chương 7.1

Tiết trời này đúng là thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng còn trời quang mây tạnh, chiều lại mưa to, nếu là mùa hạ thì đã thoải mái hơn chút, nhưng đáng chết thay giờ đang là đầu thu, từng giọt mưa rơi tí tách trên người, gió lạnh thổi qua, rét buốt tới tận xương.

Mạc Khinh Viễn nói, Tác Oanh đã nhiễm phong hàn, thật sự chịu không nổi, một chiếc ô giấy đơn bạc lại không thể ngăn cản cái lạnh thấu xương này. Cứ đi như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một toà miếu đổ nát ở đỉnh núi, Mạc Khinh Viễn ôm lấy Tác Oanh, bất chấp việc xuống núi không thể dùng ngự kiếm, vội la lên: "Tiểu Ma, ta mang Tác Oanh đi tránh một chút, muội phải cẩn thận, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà miếu đó."

"Được." Cổ Tiểu Ma đáp ứng, mắt thấy Mạc Khinh Viễn lấy bội kiếm đeo ngang hông Tác Oanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất trong nháy mắt.

Thật ra, muội cũng rất lạnh.

Nàng dừng một chút, dù sao cũng không thể nói ra những lời này, nghiêng đầu, khoé môi cong lên. Dù nàng có lạnh thế nào cũng sẽ không sinh bệnh. Người không sinh bệnh, có một số việc nhận vào người sẽ giống như đang cố tình gây sự. Có lẽ có thể chống đỡ hay không thể chống đỡ cũng giống nhau. Cổ Tiểu Ma thu ô về, ôm chặt y phục trên người, chậm rãi đi về phía trước.

Bước chậm trong mưa, trong lòng cũng không có bất cứ cảm xúc nào. Không biết vì sao, từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã thích không khí ẩm ướt, nhưng không phải là trời lạnh, từng giọt mưa rơi xuống đất, mùi bùn đất lại nồng hơn bình thường, nàng hít sâu một hơi, suýt nữa đã bị sặc vì hít phải nước mưa, lúc này mới có thể cảm giác được chút khác thường.

Dường như không phải là mùi bùn đất? Thứ mùi này vô cùng tươi mát tự nhiên đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cổ Tiểu Ma cứ đứng dưới cơn mưa to mà ngửi, lại ngửi, tiếp tục đào một cái hố trên mặt đất rồi lại ngửi, không khác gì một con khỉ đầu chó đang động dục.

Nhưng lúc này con khỉ đầu chó đứng giữa lớp bùn đất kia lại mang vẻ mặt hoang mang, nước mưa đã rửa trôi sạch toàn bộ bùn đất xung quanh, để lộ một cái hòm dài bằng gỗ, mùi hương đó lại càng thêm nồng nặc, nhất thời Cổ Tiểu Ma vẫn giữ dáng vẻ của một con khỉ đầu chó mà đập bịch bịch vào cái hòm: Chắc sẽ không phải là mũi nàng ngửi được bảo bối gì chứ?

Dựa theo cuốn tiểu thuyết võ hiệp cũ nát trên đầu giường của nàng, nhất định thứ trong hòm này sẽ không phải là đồ bỏ đi, chính là bảo bối, hơn nữa chắc cái hòm sẽ còn có hai lớp hoặc là cơ quan đặc biệt nào đó. Nàng hưng phấn đứng ra xa một chút, hồn nhiên quên mất việc thường thì những thứ đồ bảo bối sẽ không nằm công khai ven đường như vậy.

Bắn một viên đá sang, chiếc hòm mở ra như lên tiếng đáp lại nàng.

Cổ Tiểu Ma che miệng mũi lại lùi về phía sau một bước, nấp sau cái cây đại thụ bên cạnh mà ngắm nó từ xa.

...

Bỏ đi. Nàng thất vọng bĩu môi, chiếc hòm nằm lẳng lặng ở nói đó, để lộ một khúc lụa nhỏ màu vàng. Cổ Tiểu Ma bước hai ba bước sang, lấy ô che mưa, thì ra là một cuộn trúc cũ.

Bí tịch võ lâm!

Nàng hưng phấn kéo nút thắt ra, mùi hương thanh nhã kia cũng rơi xuống theo mảnh lụa màu vàng kia.

Chiếc ô trong tay không tự chủ mà ngã sang một bên, Cổ Tiểu Ma mở to mắt, mặc cho nước mưa xối cả lên người, trên cuốn trúc này là một rừng trúc xanh ngắt.

Đúng là một bức tranh.

Dây mây quấn quanh tạo thành ghế nằm, một nam tử mặc thanh y lười nhác nằm trên ghế. Hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, da trắng như tuyết, tao nhã vô cùng. Tóc xoã xuống quấn quanh tay như một thác nước, rẽ ra hai bên trán.

Mượn sự ẩm ướt trong đất trời, rừng trúc này lại toát ra xuân ý dào dạt, nam tử nổi bật kia cũng tỉnh lại cùng lúc đó. Gió thổi nhẹ, tơ lụa lay động nhẹ nhàng, hàng mi dài của nam tử kia cũng hơi run lên, trông rất sống động.

Mỹ nhân nằm trên tháp, dù mệt vẫn phong lưu.

Lòng Cổ Tiểu Ma run lên, đột nhiên phục hồi tinh thần lại. kịp thời che dấu chất lỏng không biết tên bên miệng. Nàng vội vàng cuốn bức tranh mỹ nhân nghỉ ngơi này vào trong ngực, phòng ngừa bị mưa làm ướt. Mùi hương phát ra từ trong lòng, làm Cổ Tiểu Ma có chút lâng lâng, cũng không biết trong đầy đang suy nghĩ những gì.

Cả đời này số người mà nàng gặp được cũng có hạn, nếu tính luôn cả quỷ thì cũng có mấy chục tên. Trước buổi tối hôm nay, nàng vẫn cho rằng đại sư huynh và tiểu sư muội chính là những người đẹp nhất tron thiên hạ. Mọi người đều nói thần tiên đều tuấn mỹ phong lưu, chẳng lẽ nam tử trong bức tranh này chính là thần tiên sao?

Cổ Tiểu Ma không hề có chút cảm giác mình đã đánh cắp bức hoạ này, hơn nữa còn vô cùng tự đắc mà đối xử tử tế với bức hoạ, tránh cho nó dầm mưa dãi nắng. Ngày nào đó thân tiên hiển linh cao hứng, cõ lẽ nàng không cần phải ngự kiếm cũng có thể leo lên làm tiên quan, kế hoạch như vậy hoàn mỹ đến bao nhiêu, ít nhất trên trời cũng không có nấm đi, a ha ha ha!

Khi người nào đó đang uổng phí tâm trí dốc lòng tập trung cho tạp niệm của mình, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là thể lực của Cổ Tiểu Ma cũng khôi phục theo, lúc nàng leo được đến đỉnh núi, mưa đã tạnh, bóng đêm trập trùng không thấy được chút trăng sao.

Ngôi miếu nhỏ dưới bóng đêm thoạt nhìn cũng bị bao phủ bởi quỷ khí dày đặc, Cổ Tiểu Ma cũng không nhìn ra chút manh mối nào, vậy thì chắc chắn sẽ không có một "Hảo huynh đệ" nào đó bay tới thổi nàng đi rồi. Nàng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tác Oanh và Mạc Khinh Viễn, có thể tận tình khoe khoang việc bản thân đã đào được bức hoạ mỹ nhân nằm nghỉ, không khỏi vô cùng hưng phấn, đạp một cước văng cả cửa miếu.

"Ta tới rồi!"

  ......

Dường như còn để hưởng ứng nàng, vài con quạ đen bị kinh động mà bay ra khỏi ngôi miếu đổ nát, phát ra mấy tiếng kêu quang quác.

Người đâu rồi? Lòng nàng vô cùng nghi ngờ, trong ngôi miếu tối om, khắp nơi toàn là mạng nhện, chỉ có một chỗ tương đối sạch sẽ bên trong có một đống lửa đã được dập tắt, vì xung quanh rất tối nên không thể thấy rõ, nhưng nơi đó vẫn còn một chút hơi nóng đang tản ra. Kinh nghiệm ăn trộm gà nướng nhiều năm sau núi cho Cổ Tiểu Ma biết, đống lửa kia vừa mới bị dập tắt không lâu, chứng tỏ người cũng chỉ mới rời đi, mà có khả năng người này chính là Mạc Khinh Viễn và Cổ Tiểu Ma.

Bình thường mà nói, đại sư huynh tương đối đúng giờ và giữ lời, tuyết đối sẽ không vứt nàng ở đây mà bỏ đi một cách đột ngột như vậy. Nói như vậy... Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Trong lòng Cổ Tiểu Ma hơi hồi hộp, nhất thời trong đầu loạn cả lên, xông ra ngoài ngay lập tức.

Nói là xông ra, nhưng thực chất nàng cũng không biết phải đi đâu, rút kiếm ra cũng chỉ để tăng thêm lá gan cho bản thân mà thôi. Nguy cơ trong màn đêm tối đen như mực này ẩn khắp bốn phía, rốt cuộc nàng cũng không thể quản nhiều như vậy nữa mà nhấc chân chạy như điên. Chạy dọc xuống khỏi núi hơn một dặm, đột nhiên nàng đứng lại, sát khí nặng nề đập vào mặt nàng, Cổ Tiểu Ma hít một hơi, cả người cũng trở nên thoải mái hơn, hệt như trời sinh nàng đã có thể khôi phục lại thể lực của mình dưới thứ sát khí này. Trong lòng dường như còn có thứ gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra, Cổ Tiểu Ma run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Không thể.

Nàng gắng sức kìm chế sự hưng phấn trong thân thể của mình, chạy như điên đến nơi phát ra sát khí.

Lúc này đây, nàng phải dựa vào bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro