Chương 17
Trời bắt đầu tối hơn, ánh trăng cũng đã lên cao.
Tú Nghiên nằm ở trên hai chân của Duẫn Nhi, vẻ mặt thích ý.
Duẫn Nhi mỉm cười nhìn Tú Nghiên, lấy một chút nước đổ lên khăn tay. Cầm lấy tay Tú Nghiên lau lên. Tú Nghiên im lặng nhìn động tác của Duẫn Nhi, cảm thấy khi Duẫn Nhi tập trung làm cái gì, thật sự rất thu hút. Độ ấm trong lòng bàn tay hai người truyền qua lại nhau. Tú Nghiên nhắm mắt tận hưởng Duẫn Nhi phục vụ.
" Duẫn Nhi, ngươi xem, ánh trăng đêm nay đẹp quá." Rút về hai tay đã được lau khô, Tú Nghiên nâng tay, chỉ lên trời. Ánh sáng xuyên qua lá cây, chiếu xuống hai người, làm không khí xung quanh hai người càng thêm ấm áp.
" Vâng, rất đẹp." Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, rõ ràng cũng không khác gì so với mấy ngày trước nhưng Duẫn Nhi lại cảm thấy đúng là xinh đẹp hơn trước kia nhiều.
" Đừng ngồi, cùng ta nằm xuống đi." Tú Nghiên vỗ vỗ bên người, " Ngồi như vậy ngẩng đầu không thấy mệt sao?"
" Tốt." Duẫn Nhi mỉm cười, cùng Tú Nghiên nằm trên mặt đất.
Tú Nghiên đem đầu của mình tựa vào vai của Duẫn Nhi, tìm kiếm một vị trí thoải mái.
" Công Chúa, thật là im lặng nha." Duẫn Nhi nói.
" Ừ." Tú Nghiên nhẹ giọng ừ một tiếng, " Bởi vì chỉ có ta vs Duẫn Nhi nha."
" Công Chúa điện hạ, này địa phương, chỉ có hai chúng ta, người không sợ Duẫn Nhi nhân cơ hội đối với người làm chuyện xấu sao?" Duẫn Nhi nhẹ giọng nói.
" A" Tú Nghiên nheo mắt, " Bản Công Chúa cũng không phải chỉ biết ngồi không."
" Công Chúa, Duẫn Nhi nếu như muốn làm cái gì, người sẽ ngăn cản không được." Duẫn Nhi cười nói.
" Ngươi cứ thử xem sao." Tú Nghiên không chút để ý nói.
" Đây chính là Công Chúa nói , đừng có hối hận nha." Duẫn Nhi nói xong xoay người ôm lấy vòng eo Tú Nghiên, gãi vài cái.
" A..... ha ha..." Tú Nghiên cố gắng, liền không nhịn được bật cười, " Duẫn Nhi, ngươi... ngươi, tên vô lại...."
" Đa tạ Công Chúa khích lệ." Đáy mắt Duẫn Nhi tràn đầy ý cười.
" Chờ.... Ngươi chậm một chút.... Dừng tay ngươi tên hỗn đản này!" Trên mặt Tú Nghiên nhiễm thượng một tia đỏ ửng cùng với ánh trăng càng thêm mị hoặc. Duẫn Nhi nhìn nhất thời mở to mắt.
Tú Nghiên thừa dịp, xoay người ngồi trên người Duẫn Nhi, vươn tay gãi eo Duẫn Nhi. " Hừ, tới lượt ta đi, xem Bản Công Chúa chỉnh ngươi."
Chính là, cho dù Tú Nghiên có ra sức bao nhiêu, Duẫn Nhi vẫn là mỉm cười bộ dáng, không giống nàng cười như vậy.
" Ngươi như thế nào không ngứa." Tú Nghiên nhíu mày, có chút tức giận.
" Không phải ai cũng ngứa nha." Duẫn Nhi bày ra bộ dáng vô tội.
Tú Nghiên nheo mắt, phát hiện Duẫn Nhi thật sự sẽ không ngứa, nhất thời nản chí. Buông lỏng hai tay, nhẹ nhàng chọc chọc Duẫn Nhi ngực, " Không chơi, một chút cũng không vui."
" Công Chúa." Duẫn Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, " Này không phải tại Duẫn Nhi nha."
" Ngươi sao không giả bộ một chút, giúp ta vui vẻ?" Tú Nghiên ngồi trên người Duẫn Nhi, than thở.
" Công Chúa, có thể ở trước mắt kẻ nào nói dối, nhưng với người, Duẫn Nhi làm không được." Duẫn Nhi nhìn Tú Nghiên ánh mắt tràn đầy chân thành.
" Sao... Như thế nào lại nói như vậy chứ." Tú Nghiên nghiêng đầu, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của Duẫn Nhi, tim của nàng lại bắt đầu đập nhanh.
Nằm trên mặt đất nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Tú Nghiên, Duẫn Nhi mỉm cười.
" Công Chúa, thân mình Duẫn Nhi ngồi tốt không?" Không biết tại sao, Duẫn Nhi lại muốn trêu chọc Tú Nghiên, mặt mang ý cười, Duẫn Nhi hỏi một câu.
" Cái gì, cái gì, tốt ngồi?" Tú Nghiên trong khoảng thời gian còn không có phản ứng lại.
" Công Chúa, người đều ngồi trên người Duẫn Nhi nửa ngày đây." Duẫn Nhi cười, cố ý cử động phần eo, ngồi ở trên Tú Nghiên cũng lung lay theo.
Hiểu được Duẫn Nhi câu nói, Tú Nghiên mặt càng đỏ hơn. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại đỏ mặt, chính là mặt không khống chế được mà đỏ lên. Ánh mắt dao động, có chút ngượng ngùng nhìn Duẫn Nhi.
Tú Nghiên suy nghĩ nàng cũng không có làm cái gì chuyện xấu, tại so lại chột dạ nha. Mở to mắt, Tú Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Nhi, vươn tay cố ý nhéo eo Duẫn Nhi một cái, " Bản Công Chúa thích ngồi thì làm sao?"
" Không làm sao." Bị bộ dáng tức giận của Tú Nghiên chọc cười, Duẫn Nhi khẽ nói, " Duẫn Nhi chỉ là muốn hỏi Công Chúa ngồi có thoải mái không thôi?"
" Miễn cưỡng đi." Tú Nghiên nói.
" Nếu là miễn cưỡng, Công Chúa vẫn là không cần ngồi." Duẫn Nhi nheo mắt, định ngồi dậy.
" Bản Công Chúa là cố tình muốn ngồi ngươi nơi này không thoải mái đệm." Tú Nghiên cường ngạnh nói, cố ý đem thân mình hạ xuống đè lại.
"Công Chúa người cũng thật không phân rõ phải trái." Trong mắt Duẫn Nhi hiện lên một tia yêu thương cùng bất đắc dĩ.
" Hoàng thất Công Chúa, cũng không có ai phân rõ phải trái." Tú Nghiên kiêu ngạo ngẩng đầu nói.
" Rồi, rổi, trên đời này tối không phân rõ phải trái chính là Công Chúa." Duẫn Nhi mỉm cười phụ họa một câu.
" Duẫn Nhi ngươi tên hỗn đản này." Tú Nghiên vươn tay nhéo eo Duẫn Nhi, " ngươi nói ai không phân rõ phải trái?"
" Ôi." Duẫn Nhi làm ra bộ dáng đau đớn, bật dậy, làm cho Tú Nghiên cũng ngã xuống. Bên cạnh là hố lửa còn chưa tắt, Duẫn Nhi sợ hãi kêu một tiếng, " Công Chúa cẩn thận." Nhanh chóng ôm lấy Tú Nghiên.
" A" Tú Nghiên sợ hãi la lên, lập tức một khối thân thể ấm áp ôm lấy mình.
Tú Nghiên hơi hơi khởi động thân, muốn xoay người trong lúc vô tình chạm vào một cái ấm áp cánh hoa (môi đó). Tú Nghiên trừng lớn mắt, nhìn hai má của Duẫn Nhi, quên mất phản ứng.
Công Chúa thần cánh hoa ( mình để vậy cho câu văn nó hay, hihi thật ra là không biết dùng từ ra sao cho nó hợp đó.) vô cùng mềm mại, còn có hương vị mùi thỏ nướng. Ma xui quỷ khiến, Duẫn Nhi cũng không có rời đi đôi môi của Công Chúa mà còn tiếp tục hôn sâu.
Nhẹ nhàng đưa lưỡi vào khoang miệng Tú Nghiên, dây dưa cùng đầu lưỡi Tú Nghiên.
" Ngô..." Đầu óc Tú Nghiên trống rỗng, theo bản năng cùng Duẫn Nhi hôn sâu.
Hai tay không tự giác đặt lên Duẫn Nhi lung, kéo cả hai gần nhau hơn.
Sương mù cùng ánh trăng, chỉ có hai thân ảnh thâm tình cùng nhau hôn. Từ bỏ hết thảy tạp niệm, chỉ biết cùng nhau.
Thẳng đến Tú Nghiên bởi vì thở không nổi nữa mà sắc mặt đỏ lên, Duẫn Nhi mới buông ra Tú Nghiên đôi môi.
Tiếp xúc đến không khí, Tú Nghiên ra sức thở. Đầu óc cũng dần thanh tỉnh hơn.
Nàng vừa mới, cùng Duẫn Nhi là làm cái gì?
Tú Nghiên ngẩn người, nâng tay xoa chính mình môi, nơi này, còn lưu lại độ ấm của Duẫn Nhi.
" Công Chúa, là Duẫn Nhi vô lễ." Đồng thời tỉnh táo lại còn có Duẫn Nhi. Nàng lập tức quỳ xuống. Này hôn lúc đầu là ngoài ý muốn, nhưng mà lúc sau là do nàng kìm lòng không đậu mà hôn.
Khinh bạc Công Chúa, nàng chính là có mười cái mạng cũng không đủ bồi. Nhưng là một chút Duẫn Nhi cũng không hối hận chính mình vừa rồi hành động. Nội tâm còn có phần vui mừng. Rất lâu trước đó nàng đã nghĩ làm như vậy. Muốn hung hăng, hôn môi Công Chúa. Duẫn Nhi sửng sốt, nàng khi nào thì có suy nghĩ như vậy. Muốn hôn môi, ôm lấy Công Chúa. Duẫn Nhi tự hỏi chính mình, nàng như vậy, đến tột cùng là sao? Duẫn Nhi có một chút không rõ.
" Duẫn Nhi, ngươi vì cái gì làm như vậy?" Nhẹ vỗ về chính mình môi, Tú Nghiên hỏi.
" Thực xin lỗi, Công Chúa."
" Duẫn Nhi ta không cần ngươi xin lỗi." Tú Nghiên nói xong, đem Duẫn Nhi kéo đứng lên, nhìn chằm chằm Duẫn Nhi hai mắt, " Ta chỉ muốn biết lý do."
" Công Chúa, Duẫn Nhi chính là, kiềm lòng không đậu..." Tránh đi Tú Nghiên mắt, Duẫn Nhi nói.
" Kìm lòng không đậu.... sao?" Tú Nghiên trong mắt hiện lên một tia suy tư.
" Công Chúa, ngàn vạn sai là Duẫn Nhi, là Duẫn Nhi không có khống chế được chính mình." Duẫn Nhi đóng chặt hai mắt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, " Công Chúa, từ nay về sau, Duẫn Nhi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa." Duẫn Nhi nói xong liền xoay người đi.
" Dừng lại cho ta, bản Công Chúa có cho ngươi đi sao?" Tú Nghiên nhíu mày, " Ngươi liền muốn rời khỏi ta sao?"
" Công Chúa, Duẫn Nhi mãi mãi cũng không muốn rời đi người. Nếu có thể Duẫn Nhi muốn cả đời ở bên cạnh người." Duẫn Nhi nói.
" Đã như vậy, tại sao còn muốn đi?"
" Công Chúa, Duẫn Nhi vừa mới làm một chuyện như vậy..." Duẫn Nhi cúi đầu không dám nhìn Tú Nghiên, " Không mặt mũi gặp Công Chúa".
" Bản Công Chúa có trách ngươi sao?" Tú Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Nhi, " Ngươi đi rồi ai sẽ hầu hạ ta, ngươi là không phải muốn nhìn thấy ta không hài lòng?"
" Không, Duẫn Nhi như thế nào muốn."
" Nếu là như vậy, ngươi liền lưu lại bên ta."
" Công Chúa, Duẫn Nhi vừa mới..."
" Vừa mới cái gì, đều đem quên đi cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro