Chương 37
" Các ngươi có thể đi ra ngoài." Cùng Tiểu Duẫn tiến vào phòng Tú Nghiên nói với tú bà, " Không có chúng ta cho phép, ngươi không được tùy tiện tiến vào."
" Vâng, nhị vị công tử." Tú bà nói thì ra khỏi phòng.
" Chờ chút." Tú Nghiên gọi lại.
" Công tử còn phong phó cái gì sao?" Tú bà mỉm cười.
" Nơi này có thể nhìn thấy động tĩnh phòng kế bên sao?" Không biết nghe ai nói, ở thanh lâu mỗi phòng luôn có một lỗ hổng, để cho các cô nương mới vào có thể nhìn trộm để học hỏi.
" Này..." Sắc mặt tú bà có chút cổ quái, nàng thấy các khách nhân đến thanh lâu, ai cũng đều có chút cổ quái, nhưng là, khách nhân thích xem người khác mua vui, nàng vẫn là lần đầu tìm thấy.
" Rốt cuộc có hay không?" Tú Nghiên lấy ra ngân phiếu nhét vào trong lòng tú bà, nàng biết, không có tiền, tú bà sẽ không dễ dàng nói ra khẩu.
" Có, đương nhiên là có." Tú bà mặt mày hớn hở, đem tiền thu vào trong lòng.
Tú bà đi đến trước một bức họa, đem bức họa để qua một bên. Lau một chút bức tường màu trắng, một cái đen nhánh lổ nhỏ hiện ra.
Tú Nghiên vừa lòng gật gật đầu, nói " Lấy cho bản công... tử, lấy một ít bột hạt tiêu, còn có một cái tiêu đến đây."
" Công tử?" Tú bà khó hiểu, " Ngươi muốn những thứ này để làm gì?"
" Hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Tú Nghiên trừng mắt liếc nhìn tú bà, trên người tản ra một loại khí chất của Công Chúa, áp bách tú bà, Tú bà theo bản năng lùi về sau từng bước, gật gật đầu liền đi ra ngoài.
" Công Chúa, ngươi muốn những thứ này để làm gì?" Tiểu Duẫn khó hiểu nhìn Tú Nghiên.
" Tự nhiên có ít." Tú Nghiên mỉm cười. Vệ Trung ngươi chờ xem có bất ngờ dành cho ngươi.
Không biết như thế nào Tiểu Duẫn cảm thấy Tú Nghiên tươi cười thật ác độc.
Động tác tú bà rất nhanh, không lâu liền phái người đem đến mấy thứ đó. Mang đồ đến là một gã nam tử hắn ái muội nhìn Tú Nghiên cùng Tiểu Duẫn, cười nói " Nhị vị công tử, chơi vui vẻ."
Khách đến thanh lâu bọn họ dạng gì cũng có, thích dùng kỳ quái đồ vật này nọ cũng không phải không có. Hạt tiêu cùng cùng ống tiêu, là muốn chơi trò chơi trừng phạt sao? Nghĩ lại có chút hưng phấn nha.
May mắn Tú Nghiên không biết suy nghĩ của hắn, bằng không nàng nhất định sẽ làm thịt hắn.
Khi hắn rời đi, Tú Nghiên ngồi trên ghế, nhìn qua lỗ nhỏ.
Quả nhiên có thể nhìn thấy Vệ Trung, hơn nữa không biết có phải do các nàng vận khí tốt, hướng nhìn của lỗ nhỏ là nhìn tới giường. A, chỗ này muốn làm chuyện xấu cũng rất thuận tiện.
Vệ Trung lúc này đang ngồi ở ghế nói chuyện với cô gái. Lâu lâu sờ sờ cô gái, đùa giỡn một chút.
Tú Nghiên nhìn cảm thấy vô cùng nhàm chán, trong lòng nghĩ sao còn chưa lên giường, nhanh một chút, nàng có thể nhanh một chút chỉnh hắn. Nhìn một lát, hai người còn chưa kết thúc cuộc nói chuyện, Tú Nghiên không muốn tiếp tục nhìn liền rời khỏi.
" Làm sao vậy, Nghiên, khó coi sao?" Tiểu Duẫn hỏi.
" Nhàm chán." Tú Nghiên ngồi nói.
" Kia Nghiên nghỉ một chút đi." Tiểu Duẫn nói. " Để Tiểu Duẫn thay người xem đi."
" Ừ." Dù sao cũng không có việc gì, Tú Nghiên liền gật đầu, để Tiểu Duẫn xem.
Tiểu Duẫn ngồi gần sát Tú Nghiên, bởi vì vị trí không lớn, hai người cơ hồ là dính sát vào nhau.
Xuyên thấu qua lớp vải Tú Nghiên có thể cảm nhận được làn da ấm áp của Tiểu Duẫn. Không biết tại sao, tim lại đập nhanh hơn. Trong phòng cũng không tính là im lặng, thối nát thanh âm từ bên ngoài truyền vào, Tú Nghiên cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn.
" Tiểu Duẫn....." Tú Nghiên kêu Tiểu Duẫn một tiếng.
" Sao vậy, Nghiên, có chuyện gì sao?" Tiểu Duẫn nhẹ giọng hỏi.
" Kia, cái kia..." Tú Nghiên ấp úng hỏi, " Ngươi nhìn thấy gì."
" Nga." Tiểu Duẫn thành thật trả lời, " Bọn họ hai người đang cởi quần áo, cái kia cô nương đã muốn nằm trên giường."
" Cái gì." Tú Nghiên kinh hô một tiếng, lập tức che miệng lại. Liều mạng lôi kéo Tiểu Duẫn, nói " Mau. Mau đừng nhìn, nhanh rời khỏi cho ta."
" Nghiên?" Tiểu Duẫn khó hiểu, " Không phải ngươi để cho ta xem sao?"
Ta nào biết ngươi cư nhiên nhìn đến chuyện như vậy, Tú Nghiên thầm oán.
" Nghiên, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi." Tiểu Duẫn nghiêm túc nhìn Tú Nghiên.
" Ừ, ngươi muốn nói cái gì?" Nhìn thấy Tiểu Duẫn nghiêm túc, Tú Nghiên cũng nghiêm túc theo.
" Ngươi thích như vậy không tốt chút nào." Tiểu Duẫn nói.
" ?" Tú Nghiên khó hiểu, cầm lấy chén trà uống một ngụm, " Thích cái gì?"
" Nhìn lén người ta làm chuyện giường chiếu." Tiểu Duẫn nói, " Công Chúa, ngươi cho dù có thích, cũng đừng nên đến đây."
" phốc." Tú Nghiên phun ra toàn bộ nước vừa uống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, " ngươi mới thích."
" Nghiên, mặc kệ ngươi có thích hay không, loại này sở thích thật sự không tốt." Tiểu Duẫn nói
" Ta khi nào thì có sở thích như thế này?" Tú Nghiên muốn ngất.
" Không có? vậy hiện tại ngươi đang làm cái gì?" Tiểu Duẫn hỏi.
" Ta, ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút thôi." Tú Nghiên nói, " Ở lúc hắn hưng phấn đem toàn bộ bột tiêu, thổi qua bên đó."
Tiểu Duẫn:...
" Đừng thất thần, mau giúp ta đem hạt tiêu đến đây." Tú Nghiên cầm ống tiêu nói.
" Việc này để Tiểu Duẫn làm là được rồi." Tiểu Duẫn tiến đến bên người Tú Nghiên, đem ông tiêu cầm lấy, " Ngươi được nuông chiều từ bé, không cẩn thận, coi chừng bị thương đến bản thân."
" Được rồi." Tú Nghiên nghĩ nghĩ nhường chỗ cho Tiểu Duẫn.
Tiểu Duẫn nhận lấy ông tiêu cùng bột tiêu, từng chút từng chút thổi qua bên đó. Tốn thật nhiều thời gian, mới làm xong.
" Nghiên, không có nhục sứ mệnh của ngươi." Tiểu Duẫn khẽ cười.
" Vậy là tốt." Tú Nghiên liếc mắt, ghé vào vách tường, đem lỗ tai dán lên tường, " Khiến cho ta nghe một chút thanh âm thảm thiết đi." Tú Nghiên nói xong, đưa tay Tiểu Duẫn lại gần, " Tiểu Duẫn ,ngươi cũng đến nghe đi."
" tốt." Tiểu Duẫn gật gật đầu, học bộ dáng của Tú Nghiên, dán tai vào vách tường.
Thanh âm từ cách vách truyền qua.
" Ân... a.. gia... nhẹ một chút..." Thanh âm mơ hồ cùng hỗn loạn va chạm tiếng động truyền đến,
" Để cho ta hảo hảo yêu thương ngươi...."
Tú Nghiên cùng Tiểu Duẫn nghe trộm nửa ngày, trừ bỏ nghe được mê loạn thanh âm, căn bản không có nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Sắc mặt Tú Nghiên có chút khó coi, nàng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, cư nhiên lại chẳng thu được gì.
" Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Tú Nghiên nghiêm mặt, đứng dậy nhìn qua lỗ nhỏ.
Hai cái mông lung thân ảnh dính sát vào nhau.
Hai má Tú Nghiên " Xoát" một chút liền đỏ lên, không dám tiếp tục nhìn. Nàng hiện tại làm gì có tâm tư chú ý cái kia hạt tiêu, đầu óc toàn là hình ảnh vừa rồi. Thanh âm cách vách không ngừng truyền qua, không ngừng kích thích thần kinh của Tú Nghiên. Tú Nghiên chỉ cảm thấy thân thể nóng hơn, miệng khô rát.
Cầm lấy chén trà uống một ngụm, cảm giác khô đắng cũng không có giảm xuống, Tú Nghiên uống liền mấy chén. Nhưng là vẫn không giảm xuống ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Tú Nghiên chỉ cảm thấy hiện tại bản thân thật kỳ quái, nàng nhất định là bị bệnh, Tú Nghiên nghĩ như vậy.
" Nghiên, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Duẫn bắt lấy tay của Tú Nghiên, lo lắng hỏi.
Tay bị đụng vào giống như bị điện giật, truyền đến một trận tê dại cảm giác. Tú Nghiên theo bản năng rút tay về, " Ta..."
" A" cách vách thanh âm cao vút đánh gãy lời của Tú Nghiên.
" Nghiên, sắc mặt của ngươi không được bình thường, làm sao vậy?" Tiểu Duẫn vươn tay, dán vào hai má Tú Nghiên, cảm nhận được nhiệt độ từ hai má của Tú Nghiên, trong mắt tràn đầy lo lắng. Tiểu Duẫn tiến sát vào Tú Nghiên, hỏi.
Hơi thở nóng rực của Tiểu Duẫn phun ra ở trên cổ của mình, Tú Nghiên nguyên bản có chút muốn ngất, càng thêm hỗn loạn. Đầu óc toàn là các tư thế từ cách vách, nhiệt độ trên người càng ngày càng tăng.
Không tự giác, Tú Nghiên đem áo hơi hơi nới ra, trên mặt đỏ ửng nói " Tiểu Duẫn, ta nóng."
" Nghiên kỳ thật, ta, ta cũng có chút." Vốn không có cảm giác gì, Tú Nghiên vừa nói, Tiểu Duẫn cũng hiểu được thân thể của mình khô nóng dị thường.
" nếu nóng, vậy đem quần áo cởi ra." Tú Nghiên vừa nói, một bên cởi ra quần áo của Tiểu Duẫn, quần áo Tiểu Duẫn rơi ra, lộ ra trắng nõn bả vai. Tú Nghiên nhịn không được đưa tay chạm đến da thịt non mịn của Tiểu Duẫn, chỉ cảm thấy trên đời không có gì tốt hơn cảm giác bây giờ.
Thanh âm đứt quãng từ cách vách không ngừng truyền qua.
Tú Nghiên chỉ cảm thấy đầu óc của mình cũng bị phân ra từng mảnh.
" Duẫn... Tiểu Duẫn, sờ ta..." Tú Nghiên nắm lấy bàn tay của Tiểu Duẫn, chạm vào cổ của mình.
Từ từ kéo tay Tiểu Duẫn xuống dưới, nhằm làm giảm đi trên người khó chịu. Tay Tiểu Duẫn đụng vào chỗ nào chỗ đó liền mát lạnh thoải mái, Tú Nghiên thoải mái ngâm hai tiếng.
Tay chạm vào làn da bóng loáng nhẵn nhụi, Tiểu Duẫn mê muội vuốt ve.
Ánh mắt hai người đều bắt đầu có chút không thích hợp, cả người khô nóng không chịu được, thầm nghĩ cùng nhau đụng chạm, gắt gao vuốt ve.
Tú Nghiên đem chính mình quần áo cởi ta, lộ ra bên trong áo yếm.
" Tiểu Duẫn, đừng có ngừng..... đừng có ngừng...." Tú Nghiên xụi lơ trên ghế, nhắm hai mắt, hưởng thụ Tiểu Duẫn vuốt ve.
" Tốt, ta sẽ không ngừng... không ngừng...." Tiểu Duẫn ghé vào trên người Tú Nghiên, bàn tay xuyên thấu qua quần áo của Tú Nghiên, đụng vào thân thể Tú Nghiên.
Này một đêm hai người đều điên cuồng.
Các nàng quên đi mục đích ban đầu đến đây, cũng quên đi thân phận của mình. Việc các nàng duy nhất muốn làm đó là dùng nóng bỏng lòng bàn tay đụng vào da thịt lẫn nhau, cảm thụ sự tồn tại của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro