Chương 11: Nhật Nguyệt Song Lệnh
Trong Tục Vũ Môn bốc lên nồng đậm mùi rượu, huyền vũ cung nhạc, khung cảnh ma mị yêu dã. Tát Mãn vừa nhảy múa vừa ca thán, phảng phất đang nghe bên tai thiên địa thánh âm. Đúng lúc đó, Tư Không Ngữ Tịch thoáng phất tay áo, mây mù trên tế thiên thai bị cuồng phong thổi tan ra bốn phía, khí tức thần thánh trong nháy mắt lan tỏa khiến vạn chúng khó bình ổn tâm tình.
"Thiên lệnh. Ngàn năm thần tế."
Một khắc kia, mọi người đều nhìn lên đỉnh đài tế thần, tựa hồ đang chiêm ngưỡng dung mạo của thần linh viễn cổ. Thiên lệnh hiện tại mặc dù không trọn vẹn, không thành một thể, nhưng thánh quang trăm năm khó gặp này vẫn như trước không cho phép khinh nhờn.
Hai mảnh thiên lệnh Nhật Nguyệt Song Lệnh, thần lệnh trời ban được thiên hạ cung phụng, huyền cơ trong đó không cần nói cũng biết. Trăm năm qua dù có vô số người thăm dò nhưng chung quy vẫn không thể phá giải.
"Thiên hạ song lệnh cuối cùng cũng hội tụ. Thiên hạ nhất thống, đây là thần chi triệu hoán, không thể nào thay đổi!" Vạn chúng nâng rượu, phát ra thanh âm thành tín nhất ở sâu trong nội tâm.
Đúng lúc này, ngay khi nhân sĩ giang hồ đang chuẩn bị uống rượu kính thiên, một thanh âm biếng nhác mang theo khiêu khích truyền đến:
"Thiên hạ nhất thống, nhưng phải xem Thiên lệnh chi chủ rốt cuộc là ai, không phải sao?"
Hắc bào trên không trung phiêu đãng, tám gã hắc y hộ vệ đằng không mà đến, hạ xuống phía sau hắc y nam tử. Tế thiên đài, đó là tượng trưng cho quyền uy tối thượng trong chốn võ lâm, mà nam tử kia đứng trước mặt Tư Không Ngữ Tịch lại thong dong bình tĩnh như vậy, phong thái tự nhiên phiêu dật hơn người.
Mọi người kinh hãi thất sắc. Tiếu dung yêu dị hơi gợi lên, căn bản không đem thần tình kinh ngạc của mọi người để vào mắt. Mộ Dung Xung đưa ánh mắt đảo qua Nhật Nguyệt Song Lệnh đáy mắt u ám chứa đựng quang mang khiến người ta không thể đoán ra.
Nếu một ngày huyền cơ chưa bị phá giải, Thiên lệnh chung quy chỉ là hai mảnh đồng nát, căn bản không có gì bất đồng.
Nhưng những người tận mắt chứng kiến Thiên lệnh tản ra thánh mang sớm đã táng thân tại Dạ Nguyệt Lâu trong buổi tranh đoạt lần trước. Từ đấy, lời đồn vô căn cứ nhiều vô số kể, tình huống thần bí ngày đó cũng trở thành bí ẩn quanh quẩn trong lòng võ lâm nhân sĩ.
Vạn chúng không thể bình tĩnh, xoay người nhìn về võ lâm đệ nhất ma đầu, loại không khí oán hận pha lẫn khủng hoảng này không khỏi làm cho đại thịnh điển thần thánh bao phủ một tầng tiêu điều ám lãnh.
Thần sắc Tư Không Ngữ Tịch không thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được từ trước, chỉ thản nhiên nói, "Mộ Dung giáo chủ nếu tới tham gia nghi thức thỉnh lùi một bước để tránh khinh nhờn."
"Khinh nhờn ???" Mộ Dung Xung cười khẽ ra tiếng, như thể nghe được một lời với hắn mà nói hết sức khôi hài, tiếu ý suy ngẫm trêu tức lập tức khơi dậy sự bất mãn của chúng nhân dưới tế thiên thai.
"Mộ Dung Xung ta không tin thương thiên, càng không bái quỷ thần, tại sao lại nói là khinh nhờn?" Ánh mắt hắn lộ ra một tia coi rẻ vạn vật, căn bản không thể nắm lấy chút dấu vết nao núng, thâm thúy mà khí phách.
Vừa dứt lời, cũng không chờ Tư Không Ngữ Tịch phản bác, chỉ thấy từ lòng bàn tay tám gã hắc y đứng phía sau nháy mắt bắn ra kiếm quang vạn trượng. Quang mang chói mắt rọi xuống, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng vỡ tan liên tiếp vang lên, tửu thủy như mưa theo kẽ tay hơn vạn người đồng thời chảy xuống. Vạn chén rượu trong khoảnh khắc bể tan tành trên quảng trường Tục Vũ Môn.
Tiếng nổ vang quét ngang thiên địa, tấm lòng trung thành kính ngưỡng đã bị phẫn nộ cùng sợ hãi thay thế.
Mộ Dung Xung ngay tại đại điển thần thánh làm ra hành động như thế, miệt thị thần linh, khiêu khích thiên hạ hào kiệt, không khỏi bị võ lâm nhân sĩ trừng mắt lạnh lẽo dõi theo. Nhưng Tư Không Ngữ Tịch chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không nói một lời.
"Ma đầu kia, Đại tế tư ở đây, ngươi cũng dám đến?"
Người nọ lời còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy yết hầu của mình chợt căng thẳng, phảng phất bị một bàn tay vô hình siết chặt, sau đó liền không dám nhiều lời.
Mộ Dung Xung tà mị cười khẽ, hắn cầm lấy bích tiêu bên hông, nhẹ nhàng phóng đến bên môi. Tiếng tiêu chói tai phô thiên cái địa lan tỏa tràn ngập cả không gian, chấn động màng tai chúng nhân, kích động đến huyết dịch, xuyên thấu qua thần kinh, tựa hồ làm cho ý nghĩ của người ta lâm vào suy sụp.
Những người có võ công tu vi nông cạn ôm đầu than ngã xuống đất, không ngừng giãy dụa. Âm luật hỗn độn như độc xà chui vào trong tai mỗi người, không thể tránh thoát, ngứa ngáy khó nhịn. Tiếng rên rỉ khàn khàn bất lực lo âu không cách nào giải thoát, cả Tục Vũ Môn nhiễm một tầng khí tức thị sát thảm thiết.
"Đừng thổi...Đừng....Không được thổi.
Dừng lại...Mau dừng lại." Có người rốt cuộc chịu không được tiếng tiêu bén nhọn kia hét lớn. Ngọn gió âm lãnh lướt qua, dập tắt những ngọn đèn trời đang thiêu đốt.
Thanh âm như có ma lực xuyên vào trong tai mỗi người, Tư Không Ngữ Tịch hơi nhắm hai mắt, ngưng thần tĩnh khí, không chút xúc động, cũng không vội vàng ngăn cản.
Bởi vì nàng biết, âm luật hỗn độn chói tai kia không có ác ý.
Ngay khi đó, mọi người kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nhìn về phía tửu thủy chảy xuôi trên mặt đất. Chỉ thấy bên trong rượu chậm rãi bò ra vô số hắc sắc tiểu xà, bọn chúng nhúc nhích thân hình mềm mại, giống như đang gian nan tìm kiếm nơi ký túc.
Tiếng tiêu chói tai dần dần thối lui, tửu thùy màu ngân bạch rất nhanh đã bị vô số hắc sắc tiểu xà bao trùm. Thân thể loi nhoi chậm rãi bò trên mặt đất, đường văn độc mị trên thân rắn lấp lóe huyết tinh khiến người ta sởn gai ốc.
Thần sắc nhân sĩ chúng sinh nháy mắt trắng bệch, độc vật đó cư nhiên ẩn giấu trong rượu, không người phát giác, đến khi bị âm luật dẫn dắt mới hiện hình. Một vài giang hồ nhân sĩ phẫn nộ đã rút ra đao kiếm, bổ xuống đám hắc xà đang bò lổm ngổm. Máu tươi tanh tưởi văng ra khắp nơi, đem hắc sắc âm độc nhiễm một mảnh đỏ thẫm.
Mộ Dung Xung buông ra bích tiêu, cũng không nói gì nhiều, mục quang yêu dã nhìn xuống đám võ lâm nhân sĩ đang phẫn nộ đến tận cùng, đáy mắt ẩn giấu nhàn nhạt trào phúng.
Nguyên lai cái gọi là sùng kính thần linh, ở trước tính mạng của bản thân căn bản không đáng nhắc tới.
Giờ khắc này, biểu tình trên gương mặt Tư Không Ngữ Tịch cuối cùng đã có biến hóa.
Nàng nguyên bản tưởng rằng Mộ Dung Xung lựa chọn lúc này hiện thân là tới tranh đoạt Nhật Nguyệt Song Lệnh. Nàng vốn muốn nhìn một chút xem Mộ Dung Xung ở trước mặt nàng rốt cuộc bày ra trò gì, nhưng không nghĩ tới ...
"Đa tạ."
"Đại tế tư không cần cảm tạ ta." Mộ Dung Xung thản nhiên đáp lại, ánh mắt sắc bén không một tia dao động.
Độc vật bị chém đứt thành từng đoạn, vô số mảnh vụn thi thể pha lẫn vị tanh thối tản ra từ rượu đã đem nguyên bản tế thiên đại điển thánh khiết nhiễm một tầng huyết sắc ô uế.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn lên đại ma đầu phía trên tế thiên thai. Cảm xúc oán hận chán ghét trong đáy mắt nhất thời tan biến, chỉ còn cảm kích cùng sùng kính tràn ngập tâm linh.
"Là người phương nào hạ độc?"
"Đường Môn."
Một thanh âm thanh lãng truyền đến, trong bầu không khí căng thẳng vắng lặng càng trở nên phá lệ rõ ràng. Chỉ thấy Mộ Vân Y Vũ từ phía sau mọi người chậm rãi đi tới, cước bộ nhẹ nhàng, dung mạo anh tuấn bình tĩnh mà trấn định.
Mộ Dung Xung nâng mắt nhìn, nhãn thần dâng thêm vài phần quỷ dị.
Lời này vừa nói ra, vạn chúng xôn xao, bọn họ nguyên bản không thể tin được rằng chuyện này mà lại thành sự thật không tưởng.
Mộ Vân Y Vũ, một tồn tại đại biểu cho quyền uy và nhân nghĩa, lời nhận định có phân lượng như thế không cho phép bất kỳ nghi ngờ nào khác.
Tại Thanh Y Các mấy ngày trước, Huyền thiên thập tam thức xuất hiện, lời đồn Đường Môn quật khởi vẫn lan truyền không có dấu hiệu đình chỉ.
Võ lâm đao quang kiếm ảnh tinh phong huyết vũ, thiên hạ tranh phong nổi lên bốn phía vĩnh viễn không bình ổn.
Hơn mười năm trước, một đế quốc tồn tại như u ám chi linh đem huyết tinh bao phủ khắp võ lâm thiên hạ, sau nhiều năm yên lặng nay lại một lần nữa trọng hiện thế gian.
Chưa từng có người nào biết được chân diện mục của Đường Môn Đại đường chủ, thế nhân chỉ tôn xưng hắn là Tu La Vương.
Hắc ám chi chủ, chí tôn u quỷ, bất kiến chân thân.
Trong Đường Môn, phân ra nhất tôn, ngũ thần, thất sát, bát cảnh, nhị thập thất Tu La sĩ âm dương nhị giới.
Thiên Địa chi giới: Linh Lan, Linh Lung, Linh Lăng, Linh Nguyệt, Linh Tử - Đường Môn Ngũ thần tử sát. Năm người này là tâm phúc của Tu La vương, đều khiến võ lâm nhân sĩ vừa nghe danh đã biến sắc.
Âm Dương 'Bát cảnh' dương quan, không thực không huyễn, khó phân biệt được thật giả, dẫn thông đến quỷ ngục, đã vào rất khó thoát ra.
Cửu Trọng Âm, không phải nơi phúc địa.
U Minh Hộ Pháp, u quỷ phó chủ.
U Minh Hộ Pháp dưới trướng có thất sát, nhị thập thất Tu La sĩ.
Đường Môn thất sát, thần bí giống như lệ quỷ, chưởng quản Đường chủ Thủy Thiên Tề, chiêm tinh đoạt hồn, không chiêu nào có thể phá giải, thao khống sinh tử.
Tu La tử sĩ, thân hình vô huyết khả lưu, không nhập âm phủ cũng không hiện thân trên mặt đất.
Một khắc kia, khí tức của hắc ám đế quốc lan tràn phía trên đỉnh đầu võ lâm nhân sĩ. Đó giống như lời triệu hoán đến từ địa ngục, thao khống sinh tử của đám người còn đang ngây ngốc chưa biết gì.
"Mộ Dung giáo chủ, kế sách này của ngươi quả thực cao minh, ta hôm nay nếu không phối hợp cùng diễn với ngươi một màn này, chẳng phải sẽ cô phụ một phen tâm ý của giáo chủ?"
Thanh âm khàn khàn khó nghe lướt qua, chúng nhân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mây mù đen thẫm che khuất bầu trời trong xanh. Làn gió âm lãnh đột nhiên phủ phục khắp đại địa, phong vân biến huyễn, thị huyết nổi lên.
Bỗng nhiên, mọi người tại nơi đây hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn lên tế thiên thai chợt chấn động lung lay, mặt đất rung chuyển.
Đại Tế Tư mà bọn họ kính trọng bấy lâu... Lại chính là người của Đường Môn, trong tay chiếm đoạt Nhật Nguyệt Song Lệnh.
Một màn biến ảo kinh người này, chúng nhân sĩ không tài nào lường trước được.
Chưa đợi mọi người kịp thở ra, một đợt tấn công khác lại đến. Tư Không Ngữ Tịch như một trận độc vân hắc sắc quét ngang bầu trời. Mộ Dung Xung ngẩng đầu, khóe môi kéo lên thành một nụ cười tà mị, thân ảnh huyền ảo giữa trời cao, quang hoàng tà mị, thôn phệ mây mù.
Tất cả cảnh tượng trên đều phản chiếu trong nhãn thần hổ phách đằng xa, chỉ thấy một bạch y nam tử lạnh nhạt đứng lặng trên chỗ cao. Lớp khinh sa màu tuyết bạch che khuất dung nhan yêu mị, duy độc lộ ra khí tức tà khí lãnh mị.
Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại, bạch bào theo gió lạnh phất qua phần phật lay động. Trường phát đen nhánh tùy ý phiêu vũ dưới nền trời bao phủ mây đen, lóe lên diễm sắc thị huyết.
Thân hình chợt lóe, bóng ảnh yêu mị như một đoàn lửa xích liệt, lấy tốc độ cực hạn hướng tới đám mây mù đen thẫm bay vọt đi.
Rốt cuộc là ai bố trí độc khí trong Nhật Nguyệt Song Lệnh?
"Mau nhìn, Nhật Nguyệt Song Lệnh có biến hóa." Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc vạn phần.
Chỉ thấy trên đài tế, hai mảnh thiên lệnh nháy mắt bị lưỡi lửa mãnh liệt bùng lên nuốt trọn. Ánh lửa hừng hực mặc sức tung hoành, đỏ thẫm tựa huyết, phảng phất muốn thôn phệ hết thảy cảnh tượng trước mặt. Thiên lệnh làm sao có thể tự nhiên bốc cháy như vậy?
"Là các ngươi! Nhất định là đám yêu nhân vu quỷ các ngươi chọc giận thần linh, thần linh đã nổi cơn thịnh nộ!"
"Thánh lệnh tự bốc cháy....Thần phạt sắp buông xuống...."
"Hạo kiếp.....Thần linh muốn đem thiên kiếp giáng thế..."
Đám người hoảng sợ trong khoảnh khắc loạn thành một đoàn, khói mù tràn ngập, cả đài tế thần bị ngọn lửa đỏ rực vây quanh, điên cuồng chớp động từng mạt ám ảnh kỳ bí. Giờ khắc này, không người dám đi tranh đoạt thánh lệnh, càng không ai cả gan đến gần nửa bước.
Bỗng nhiên, trong đám mị hỏa nhiễm sắc thái rực rỡ đang thiêu đốt loáng thoáng hiển lộ một hình ảnh quỷ dị.
Đó giống như một loài phi cầm giương ra hai cánh. Ảo ảnh hiện lên trong hỏa diễm lấp lóe, kỳ lạ dị thường, mơ hồ không rõ, bộ dáng không thể nhận ra, huyễn cảm mà thần bí. Cảnh tượng rung động chấn nhân tâm phách, tản mát quang mang thần thánh đến cực hạn, trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh đều trở nên ảm đạm. "Thần vật. Là thần vật."
Một luồng gió lạnh thổi qua, ảo ảnh dần tiêu tán, bị ngọn lửa thôn tính. Lưỡi lửa diễm lệ dấy lên quang mang rực rỡ chói mắt, giống như không có gì phát sinh, không sót lại một tia dấu vết.
Cảnh tượng khó tin tan biến, một hồi thị huyết giết chóc nhanh chóng thu hút sự chú ý của chúng nhân.
Mọi người còn chưa hoàn hồn, chân trời màu lam đã bị đám hắc sắc độc vân nhuộm thành một mảnh tiêu điều.
Nguyên bản tế thiên chi cảnh thần thánh đã trở thành đồ sát chi địa đẫm huyết sắc.
"Phong tỏa Tục Vũ Môn, bất luận người nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, giết bất luận tội!" Mộ Vân Y Vũ hét lớn, dường như nếu có kẻ dám bước nửa chân ra khỏi nơi này, kẻ đó chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Mộ Dung Xung nâng lên con ngươi u ám, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc như đang thiêu đốt kia nhẹ nhàng đáp xuống, bóng hình phiêu dật như liệt hỏa độc lập nhân thế. Lực lượng mạnh mẽ đáng sợ khiến kinh mạch toàn thân chúng nhân lâm vào chấn động không ngừng.
Đây là trận chiến giữa U Minh Hộ Pháp cùng lưỡng đại yêu ma. Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc này hỗn tạp ba loại sắc thái đan xen, phảng phất chứng kiến phong vân biến chuyển của ngày tận thế.
"Tư Không Ngữ Tịch." Con ngươi mang theo sát khí tùy ý nheo lại, dung nhan yêu mị vì tức giận mà tản ra mùi vị nguy hiểm cực hạn, trường phát tùy ý tung bay, rực rỡ khiến người ta không thể nào mở to mắt ngóng nhìn.
Bạch Nhạc nâng tay lên, quang mang ngưng tụ trong lòng bàn tay tạo thành một thanh huyết nhận rực lửa như muốn thiêu đốt hồn phách. Huyết nhận trong đám hắc sắc độc vân hư không xé rách vô số đại động. Một khắc kia, từng tia ánh sáng xanh lam xuyên phá mây đen bắn vào, quyết tuyệt giống như lao xuống vực sâu địa ngục, trải khắp đại địa.
"Ám Nhiên Tiêu Hồn thức thứ tám?" Tư Không Ngữ Tịch nheo lại đôi mắt không thể nhìn rõ tâm tư
"Ngươi nhầm rồi..." Bạch Nhạc gợi lên một tia cười lạnh, tà khí yêu mị khiến người ta sợ hãi, đẹp đẽ khiến người ta đui mù, "Là thức thứ chín !!!"
Ám Nhiên Tiêu Hồn thức thứ chín. Bạch Nhạc cư nhiên luyện thành môn võ công đệ nhất độc lĩnh thiên hạ này!
Chưa từng có người nào luyện thành Ám Nhiên thức thứ chín, càng không ai từng gặp qua võ công có tính hủy diệt mạnh nhất thế gian này có thể bộc phát ra uy lực cực hạn như thế nào?
Bạch Nhạc, y rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Mộ Dung Xung ngưng tụ lực lượng trong tay, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cử động của Tư Không Ngữ Tịch, như thể muốn nhìn thấu sơ hở trên người nàng để tấn công.
Tư Không Ngữ Tịch bỗng nhiên cười lớn, "Bạch Nhạc tuyệt tình tuyệt nghĩa, cư nhiên vì ma đầu của Ma Giáo vận dụng Ám Nhiên Tiêu Hồn. Vô tâm vô tình, nguyên lai cũng không hơn gì thế này, không hơn gì thế này."
Thanh âm khàn khàn vang vọng bên tai mỗi người, một khắc kia, tất cả mọi người đều giật mình ngây ngốc không nói nên lời.
Tiếng cười điên cuồng tràn ngập trào phúng cùng oán hận, quanh quẩn thật lâu trong đám mây mù đen thẫm. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là Bạch Nhạc hôm nay bày ra hành động thị huyết phẫn nộ như vậy là vì đại ma đầu Mộ Dung Xung!
Nhãn mâu hổ phách sắc bén, quyết tuyệt, nguy hiểm nheo lại, một mạt hồng vân đỏ rực nháy mắt nổi lên, từng chút một âm ngoan cắn nuốt huyễn thuật ngự giới của Tư Không Ngữ Tịch.
Bạch y nam tử hừ lạnh một tiếng, khóe môi vạch nên một đường cong tà lãnh, mang theo trấn định quyết tuyệt pha lẫn cuồng ngạo miệt thị, thanh âm khí phách lưu chuyển bên tai chúng nhân:
"Ngươi nói không sai, ta tuyệt tình tuyệt nghĩa, bất quá hôm nay ta muốn cho ngươi biết, Bạch Nhạc ta có thể phụ tẫn thiên hạ, nhưng quyết không phụ hắn!"
Phụ tẫn thiên hạ quyết không phụ hắn. Một khắc kia, lời nói khó tin nhất trong thế gian lại từ trong miệng Bạch Nhạc không chút e dè tuyên cáo, quả thực làm cho mọi người khiếp sợ đến tột đỉnh. Nhưng một câu sau của Bạch Nhạc càng khiến đám người gần như muốn hôn mê:
"Các ngươi đều nghe rõ ràng cho ta, từ nay về sau, ai dám động đến Mộ Dung Xung dù chỉ là một góc áo, Bạch Nhạc ta chắc chắn sẽ khiến hắn mệnh toái hồn đoạn, giống như người này!"
Dứt lời, từ trong ta áo bắn ra bốn phía vô số đao quang kiếm ảnh. Quang mang độc ác sắc bén xuyên xỏ toàn thân cao thấp của Tư Không Ngữ Tịch không buông tha bất luận địa phương nào, từng chút một xé nhỏ nàng, từng mảnh từng mảnh lăng trì, chặt đứt hồn phách, phá tan hết thảy, quyết tuyệt không lưu một tia cơ hội cho đối phương thở dốc.
Tà khí yêu mị tản mát diễm hoặc trí mạng, vẻ đẹp cùng tàn ác giao hòa khiến sự rung động gây ra dâng lên đến cực hạn.
Máu tươi đỏ thẫm từ trên không trung lác đác rơi xuống, pha lẫn sắc đen như mực âm lãnh. Tiếng cười của Tư Không Ngữ Tịch vẫn vang vọng tràn ngập vô tận tình cảm, có oán hận, có tuyệt vọng.
Hắc sắc độc vân bị quang mang tà ác bao vây, hỏa diễm vẫn không ngừng thiêu đốt, phóng ra sắc thái yêu hồng duy nhất, mê hoặc khiến tâm hồn run rẩy.
Nhìn thân thể Tư Không Ngữ Tịch bị xuyên thấu huyết nhục mơ hồ thê thảm vô cùng, tâm trí quanh quẩn hồi lâu lời cảnh cáo 'Mệnh toái hồn đoạn', nỗi sợ hãi trong trái tim khiến mọi người vô pháp chịu đựng thêm nữa.
Mệnh toái hồn đoạn. Tư Không Ngữ Tịch cười khan, mặc cho quang mang sắc bén xuyên qua toàn thân nàng, phân tách linh hồn, loại tra tấn này vĩnh viễn không thể sánh bằng khổ hận trong lòng đã bao năm qua.
Bỗng nhiên, một đoàn tử mang chói mắt bao trùm cả bầu trời trong xanh, tử y nữ tử lăng không bay loạn, phóng túng, tà tứ, ma dị, khí phách, không thể kháng cự.
Lực lượng hãi nhân như thế làm cho chúng nhân không thể chống đỡ thân thể của mình, đều tê liệt ngã xuống đất, chấn động khiến khóe miệng nhuốm máu tươi, nhanh chóng lan ra toàn bộ Tục Vũ Môn.
Hắc sắc độc vân trong khoảnh khắc bị tử mang thôn tính, quang mang chớp lóe trên người nọ tản ra lực lượng cường đại, thậm chí ngay cả quang mang đang thiêu đốt cũng không thể áp chế.
Khí tức Mộ Dung Xung u ám âm trầm ẩn ẩn nhàn nhạt tiếu ngân, tà mị yêu dị. Nhưng trong tiếu ý kia lại tràn ngập hủy diệt thị sát.
Phong tư như thiên thần cùng tà ác của cái thế yêu ma hài hòa thành một thể, sắc thái đỏ tươi lưu chuyển trong đáy mắt, Mộ Dung Xung trên không trung đột nhiên xoay người, chưởng phong sắc bén tà mị lấp lóe huyết quang yêu dị. Hắn tung một chưởng đánh lên người của Tư Không Ngữ Tịch, nháy mắt đâm sâu vào tận xương, trí mạng mà âm độc.
Hắn hôm nay nhất định phải làm cho Tư Không Ngữ Tịch hồn phi phách tán, không được siêu sinh.
Nữ tử trên không trung thoáng hiện khí tức thị huyết, tiếu dung yêu dị che giấu tàn khốc cùng ngoan tuyệt giống như thiên ma khiến người ta không có dũng khí nhìn xem lâu hơn một chút.
Bạch Nhạc còn chưa kịp phản ứng Mộ Dung Xung rốt cuộc đã vận dụng loại lực lượng nào, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết phá tan tầng mây trong phút chốc vang vọng khắp chân trời.
Một chưởng trí mạng cơ hồ đã xé rách mỗi một đường kinh mạch toàn thân cao thấp của Tư Không Ngữ Tịch, ngay cả U ám nhẫn thuật cũng không kịp sử dụng. Máu đen thẫm trào ra quanh thân nàng, từ trên không trung đổ xuống. Vô số độc chu sặc sỡ từ trong máu bò ra thoi thóp, độc trảo dữ tợn co quắp, gian nan phủ phục trên mặt đất.
Tiếng rít khàn khàn khiến người ta kinh hãi toàn thân cao thấp, một khắc kia, thần tình vặn vẹo của Tư Không Ngữ Tịch trở thành biểu tình cuối cùng còn vương trên gương mặt nàng. Toàn thân cao thấp giống như làn khói theo gió tiêu tán, mang theo thảm thiết như địa quỷ bất lực rên rỉ, ngay cả thân thể cũng không tồn tại, tiêu thất không còn một mảnh.
Một chưởng kia của Mộ Dung Xung cư nhiên hủy diệt thân thể của Tư Không Ngữ Tịch?
Hay U Minh Hộ Pháp thật sự chỉ là vu quỷ do oán khí ngưng tụ mà thành? Căn bản không phải nhân loại?
Hoảng sợ. Kinh ngạc. Không dám tin. Đủ loại cảm xúc hỗn loạn tràn ngập tâm trí võ lâm nhân sĩ.
Đó rốt cuộc là một loại lực lượng mạnh mẽ đến mức nào?
Mộ Dung Xung và Bạch Nhạc, trong thân thể lưỡng đại ma đầu đến tột cùng ẩn tàng bao nhiêu hủy diệt tính cùng thị huyết ước số?
Nghiền nát linh hồn, tuyệt đoạn tính mạng. Không lưu một đường sống.
'Nhân gian song ma, địa quỷ đường môn' đã muốn hiện thế sao???
Hắc sắc độc vân tiêu tán, khí tức tà mị yêu dã cũng dần thối lui, mùi huyết tinh cũng bị gió mát thổi tan, ánh dương quang vàng đượm chiếu rọi xuống mặt đất lộ ra vẻ an tường quỷ dị.
Chờ đến khi mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một màn trước mắt khiến trái tim còn chưa bình tĩnh của bọn họ một lần nữa chấn động.
"Các ngươi nhìn rõ cho ta, Bạch Nhạc, vĩnh viễn đều là người của Mộ Dung Xung ta!"
Thanh âm khí phách không cho phép phản bác vừa tuyên cáo xong, Mộ Dung Xung nháy mắt đem Bạch Nhạc kéo vào trong ngực, nâng lên cằm của y, mang theo tình niệm khẩn cấp phủ lên cánh môi. Đó là kịch liệt khát cầu cùng cực hạn bức thiết, bá đạo mà cường ngạnh.
Hai thân ảnh giao hòa triền miên, sơ cuồng mà ngạo nghễ, Mộ Dung Xung hai tay ôm lấy gương mặt Bạch Nhạc, làm cho hai cánh môi gắt gao tiếp giao, để nụ hôn càng thêm sâu sắc. Giống như khoảnh khắc này, người trong lòng chính là toàn bộ thế giới của hắn, ngoài đó ra không dung bất kỳ thứ nào khác chen vào.
Khi Mộ Dung Xung nghe được Bạch Nhạc của hắn ở trước mặt mọi người không chút che giấu nói ra lời cảnh cáo kia, trái tim bỗng nhiên đập rộn, huyết dịch toàn thân phảng phất đều thiêu đốt nóng bỏng cực kỳ, khó có thể kiềm chế.
Nguyên bản hắn muốn quan sát thêm một lúc, ý đồ từ những sơ hở của Tư Không Ngữ Tịch không ngừng bại lộ tìm kiếm phương pháp phá giải U ám nhẫn thuật, nhưng một khắc ấy, hắn thật sự chờ không được.
Trong khoảnh khắc, ý định trong đầu Mộ Dung Xung hồi chuyển, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết Tư Không Ngữ Tịch, sau đó gắt gao ôm Bạch Nhạc vào lòng, ôm hôn y, đáp lại y, ngay trước mắt chúng nhân, trên đài tế thần gần với trời cao nhất, rõ ràng mà bá đạo tuyên cáo:
Bạch Nhạc, vĩnh viễn là người của Mộ Dung Xung hắn! Đời đời kiếp kiếp, không bao giờ thay đổi!
Gắn bó dây dưa, mang theo quyến luyến cùng điên cuồng chiếm đoạt, ánh mắt mị hoặc vì động tình mà nhiễm một tầng sương mù càng trở nên mê ly, lui đi huyết sắc đỏ tươi, chỉ còn lại tình niệm nồng cháy.
Bạch Nhạc vòng tay qua cổ Mộ Dung Xung, phóng túng hôn lên, người trước mặt kia chính là toàn bộ sinh mệnh của y.
Tiếu ý tà khí treo bên khóe môi hai người, ánh mắt đều dừng ở con ngươi mê hoặc mà tà mị của đối phương, phảng phất lúc này tất cả mọi người đều thành vật dư thừa, căn bản không đem mục quang kinh ngạc đến tận cùng của chúng nhân để trong mắt.
Không coi ai ra gì phóng túng ôm hôn trở thành hình ảnh kinh tâm động phách nhất giờ khắc này. Hai đại ma đầu, hai thị huyết cuồng ma người người muốn tru diệt, cứ như vậy không hề cố kỵ tuyên cáo tình yêu trong lòng khiến suy nghĩ của mọi người đều là một mảnh trống rỗng, không dứt nổi tầm mắt.
Máu đỏ tươi lan trên mặt đất cơ hồ lặng yên bất động, một màn khuynh đảo thiên hạ như thế không ai nguyện ý quấy rầy. Bọn họ lẳng lặng đứng nhìn, chứng kiến hai nam tử tuấn mỹ phảng phất không thuộc về nhân gian ở trước mặt thiên thần thể hiện ái luyến.
Hai nam tử dường như trở thành màu sắc rực rỡ nhất trong thiên địa. Đoạn khuynh thế tuyệt luyến cấm kỵ này đã khắc sâu trong lòng mọi người tại nơi đây.
Nhẹ nhàng buông ra người trong lòng, Mộ Dugn Xung cười tà mị, ánh mắt đảo qua hai mảnh song lệnh, bỗng nhiên, đáy mắt phủ kín một tầng âm trầm.
Chỉ thấy Nhật Nguyệt Song Lệnh đã không còn thấy tung tích...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro