CHƯƠNG 8: BẤT NGỜ XUẤT HIỆN MỘT......... NGƯỜI?

~ CHƯƠNG 8: BẤT NGỜ XUẤT HIỆN MỘT......... NGƯỜI? ~

edit: Mao

—————————

Phác Xán Liệt đứng nhìn Ngô Thế Huân lầm bầm than thở phụ giúp cậu trai tên Lộc Hàm ở trong phòng ngủ, sau đó chừng nửa giờ đồng hồ, tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên khiến da đầu y ngứa ran.

Chỉ thấy Lộc Lộc đẩy cửa nhàn nhã đi tới, nhìn thấy Thế Huân nó liền mở miệng nói khiến cho đầu óc Xán Liệt xoay vòng.

"A biến trở về cảm thấy thật tốt, ôm tôi nhanh lên."

Phác Xán Liệt mềm nhũn chân trực tiếp ngồi phịch xuống sàn, Thế Huân lạch bạch chạy tới ôm lấy Lộc Hàm đã hóa thành mèo vào trong lòng, nghe động tĩnh của Tiểu Bạch trong buồng liền nói Xán Liệt tìm cái gì đó bọc mèo con lại, thời điểm hóa thành người không thể bị ánh sáng chiếu vào.

"Đứng ngây ở đó làm gì a, anh nhanh lên!"

Xán Liệt mở to đôi mắt hoàn toàn lờ mờ, đứng lên vọt tới tủ quần áo lôi ra một cái mũ, khi chạy vào trong nhìn thấy Tiểu Bạch vặn vẹo trên sàn vẫn không thể lý giải sắp phát sinh cái gì, vươn tay đưa đồ qua, Ngô Thế Huân mới liếc nhìn qua thiếu chút nữa hộc máu, Lộc Lộc ở bên chân cũng phát cáu.

"Đại ca cậu cảm thấy cái này có thể bọc kín hình người của Bạch Hiền sao?? A hôm nay không phải biến trở lại nguyên hình nửa giờ thì tôi thật muốn cào mặt của cậu........"

"Mèo........ Mèo biết nói...... Khoan đã, Bạch Hiền là ai?"

Ngô Thế Huân cũng chỉ bái phục trước tình huống này cư nhiên lại còn bật cười, chỉ vào cái mũ "Quên đi quên đi kéo rèm lại mau, đi lấy vài bộ quần áo đến, nhanh lên."

Phác Xán Liệt há hốc mồm chạy đến cất cái mũ lại vào tủ quần áo, nhìn vào ngăn tủ lại ngẩn người ra.

Ta nên lấy đồ lót, hay là áo lông, hay là áo ngắn tay, hay là................

"Họ Phác nhà cậu có thể nhanh lên không hả!!"

Bị Lộc Lộc quát cả người y run lên, giang hai tay trực tiếp ôm một đống quần áo quay về phòng ngủ.

"Như vậy có đủ không?"

Nhìn thấy Phác Xán Liệt ôm trong ngực đầy ắp các loại quần áo xuân hạ thu đông, Ngô Thế Huân cầm lấy một cái ngồi xỗm xuống bên cạnh Tiểu Bạch, đem quần áo bao bọc lại xung quanh nó. "Rèm ta đã kéo lại, đèn cũng tắt luôn đi."

Hoàn toàn ngẩn ngơ nghe theo chỉ đạo đi tắt đèn, sau đó ngây ngốc đứng vịn mép cửa.

"Tôi không dám nhìn........."

"Đại ca đây là lúc lão bà cậu đang sinh đẻ hay sao a mà cậu không dám nhìn!"

Nhưng cảm giác đỡ đẻ nồng đậm cứ lởn vởn a =.=

..............

Lộc Lộc nằm bò trên giường của Xán Liệt lười biếng nhìn Tiểu Bạch bị một đống quần áo phủ lên người thì ngáp một cái, xoay mặt qua nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi xổm bên giường.

"Huân Huân nhà của hắn lạnh quá."

Không nói đến câu thứ hai liền vươn tay đem Lộc Lộc ôm vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu mèo nhỏ.

"Như vậy được chưa?"

"Ân........ tốt hơn rồi ~hing~"

Phác Xán Liệt đứng ở cửa thực chất vẫn rất tò mò, trước giờ thường đùa giỡn cùng Ngô Thế Huân, hiện tại những lời nói này không phải cũng là đùa giỡn chứ, nhìn qua Lộc Lộc chính mình cũng đã từng ôm chơi đùa lại có thể thực sự biến thành người rồi lại biến về như cũ, y cảm thấy quan niệm của mình đã hoàn toàn đổi mới rồi.

"Loạt xoạt!!"

Nghe vậy Xán Liệt vọt vào đứng sau lưng bám vào vai Thế Huân, nhìn chằm chằm đống quần áo trên mặt đất......

