Chương 64

Edit by kv9795fr

Cố Sở Sinh rơi vào trầm mặc.

Kỳ thật từ đời trước hắn đã biết, nói về hai chữ đảm đương trước nay đều không thể bằng Vệ Uẩn. Hắn cùng Vệ Uẩn nói đến từ bỏ sinh mạng, chỉ khác nhau ở chỗ là hắn trước nay đều là dùng mạng mình đánh cược với tiền đồ của chính mình, mà Vệ Uẩn trước nay là dùng mạng mình đổi lấy tiền đồ của người khác.

Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn thật muốn đi hỏi một tiếng vì lý do gì?

Vì lý do gì mà có thể vì Sở Du làm được đến mức độ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là tẩu tẩu mà thôi, ở trên chiến trường sinh sinh tử tử, muốn mạng Vệ Uẩn hắn đổi lấy mạng Sở Du, vậy có đáng không?

Thế nhưng hắn lại có chút không dám hỏi, nghĩ đến người thiếu niên kia có phần cố chấp và liều lĩnh trong nội tâm đã sớm bị thế tục xâm nhiễm mà hắn không có khả năng có được. Hắn hít sâu một hơi, lui một bước, khom người nói: “Xin Hầu gia phân phó.”

Sau khi nói xong, Cố Sở Sinh liền đi ra ngoài.

Mọi người mỗi người đảm nhận mỗi nhiệm vụ đều lần lượt lui xuống, đi tới chiến trường. Chỉ còn mỗi Vệ Uẩn ở lại trong thái trầm mặc một lát rồi sau đó gọi quản gia lại.

Quản gia trầm ổn bước đếb, Vệ Uẩn trầm mặc bắt đầu viết thư, chậm rãi nói: “Ngày sau nếu ta chẳng may qua đời thì hãy đem phong thư này của ta giao cho mẫu thân. Từ nay về sau, Vệ gia giao toàn quyền cho Đại phu nhân chưởng quản. Nếu ngày nào đó Đại phu nhân xuất giá, một nửa tài sản của Vệ gia sẽ để cho người làm của hồi môn.”

“Hầu gia?”

Quản gia ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Vệ Uẩn tiếp tục viết thư, lại nói: “Trừ chuyện này ra, đến lúc đó ngươi nói với Đại phu nhân đi đến chỗ mẫu thân ta nhận chìa khóa, khi người nhận được chìa khóa sẽ biết phải làm những gì, từ đây toàn bộ ám bộ Vệ gia giao cho Đại phu nhân, giao cho người làm gia chủ của Vệ gia.”

Nói xong, Vệ Uẩn nhấc giấy lên thổi khô và cầm chìa khóa đem giao cho quản gia: “Nếu ta còn sống trở về……”

Vệ Uẩn rũ mắt xuống, chậm rãi lên tiếng: “Hãy đem thư này đốt đi, đừng để cho ai thấy được.”

Quản gia không nói chuyện, hắn đỏ mắt bước đếb, tiếp nhận phong thư của Vệ Uẩn, giọng khàn khàn: “Tiểu Hầu gia, tâm ý của ngài ta đều hiểu.”

“Ngươi hiểu cái gì?” Vệ Uẩn không khỏi bật cười.

Quản gia cúi đầu: “Tiểu Hầu gia, đời người để gặp được một người mình thích không hề dễ dàng. Đại công tử cùng Đại phu nhân mới chỉ gặp qua một lần, ngài không tính là...”

“Lui ra đi.” Vệ Uẩn cắt ngang lời của quản gia, vững vàng lên tiếng: “Đem chuyện này để ở trong bụng, đừng quá thông minh.”

Vệ Uẩn nói đến mức độ như vậy, quản gia cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể quỳ cúi đầu, rồi sau đó đứng dậy, phảng phất lại khắc chế không được cảm xúc, vội vàng rời đi.

Trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, hắn cứ ngồi như vậy, lâu sau lại khẽ cười ra tiếng.

Hóa ra tất cả mọi người biết hắn thích nàng, hóa ra chỉ có hắn là không biết.

Thật sự vẫn là niên thiếu.

Rất tốt, vẫn là niên thiếu.

Vệ Uẩn chống đỡ bản thân lảo đảo đứng dậy.

Mọi người sau khi rời khỏi, hắn rốt cuộc có thể phóng túng cảm xúc của mình để hưởng thụ thời khắc chật vật này.

Đêm đó, từ Vệ phủ chuyển đi hai bức thư tách ra gửi đến tiền tuyến, thư một trước một sau, cùng tới tay Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương. Thời điểm Tống Thế Lan xem thư, Tưởng Thuần vội vàng từ bên ngoài bước vào, nôn nóng nói: “Tướng quân, ta nghe nói Vệ phủ gửi thư, là viết gì?”

Tống Thế Lan nghe được tiếng nói của Tưởng Thuần, mỉm cười ngẩng đầu, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Tưởng Thuần: “Nhị phu nhân chớ lo lắng, đây là Tiểu Hầu gia gửi thư bàn luận việc quân với ta, cũng không phải tin xấu.”

Nghe được lời này, Tưởng Thuần thư thở phào một cái, sau đó chợt nhớ tới: Vậy còn Đại phu nhân đâu? Đại phu nhân có được cứu ra không?”

“Chuyện này...” Tống Thế Lan chần chờ một lát, Tưởng Thuần trong nháy mắt nhắc tới, ánh mắt chờ đợi nhìn Tống Thế Lan, Tống Thế Lan nhận thấy ánh mắt trong suốt của nàng đang lo lắng, cũng không biết phải như thế nào, ngay cả ngữ khí đều trở nên mềm nhẹ, sợ là sẽ làm nàng hốt hoảng, ôn hòa nói: “Đại phu nhân vẫn ở lại Pượng Lăng, thay chúng ta kiềm chế quân chủ lực…”

Lời nói còn chưa dứt, thân hình Tưởng Thuần đột nhiên lung lay, Tống Thế Lan vội vươn tay ra đỡ lấy Tưởng Thuần, cả kinh nói: “Nhị phu nhân!”

Tưởng Thuần vịn tay Tống Thế Lan đứng vững lại thân thể, nàng đỏ mắt, run môi, sau một hồi, lại nói: “Các người…sao có thể làm như vậy?”

“Nhị phu nhân……” Tống Thế Lan thở dài: “Đây là ý của Tiểu Hầu gia.”

“Đệ ấy sao có thể làm như vậy?”

Tưởng Thuần đột nhiên cách xa Tống Thế Lan, lui một bước, lớn tiếng: “Phượng Lăng Thành mười vạn nhân mã ở đó, hắn để tẩu tẩu ở lại không phải là chịu chết sao? Ta phải đi về.” Nói xong, Tưởng Thuần liền xoay người đi, chưa hết cơn giận lại nói tiếp: “Ta muốn đi tìm Vệ Uẩn, ta muốn đi hỏi hắn một chút, hắn có còn lương tâm hay không?”

“Nhị phu nhân!”

Tiếng nói của Tống Thế Lan từ sau lưng truyền đến vững vàng không cho phép cự tuyệt: “Hiện giờ là thời gian chiến tranh, cô nếu phải đi về, vẫn là cùng ta đi một đường. Nếu cô có bất trắc gì, ta không biết ăn nói sao với Tiểu Hầu gia.”

Tưởng Thuần dừng bước chân, đưa lưng về phía Tống Thế Lan: “Có cái gì không biết nói sao? Chúng ta đều là tẩu tẩu của hắn, ở trong lòng hắn thì sống hay chết có gì khác nhau đâu?”

“Nhị phu nhân!” Tống Thế Lan nhẹ nhàng nói: “Hà tất phải lấy lý do này phát giận làm gì? Đây rốt cuộc vẫn là Tiểu Hầu gia lựa chọn, vẫn là Đại phu nhân lựa chọn, cô không rõ hay sao? Đại phu nhân từ trước đến nay phong thái như trăng sáng, Tiểu Hầu gia từ trước đến nay cũng chỉ là dung túng Đại phu nhân thôi.”

Tưởng Thuần không nói chuyện, nàng chậm rãi nắm chặt tay. Tống Thế Lan nhìn bóng lưng người nọ run lên nhè nhẹ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác vài phần thương xót.

Hắn đi ra phía trước, đứng ở bên người Tưởng Thuần, ôn hòa nói: “Nhị phu nhân, đừng nắm tay siết chặt như thế, cẩn thận bị thương tay.”

Tưởng Thuần không nói, bên ngoài lại vang lên tiếng động công thành, Tống Thế Lan đi ra ngoài, cao giọng nói: “Sáng sớm sơ tán người dân trong huyện trước khi bỏ thành!”

Nói xong, Tống Thế Lan quay đầu nhìn Tưởng Thuần nhếch môi, lúc sau hắn lại thở dài nói: “Nhị phu nhân, cô đừng lo lắng, thực nhanh sẽ trở về nhà thôi.”

Cùng lúc đó, thư của Vệ Uẩn cũng tới tay Sở Lâm Dương.

Sở Kiến Xương xem thư, phẫn nộ nói: “Tiểu tử Vệ Uẩn này không phải là đi cứu A Du sao? Đã không cứu A Du trở về mà hắn vẫn còn mặt mũi cho người đi gửi thư sao?”

Sở Lâm Dương xem thư, một lúc sau, hắn mới chậm rãi gấp thư lại.

Tay hắn run lên nhè nhẹ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ trấn định như cũ. Sở Kiến Xương ở trong phòng đi tới đi lui, liều mạng mắng Vệ Uẩn, mắng Diêu Dũng, mắng Bắc Địch.

Sở Lâm Dương nghe xong, bình tĩnh phân phó với quân sư: “Gửi thư cho Diêu Dũng, nói với hắn, Thiên Thủ Quan của Đại Sở là phòng tuyến cuối cùng, ta nguyện cùng hắn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau chống địch.”

Quân sư ngẩn người, có chút do dự nói: “Ngài nói lời này Diêu nguyên soái sẽ tin sao?”

“Quân sư cho rằng, trong lòng Diêu Dũng, ta cùng với phụ thân ta là người thế nào?”

Quân sư nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Là trung thần vì nước vì dân.”

“Vậy quân sư cho rằng, ta thật sự sẽ vứt bỏ Thiên Thủ Quan sao?”

“Tất nhiên là sẽ không!” Quân sư thần sắc bình tĩnh nghiêm túc mở miệng: “Thế tử, Thiên Thủ Quan quyết không thể bỏ, một khi bỏ muốn lấy lại sẽ muôn vàn khó khăn!”

“Quân sư cũng cảm thấy ta sẽ không từ bỏ Thiên Thủ Quan” Sở Lâm Dương bình tĩnh nói tiếp: “Vậy Diêu Dũng hiển nhiên cũng sẽ tin tưởng như thế.”

Quân sư hơi sửng sốt, Sở Kiến Xương nhanh chóng có phản ứng lại: “Lâm Dương, con thật sự muốn từ bỏ Thiên Thủ Quan sao?”

Sở Lâm Dương nở nụ cười trào phúng đáp: “Nếu thật đúng là hôn quân như thế, con tính toán bảo vệ cho Thiên Thủ Quan thì sẽ thế nào? Nếu bảo vệ cho Thiên Thủ Quan thì có thể bảo vệ cho Đại Sở không?”

Sở Lâm Dương nhắm mắt lại: “Phá hủy một vật mà không hủy sạch gốc rễ chung quy là không tốt.”

“Nhưng các ngươi cũng không thể lấy Thiên Thủ Quan xem như trò đùa!”

“Con tin Vệ Uẩn.”

Sở Lâm Dương chậm rãi mở to mắt, thần sắc kiên nghị: “Hoặc là nói, con tin A Du.”

Nghe được tên Sở Du, Sở Kiến Xương rốt cuộc có phản ứng lại, ông không thể tin tưởng nhìn Sở Lâm Dương nói: “Ngươi cùng Vệ Uẩn đồng ý đem A Du để ở nơi đó sao?”

Sở Lâm Dương không nói gì, chuyện này không đến lượt hắn nói đồng ý hay không đồng ý, nếu là hỏi hắn thì hắn cũng đồng ý.

Sở Kiến Xương đột nhiên nhảy dựng lên, quát: “Đó là muội muội của ngươi!”

Sở Lâm Dương trầm mặc bắt đầu sửa sang lại sổ sách của mình, bình tĩnh nói: “Phụ thân nếu không còn việc gì, mời người trở về đi.”

“Sở Lâm Dương!”

Sở Kiến Xương quát to: “Ngươi cho ta đi cứu A Du đi!”

“Phụ thân!” Sở Lâm Dương ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Sở Kiến Xương: “Hôm nay nếu người ở Phượng Lăng Thành là con thì con cũng sẽ lựa chọn như vậy. Con tin tưởng nếu người ở nơi đó cũng sẽ như thế. A Du là người của Sở gia sẽ phải lựa chọn như thế.”

Sở Kiến Xương không nói gì, một lúc sau, chuyện lần này làm tóc ông như bạc nhiều hơn, lão nhân đang rơi lệ, nhưng rồi lại mạnh mẽ lau khô, xoay người sang chỗ khác.

Chờ ông đi rồi, Sở Lâm Dương cùng những người khác bình tĩnh nói: “Đều đi xuống đi.”

Quân sư nhìn thoáng qua thị vệ bên cạnh, rốt cuộc vẫn gật đầu, theo tiếng lui xuống.

Chờ tất cả mọi người sau khi lui xuống, Sở Lâm Dương ngồi một mình ở trong phòng, nhìn ánh nến, rất lâu sau mới nhắm mắt lại.

“A Du……”

Mà giờ phút này Sở Du ở ngàn dặm lại đang ngồi trên thành lâu, nhìn ánh trăng uống rượu.

Quân đội Bắc Địch ở cách đó không xa, Sở Cẩm đứng ở phía sau nàng đi tới, hiếu kỳ hỏi: “Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?”

“Ừ?” Sở Du có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Sở Cẩm: “Sao muội lại đến đây?”

Sở Cẩm cười cười, hiện giờ trên mặt nàng có một vết sẹo lớn giống một con rết đang bò lên trên mặt, nhìn qua trông hết sức đáng sợ.

Nhưng mà thần sắc nàng tươi cười trong veo, ở trong mắt Sở Du lại tốt hơn nhiều so với hồi còn ở Hoa Kinh.

“Muội nghe mọi người nói tỷ ở trên thành lâu, mà tỷ từ trước đến nay mê rượu, muội sợ tỷ say rồi ngủ ở trên thành lâu sẽ bị cảm lạnh.”

Sở Cẩm ngữ điệu ôn hòa, giống như thời thơ bé dặn dò nàng thực giống nhau.

Nàng ừ trước đến nay so với Sở Du vui vẻ hơn, những thứ năm đó bất luận là hư tình giả ý, luôn chiếu cố.

Sở Du nghe thấy lời này, hướng bên cạnh xê dịch một chút rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên tường thành: “Có dám hay không ngồi ở đây?”

Sở Cẩm mím môi có chút không phục bèn đỡ cục đá, thật cẩn thận ngồi lên.

Ngồi trên thành lâu gió nhẹ nhàng thổi quét qua mặt, đưa mắt nhìn về phương xa, là bình nguyên ngàn dặm, là trăng sáng nhô lên cao, là ngàn vạn lều trại mang theo một chút ánh lửa, đom đóm dưới ánh trăng bay múa xoay tròn, khiến đêm tối tịch mịch bỗng mang theo mấy phần sống động.

“Muội nói thật cho ta biết” Sở Du cười nói: “Trước kia ân cần hỏi han tỷ là thật lòng hay không phải?”

Nghe xong lời này, Sở Cẩm nghiêm túc nghĩ ngợi, lát sau nói: “Phải xem tâm tình.”

“Ha,” Sở Du không chút kinh ngạc đáp án này, uống một ngụm rượu, đem bầu rượu đưa cho đối phương: “Có uống rượu không?”

“Không.” Sở Cẩm lắc lắc đầu, Sở Du tới gần nàng: “Không là tốt rồi, đến đây, tự phạt ba ngụm, cùng ta bồi tội.”

Sở Cẩm không nói chuyện, Sở Du nghĩ nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm ước chừng cũng sẽ không uống. Nàng là con người nóng nảy, từ trước đến nay lại kiêu căng, chỉ là bị giấu ở phía dưới sự ôn hòa cho nên mới hiếm khi bị người khác phát hiện. Nhưng hiện giờ hồi tưởng lại, Sở Cẩm không muốn làm những chuyện như vậy thì làm sao có thể thật sự làm?

Vì thế nàng duỗi tay muốn lấy bầu rượu, lại bị Sở Cẩm ngăn lại, Sở Cẩm cầm rượu, nghiêm túc nhìn nàng: “Bồi tội gì cho tỷ muội không nói nhiều, tỷ rõ ràng là tốt rồi. Lời xin lỗi muội nói ở nơi này, từ nay chúng ta vẫn là tỷ muội, một lần nữa bắt đầu lại.”

Nói xong, Sở Cẩm ngửa đầu liền uống một ngụm, mùi vị rượu cay đột nhiên lan tỏa trong miệng, Sở Du cười xem nàng ho khan dồn dập, giơ tay lên đỡ lưng nàng.

Sở Cẩm mặt đỏ bừng, Sở Du lẳng lặng nhìn nàng.

Sở Cẩm trong trí nhớ kiếp trước của nàng với hiện tại hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ người này mới là muội muội mà nàng vẫn luôn mong có được.

“Được rồi” nàng vỗ lưng Sở Cẩm, cười nói: “Nếu chúng ta có thể sống sót, lại một lần nữa là tỷ muội. Nếu không thể sống sót...”

“Vậy kiếp sau.”

Sở Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Kiếp sau, muội muốn làm tỷ tỷ.”

“Muội muốn làm gì?” Sở Du nhướng mày: “Tạo phản à?”

“Không,” Sở Cẩm cười rộ lên: “Muội làm tỷ tỷ, muội sẽ tới chiếu cố tỷ.”

Sở Du trong lòng hơi xúc động. Sở Cẩm quay đầu đi, nhìn về phương xa.

“Đời này tỷ đã chiếu cố muội rất nhiều, muội thực cảm kích.”

Sở Du không nói chuyện, một lúc sau, nàng nâng tay lên đặt lên vai của Sở Cẩm: “Đi nào, đi ra hướng này uống rượu tiếp, tỷ lại muốn muội nói thật."

Sở Cẩm quay đầu nhìn nàng, có chút tò mò, Sở Du đến sát gần nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ trước kia nhìn thấy muội, liền nghĩ thật đúng là đồ dê con mắc dịch……”

Lờ nói còn chưa dứt, Sở Cẩm phẫn nộ phủi tay bước lại đây, Sở Du nhón mũi chân một chút liền nhảy xuống thành lâu, ở xa cười cười.

Sở Cẩm ở trong bóng đêm thấy nàng trên mặt ý cười nhẹ nhàng, có chút sửng sốt, một lúc sau, nàng mới chậm rãi cười rộ lên.

“Đi nào” nàng có chút bất đắc dĩ nói: “Muội là đồ dê con mắc dịch, tỷ cũng không khá hơn đâu.”

Sở Du nghĩ nghĩ, cảm thấy Sở Cẩm nói cũng có lý, đang muốn nói thêm gì đó, liền nghe tiếng nói của Hàn Mẫn từ trên lầu một đường truyền đến: “Đại phu nhân! Ngài mau theo ta tới, phụ thân ta muốn gặp ngài!”

Sở Du vừa nghe, vội vàng đi theo Hàn Mẫn xuống lầu, đi vào trong phủ Hàn Tú.

Vừa đến trước phủ đệ của Hàn Tú, Sở Du liền thấy Lưu Vinh cũng mang theo người tới, phía sau Lưu Vinh còn mang theo binh mã, nàng không khỏi hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Lưu đại nhân làm gì vậy?”

Lưu Vinh không nói chuyện, hùng hổ bước đến, một chân đá văng cửa, sau đó liền quát to chỉ huy người: “Đem người thông đồng với địch bán nước là tặc tử Hàn Tú bắt lại!”

Sở Du mặt biến sắc, đưa tay để ở sau người, bất động thanh sắc nhìn Lưu Vinh đi vào, đằng sau truyền đến tiếng đánh nhau, không bao lâu, liền thấy Hàn Tú hơi có chút chật vật bị bắt tới.

Hắn còn đang đeo mặt nạ, tóc tán loạn, bị người ấn quỳ trên mặt đất.

Hắn còn giãy giụa, Lưu Vinh xông lên phía trước, giơ tay hướng trên đầu Hàn Tú đánh một cái tát, tức giận nói: “Ngươi còn học được cách làm nội gián? Tiểu tử ngươi được lắm! Lão tử ngày thường cũng đối với ngươi không tệ, ngươi cứ như vậy hồi đáp ta sao?”

Lưu Vinh một mặt nói một mặt đánh. Hàn Tú có chút nhịn không được, tức giận nói: “Được rồi!”

Lưu vinh bị hắn dọa sợ tới mức lui về sau một bước, Hàn Tú giương mắt nhìn hắn, thần sắc là áp lực cùng phẫn nộ: “Sĩ khả sát bất khả nhục*, muốn chén muốn giết cứ tự nhiên.”

* Sĩ khả sát bất khả nhục: giết thì giết đừng làm nhục.

“Ta sẽ không giết ngươi,” Lưu vinh lập tức nói: “Ta sẽ làn  nhục ngươi!”

“Ngươi!” Hàn Tú đi phía trước đột nhiên giãy dụa như muốn đi đánh Lưu Vinh, Lưu Vinh chạy nhanh  nhảy ra phía sau Sở Du, từ phía sau Sở Du thò đầu ra, quát mắng: “Cái gì ngươi ngươi ta ta? Ta cho ngươi chút sĩ diện ngươi liền được đà làm tới? Ngươi chờ đó, người tới!” Lưu Vinh chỉ vào Hàn Tú, tức giận nói: “Đem hắn đưa tới địa lao đi! Bản quan muốn đích thân dụng hình!”

Nghe được lời này, Hàn Tú trào phúng một tiếng, Lưu Vinh lập tứ có chút chột dạ.

Nhưng binh lính vẫn không một chút cẩu thả chấp hành mệnh lệnh của Lưu Vinh, kéo Hàn Tú đi đến hướng nhà tù. Sở Du lẳng lặng nhìn Hàn Tú, thoáng qua nháy mắt, Sở Du liền hiểu rõ.

Nàng yên lòng, cũng không hề nhiều lời, chờ người rời đi, Lưu Vinh lấy lý do bàn luận công việc đem Sở Du giữ lại, rồi sau đó cùng Sở Du tới đại sảnh, mới vừa vào cửa, Lưu Vinh vội vàng đóng cửa lại, đang muốn mở miệng, Sở Du liền giơ tay cười nói: “Lưu đại nhân không cần giải thích, ta đều hiểu rõ.”

“Đại phu nhân hiểu rõ điều gì?”

“Hiện giờ trong thành, sợ là lẫn vào gian tế tới tìm Hàn đại nhân phải không?”

Sở Du ngồi vào vị trí, tự mình châm trà cho mình: “Hàn đại nhân liền tương kế tựu kế, làm bộ đáp ứng điều kiện của gian tế, cùng hắn trốn đi, sau đó ngài cùng ta diễn trò đem Hàn Tú bắt lại. Cứ như vậy Tô Tra liền có hi vọng, chỉ cần có thể tấn công hạ thành trì, Hàn Tú liền sẽ đáp ứng điều kiện đem hỏa dược giao cho hắn.”

“Đại phu nhân quả nhiên cái gì cũng đều biết.” Lưu Vinh thở phào: “Ta cùng với Hàn đại nhân quả thật là tính toán như thế. Tính toán nếu dùng Phượng Lăng Thành làm mồi nhử thì phải làm cho cẩn thận chút. Bằng không Tô Tra cảm thấy tấn công mà ngọc nát đá tan kết quả sợ là sẽ quay đầu đi đánh Thiên Thủ Quan.”

Sở Du gật gật đầu, khen ngợi nói:” Hai vị đại nhân nói rất đúng, trước hết cho Tô Tra một chút hi vọng đã.”

Hai người thương lượng một lúc, sau đó từng người trở về nghỉ ngơi. Không đến ba ngày sau, Sở Du thấy phong hỏa đài Thiên Thủ Quan đang đốt lên khói báo động.

Sau khi Tống Thế Lan rời bỏ Tuyền Châu, quân Bắc Địch liền trực tiếp chạy tới Thiên Thủ Quan. Lúc này Sở Lâm Dương cũng cùng Diêu Dũng tập kết người xong rồi cùng nhau đi tới Thiên Thủ Quan, Sở Lâm Dương hướng Diêu Dũng khom người, nghiêm túc nói: “Lâm Dương gặp qua Nguyên soái.”

“Sở tướng quân đa lễ,” Diêu Dũng vội vàng nâng Sở Lâm Dương dậy, tỏ ra vui vẻ nói: “Sở tướng quân là thiếu niên anh tài, lão hủ có thể cùng Sở tướng quân sóng vai mà chiến, thì không có gì phải sầu lo.”

“Diêu nguyên soái là tiền bối, Lâm Dương không dám từ chối” Sở Lâm Dương bình tĩnh đanh thép nói: “Trận chiến này vẫn mong Diêu nguyên soái chiếu cố nhiều hơn.”

Ngay lúc Diêu Dũng còn muốn từ chối thì bên ngoài truyền đến tin báo: “Báo!! Quân Bắc Địch đánh lại đây!”

Sở Lâm Dương cùng Diêu Dũng nhanh chóng quay đầu lại, Sở Lâm Dương xoay người rút kiếm, bình tĩnh nói: “Truyền lệnh xuống, chuẩn bị chiến tranh nghênh địch! Diêu tướng quân,” Sở Lâm Dương dừng lại bước chân, quay đầu tới: “Mời đi?”

Diêu Dũng ngẩn người sau đó nhanh chóng có phản ứng lại.

Sở Lâm Dương từ trước đến nay đánh giặc luôn liều mạng, đến lúc đó hắn chỉ cần đi theo phía sau Sở Lâm Dương là tốt rồi. Sở Lâm Dương chỉ là đứa nhóc mới hơn hai mươi tuổi, mà trận này chính mình lại là chủ soái, cho dù thắng thì công lao sẽ là của người nào đến lúc đó chỉ cần một bức thư của hắn là giải quyết ổn thỏa.

Nếu như thua…lại đẩy Sở Lâm Dương ra chắn đao cũng không muộn.

Thế nhưng...Diêu Dũng nhíu mày...nếu mất đi Thiên Thủ Quan, Hoa Kinh sợ là thủ không được nữa. Thuần Đức Đế nhẫn nại sợ cũng đến giới hạn, đến lúc đó có thảo luận ưu khuyết điểm chỉ e cũng đã trễ rồi.

Diêu Dũng dốc sức suy nghĩ, trước cứ cùng Sở Lâm Dương tới Thiên Thủ Quan đã.

Từ trước đến nay Thiên Thủ Quan cả ngày luôn có âm thanh chém giết nhau, Sở Lâm Dương nhìn dưới thành lâu muốn liều mạng trèo xuống dưới, hét lớn: “Điểm phong hoả đài, nghênh địch!”

Vào thời khắc phong hoả đài đốt lên, Vệ Uẩn ngồi trong đình viện trước nhà lẳng lặng uống trà.

Quản gia nôn nóng chạy vào đình viện, lớn tiếng nói: “Tiểu Hầu gia, phong hỏa đài Thiên Thủ Quan đốt lên rồi!”

“À?”

Vệ Uẩn giương mắt, thần sắc bình tĩnh, quản gia vội vàng đạp bậc thang đi lên, vội vã nói: “Hầu gia, Thiên Thủ Quan không thể mất, ngài xem…”

“Thời gian ta bảo đem binh mã ở Lạc Châu điều động lại đây, người đều tới đủ cả chưa?”

Vệ Uẩn bộ dáng bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cùng quản gia đang nôn nóng hình thành hai khí thế đối lập.

Quản gia ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Đã chuẩn bị tốt.”

“Để Vệ Thu dẫn người qua” Vệ Uẩn điềm đạm nói: “Điểm binh, chuẩn bị đi.”

“Vâng.” quản gia được phân phó, lập tức lên tiếng, chạy nhanh xuống dưới.

Chờ quản gia đi rồi, Vệ Uẩn đứng dậy vào nhà bắt đầu để người hầu hạ thay y phục thuần sắc sam cuốn hoa vân, đỉnh đầu mang ngọc quan, trên eo đeo ngọc bội, kiếm treo ở trước eo.

Chờ hắn làm xong hết thì bên ngoài liền truyền đến tiếng nói nôn nóng: “Vệ Uẩn! Vệ Uẩn ở đâu? Vệ Uẩn tiếp chỉ!”

Vệ Uẩn xoay người lại, cửa chậm rãi mở rộng ra, lộ ra bên trong một thiếu niên mặc y sam trắng thuần sắc đầu mang ngọc quan, hắn đứng ở trong phòng, ánh mặt trời dừng ở phía trước hắn, thị vệ cầm thánh chỉ ngẩn người, Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn người nọ, mở miệng nói: “Vệ Uẩn ở đây, đã chuẩn bị tốt để vào cung, mời đại nhân dẫn đường.”

Nghe được lời này, người nọ rõ ràng thở phào một cái, động tác trấn định rất nhiều, lui một bước sau giơ tay nói: “Tiểu Hầu gia, mời.”

Vệ Uẩn gật đầu, cùng người nọ đi ra ngoài.

Người nọ dẫn Vệ Uẩn vào cung, vừa vào đại điện có thị vệ đi lên thu kiếm của Vệ Uẩn, lại kiểm tra người, mới cho Vệ Uẩn vào trong.

Vệ Uẩn bước vào trong đại điện, hoàng đế ngồi ở trên cao, đỉnh đầu có mười hai miện quan, người mặc vương phục màu đen thêu năm con rồng, lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn.

Ngày thường đại điện chỉ khi lâm triều mới mở ra, lâm triều trong đại điện đầy đủ văn võ bá quan không tạo cảm giác trống trải, lúc này đại điện chỉ có Vệ Uẩn cùng hoàng đế, Vệ Uẩn mới phát hiện, hóa ra đại điện lại trống trải quạnh quẽ như vậy.

Hoàng đế ngồi ở địa vị cao, giống như một vị vua cô độc, nhìn kỹ Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn bước tới, cung kính hành lễ, sau đó ngồi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía đế vương ở trên cao.

Hai người ánh mắt chạm nhau, không mảy may nhượng bộ, hoàng đế cười lạnh nói: “Hiện giờ Bắc Địch đã đánh tới Thiên Thủ Quan là mong muốn của ngươi phải không?”

“Lời này nên để thần hỏi bệ hạ,” Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Sủng nịnh gian thần, làm quốc gia lung lay đến tận bây giờ là mong muốn của bệ hạ phải không?”

“Hoang đường!”

Hoàng đế tức giận: "Lung lay là trẫm làm sao? Ngươi không nghênh địch, ngược lại còn đến trách trẫm là đạo lý gì?”

“Thời điểm chịu chết lại chỉ nghĩ đến Vệ gia thần, ngày thường thái bình thịnh thế liền nghĩ cách áp chế,” Vệ Uẩn trào phúng nói: “Vệ gia thần nếu có nửa phần bất mãn thì chính là khi quân phạm thượng, ngài tính toán cũng thật đủ khôn khéo.”

“Trẫm đối Vệ gia bất công, là trẫm sai,” Thuần Đức Đế cắn răng mở miệng: “Thế nhưng đó không phải là nguyên nhân để ngươi có thể muốn làm gì thì làm? Ngươi thân là tướng sĩ lại không trên chiến trường, mà còn ở sau lưng tính việc mưu phản, ngươi còn lý do gì?”

“Tính việc mưu phản...” Vệ Uẩn nghe lời này, đành nuốt bốn chữ rồi chậm rãi cười rộ lên: “Bệ hạ thật đúng là nói giỡn, Vệ gia thần như thế nào sẽ mưu phản chứ?”

Vệ Uẩn nhìn Thuần Đức Đế, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo: “Vệ gia nếu muốn làm phản, còn đến phiên ngài được làm hoàng đế sao?”

“To gan!”

“Ngài lên làm hoàng đế như thế nào trong lòng ngài còn không rõ ràng sao?” Vệ Uẩn cười to: “Nếu không có phụ thân ngài mưu nghịch hại chết Cao Tổ, ngài cho rằng ngài có thể làm hoàng đế không?”

“Vệ Uẩn!” Hoàng đế đứng lên, chỉ vào chóp mũi Vệ Uẩn gằn lên: “Ngươi quá làm càn!”

Vệ Uẩn cười cười, nhìn chằm chằm vào hoàng đế: “Như thế nào, nói đến chỗ đau rồi? Kích động như vậy sao?”

“Người tới!” Hoàng đế lớn tiếng ra lệnh: “Đem hắn áp giải xuống, chém đầu rồi mang tới gặp trẫm!”

Nghe được lời này, mọi người chần chờ một lát, Vệ Uẩn uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Từ đây hành quân đến Thiên Thủ Quan đại khái phải mất thời gian một ngày. Nhưng ngài có biết nếu là ra roi thúc ngựa, bao lâu là có thể đến tiền tuyến không?”

Hoàng đế nhíu nhíu mày, Vệ Uẩn lại cười nói: “Hai cái canh giờ.”

“Ngươi muốn nói điểm quan trọng gì?”

“Bệ hạ không phải muốn hỏi thần, trên chiến trường những đào binh đi nơi nào sao?”

Vệ Uẩn lại thay đổi đề tài, hoàng đế mày nhăn càng sâu, Vệ Uẩn tự châm trà cho mình, chậm rãi nói: “Hôm nay thần nói cho ngài biết, bọn họ ở bên ngoài hoàng thành.”

Hoàng đế nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, Vệ Uẩn thổi một chút lá trà, điềm đạm nói: “Bệ hạ không phải muốn lấy đầu chúng ta sao?”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: “Vệ Uẩn ở đây, bệ hạ đến.”

Nhưng nghĩ tới lúc sau chính mình phải đối mặt với điều gì, hoàng đế không cần Vệ Uẩn nói, liền đã biết rõ.

Một khi Vệ Uẩn chết, không cần Bắc Địch đánh tới hoàng thành, quân của Vệ Uẩn sẽ tấn công thành trước, hắn là hoàng đế như tự chui đầu vào rọ.

Thuần Đức Đế sắc mặt cực kỳ khó coi, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, lại cười nói: “Bệ hạ không giết vi thần sao?”

“Vệ Uẩn” Thuần Đức Đế mềm giọng: “Trẫm có cái gì không đúng, ngươi cùng trẫm nói, hà tất phải lấy thiên hạ ra đùa giỡn?”

“Lúc bệ hạ bảo vệ Thái Tử sao lại không nói, chính mình lấy thiên hạ ra đùa giỡn?”

Vệ Uẩn tủm tỉm cười nhìn Thuần Đức Đế nói tiếp: “Lúc bệ hạ dùng Diêu Dũng như thế nào sao lại không nói, chính mình lấy thiên hạ ra đùa giỡn?”

Thuần Đức Đế muốn phản bác lời Vệ Uẩn, nhưng mà nghĩ đến tình hình hiện giờ, hắn chỉ có thể đem nhịn xuống nghẹn một hơi ở ngực nói: “Lần đó đều xem như trẫm không đúng, hiện giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, Trấn Quốc Hầu nếu trong tay có binh, mong rằng Trấn Quốc Hầu vực dậy danh hào của mình để trấn quốc an dân.”

Thuần Đức Đế đem trấn quốc an dân bốn chữ nói ra rất nghiêm trọng. Vệ Uẩn nghe xong liền cười khẽ nói: “Bệ hạ nói rất đúng, ngài nói chính mình làm sai, vậy chỉ là một câu nói suông bay bổng thôi sao?”

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Thuần Đức Đế cắn răng lên tiếng như gần đến giới hạn của sự nhẫn nại. Vệ Uẩn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Sự việc lúc trước ở Bạch Đế Cốc là do Thái Tử làm chỉ huy?”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, Vệ Uẩn trong mắt biểu hiện ra tất cả đều hiểu rõ: “Thần lấy tính cách phụ huynh thần tuyệt đối sẽ không đi vào kế hiểm. Biết địa phương có mai phục nhất định không đi. Nếu không phải do bị Thái Tử ép buộc, phụ huynh thần làm sao lại mạo hiểm đi Bạch Đế Cốc như vậy?”

“Chuyện này...,” Thuần Đức Đế cắn răng lên tiếng: “Trẫm biết Thái tử không đúng, chỉ là muốn tìm một lý do khác.”

“Vì sao phải tìm lý do khác?” Vệ Uẩn giương mắt nhìn Thuần Đức Đế, trong mắt mang theo nét mỉa mai: “Vì để giữ gìn danh dự của hoàng gia, bởi vì tội danh bảy vạn người Thái Tử không gánh nổi nên ngài muốn chừa cho con mình một con đường sống sao?”

“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Thuần Đức Đế tức giận: “Trẫm có thể phế đi Thái Tử, nhưng ngươi vẫn còn muốn giết hắn phải không?”

“Có gì không thể?”

Vệ Uẩn nói: “Hắn đã làm sai chuyện thì phải gánh vác, cho dù dùng tính mạng để đổi có gì là không được?”

“Vệ Uẩn ngươi chớ có quá phận,” Thuần Đức Đế nghiến răng nghiến lợi: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Thái Tử đích xác quyết định sai lầm, nhưng nếu quyết định sai lầm mà phải lấy tính mạng đánh đổi, vậy ai còn dám làm người đưa ra quyết định nữa chứ? Chuyện Bạch Đế Cốc tuyệt đối không có bất luận người nào muốn vạch trần nữa, ngươi cũng đừng dây dưa thêm làm gì.”

“Vậy ngài kêu hắn đến đây.”

Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta có lời muốn hỏi hắn.”

Thuần Đức Đế đè xuống lửa giận, còn muốn cùng Vệ Uẩn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng một câu cũng không dám nói.

Hắn kìm nén bực tức, vẫy vẫy tay, phân phó người đem Thái Tử gọi lại đây.

Chỉ một lát sau, Thái Tử bước đến, vội vàng hành lễ, ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế, lo lắng nói: “Phụ hoàng, hiện giờ bọn chúng đã đánh tới Thiên Thủ Quan, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi lại đây, trước hết cùng Vệ đại nhân nói lời xin lỗi.” Hoàng đế không nhìn hắn, hơi có chút mệt mỏi mở miệng. Thái Tử vẻ mặt mờ mịt, kinh ngạc nói: “Xin lỗi?”

“Ngài không nên xin lỗi sao?” Vệ Uẩn mở miệng nói, Thái Tử thình lình quay đầu lại, lúc này hắn mới phát hiện Vệ Uẩn ngồi quỳ ở nơi tối tăm gần đó.

Sắc mặt hắn nháy mắt cương cứng một chút, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Cô không rõ Trấn Quốc Hầu đang nói cái gì.”

“Không rõ, muốn ta nhắc nhở ngài không?” Vệ Uẩn cười khẽ đem chén trà trong tay đột nhiên ném xuống, tiếng sứ nứt vỡ vang vọng trong đại điện, Vệ Uẩn cầm lên một mảnh nhỏ, mỉm cười nhìn Thái Tử nói: “Thái Tử vẫn cần phải nhắc nhở sao?”

Thái Tử không nói chuyện, ánh mắt hắn dừng ở trên tay của Vệ Uẩn, hiểu rõ Vệ Uẩn lần này là đến hỏi tội.

Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên tất cả các phương án, Thuần Đức Đế ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thái Tử, nhíu mày.

Vệ Uẩn mỉm cười nhìn hắn: “Kỳ thật mời Thái Tử lại đây, Vệ mỗ cũng không phải vì việc gì khác, chỉ muốn hỏi mấy vấn đề.”

Thái Tử nhìn thoáng qua Thuần Đức Đế, Thuần Đức Đế nhìn hắn mệt mỏi gật đầu, Vệ Uẩn lúc này mới ổn định hạ quyết tâm nói: “Phụ huynh ta trước khi ra khỏi thành, dựa theo thói quen của họ tuyệt đối không thể tự ý đi đến Bạch Đế Cốc, nhưng bọn họ đều chết ở trong Bạch Đế Cốc, Thái Tử cảm thấy đây là vì nguyên do gì?”

“Chuyện này ta làm sao biết?”

Thái Tử giọng điệu cương nghị. Vệ Uẩn uống một ngụm trà, điềm đạm nói: “Ngài không biết cũng không sao.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Thuần Đức Đế: “Bệ hạ, tất cả tội lỗi của Thái Tử gây ra, kính xin bệ hạ đồng ý để Vệ Uẩn lấy một thứ của Thái Tử.”

“Ngươi muốn thứ gì?”

Thuần Đức Đế nhíu mày, Vệ Uẩn hơi mỉm cười: “Cái đầu trên cổ.”

Nói xong lời này, trong nháy mắt Vệ Uẩn đã chụp hắn ra ngoài, Thái Tử bị Vệ Uẩn đột nhiên ấn mặt đè xuống đất, mặt hắn hung hăng bị đập mạnh xuống, trên sàn cẩm thạch liền xuất hiện một vết lún.

Máu từ trên đầu Thái Tử chảy ra, hắn liều mạng giãy giụa, bên cạnh thị vệ giơ đao lao tới, đem Thuần Đức Đế gắt gao bảo vệ.

Thuần Đức Đế thấy đột nhiên Vệ Uẩn động thủ liền cảm thấy hoảng sợ vạn phần, tránh ở phía sau thị vệ kinh ngạc lên tiếng: “Vệ Uẩn, ngươi thật sự muốn tạo phản phải không?”

“Bệ hạ” Vệ Uẩn ngẩng đầu: “Thần chính là muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây cũng là sai sao?”

“Nhưng đó là Thái Tử!”

Thuần Đức Đế tức giận, Thái Tử trên mặt đất liều mạng muốn giãy giụa, Vệ Uẩn lại đè đầu của hắn, nửa ngồi xổm trước người hắn, thần sắc bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã nói phế không phải sao?”

Thuần Đức Đế bị lời nói này kích động đến hai mắt đỏ bừng, Vệ Uẩn quay đầu đi, thanh âm nhu hòa: “Điện hạ, ngài nói cho rõ ràng, phụ huynh ta rốt cuộc vì lý do gì mà chết ở nơi đó, bọn họ vì lý do gì mà đến Bạch Đế Cốc, nếu ngài không nói rõ ràng, ta sẽ xem như người là do ngài giết, ngài xem có bao nhiêu mạng? Một, hai, ba……”

“Không phải ta……”

Thái Tử giãy giụa, mơ màng lên tiếng, lặp lại nói: “Không phải ta……”

“Năm, sáu……”

“Là Diêu Dũng!”

Thái Tử hét lên, hàm chứa tiếng khóc nức nở nói: “Thật sự không phải ta!”

Ánh mắt Vệ Uẩn âm trầm, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười: “Diêu Dũng làm thế nào khiến phụ huynh ta cùng nhau đến Bạch Đế Cốc? Điện hạ nếu không nói rõ, ta sẽ cho rằng lời của Điện hạ là lời nói dối……”

“Là hắn lừa đi vào.” Thái Tử chậm rãi không còn sức lực, hắn cảm giác máu từ thân thể mình chảy ra, hắn run lên nhè nhẹ, gian nan mở miệng: “Vệ tướng quân chia quân làm hai đường, trước đó tự mình mang theo hai đứa con trai đi vào, những người khác cản ở phía sau cách đó không xa. Diêu Dũng thấy quân địch càng lúc càng nhiều, không dám tiến lên, nhưng nếu lui binh, Vệ Quân biết được sẽ không tha cho hắn……”

“Cho nên thế nào?”

Tay Vệ Uẩn run nhẹ, Thái Tử mơ màng nói: “Cho nên, Diêu Dũng cho người đi báo tin đến Vệ Quân, nói rằng Vệ Trung bảo hắn đến chi viện. Vệ Quân bảo Vệ Vinh trở về báo tin cầu viện, Diêu Dũng phái người chặn lại giết Vệ Vinh……”

“Sau đó một nhà Vệ gia ta, đều chôn vùi ở bên trong.”

Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng.

Quả thật cũng không ngoài dự đoán.

Kết quả như vậy đối với Vệ Uẩn mà nói, vốn đã nằm trong dự đoán, không có nửa điểm khác lạ.

Nhưng mà lại như cũ cảm thấy trong lòng cuồn cuộn cái gì đó rít gào làm hắn muốn đem bọn thủ hạ bóp chết dưới tay.

“Vậy còn ngài?”

Tiếng nói Vệ Uẩn càng thêm lạnh nhạt, mà Thuần Đức Đế ngồi ở trên, nhìn đến con trai mình, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Hắn vốn tưởng rằng trận chiến ấy chỉ là Thái Tử quyết định sai lầm, lại chưa từng nghĩ đến trận chiến ấy ở thời khắc mấu chốt Diêu Dũng lại trở thành đào binh!

Nếu chỉ là đào binh thì thôi đi, thế nhưng sau khi Diêu Dũng đào binh lại sợ bị người khác biết được hành động của mình cho nên đem những người còn lại của Vệ gia quân lừa đến Bạch Đế Cốc, thậm chí tự mình động thủ, giết Vệ Vinh đi cầu viện!

Vì nghĩ cho bản thân, mà làm tới mức độ như vậy!

Thuần Đức Đế hơn nửa ngày mới có phản ứng lại, sau đó bùng phát giận dữ, phun ra một búng máu, hét lớn: “Nghịch tử!”

“Lúc đó ngài ở nơi nào?”

Vệ Uẩn trên tay dùng sức, Thái Tử nháy mắt kêu lên: “Ta ở trên núi nhìn! Chỉ nhìn!”

Nói xong, Thái Tử khóc thành tiếng: “Ta thật sự cái gì cũng chưa làm……”

Nghe được lời này, Vệ Uẩn không khỏi bật cười.

“Điện hạ” Vệ Uẩn nhìn hắn, bình tĩnh nói: “ Lúc này ta đâm ngài một đao, sau đó nhìn ngài đổ máu chết đi, ngài nói ta cái gì cũng không có làm có phải vậy không?”

Nói xong, Vệ Uẩn học theo ngữ khí mỉa maicủa Thái Tử mở miệng: “Ta cái gì cũng chưa làm.”

Thái Tử không nói gì, Thuần Đức Đế từ trên ghế cao đi xuống, đối với Thái Tử tay đấm chân đá, tức giận nói: “Hỗn láo! Khốn kiếp! Phế vật như thế thì làm sao đảm đương được vị trí Thái Tử? Ngươi huỷ giang sơn của trẫm, ngươi huỷ hoại Vệ gia! Mạng của Vệ Trung……”

Thuần Đức Đế ngồi xổm người xuống, một phen túm lấy cổ áo của Thái Tử, tức giận quát: “Ngươi còn có nửa phần lương tâm hay không?”

Thái Tử bị Thuần Đức Đế túm lên, trên mặt hắn tất cả đều là máu, thần sắc có chút mờ mịt. Nhưng một lát sau, hắn chậm rãi ổn định lại, hắn nhìn hoàng đế, một lát sau, cười to lên tiếng:

“Con có lương tâm? Phụ hoàng, Con không có lương tâm!”

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Thuần Đức Đế hả giận rồi bình tĩnh nói: “Con là nhi tử của người, nếu người không phải là phế vật thì làm sao con có thể?”

“Hỗn láo!”

Thuần Đức Đế dùng một chân đá lên người Thái Tử, Thái Tử bị hắn đá lăn trên mặt đất mấy vòng, hung hăng đập vào cây cột, sau đó bởi vì thân thể quá đau đớn mà thở dốc.

Thái Tử không nói chuyện nữa, Thuần Đức Đế do dự xoay người lại, nhìn về phía Vệ Uẩn còn quỳ trên mặt đất.

Vệ Uẩn cúi đầu không nói chuyện, Thuần Đức Đế do dự một lát, chậm rãi nói: “Việc này…… Là trẫm mắc nợ Vệ gia ngươi. Trẫm cho rằng bọn họ chỉ là quyết định sai lầm, lại không nghĩ là…”

Sở dĩ chiến tranh đến bước này, hoàn toàn do những người này.

Thuần Đức Đế ấp úng nói: “Chuyện này…… Trẫm sẽ bồi thường……”

“Giết hắn.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh.

Thuần Đức Đế sắc mặt biến đổi, thấy Vệ Uẩn đứng lên: “Phế Hoàng Hậu và Thái Tử, giết hắn, giết Diêu Dũng, đoạt lại đất phong của Diêu thị, đày làm thứ dân. Giao ấn tướng soái cho thần, phong thần làm soái, Đại Sở tướng sĩ, toàn bộ nghe theo lệnh của thần.”

Nghe được lời này, Thái Tử giật mình, hắn dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại không có sức lực.

Thuần Đức Đế nắm chặt tay, không nói tiếng nào.

Vệ Uẩn cười mở miệng: “Như thế nào, là con của ngài cho nên đau lòng sao?”

“Vậy còn thần?” Vệ Uẩn gằn lên: “Đó là phụ thân của thần, là huynh trưởng của thần, Vệ phủ một nhà! Mạng của các người tôn quý vô cùng còn mệnh chúng ta liền xem như cỏ rác hay sao?”

“Vệ Uẩn, lấy mạng không đổi được mạng……”

“Thần muốn đổi lấy sự công bằng!”

Vệ Uẩn cao giọng: “Mạng bảy vạn người còn không đổi được mạng mạng của Thái Tử và Diêu Dũng sao?”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, mặt Vệ Uẩn lộ vẻ mỉa mai.

“Bệ hạ có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ, chỉ là thần lại không biết, Diêu nguyên soái có đáng để bệ hạ dành phần tín nhiệm này hay không?”

“Ngươi có ý gì?” Thuần Đức Đế nhíu mày, Vệ Uẩn chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh nói: “Lời thần mới nói vừa rồi, Diêu Dũng sẽ bỏ Thiên Thủ Quan, bệ hạ vẫn còn thời gian, cứ từ từ suy nghĩ.”

“Không có khả năng!”

Hoàng đế khiếp sợ lên tiếng: “Diêu Dũng không có khả năng bỏ Thiên Thủ Quan.”

Thiên Thủ Quan là căn cứ trọng yếu của hoàng đế, cũng quan trọng như Hoa Kinh, Diêu Dũng nếu bỏ Thiên Thủ Quan lúc đó không phải là bỏ qua một căn cứ, mà là cả Hoa Kinh, bao gồm cả Thuần Đức Đế hắn nữa!

Nhìn thần sắc của hoàng đế, Vệ Uẩn bưng trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Nếu bệ hạ không tin, vậy cứ chờ xem...”

“Nhìn tình hình ở Thiên Thủ Quan, Diêu Dũng không bỏ cũng phải bỏ thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đại