải có chức nghiệp nhà mạo hiểm mới được, kể cả chức nghiệp bậc không cũng vậy.

Chỉ có điều rất nhiều NPC trong Thần Vực đều là dân chúng bình thường, căn bản không phải chức nghiệp nhà mạo hiểm, muốn nhận làm hộ vệ, thì nhất định phải tới đăng ký ở Hiệp hội nhà mạo hiểm, đồng thời chọn chức nghiệp, để NPC đi học tập huấn luyện kỹ năng mới có thể trở thành một nhà mạo hiểm, sau đó mới thành hộ vệ của người chơi được.

Lúc này Thạch Phong đến sảnh Hiệp hội nhà mạo hiểm, cho dù là ban ngày, trong đại sảnh hiệp hội vẫn có rất nhiều người chơi, nhìn sơ cũng phải mấy trăm người.

Đương nhiên những người chơi này không phải rảnh rỗi không có việc gì làm mới tới Hiệp hội nhà mạo hiểm.

Mà bọn họ đều vì NPC hộ vệ mới đến đây.

Bởi Linh Dực nổi tiếng sau một trận chiến, rất nhiều người đều thấy được con đường tươi sáng xưa nay chưa từng có, đó chính là nếu thực lực của bản thân không đủ mạnh, thì có thể đi nuôi dưỡng hộ vệ để giúp tăng cường tổng hợp thực lực của mình.

Một người chơi muốn có được hộ vệ, điều kiện hàng đầu là trở thành Nam Tước trong thành phố, vậy mới có thể tuyển hộ vệ, rồi đi chọn hộ vệ riêng.

Chẳng qua người chơi muốn trở thành Nam Tước của một thành phố đều cần tốn kha khá thời gian, rất nhiều người chơi không chờ nổi, làm thân với NPC mình nhắm đến trước, chờ đến khi danh vọng đã đủ rồi, có thể trực tiếp biến NPC quan hệ gần gũi thành hộ vệ của mình.

NPC có chức nghiệp bậc càng cao trong Thần Vực thì càng khó kéo gần quan hệ, chớ nói chi là để chọn làm hộ vệ của mình.

Trong đó, NPC dễ tiếp cận nhất chính là bình dân bình thường trên phố.

Ở trong thế giới Thần Vực, muốn trở thành nhà mạo hiểm không hề dễ, nếu như có thể làm một người bình dân bình thường trở thành nhà mạo hiểm, quan hệ giữa NPC và người chơi tự nhiên sẽ thân cận hơn hẳn, mà trong tay người chơi có danh sách trống giúp bình dân bình thường thành nhà mạo hiểm, chỉ là NPC có thể trở thành nhà mạo hiểm hay không, còn phải xem tiềm lực và thuộc tính của bản thân NPC, nhưng các người chơi không nhìn thấy được mấy thứ này.

Ngoài ra danh sách trống trong tay người chơi là có hạn, dùng hết một cái, cần chờ một tuần lễ sau mới có thể đổi mới lại.

Cho nên trên việc chọn NPC, khảo nghiệm cực lớn với ánh mắt nhìn người của một người chơi.

Xui thì cũng chỉ có thể tìm NPC khác, hên thì có thể bồi dưỡng tình cảm sớm.

"Thật đúng là nhiều người nha!" Thạch Phong ngó hàng dài xếp hàng khoảng chừng hơn trăm người, không khỏi cười khổ.

Coi như hắn tự làm tự chịu mà.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro