Chương 1: Cuộc Hành Trình

28/05/2023

1. 

  Tiếng khóc đầu đời cất lên

Cuộc hành trình con bắt đầu

Cuộc hành trình dài đến bất tận

Con đưa đôi mắt biếc nhìn thế gian

Thế giới thật lạ!


Mẹ ru con bằng lời ca xa xưa

Ba đưa con trên chiếc võng ngoài hiên

Con nhìn những gương mặt mới

Con chưa hiểu được thế gian này

Con chỉ biết ngủ rồi thức giấc

Con chỉ biết mẹ rất thương

Con chỉ biết ba rất hiền

Biết vòng tay mẹ ấm

Biết tấm lưng ba rộng

Biết tình yêu thương từ những lời thủ thỉ

Bà vun vén con trong những chiếc chăn

Ông vỗ về con bên những hàng cây


Cuộc đời được gọi là cuộc hành trình

Ngày con còn trong bụng mẹ đã là ngày cuộc hành trình bắt đầu.


2.

Con người sống và lớn lên

Như cây vươn mình về trời

Tìm những áng mây xa

Những áng mây rực rỡ - những áng mây cuộc đời


Con lớn lên cùng bè bạn

Hoa hồng nhỏ hay nhành hướng dương

Cô cười duyên, đôi mắt sáng

Cô vẽ mấy tuổi thơ

Lời của mẹ, của ba, của rất nhiều người

Con bắt đầu hiểu được

Thế gian này thật rộng

Và con nắm tay ai

Con nắm tay mẹ, tay ba

Nắm tay bạn và cô

Nắm lấy tay những người thương con

Nắm lấy tay những người yêu con.


3. 

Con lớn lên như con nước chảy

Mái tóc con là cả tuổi thơ

Hôm nay con đến trường

Bạn thật lạ, con chưa từng gặp mặt

Bạn cũng cười rất duyên

Con chưa hiểu hết được lời thầy

Con thấy nhiều điều mới

Tất cả đều lạ, mẹ ơi!


Con mang trên vai chiếc cặp xách nhỏ

Dáng lon ton như bao bạn bè

Cuộc đời con qua trang sách mới

Con gặp được những người thương con

Và hôm nay nắng vẫn ấm

Ba vẫn chờ con tan trường


Con hôm nay thấy sợ

Những phép tính xa xôi

Con không hiểu được chúng

Như con chưa hiểu cuộc đời

Thầy vẫn yêu thương con

Như thầy vẫn luôn vậy

Hôm nay con không còn sợ

Những cộng trừ đã thương con

Như ba mẹ thương con

Như cô thầy thương con

Con đã hiểu được thêm

Về cuộc đời vô tận.


4.

Con hôm nay lại lớn

Con bước dần về xa

Tìm đường về La Mã

Tìm đường cho chính con

Hôm nay trường mới lắm

Vì con lớn hơn rồi

Chằng là thầy, là cô

Mà là rất nhiều người

Con mãi không nhớ hết

Con ngồi giữa những con người mới

Khoác lên mình bộ áo mới

Con thấy mình lớn hơn rồi

Ba ơi, chân con vững bước

Nhưng mãi không vững bằng lưng ba

Con hiểu về cuộc đời nhưng có lẽ con chưa hiểu hết


Con thấy những mới lạ

Có những điều sau này con mới hiểu

" Cuộc chia ly của những con búp bê "

Mãi lâu sau con mới thấu

Con bỗng thấy mình non nớt

Rồi...

Con bỗng thấy không phải ai cũng được như con

Lòng con như rộng mở, con đón những tình thương và con chia hạnh phúc

Con ước vọng xa xôi, con ước vầng trăng sáng

Con ước ai cũng vui, ước ai cũng được ấm áp như con

 Con tìm về La Mã, tìm đến những nơi xa

Hôm nay con thấy sợ, vì những công thức chất chồng

Con đột nhiên thấy lạ, thế gian rộng bao nhiêu ?

Có người không thương con

Con giờ đã hiểu được, không phải ai cũng yêu thương con

Con bắt đầu biết buồn

Con bắt đầu suy nghĩ "cuộc đời là bao lâu?"

Không phải ai cũng như con

Con lại chợt nhận ra, hình như mình kém cỏi.


Những công thức chất đầy,

những bài tập dài đằng đẵng

Con thấy vai mình nặng

Con thấy trong mắt mẹ, những kỳ vọng xa xôi

Con lại thấy sợ, sợ phải lớn lên.

Sợ những người không thương con

Sợ con sẽ không còn ai thương


Con lại bắt đầu bước

Con chỉ muốn hỏi vì sao ?

Con không biết con đường về La Mã

Con không biết con đường nào là của con

Và con thấy lưng mình đau

Con gánh những kỳ vọng

Của mẹ, của ba, của rất nhiều người

Con gánh lo âu

Của chính cuộc đời con

Của những điều con mãi cũng không biết

Con mãi không hiểu những lời nói xa xăm...


5. 

Con không thể dừng bước vì cuộc đời còn quay

Thời gian không chờ con và con đã biết ghét

Con cuối cùng cũng biết khi các bạn không thương con 


Hôm nay con đến trường

Kỳ vọng của mẹ nhiều hơn

Con đến ngôi trường mới

Con chỉ muốn hỏi

Rốt cuộc con là ai

Và con là gì giữa thế gian này

Con biết mình lạc lối

Con không biết mình cần gì

Và con muốn làm gì

Cuộc đời thật vô tận và con không hiểu thấu


Bây giờ con lạc bước

Mọi người thật xa lạ

Không còn bạn cười duyên

Con thấy mình tầm thường

Không còn ai nắm lấy tay con

Vì con lớn rồi...


Con lại lớn lên

Con nghĩ mình đã hiểu cuộc đời

Nhưng dường như không phải

Con vẫn bơ vơ

Con vẫn một mình

Con ước được bay lên, ước mình là mãi mãi.


Khi giấc mộng con chơi vơi

Ước gì con tìm được đường về La Mã

Tìm được con đường thuộc về con

Nhà không còn là nhà

Con thấy những kỳ vọng chất đầy

Con thấy mình quá bình thường giữa trăm ngàn rực rỡ

Mẹ ơi, con đau và rất đau

Con thấy những ước vọng xa mãi.


6.

Có lẽ cái gì rồi cũng qua

Lại một ngôi trường nữa

Con giờ được gọi là trưởng thành

Là bờ vai vững cho nhiều người

Nhưng ai là bờ vai vững cho con

Con lại ước mình nhỏ bé để được yêu thương như con đã từng được

Con ở nơi gọi là xã hội

Nơi con bắt đầu hiểu cuộc đời

Hóa ra con chưa từng hiểu chữ "đời"

Xã hội rộng hơn nhà, rộng hơn cả trường học

Kỳ vọng nhiều gấp bội

Chỉ chực đề nát con

Giữa bạt ngàn rực rỡ, con chỉ là đơn sắc

Đơn sắc con nhạt nhòa

Bạn bè con là sao sáng

Và con chỉ là cát đá

Thôi thì cát đá cũng xây được nền

Thôi thì đời này chỉ thế thôi.


7.

Không còn ngôi trường nào

Chỉ còn công việc mỏi mòn

Con đã lớn và lại lớn

Có thật là lớn lên, thôi cứ cho là vậy

Đã từng tuổi này vẫn chơi vơi

Ôi, đến chừng nào con mới được gọi là người lớn

Ôi những kỳ vọng thay bằng giục giã

Ai cũng lo cho cuộc đời con

Lo những điều mà con chưa từng nghĩ tới

Ai đang sống cuộc đời con

Con hay là ai?

Xin đừng hỏi con những điều con không biết.


8.

Xa xôi là xa xôi

Thời gian trôi là không trở lại

Ba mẹ hóa thành vì sao

Vẫn dõi theo con mỗi chiều tan làm

Vẫn nhìn theo con giữa những bộn bề

Con đã từng tuổi này

Con giờ ước được hóa thành sao

Một vì sao trên bầu trời kia

Để có thể dõi theo một ai đó

À mà con chỉ có một mình

Ít nhất hãy để cuối đường con được là rực rỡ.



Vì là chương đầu nên tôi đã bày tỏ khá nhiều điều lặp đi lặp lại, có lẽ bạn sẽ nhận ra những lo âu của nhân vật trong giai đoạn 4 và 5 chính là những lo âu của chúng ta vào giai đoạn dậy thì, lúc ấy chúng ta không còn nhỏ nhưng chưa đủ lớn nhưng cũng đã quá lớn để được ôm và không đủ lớn để gánh vác. 

Câu nói này đã rất nổi tiếng rồi " Khi còn bé chúng ta ước mình là người lớn,  khi lớn chúng ta lại ước mình được bé lại". Tôi là một người bình thường và tôi cũng như bao người, cũng từng lạc bước khi tìm con đường cho chính mình. 

Hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ tìm được con đường của riêng mình, sau cơn mưa trời lại xanh, giây phút đen tối nhất của màn đêm là trước khi bình minh ló dạng. Đừng bao giờ bỏ cuộc vì cuộc hành trình còn dài.

Cảm ơn vì đã đến, nếu thấy thích hãy đi cùng tôi nhé, chúng ta sẽ có một cuộc hành trình trong khu vườn ngôn từ của chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #thơtựdo