Chương 1
Ta là Trường Ca, tiếng ca trải dài vô tận, một tiểu tiên bé nhỏ. Ta chỉ là con rối được tạo ra, có linh hồn nhưng lại chẳng thể cảm nhận gì hết. Ta được Nữ Oa nương nương tạo ra từ mảnh vỡ đá Nữ Oa năm xưa mà Phụ Thần đã dùng để ngăn chặn trận đại hồng thủy có thể hủy diệt tứ hải bát hoang. Ban đầu, ta không có tên, không thể nói chuyện, hoàn toàn vô dụng. Nhưng, đến một ngày, có người đến đặt tay lên đầu ta, xoa dịu nỗi sợ hãi của ta mà nói: "Trường Ca, từ bây giờ ngươi sẽ tên là Trường Ca." Đó là nam nhân ta yêu nhất trên khắp tứ hải bát hoang này, chàng là Đạt Lan.
Mấy ngày nay, ta nhiễm phong hàn, sốt li bì nằm trên giường. Ta cố chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể mà gượng dậy. Ta chỉ là một viên đá chưa hoàn thiện, chẳng thể nào giống thần tiên bình thường, ốm cũng dai dẳng hơn.
Ta chạm bàn chân xuống nền gỗ mà sao thấy lạnh buốt, khoác bừa xiêm y mỏng lên người, ta lê đôi chân đến trước cửa, đưa mắt ngó qua khe hẹp.
Mấy ngày nay, cũng từ khi ta bị ốm, chàng không đến thăm ta. Thật ra, ta cũng mong chàng đừng đến kẻo chàng lại đau lòng khi thấy bộ dạng này của ta. Nhưng, lòng ta lại đau quá, nhớ chàng quá. Ta biết chàng, mấy ngày nay chàng đang ở với Công chúa Thanh Khâu - Dạ Linh theo lệnh của Thiên Quân.
Dù chàng có là Chiến Thần khắp lục giới ca tụng, dù chàng có là đệ tử duy nhất của Phụ Thần thì cũng chỉ là một tướng của Thiên tộc, làm sao có thể chối lệnh? Ta chỉ là một viên đá nhỏ bé, chẳng thể nào so sánh được với Thanh Khâu tiểu điện hạ, cũng chỉ nàng ấy mới xứng với chàng.
Ta đẩy cửa, bước ra ngoài. Lâu lắm rồi không ra ngoài làm ta thấy xa lạ với mọi thứ. Khí lạnh ban đêm khiến người ta run lên khẽ khẽ. Ta nắm chặt lấy xiêm y khoác hờ hững trên người mình.
Từ xa, ta nghe thấy tiếng bước chân vững chãi nhưng rảo bước rất nhanh. Rồi ta nghe thấy một tiếng gọi ám áp đằng sau: "Trường Ca..."
Ta quay lại, đôi mắt rưng rưng đọng lệ. Ta cố không để nước mắt rơi xuống. Nước mắt làm mắt ta mờ đi. Ta đưa tay đến gần chàng. Ta lạnh đến nỗi không còn cảm nhận được gì hết nhưng chàng nắm lấy tay ta, cau mày: "Sao lại lạnh như thế?".
Ta sụt sịt, lắc lắc đầu: "Thiếp không sao".
"Lại đây ta xem nào." Chàng kéo tay ta, cả người ta đổ vào lồng ngực ấm áp của chàng, chàng ôm ta thật chặt: "Sao lại gầy thế này?" Ta thấy giọng chàng hơi run run.
"Thiếp chỉ bị nhiễm chút phong hàn thôi." Ta chối.
Chàng thở dài: "Vậy mà nàng dám ra đây sao?" Chàng cởi áo choàng trên người mình ra, khoác kín mít lên người ta, bàn tay chàng vừa xoa, miệng chàng vừa thổi để giữ ấm cho tay ta. Rồi chàng bảo: "Mau vào thôi, người nàng yếu, không chịu được lạnh."
Ta hỏi: "Chàng không bận gì sao?".
Chàng kéo tay ta vào phòng, nói: "Không."
Ta hỏi: "Hôm nay chàng ở lại với thiếp sao?".
Chàng giúp ta cởi xiêm y, đỡ ta nằm xuống, đáp: "Tất nhiên rồi."
Ta hỏi: "Vậy..."
Chàng tức giận, ngắt lời ta: "Sao nàng hỏi nhiều vậy? Ngủ mau đi."
Chàng nằm xuống bên cạnh ta, kéo chăn lên đắp cho cả hai người rồi ôm ta vào lòng. Hơi thở đều đặn của chàng phả vào mặt ta. Có vẻ mấy ngày nay chàng rất mệt. Ta vẫn không kìm lòng được mà cất tiếng gọi chàng: "Đạt Lan."
Chàng nhắm mắt, "ơi" một tiếng.
"Tối nay chàng không ở cạnh Thanh Khâu công chúa, nhỡ đâu nàng ấy giận thì sao? Như vậy chẳng phải là sẽ hủy hoại mối quan hệ đã được tạo ra từ thời thượng cổ giữa Hồ tộc với Thiên tộc ư? Hay là chàng quay về..."
"Không sao đâu." Chàng mở mắt nhìn ta: "Nàng ấy sẽ không giận. Ta đã nói rõ ràng rồi. Ta không muốn dùng hôn sự của nàng ấy hay của ta để giữ gìn mối quan hệ này. Nếu đã đến lúc phải phá bỏ thì cứ phá bỏ đi."
Chàng đưa tay, vuốt ve gương mặt ta, dịu dàng nói tiếp: "Trường Ca, ta chỉ có mình nàng. Cuộc đời dài dằng dẵng của ta, cũng chỉ có mình nàng là thê tử."
Nghe chàng nói, ta chực rơi lệ, giọng ta run run, khẽ đáp lại chàng: "Vâng."
Có chàng, ta thấy cuộc sống viên đá của ta có ý nghĩa hơn hẳn, không cô độc như lúc phải ở Băng Tâm động để cố gắng hoàn thiện cơ thể yếu đuối thiếu thốn này. Ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, vậy là đủ.
Nhiều người phàm nói: "Thần tiên không bao giờ biết đến chữ tình." Bởi chữ tình của người phàm là do thần tiên ban tặng. Vậy chữ tình của thần tiên là do ai ban tặng đây? Ta vẫn nghĩ rằng thần tiên chúng ta không phải không biết đến chữ tình là chỉ là không thể hiểu nó thôi. Nguyệt lão se duyên cho người phàm, còn thần tiên phải tùy mệnh trời sắp đặt. Có lẽ, thật may mắn trời sắp đặt ta với chàng ở chung một chỗ.
Thế nhưng mà, có lẽ chỉ là ảo tưởng của ta.
Hôm ấy, ta đi tìm chàng nhưng không thấy. Ở Thái Thượng cung này cũng không thấy mấy tiểu tiên hầu đâu hết. Ta lặng lẽ, cầm bát canh hoa đào đợi trong phòng của chàng, suy nghĩ miên man. Chàng đi đâu được nhỉ?
Ngồi một lúc, ta đành đứng lên đi ra ngoài, cửa bất chợt mở ra, ta vui mừng: "Đạt Lan, chàng đã về!" Nhưng người đó không phải chàng.
Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, quanh thân nàng lởn vởn làn tiên khí màu vàng. Là một nữ thượng tiên. Nàng mặc một bộ xiêm y xanh rất tao nhã. Ta nhận ra nàng, chỉ có người cao quý trong Thanh Khâu mới dùng cỏ Phù Sinh để may quần áo. Nàng là Tiểu Đế vương Dạ Linh.
Dạ Linh nhìn ta, ta cúi đầu xuống, chân khẽ nhún: "Tiểu Đế Vương."
"Không cần phải làm bộ trước mặt ta." Nàng nói: "Ở đây không có Đạt Lan."
"Tiểu tiên không hiểu người nói gì." Ta lắc đầu.
Nàng cười một tiếng: "Ban đầu ta không hiểu một người như người có cái gì mà lại khiến cho Đạt Lan yêu thích, giờ thì ta hiểu rồi, ngươi quá giả dối, dùng sự thiện lương để giữ trái tim chàng. Ngươi thì có gì hơn ta?"
Ta thì có gì hơn nàng? Ta tự hỏi bản thân. Ta không có gì hơn nàng hết!
Dạ Linh lớn tiếng: "Tại sao lúc nào chàng cũng chọn ngươi?" Tay nàng đưa lên, hất chiếc khay đựng bát canh hoa đào ta đang cầm. Chiếc bát sứ xanh mỏng rơi xuống đất vỡ nát. Lòng ta run lên, gương mặt tái nhợt đi. Ta sợ hãi trước mặt nàng.
Ta cúi người sụp xuống, nhặt từng mảnh sứ vỡ lên. Loại sứ này tuy mỏng nhưng lại rất bén, bàn tay ta rơm rớm máu. Dạ Linh lại càng nổi điên: "Hahahaha... Ngươi đóng kịch giỏi lắm! Để xem lần này ngươi còn giả bộ được không?" Nói rồi, nàng rút roi Trường Hạnh ra, định quất vào lưng ta. Ta cúi đầu, cắn răng nhắm mắt lại.
... Nhưng, roi không rơi vào lưng ta.
Ta nghe thấy giọng thanh lãnh của Đạt Lan: "Ngươi đang làm gì?"
Ta mở mắt. Đạt Lan vẻ mặt u tối, lạnh lẽo nhìn Dạ Linh. Ta hơi run trước vẻ mặt của chàng, Dạ Linh thì tái mặt. Nàng ta cố nói nhưng lắp bắp: "Thiếp... Thiếp..."
"Đi ra khỏi phòng ta!" Chàng quát.
Dạ Linh sững người, đôi mắt rớm lệ. Có lẽ vì tiếng quát của Đạt Lan: "Đạt Lan, ngươi dám quát ta? Được, được..." Nàng ta nức nở, chạy ra ngoài.
Ta lo lắng, đứng dậy, vội đuổi theo nhưng bị Đạt Lan kéo lại. Chàng nói: "Nàng đuổi theo làm gì?"
Phải, ta đuổi theo làm gì? Ta nghệt người. Dạ Linh ghét ta, ta đuổi theo, chẳng phải càng muốn to chuyện sao? Ta đuổi theo, chẳng phải là gây thêm rắc rối cho Đạt Lan sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro