Chương 2: Trưởng làng Phochai

Jom cảm ơn cô rồi chắp tay chào một lần nữa trước khi rời đi, trong khi Komet và Bussaban mỉm cười vẫy tay. Người phụ nữ trẻ không khỏi buột miệng nhận xét:


"Trông cậu ấy vẫn còn trẻ quá! Thật khó tin cậu ấy đã là trưởng làng rồi. Nếu cứ giữ dáng vẻ này, nhìn như sinh viên đại học ấy chứ."

Trưởng làng Klaa tiếp lời, bật cười:


"Nó lớn rồi đấy, nhưng trông vẫn như thanh niên mới lớn. Có người còn tưởng nó vẫn đang đi học đấy. Đừng để vẻ ngoài đánh lừa!"

Komet đáp:


"Còn cậu bé mà các anh mang đến, cũng có quan hệ với trưởng làng phải không? Trông nó lễ phép và ngoan ngoãn lắm".

"Đúng vậy, nó là người trong gia đình trưởng làng Phochai. Mọi chuyện giờ đã nằm trong tầm tay rồi," Klaa trả lời.

Yothin đứng lặng lẽ nhìn họ trò chuyện và với mỗi câu nói, cậu lại tự hỏi liệu quyết định này có thực sự là lựa chọn đúng đắn.

"Ôi chào trưởng làng! Lúc nào cũng bận rộn, nhưng lúc nào cũng chăm lo cho dân làng hết mình!" – một giọng nói vui vẻ vang lên chào hỏi.

Cậu bé mỉm cười rồi cúi đầu chào lại, còn Jom thì gật đầu cười theo:


"Đúng rồi, chăm sóc mọi người luôn là điều quan trọng nhất."

Trưởng làng Klan đảo mắt nhìn quanh nhà:


"Sao mà yên tĩnh thế? Mọi người đâu cả rồi? Còn dì Chan với bọn trẻ? Thường thì buổi chiều chú hay thấy tụi nhỏ chơi ầm ĩ trước sân mà."


"Jom cho công nhân nghỉ một ngày để về nhà làm lễ cúng Sart Duen Sib. Bà sáng nay đi trung tâm nhóm phụ nữ. Năm nay nhiều người đặt mua kẹo krayasart* để cúng nên bà dẫn tụi nhỏ đi phụ. Chắc tối họ mới về," trưởng làng Jom giải thích với chú mình rồi quay sang vị khách:
"Phothichai nổi tiếng với món krayasart. Đây là sản phẩm OTOP (One Tambon One Product - Mỗi xã một sản phẩm) được bán ở các cửa hàng lưu niệm trong thị trấn và cả online. Dịp lễ Sart Thai, đơn đặt hàng tăng cao nên tụi con bận hơn bình thường."

*krayasart: là một món tráng miệng của Thái Lan được chế biến cho các sự kiện tôn giáo Phật giáo. Nó thường được phục vụ trong Lễ hội cúng dường người chết, một ngày lễ của Thái Lan. Nó được làm từ đậu phộng, , nếp , và . Krayasat có vẻ ngoài tương tự như thanh granola nhưng có vị ngọt hơn và rất dính.

"Krayasart của Phothichai là ngon nhất trong tỉnh. Tôi nhớ đã ăn nó mỗi năm khi chúng tôi dâng lễ vật tại Sart," Komsan tham gia vào cuộc trò chuyện một cách sôi nổi. "Thật đáng tiếc là ngày nay rất khó để tìm thấy krayasart ngon. Những loại họ bán bây giờ đều cứng. Người già không thể nhai được chúng."

"Nếu vậy, trước khi chú và dì đi, cháu sẽ ghé qua hội phụ nữ để mua một ít Krayasart tươi làm quà lưu niệm. Họ vừa mới làm xong nên vẫn còn mềm. Chú có thể nếm thử và xem nó có còn ngon như trước không," Jom trả lời. Anh liếc nhìn Lek, người đang đứng im lặng bên cạnh mẹ mình. Nhìn thấy chàng trai trẻ đứng im lặng, không tham gia vào cuộc trò chuyện, Jom có thể đoán được cảm xúc của cậu, nhưng anh không muốn bình luận để không làm hỏng bầu không khí.

"Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi. Dì có thể xem phòng của Yo có phù hợp với cậu ấy không",  vị trưởng làng trẻ nói, chuẩn bị dẫn họ lên lầu. Sau đó, lần đầu tiên người vừa được giao phó cho anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn và phản ánh sự thất vọng của cậu.

"Cứ gọi tôi là Yo!"

Komsan gọi tên con trai mình một cách cứng rắn, khiển trách cậu. 

"Yo!" 

Họ vừa mới đến ngôi nhà cách đây chưa đầy mười phút và cậu đã cau có nhìn chủ nhà và hành động thiếu tôn trọng. Jom không phật ý nhưng mỉm cười nhẹ và nói với người lớn tuổi: "Không sao đâu chú. Cháu quên mất rằng thanh thiếu niên không thích bị gọi là 'em trai'.

Anh quay sang Yothin và xin lỗi một cách bình tĩnh.

"Xin lỗi về điều đó. Vậy thì tôi có thể gọi cậu là 'Yo' không?" Yothin miễn cưỡng gật đầu và nhìn đi chỗ khác, vẫn còn buồn. Mặc dù Jom đã xin lỗi vì anh vẫn gọi cậu là "nhóc" và cách anh có vẻ nhượng bộ khiến cậu cảm thấy như mình vẫn bị đối xử như một đứa trẻ. Khun Komet nhìn thấy hành vi của con trai mình chỉ thở dài trong sự thất vọng và lo lắng. Ông nghĩ rằng nếu họ lên lầu, họ sẽ kết thúc trong sự im lặng ngượng ngùng. Vì vậy ông quay sang chủ nhà trẻ và nói: "Jom! Vẫn còn sớm. Chú có thể tham quan khu đất không? Khi chú nói chuyện với Chú Klan qua điện thoại, chú ấy có nói rằng các cháu thực hành nông nghiệp hiện đại và trồng rau thủy canh. Chú muốn xem thử".

 Người đàn ông trung niên nói, liếc nhìn con trai mình: "Đừng lo về chỗ ở của Yo. Dù cháu đã sắp xếp gì cho nó, hãy để nó ở nguyên như vậy."

Nghe lời chỉ trích mỉa mai của ba mình, Yothin càng cau mày hơn. Cả cha và con trai đều bực tức với nhau khiến ba người kia cố gắng xoa dịu căng thẳng.

"Nhà kính trồng rau ở phía sau nhà ạ", Jomkawan đề nghị. 

"Chúng cháu chủ yếu trồng các loại xà lách như xà lách lá đỏ, xà lách xanh, rau cải lông và xà lách để cung cấp cho các nhà hàng. Thật không may, chúng cháu vừa mới thu hoạch xong nên hiện tại không có nhiều thứ để xem". 

Komet liếc nhìn vợ mình là Busaban và gật đầu về phía Yothin, ra hiệu cho bà mắng con trai mình. Sau đó ông đi theo Jomkawan và Klan vào nhà kính. Busaban lắc đầu hơi bực bội. Trong gia đình này, người cha nghiêm khắc còn trong khi người mẹ thì nhẹ nhàng hơn, điều này khiến Yothin nghe lời bà nhiều hơn. Vì cả cha và con đều bướng bỉnh như nhau, nên bất cứ khi nào họ cãi nhau, bà phải là người hòa giải.

Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng kéo tay con trai mình để đi cùng bà giữ một khoảng cách nhất định với những người khác. Cơn giận của Yothin dịu đi một chút khi mẹ nói chuyện để trấn an cậu. Trong khi cha cậu và Jomkawan đi kiểm tra nhà kính, cậuở bên ngoài nói chuyện với mẹ.


Một lúc sau, mọi người bắt đầu quay trở lại phía trước nhà. Khi họ đến nơi, họ thấy một nhóm trẻ con đi xe đạp. Nhóm này gồm 7 hoặc 8 đứa, đứa lớn nhất khoảng mười hai hoặc mười ba tuổi và đứa nhỏ nhất khoảng bảy tuổi bám chặt vào eo anh trai mình. Ngay khi nhìn thấy Jomkawan chúng hét lên phấn khích:


"P'Jom!" "P'Jom! Anh có đồ ăn nhẹ cho tụi em không?" 


"Ồ! Xe của ai thế? To quá!"

"Này! Sao mấy đứa lại đến thế? Bà đâu rồi?" Jomkawang hét lại, lấy tay che miệng rồi cảnh cáo.


 "Đừng đi xe đạp quá gần xe của khách được không? Nếu làm xước xe, anh sẽ không trả tiền sơn đâu!"

"Được!" "Được!" bọn trẻ trả lời.


Bọn trẻ vâng lời và quay xe đạp của chúng ra xa chiếc xe lớn như đã được bảo.


Cậu nhóc lớn hơn đỗ xe đạp của mình trong gara cạnh nhà rồi tiến đến gần nhóm, cúi chào khách mà không cần chỉ dẫn trước khi quay lại nói chuyện với Jomkawan: "P'Jom, bà gọi cho anh, nhưng anh không trả lời. Vì vậy bà bảo em nói với anh rằng lưng bà đau và bà sẽ ghé qua nhà dì Puk để mát-xa trước khi về. Bà bảo chúng em tự nấu bữa tối".


Jomkawan gật đầu. "Ồ, anh để điện thoại ở trên lầu. Anh tự hỏi tại sao bà vẫn chưa về." Anh tiếp tục: "Hôm nay anh có khách. Tụi em vào bếp nấu cơm cho mình nhé. Trong tủ lạnh có thịt lợn và rau, sáng nay ông Chom mang theo hai con cá rô phi. Tụi em có thể rán chúng và ăn với nam phrik ta daeng." (nước sốt ớt mắt đỏ)


"Được thôi", cậu bé đáp trước khi quay gót chạy ra sau nhà gọi những đứa trẻ khác đi cùng.


Khun Busaban nhìn những đứa trẻ xếp hàng và mỉm cười hỏi: "Chú nghe chú Klan nói cháu thích chăm sóc trẻ con. Có phải tất cả đều ở đây không?"


"Ồ, cháu không thể chăm sóc hết được, Khun Pa! Những đứa trẻ này sẽ ăn hết cơm của cháu ngay thôi. Cháu chỉ chăm sóc ba đứa: Tod, cậu bé vừa nói và hai đứa em nữa. Những đứa còn lại là bọn trẻ trong làng. Chúng thích đến đây chơi, đến nỗi ai cũng nghĩ chúng là con của cháu", Jomkawan đáp, lắc đầu với nụ cười cam chịu.


Một lát sau anh ngỏ lời: "Trời đã tối rồi, Chú Klan và Khun Pa mọi người ở lại ăn tối ở Phothichai đi. Cháu muốn tổ chức một bữa tối chào mừng. Có một nhà hàng bên bờ kênh làm những món cá ngon tuyệt. Nếu đầu bếp ở nhà, bà ấy sẽ không cho cháu đi ăn ở bất kỳ nơi nào khác nhưng vì bà ấy đi mát-xa, cháu sẽ tự nấu ăn... nhưng cháu sợ làm mất danh tiếng của bà!" Anh cười.


Trưởng làng Klan lắc đầu và vỗ vai cháu trai. 


"Làm sao chúng ta có thể đến làm phiền cháu mà vẫn bắt cháu trả tiền cho bữa tối của khách? Lần này chú sẽ trả tiền cho bữa tối". 

Ông quay lại mời cặp vợ chồng: "Đi nào, P'Mes và Bus! Chúng ta đi ăn tối thôi."

Khun Komet gật đầu đồng tình: "Được, chúng ta sẽ đi. Nhưng tôi nhất quyết phải trả tiền. Tôi là người đến để làm phiền cháu. Chúng ta hãy cùng đi, kể cả bọn trẻ trong bếp."


Jomkawan tỏ vẻ do dự, nhưng Klan biết bạn già mình muốn kết bạn với chủ nhà nên đã chấp nhận lời đề nghị: "Được thôi. Nhưng lần sau khi anh chị đến đón Yo, P'Mes sẽ phải để tôi trả tiền bữa tối. Tôi sẽ đưa anh chị đi ăn ở nhà hàng ngon nhất ở Huai Takhe và chúng ta sẽ xem đồ ăn có ngon như Phothichai không".


Sau đó Jomkawan lái xe bán tải của mình đi trước chiếc xe lớn từ Bangkok đưa họ đến nhà hàng nổi tiếng ở làng Phothichai. Thấy tất cả trẻ em đều ở phía sau xe bán tải, Klan hỏi cháu trai mình: "Cháu nghĩ gì về con trai của P'Mes?"


Jomkwan cười nửa miệng. "Cậu ta trông giống như một thiếu niên Bangkok điển hình vậy. Cậu ta có vẻ bướng bỉnh và thiếu kiên nhẫn. Cháu không ngạc nhiên khi cậu ta gặp rắc rối".


"Và cháu nghĩ cháu có thể xử lý được cậu ta không?" Chú Klan hỏi.


Trưởng làng trẻ nhún vai và bình tĩnh trả lời: "Đối với cháu, cháu đã từng đối phó với những người tệ hơn như thế. Việc sửa đổi hành vi của một thiếu niên nổi loạn sẽ không khó đến thế".


Nhà hàng mà Jomkwan đưa họ đến là một nhà hàng cỡ trung nằm trên một con đường bên cạnh một con kênh đào. Đó là một căn nhà cấp 4 có máy lạnh và có một khu vực ngoài trời dành cho những thực khách thích ngồi ngoài trời và ngắm hoàng hôn. Khun Komet chủ của bữa tối đã chọn một chiếc bàn ngoài trời, nói rằng đã lâu rồi ông chưa đến Bang Pho và muốn sống lại quang cảnh đó.


Thấy đông người, ông yêu cầu nhà hàng kê hai chiếc bàn để bọn trẻ có thể ăn mà không cảm thấy khó chịu vì chúng sẽ ở xa từ những người lớn lạ mặt. Sau khi các bàn đã được sắp xếp xong ông quay sang con trai và nói: "Này! Ra ngồi với những đứa trẻ kia để con có thể làm quen với chúng. Bàn này là để người lớn nói chuyện".

Yothin nhăn mặt nhưng vẫn nghe lời và ngồi ở bàn kia mà không phàn nàn. Bố cậu hành động như thể cậu thực sự muốn ngồi ở bàn của người lớn... Hừm! Ai lại muốn nghe người già nói chuyện chứ? Cậu ngồi ở bàn lớn với bọn trẻ, chúng nhìn cậu mà không dám nói gì. Chỉ có cậu bé lớn tuổi nhất, Tod mỉm cười và hỏi: "Chào anh. Anh đang ở nhà P'Jom đúng không? Hôm nọ em nghe thấy P'Jom nói chuyện với bà."

"Đúng rồi, tên anh là Yo", Yothin gật đầu trả lời. Cậu cảm thấy thoải mái hơn khi ở với bọn trẻ so với vị trưởng làng nên cậu tiếp tục cuộc trò chuyện: "Em cũng sống ở nhà P'Jom đúng không?Tên em là gì?"

"Em tên là Tod, còn đây là Teoy, em trai của em", cậu bé trả lời chỉ vào em trai mình.

"Bố tụi em đi làm..."

"Bố em đi làm ở Đài Loan, nên ông ấy để Teoy và em ở nhà anh Jom. Nhưng Oat đã sống ở đây từ khi mới sinh ra", Tod vừa nói vừa chỉ vào thằng nhóc nhỏ hơn. Cậu nhóc tên Oat nhìn Yothin và mỉm cười e thẹn để lộ hàm răng bị mất hai chiếc răng cửa.

Yothin mỉm cười đáp lại và hỏi: "Có bao nhiêu người sống trong nhà của trưởng làng Jom thế?"

"Có năm người trong nhà: Anh Jom, Bà và ba chúng tôi. Nhưng nếu tính cả những người làm công thì có khoảng hai mươi người nhưng họ có nhà sau vườn rau", Tod nghiêng người trả lời lại gần hơn để nói khẽ như thể cậu không muốn những người lớn ở bàn bên kia nghe thấy. 

"Những người công nhân không muốn ở gần nhà. Họ sợ P'Jom sẽ bắt gặp họ đang chơi bài. Anh ấy luôn làm khó họ." 

"Anh ta có tức giận không?" Yothin hỏi.

"Bình thường P'Jom rất tốt bụng nhưng khi anh ấy tức giận... anh ấy thực sự tức giận!", Tod nhún vai trả lười và những bọn trẻ còn lại gật đầu đồng ý. Khi người phục vụ mang đồ ăn đến cuộc trò chuyện dừng lại và mọi người bắt đầu ăn. Yothin trong khi ăn nhìn vào bàn của những người lớn. Anh thấy ba mình, Komet đang nói chuyện với Jomkwanvà đưa cho anh ấy một phong bì.

 Jomkwan nhận lấy và gật đầu nghiêm túc. Chàng trai trẻ mỉm cười trước khi quay lại chú ý vào đồ ăn. Khi họ ăn xong và gọi người phục vụ mang hóa đơn đến, Komet hỏi Jomkwan: "Chú đang nghĩ đến việc gọi một ít đồ ăn mang về nhà cho bà Jan. Cô chú đến từ Bangkok và chú không mang theo bất kỳ món quà nào. Bà của cháu thích ăn gì?"

"Không cần đâu chú ạ", Jomkwan trả lời nhanh, trông có vẻ hơi ngượng ngùng. 

"Bà cháu thường không ăn tối. Bà chỉ ăn một ít trái cây và rau vào buổi tối, bà nói rằng điều đó giúp bà ngủ ngon hơn."

"Vậy thì ta sẽ gọi cho bà một món gì đó để ăn sáng", Komet khăng khăng. "Đồ ăn ở đây ngon lắm".

Sau đó ông gọi người phục vụ và gọi thêm bốn hoặc năm món nữa trước khi thanh toán hóa đơn. Sau đó tất cả cùng nhau về nhà giống như lúc trên đường đến đó. Khi họ đến nhà của trưởng làng Jom, đèn đã bật sáng. Những đứa trẻ không sống ở đó đã cảm ơn Komet và vợ ông trước khi nói lời tạm biệt....Tods và Teoy chào tạm biệt rồi lên xe đạp về nhà. Chỉ còn Tod, Teoy và Oat ở lại mang theo những túi đồ ăn khi chạy về phía trước để báo với bà rằng có khách đến thăm.

 Jomkwan đỗ xe và đi cùng chú mình và ba vị khách khác vào nhà. Ở phòng trước, một bà lão ngồi trên đệm xem tivi. Bà của Jom là Jan đã ngoài 70 tuổi và tóc đã bạc trắng hoàn toàn nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn và năng động. Khi bà thấy cháu trai mình đến cùng với khách, bà đứng thẳng dậy và mỉm cười chào họ: "Ah, cháu đến rồi".

"Chào dì Jan!" Kamnan Klaa chào trước khi giới thiệu người bạn của mình. 

"Đây là P'Mes vàP'Bus, những người bạn cũ của con. Và đây là Yothin người sẽ ở lại đây một thời gian".

Yothin cúi chào người đàn bà một cách kính trọng, bà mỉm cười và đáp lại một cách trìu mến: "Cầu Chúa ban phước cho cháu, con trai của ta. Cậu bé đẹp trai, có vẻ như cháu thừa hưởng vẻ đẹp của cả cha và mẹ cháu. Cả hai đều đẹp trai".

Komet và Busban mỉm cười thừa nhận trong khi bà Jan tiếp tục với giọng điệu tử tế: "Đừng lo lắng về việc để cậu bé ở đây. Chúng tôi sẽ chăm sóc cháu thật tốt, chúng tôi có đủ người xung quanh để giữ an toàn cho cháu." 

Bà biết lý do tại sao Yothin chuyển đến vùng nông thôn nhưng tránh nhắc đến chủ đề này để không làm ai xấu hổ, chỉ muốn trấn an cha mẹ. Komet cúi chào người phụ nữ lớn tuổi: "Cảm ơn dì. Cháu thực sự cảm kích vì dì đã chăm sóc cháu".

Do trời đã tối muộn Jomkwan đề nghị cho 2 vị khách ngủ lại nhà mình nhưng Kamnan Klaa giải thích rằng ông đã chuẩn bị một căn phòng cho bạn bè mình trong nhà riêng.

"Người anh em và chú đã không gặp nhau nhiều năm rồi, các chú có nhiều điều để nói. Cháu có thể đưa P'Mes và P'Bus đến xem phòng của Yothin. Ngay khi họ xong việc, cô chú sẽ quay lại HuayTakhe". Căn phòng Jomkwan đã chuẩn bị cho Yothin nằm ở góc nhà, thông gió tốt mặc dù không có máy lạnh. Có cửa sổ lưới trên hai bức tường, giúp lưu thông không khí tốt. Phòng được trang bị một giường đơn, tủ quần áo và bàn học. Đồ đạc đều được làm bằng gỗ tếch, với thiết kế truyền thống nhưng chắc chắn.

"Tôi từng ở trong căn phòng này", Jomkwan giải thích. "Khi ông tôi qua đời, tôi chuyển đến phòng cũ của mẹ tôi nằm cạnh phòng bà tôi. Như vậy nếu bà cảm thấy không khỏe vào ban đêm hoặc cần gì đó, tôi có thể dễ dàng nghe thấy bà". Anh nói tiếp: "Căn phòng này hơichật chội, và cậu sẽ phải sử dụng phòng tắm bên ngoài, vì vậy có thể không thoải mái bằngnhà bố mẹ cậu".


Komet nhìn xung quanh và gật đầu hài lòng: "Thế là ổn rồi. Yothin đang tìm chỗ ẩn náu trong nhà cháu, nó không cần bất cứ thứ gì cầu kỳ".


Yothin nghe vậy, tỏ vẻ không hài lòng. Cậu lấy va li của mình và đặt cạnh tủ quần áo trước khi lặng lẽ rời đi cùng những người khác. Cậu không nói nhiều khi tạm biệt bố mẹ, chỉ gật đầu khi Busban nói rằng bà sẽ gọi điện video mỗi ngày và nếu cậu cần bất cứ điều gì, cậu có thể gửi tin nhắn.


Komet với vẻ mặt nghiêm túc cảnh báo con trai mình: "Hãy cư xử đúng mực Yothin. Và đừng gây rắc rối lần này".


Lần này, Yothin đáp lại bằng giọng điệu gay gắt không kém: "Con biết rồi bố. Chỉ cần đừng quên những gì bố đã hứa".


Cậu cố tỏ ra thờ ơ, mặc dù cậu cảm thấy trống rỗng khi nhìn chiếc xe của bố mẹ mình lái đi cùng với xe của Kamnan Klaa.


Jomkwan người đang đứng xa hơn không nói gì. Anh đợi cho đến khi đèn hậu của hai chiếc xe biến mất rồi mới nói: "Chúng ta vào trong thôi. Trời đã tối rồi và muỗi đang bắt đầu xuất hiện." 

Anh bắt đầu bước đi nhưng khi đến cầu thang, anh quay lại và mỉm cười nhẹ với chàng trai trẻ tuổi.

"Ồ, tôi gần quên mất. Chào mừng đến với Phochai. Tôi hy vọng cậu có thể thích nghi ở đây, Yothin."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro