chương 17: nhạc

Sáng hôm sau, Nut đến trường với một tâm trạng lạ kỳ – yên ả và dễ chịu đến mức chính cậu cũng không lý giải được. Mọi thứ diễn ra như thường ngày – từ tiếng giày học sinh lạo xạo trên hành lang, tiếng trống vang lên báo hiệu tiết đầu, và cả những tiếng cười rộn ràng từ đám bạn trong lớp.

Cậu ngồi vào chỗ, chống cằm nhìn ra sân trường, trong lòng vẫn đọng lại chút ấm áp từ tối qua – lần đầu tiên Ken thật sự mỉm cười, thật sự nói chuyện mà không phải rào chắn cảm xúc. Cảm giác như lần đầu tiên Nut chạm được vào một phần con người cậu em họ vốn khép kín ấy. Và điều đó, dù chỉ là một bước nhỏ – lại khiến Nut thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Giờ ra chơi, Hong đẩy nhẹ vai Nut khi cậu đang gục xuống bàn giả vờ ngủ:
“Ê, ngủ hả? Chiều nay chuẩn bị bài nhóm nha. Mai thuyết trình rồi đó.”

“Nhớ rồi.” – Nut đáp, ngẩng đầu lên, lười biếng dụi mắt. “Mày khỏi ốm hẳn chưa thế?”

“Ừ, đỡ hơn rồi.” – Hong gật đầu, tay vẫn thoăn thoắt gạch gạch ghi chú gì đó vào sổ tay.

Như một thỏa thuận ngầm, sau khi tan học, cả hai rẽ qua căn-tin mua ít đồ ăn rồi cùng nhau đi đến thư viện. Căn phòng quen thuộc dần hiện ra phía cuối hành lang, yên tĩnh và thơm mùi sách cũ.

Nut chọn chỗ quen thuộc gần cửa sổ, nơi ánh nắng vừa đủ chiếu xuống mặt bàn. Hong đặt túi xuống ghế, lấy tập tài liệu ra, cẩn thận xếp ngay ngắn.

“Tao làm gần xong slide rồi, mày lo phần thuyết trình ngày mai nha.” – Hong vừa nói, vừa bật laptop.

Nut nhướn mày. “Tao hả? Bộ không sợ tao trốn hả?”

“Không.” – Hong liếc mắt.

Nut bật cười, đưa tay búng nhẹ vào tập giấy của Hong. “Yên tâm đi, mai tao sẽ làm tốt nhất có thể.”

Cả hai nhanh chóng chìm vào công việc. Thi thoảng, Hong cau mày khi chỉnh bố cục slide, còn Nut thì vừa ghi vừa lẩm nhẩm mấy câu dẫn cho phần thuyết trình. Không khí tập trung nhưng không nặng nề. Thỉnh thoảng có tiếng cười nhỏ, hay cái liếc mắt đầy ngầm hiểu.

Một lúc sau, Nut đứng dậy, vươn vai:
“Tao đi lấy nước. Uống gì không?”

“Trà sữa hộp. Loại ít ngọt.” – Hong không ngẩng đầu, nhưng giọng rõ ràng.

Nut nhếch môi cười rồi đi ra ngoài. Khi trở lại, thấy Hong vẫn chăm chú gõ bàn phím, mái tóc rũ xuống che một bên mắt. Cậu lặng lẽ đặt hộp trà sữa xuống cạnh tay Hong, rồi ngồi xuống, chống cằm ngắm bạn mình một lúc.

“Gì nhìn?” – Hong hỏi, không ngẩng lên.

“Không có gì.” – Nut đáp, rướn môi cười. “Đang nghĩ lúc mày tập trung làm việc trông dễ thương nhỉ?”

Hong lúc này mới quay sang, trừng mắt. “Mày cũng tập trung làm việc đi...”

“Rồi, rồi.” – Nut bật cười, nhưng không che giấu được ánh mắt dịu dàng đang dõi theo Hong.

Chiều dần buông, nắng ngoài cửa sổ nhạt dần thành một màu vàng nhẹ. Slide đã gần hoàn chỉnh, nội dung đã được chia phần cụ thể. Cả hai người vẫn chưa rời chỗ – một phần vì công việc, phần khác… vì họ đã quen với những buổi chiều ngồi cạnh nhau như thế này.

Khi tiếng chuông thư viện vang lên báo hiệu sắp đến giờ đóng cửa, Nut ngáp dài:
“Xong rồi ha. Mai thuyết trình là ăn điểm cao luôn.”

“Hy vọng vậy.” – Hong đáp

Nut ngáp xong thì quay sang nhìn Hong, rồi chợt nghiêng đầu, hỏi vu vơ như một lời gợi mở:

“Dạo này còn viết nhạc không?”

Hong ngước lên, có chút bất ngờ. Nhưng rồi ánh mắt cậu sáng hẳn lên, như thể vừa có ai khẽ bật công tắc một góc rất riêng trong tâm hồn.

“Có chứ.” – Cậu nói, môi khẽ cong lên một cách khó giấu. “Vừa viết xong một bài hôm qua. Nhưng chưa cho ai nghe hết.”

“Cho tao nghe thử được không?” – Nut chống cằm, giọng có chút lười biếng nhưng ánh mắt thì sáng rỡ.

Hong ngập ngừng một nhịp, rồi cũng rút điện thoại từ túi áo ra. “Chỉ là bản demo... tao hát bằng ghi âm trong phòng thôi, chất lượng không tốt.”

Nut gật nhẹ, ngồi thẳng dậy như thể chuẩn bị lắng nghe điều gì quan trọng lắm. Hong cắm tai nghe vào điện thoại, rút một bên đưa cho Nut, còn mình giữ bên kia. Hai người ngồi sát lại, vai gần như chạm nhau.

Khi giai điệu vang lên – là một đoạn ballad dịu dàng với tiếng piano mở đầu như giọt mưa đêm – Nut thoáng bất ngờ. Giọng của Hong, qua bản thu chưa chỉnh sửa, không cầu kỳ, không kỹ thuật... nhưng thật đến lạ. Từng chữ cậu hát dường như được nhả ra từ đáy lòng

Ngày cứ trôi qua rất khẽ,
Giữa muôn điều chưa kịp nói ra,
Có ai đó đến bên bất ngờ
Làm tim em thôi buốt giá.

Không còn những đêm dài hoang vắng,
Không còn lạc lõng giữa dòng người,
Vì có ánh mắt dõi theo em
Tựa mặt trời len qua mây trời.

Lúc anh ở đây – mọi thứ bỗng dịu dàng,
Cả những điều bình thường cũng trở nên ngỡ ngàng.
Lúc anh ở đây – em chẳng cần che giấu
Những yếu mềm em từng cất sâu.

Gió không còn lạnh khi anh nắm tay,
Trời không còn xa khi anh là gần đấy.
Tình yêu là gì? Em từng hỏi mãi –
Giờ em biết… là khi có anh.

Em từng sợ lạc trong im lặng,
Từng nghĩ chẳng ai hiểu được mình.
Nhưng anh đến – không hỏi, không cần lời,
Chỉ lặng lẽ… ở lại.

Lúc anh ở đây – trái tim thôi ngại ngần,
Cả bóng tối cũng trở nên trong ngần.
Lúc anh ở đây – em chẳng cần vẽ vời
Một thế giới… đã đủ đầy rồi

Khi bài hát kết thúc, Nut vẫn chưa rút tai nghe ra. Cậu nhìn Hong, lặng vài giây rồi hỏi nhỏ:

“Viết cho ai vậy?”

Hong thoáng khựng lại, ánh mắt không giấu được chút ngại ngùng. Nhưng rồi cậu chỉ nhún vai, làm ra vẻ bâng quơ:

“Viết cho một đứa... khiến tao cảm thấy yên bình mỗi lần nghĩ tới.”

Hong, rồi khẽ gật đầu như thể đang tự nói với chính mình.

“Nhưng mà bài này… khác với mấy bài trước của mày.”

“Khác sao?” – Hong hỏi, nghiêng đầu.

Nut xoay nhẹ tai nghe trong tay, ánh mắt chậm rãi lướt qua khung cửa sổ đã ngả bóng hoàng hôn. “Tối hơn. Không còn kiểu cô đơn rỗng ruột như trước nữa.”

Hong mím môi, không nói. Có lẽ trong lòng cậu cũng biết điều đó – rằng những bài cũ thường thường mang vẻ cô đơn, như viết ra giữa đêm một mình. Còn bài này, dù vẫn là giai điệu chậm và trầm… nhưng lại mang tâm trạng khác.

Nut nghiêng đầu nhìn cậu lần nữa. “Giống như... thực sự là lần đầu mày để ai đó bước vào thế giới của mình, rồi viết lại bằng cảm giác ấy vậy.”

Hong cười khẽ, gập laptop lại, tránh ánh mắt Nut. “Cũng có thể.”

“Mà…” – Nut ngừng một nhịp, rồi chống cằm, giọng có vẻ đùa cợt nhưng ánh mắt lại chẳng đùa chút nào – “...người khiến mày cảm thấy yên bình ấy, biết chưa?”

“Chưa.” – Hong đáp ngay, rồi liếc sang. “Tao cũng chưa chắc người ta... muốn biết hay không.”

Nut không nói gì thêm. Cậu chỉ ngồi đó, lặng im, ánh mắt không rời khỏi Hong – như thể đang cố ghi nhớ khoảnh khắc này vào một ngăn tủ bí mật trong lòng. Không khí xung quanh như đặc lại, chậm hơn, dịu hơn, chỉ còn tiếng máy lạnh khe khẽ và ánh sáng cam nhạt trượt dài trên mặt bàn gỗ.

“Ê...” – Nut cất giọng, thấp và nhẹ – “Tao thích cái đoạn ‘lúc anh ở đây – em chẳng cần che giấu’ lắm đấy”

Hong hơi quay đi, cố giấu nụ cười đang nở nơi khóe miệng. “Ừ. Tao cũng thấy hay.”

Nut chống cằm, lại rướn môi cười: “Nhưng hay là nhờ giọng mày. Giọng mày đúng kiểu... ru người ta ngủ luôn á.”

“Đang chê hay khen đây.”

Hong liếc nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy gom tài liệu – “Về thôi. Trễ rồi.”

Ra khỏi thư viện, trời đã sập tối.

“Tối về nhớ chuẩn bị kĩ đó.” – Hong nhắc.

“Rồi, biết rồi.” – Nut đáp, rồi quay sang – “Nhưng mà mai thuyết trình xong... tao mời mày đi ăn. Coi như cảm ơn.”

Hong hơi bất ngờ. “Tự nhiên hào phóng vậy?”

Nut cười. “Mày hỏi nhiều làm gì?”

“Ừ, ừ” – Hong nhướng mày

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro