chương 3.1

Một lúc lâu trong phía bụi cây cũng không có người nói chuyện.

" Sư phụ , sư nương..." Miệng Tác Oanh có chút khô: "Gặp được Lục sư huynh sao?"

"Đừng nói ngốc như vậy, tiểu sư muội." Đỗ Dục Kỳ nói: "Lục sư đệ đã chết hai năm rồi."

"Đúng vậy, tất nhiên là do sư nương quá nhớ hắn, nên thấy ảo giác thôi." Đỗ Dục Thành an ủi.

Mạc Khinh Viễn vẫn không nói gì, yêu khí lần này lại giải thích như thế nào? Huống chi hắn vừa mới thấy bóng người ở trên trời kia, quả thật rất giống Lục sư đệ Mạnh Trạch Hư

Trải qua chuyện lần này, ngoại trừ Cổ Tiểu Ma, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng gì để đi hái nấm nữa. Mạc Khinh Viễn nói: "Tam sư đệ , Tứ sư đệ, các ngươi đưa Tác Oanh về đỉnh núi. Ta đưa Tiểu Ma trở về."

Mọi người đáp lại, Tác Oanh nhìn bóng dáng khôi ngô của nam tử áo trắng, hơi có chút lưu luyến. Mạc Khinh Viễn cưng chiều cười cười với nàng, dịu dàng nói: "Đi nghỉ sớm đi"

Ba người ngự kiếm rời đi. Mạc Khinh Viễn quay người lại, bên cạnh lại không một bóng người. Mất một đống sức lực mới phát hiện Cổ Tiểu Ma đang liều mạng giấu mấy quả táo bên trong quần trong ở chỗ không xa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ.

"Tiểu Ma."

Cổ Tiểu Ma vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Khinh Viễn, nhất thời một miệng đầy táo bị sặc trong cổ họng, ho khan vài tiếng, lời nói cà lăm không rõ ràng: "Đại, Đại nghĩ nhầm."

Vài đường đen rơi xuống trên đầu Mạc Khinh Viễn rồi.

"Ở nơi này một mình, không sợ sao? Không bằng ta đưa muội lên đỉnh núi với Oanh Oanh..."

"Ta đã quen rồi, đại sư huynh, đa tạ huynh."

Cổ Tiểu Ma nhảy xuống khỏi bội kiếm, một vài quả táo được túm trong quần trong bị rơi ra. Nàng tiếc hận nhìn một chút, Mạc Khinh Viễn nói nhỏ: "Ta trở về, muội nhanh trở về phòng đi."

"Ừm."

Bóng dáng màu xám kia đứng bên vách núi, có chút tầm thường và nhỏ bé. Nàng vẫn ngơ ngác nhìn đạo kiếm quang kia, dù hắn rời đi đã lâu.

"Đừng nhìn, người đã đi rồi."

"Mắc gì đến ngươi."

"Ngày rất lạnh , ta lại chờ ngươi lâu như vậy, đúng là không có lương tâm."

"Có lạnh ngươi cũng sẽ không cảm giác được đâu "

"Đáng ghét mà, đâm trúng chỗ đau của người ta "

Cổ Tiểu Ma hơi lạnh người, quay đầu nhìn linh hồn một người nào đó đang trôi nổi trong không trung thèm muốn mà nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong váy nàng. Nếu như nói vì sao Cổ Tiểu Ma lại sợ quỷ, bởi vì từ nhỏ nàng đã có thể thấy quỷ, mà có một vài con quỷ lại có vẻ ngoài không dám khen tặng, nhưng dáng vẻ quỷ chết đói của người thư sinh trước mắt này rõ ràng cho thấy một ngoại lệ. Cổ Tiểu ma quen hắn lúc đang ăn vụng trong phòng bếp, lại thường xuyên gặp được, đều đã nổi lên cảm giác người cùng sở thích không cần nói đã hiểu ngay. Lập tức chia quả táo để lên trên tảng đá bên cạnh, quỷ chết đói kia cứ như mãnh hổ chụp mồi mà xông tới.

Tình cảnh này có chút quái dị, một quả táo lên tới giữa không trung, tiến vào trong miệng thư sinh, từ từ trượt xuống trong thân thể của hắn, đại khái còn chưa tới trong bụng đã bị tay của Cổ Tiểu Ma lấy ra, dứt khoát bỏ vào miệng.

"Này, ngươi làm vậy ta sẽ cảm thấy là lạ nha."

"Ta không chê ngươi ghê tởm là đã không tệ rồi."

"Ngươi cứ bắt nạt ta như vậy, cẩn thận nửa đêm ta tìm một vài con quỷ chết có chút khó coi đến doạ ngươi!"

Sắc mặt Cổ Tiểu Ma xanh mét, sợ quỷ thì thôi, nàng vẫn là một người tu tiên duy nhất bị một quỷ hồn nhỏ không hề có pháp lực uy hiếp đến chết.

"Còn dài dòng nữa ta thu ngươi!"

"một chút pháp thuật ngươi cũng không có, đừng cho là ta không biết"

...

Cổ Tiểu Ma hung tợn nói: "Quỷ chết đói thối tha, sao không đi đầu thai đi!"

"Một mình ngươi ở trên núi này sẽ rất cô đơn đấy, tất nhiên là ta sẽ ở cùng ngươi " . Thư sinh cười đến cực kỳ đáng đánh đòn, trông thấy Cổ Tiểu Ma còn muốn nói, liền chuyển hướng câu chuyện: "Đêm nay còn chưa luyện kiếm nha."

Nàng ngẩn ra, nghĩ đến bộ kiếm pháp kia cho tới hôm nay, quả thật còn có chút chưa lưu loát.

Thư sinh ở bên cạnh ăn táo, nhìn Cổ Tiểu Ma vào đêm cuối thu, đao quang kiếm ảnh, mồ hôi như mưa.

Cái gì ngộ tính hơn người, cái gì tinh thông kiếm pháp, đều là rắm chó. Thư sinh cười nhẹ, đó là bởi vì bọn hắn đều không nhìn thấy dáng vẻ cố gắng như vậy của nàng, bởi vì ai cũng sẽ không nghĩ đến, Cổ Tiểu Ma vẫn luôn lười nhác kia, vì bản thân mình không có tiên pháp mà tự ti, đành phải khắc khổ thay đổi trên kiếm pháp.

Thư sinh nhìn, táo ăn cũng đã được một lúc, tụ thành một đống nhỏ dưới chân hắn. Cổ Tiểu Ma thở hổn hển nói: "Sáng mai... Nhắc ta... Rời giường..."

"Đúng là mặt trời mọc ở phía tây, ngươi đổi tính rồi sao?"

"Muộn lớp sáng, sư phụ phạt ta quét tu tâm đình một tháng."

"Chậc chậc, ngươi vẫn đần độn như vậy, làm sao bảo ta yên tâm chuyển thế được?"

Kiếm trong tay nàng dừng lại giữa không trung, xoay người nhìn thư sinh kia, hắn còn đang cười thong thả vênh váo như vậy. Như lúc mới gặp nhau, lúc đang cùng ăn vụng một khối điểm tâm. Do sư phụ đến kiểm tra mà phải nhét hắn ở dưới giường, thiếu chút nữa đã hại hắn chết lần hai. Mỗi ngày lúc tập kiếm với nàng còn có thể ngâm thêm mấy câu thơ chua xót. Như vậy đã sớm có thể gọi là lão bằng hữu, đã bị sự tịch mịch trong mắt nàng giữ lại, mà lưu luyến nhân gian ba năm, nhìn tâm sự nữ nhi ba năm của nàng, như vậy, cũng coi như là không uổng công rồi.

"Ba năm rồi... Sao lại nói muốn đi?" Nàng ngây ngốc hỏi.

Thư sinh cảm thấy mừng thầm, tuy bình thường nha đầu kia hung dữ với hắn, nhưng vào thời khác mấu chốt vẫn rất tình cảm. Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Ba năm, nếu còn không đầu thai thì sẽ bị xem như cô hồn dã quỷ mà bị..."

"Ai da." Nàng hốt hoảng như không nghe được lời nói ảo não kia: "Ngươi đi rồi, ngày mai ai kêu ta rời giường đây?"

...

Thư sinh rơi lệ mà đi, Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ, thật lâu sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng, biến mất trong gió.

Đỉnh núi chính, trạch viện nơi đỉnh núi, bên trong phòng ngủ tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mạc Vi khoanh tay đứng trước cửa sổ, Thu Tĩnh nhẹ nhàng nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên gối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Ta tuyệt đối không nhìn nhầm, đó là Trạch Hư."

"Nếu là hồn phách của Trạch hư, tại sao lại có yêu khí."

"Có lẽ Trạch Hư không chết..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro