Chương 5: Chốn vỡ vụn

12/12/2023

1.

Khi dáng rồng dừng lại với vĩnh hằng

Ta đắm vào cái vĩnh viễn đơn côi

Con người tan vào trong bọt nước

Để trôi mãi theo dòng biển trăm năm.


Sương nhỏ trên lá xanh mơn mởn

Mưa lặng thầm gọt rửa cát tâm hồn

Tồn tại chỉ đơn giản là còn thở

Ta lặng lẽ xoay ngoài Thái Dương hệ

Khát cầu chút ánh sáng trung tâm.


2.

Ta sống như Trái Đất hay là như Diêm vương tinh

Lệch mãi khỏi quỹ đạo đương thời

Con người xoay quanh cái trục cuộc sống

Như tinh tú xoay quanh mặt trời

Nhưng ta thậm chí chẳng sáng bằng một hành tinh ngoài kia

Ta lụi tàn như đám lửa cuối ngày

Bập bùng rồi im lìm

Ta vỡ nát như hòn đá tầm thường dưới mỏ quặng

Quặng sau sẽ ánh kim

Còn chúng ta – đá vụn chỉ nằm mãi dưới mấy thanh gỗ chống hầm 


3.

Bàn tay đen đúa và chai sạn

Đôi mắt mờ đi vì tiền tài

Đôi chân run lên vì đi mãi tìm chữ "nhà"

Bơ vơ giữa thành phố rực đèn

Ngọn đèn còn sáng hơn tương lai ta

Ánh mắt xưa trong và sáng

Ánh mắt nay đục ngầu, lặng thinh


Ta vụn vỡ trong chính ký ức của mình

Vỡ tan theo sóng đánh vào bờ

Chìm mãi trong quá khứ huy hoàng

Rồi lạc bước nơi hiện thực xám đen

Con người đi vào mãi mãi

Ta chọn sáng trên những dòng sử sách

Hay chọn làm chiếc lá bình thường trên cây


Ta giống như thiên thạch vỡ trên vành đai tiểu hành tinh

Nhỏ bé và giống trăm ngàn người khác

Vòng an toàn ta gọi là thái dương hệ

Bên ngoài kia còn vũ trụ vô tận

Ta thậm chí còn chưa rời được cái "vành đai" mọn hèn

Cũng ước được rực rỡ như hoa kia

Nhưng ta là con người

Ta phải sống cho ra người

Nơi tồn tại là chốn vỡ vụn

Dành cả đời để tìm đường về "nhà"

Mà chốn đã vỡ thì "nhà" làm sao trụ 


4.

Ta lặng phía sau tấm màn sân khấu

Chỉ là kẻ mãi ngước lên nhìn người ta cao mãi

Tầm thường hơn nữa ta muốn nhưng chẳng bao giờ dám

Bước thêm để ra khỏi cái vành trải đá

Thử rồi ngã rồi lại thu mình về

Xuất phát như nhau nhưng tại sao

Người này rực cháy

Người kia chìm dưới biển đen tâm trí

Dưới pháo hoa nở bùng

Con người cũng ước rực rỡ như vệt pháo kia

Dù cho chỉ là léo sáng rồi biến mất


Chốn bộn bề ta nằm ngổn ngang

Sách chữ chồng chất trong não bộ

Những cây viết chưa từng ngừng lại

Khát cầu thứ gì đó ở tương lai

Lưu danh trên quả cầu thời đại

Những ngón tay chưa từng ngơi nghỉ

Những con người dành cả ngày đêm để được rực rỡ như họ muốn


5.

Chúng ta trốn đi đến những nơi không ai tìm thấy

Và rồi chẳng có ai đi tìm ta

Vì ta chẳng là gì giữa guồng quay này

Chúng ta là kẻ bị xoay và chấp nhận rằng ta không thể là kẻ xoay bàn xoay thống trị

Em có chốn vỡ vụn của chính em

Anh có chốn nát tan của chính mình

Con người có chốn về của chính họ

Chỉ có hai ta không có lối về chung nhà

Chốn vỡ vụn in hằn trong tâm trí

Chốn vỡ vụn không một bóng cỏ cây

Chốn vỡ vụn ta thu mình dưới cát đá

Chốn vỡ vụn ta ngồi lặng giữa đêm tối

Chốn vỡ vụn con người một mình đứng

Ngoái lại phía sau tìm xem có ai ở chốn này


Chẳng có ai.




Sự đối lập

Sự so sánh

Đây là những gia vị luôn tồn tại trong cuộc đời mà dù không muốn nếm cũng phải nếm. Chẳng ngon lành gì nhưng ai cũng từng thử qua. Tôi và có lẽ là bạn cũng vậy, là một đứa trẻ từng xuất chúng, tôi từng là một đứa trẻ rất giỏi giang và ngày càng lớn tôi nhận ra "Hóa ra mình chưa hề xuất chúng như những gì mình từng thấy" và mất rất lâu và rất trăn trở để chấp nhận rằng mình chỉ là một người bình thường giữa cái trục cuộc sống.

Học cách để tự tin sau thất bại thật khó, nhưng bạn làm được mà vì tôi tin bạn và bạn cũng cần tin vào chính mình.  Hoa sẽ nở và nắng sẽ hân hoan, chúc bạn luôn thành công trên con đường tìm kiếm tri thức.  

Tôi là Đào Thanh Ngọc - con cá Koi màu xanh bơi ở Sao Diêm Vương. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #thơtựdo