Ở giữa đống quần áo rõ ràng là Tiểu Bạch của mình, chỉ là không có tiếng kêu kì lạ như lúc y về nhà nghe được, đang tự hỏi là cái gì động, liền phát hiện Tiểu Bạch trong ổ quần áo hình dáng giống như chậm rãi thay đổi, tiếng quần áo sột soạt vang, Phác Xán Liệt không khỏi hít sâu một hơi, thẳng đến khi một cái mắt cá chân trắng nõn lộ ra trong đống quần áo y mới há hốc mồm.

Này này này này này này!!!!!!

Phác Xán Liệt đang che miệng trừng mắt im lặng giữa nỗi kinh hãi của mình, Ngô Thế Huân lại ôm Lộc Lộc đứng lên đi đến cửa.

"A nhiệm vụ hoàn thành ~ Lộc Lộc chúng ta về nhà đi."

Phác Xán Liệt kinh hãi, ôm lấy cánh tay của Thế Huân "Biến mất??!!"

Bỗng nhiên hiểu ra mà dừng bước lại, xoay người nhìn y, Thế Huân hòa nhã trình bày

"Mèo này có thuộc tính đặc biệt giống Lộc Lộc, lần đầu tiên biến thành người là thời kỳ động dục. Lần này biến hình duy trì khoảng 12 giờ, sau đó sẽ biến trở về thành hình mèo."

"Cứ như vậy?"

"Lần sau biến hình phải........"

"Còn có lần sau!!??"

Ngô Thế Huân nhìn khinh thường "Nói thừa! Anh cho rằng nó không có chuyện gì làm biến thành người một lần cho anh mở mang tầm mắt rồi lại tiếp tục ngoan ngoãn làm thú cưng của anh sao?" Liếc mắt một cái thấy Bạch Hiền đã ở hình người rồi lại nhìn sang Phác Xán Liệt, Thế Huân có chút chu đáo.

"Nó kỳ thật gọi là Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền. Đối với chuyện xảy ra hôm nay và sau này, Xán Liệt ca, em chỉ có thể nói đây đều là ý trời. Còn có thể có những chuyện anh không thể tưởng được xảy ra nữa."

Đầu óc y vận hành với tốc độ tối đa cố tiêu hóa câu nói phun ra từ miệng Thế Huân, Bạch Hiền? Tiểu Bạch của mình chính là Bạch Hiền?

"Lần thứ hai hóa thành người thời gian cụ thể em cũng không biết, nhưng sẽ có dấu hiệu, anh phải chú ý phản ứng của nó sau này, có thể đột nhiên có biểu hiện giống thời kỳ động dục hôm nay, sau đó chính là thời gian hóa thành hình người."

"Vậy......... vậy nó vẫn sẽ nói tiếng người sao?"

"Không thể. Tại thời gian 12 giờ này nó có thể nói, nhưng một khi biến trở lại thành mèo thì không. Chuyển đổi giữa hình người và hình mèo theo thời gian sẽ từng chút trở nên tự nhiên hơn, giống như Lộc Hàm đã tiến hóa đến giai đoạn trung gian, ở hình mèo cũng có thể nói, nhưng giữa hai loại hình dạng trong lúc biến đổi cũng không phải hoàn toàn tự nhiên, hắn có thể ở bất cứ thời điểm nào từ hình người quay trở lại hình mèo, nhưng ở hình mèo phải đủ nửa tiếng mới có thể chuyển thành hình người......."

"Anh, anh có phải làm gì đặc biệt không?"

"Chăm sóc nó, giống như trước đây. Lần đầu ở hình người 12 giờ rất dễ ngã bệnh, Lộc Lộc khi đó đã bị cảm, lúc sau biến thành hình mèo đưa đến bác sĩ thú y mới ổn."

Sau khi Ngô Thế Huân rời đi, Phác Xán Liệt bắt đầu ngẩn người nhìn cửa chính, tình huống gì đây, tại sao lại như nằm mơ thế này? Ý mình là hiện tại trong phòng có một con, a không phải, là một người????

"Xán....... Xán Liệt?"

Đợi một chút, từ trong phòng truyền đến âm thanh này.......

Di chuyển đến cửa phòng ngủ, Phác Xán Liệt thật sự may mắn khi có một trái tim khỏe mạnh.

Ngồi trên sàn nhà là một cậu nhóc cả người trần trụi, làn da trắng nõn không một chút tỳ vết, mái tóc lào xòa màu nâu nhạt, đôi mắt cụp xuống khiến lòng người thắt lại.......... Ngón tay thon dài đã qua loa khoát lên người chiếc áo sơ mi trắng, vặn vẹo ngước vẻ mặt luống cuống mím môi nhìn về phía y.

"Không........ không biết mặc."

Xán Liệt cảm thấy có một dòng nhiệt từ lòng bàn chân truyền lên đến đỉnh đầu tê dại, mở miệng thở không ra hơi, như thế nào, tại sao lại có người đẹp như vậy ............ Đây là......... mèo của mình?

– tbc –

chân thành chúc mừng và ganh tị với Phác gia ;A;

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro