Chương 5
Bổ sung bài tập suốt đêm
Không biết có phải vì được vây xem một trận ẩu đả khẩn trương kích thích nên tiêu hao không ít tinh thần hay không, ban đêm Lâm Ngữ Kinh ngủ cực kỳ ngon, là giấc ngủ sâu nhất của cô trong ba ngày từ lúc chuyển đến đây.
Một đêm không mộng mị. Sáng hôm sau lúc cô mở mắt ra, thậm chí còn có vài phần hoảng hốt, trong phút chốc cứ tưởng mình vẫn còn ở nhà cũ.
Cô chớp chớp mắt, nhìn tấm màn màu hồng viền lụa tơ tằm đang rũ xuống, rèm cửa sổ dày cộm và thảm nhung trải sàn trắng sữa, mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
Công bằng mà nói, nhìn bề ngoài, khả năng làm việc Quan Hướng Mai thật sự vô cùng chu toàn. Lúc Lâm Ngữ Kinh còn chưa tới đây, bà đã giúp cô chuẩn bị xong phòng, thậm chí còn có nguyên bộ gấu bông bằng nhung cùng mấy bộ đồ ngủ thoạt nhìn đều rất đắt tiền. Trông giống như vô cùng để tâm.
Nếu ngày đầu tiên gặp mặt có thể giấu cho tốt mấy phần đề phòng và xa cách trong ánh mắt ấy chút nữa, phỏng chừng hiện tại Lâm Ngữ Kinh cũng có thể tình thâm ý thiết gọi bà một tiếng mẹ.
Quấn chăn lăn hai vòng, Lâm Ngữ Kinh bò xuống giường, tắm rửa thay quần áo một lát rồi đi xuống lầu, ngồi cùng Phó Minh Tu ăn bữa sáng cực kỳ ngột ngạt.
Đương lúc hai người không nói lời nào, Lâm Ngữ Kinh có nói với anh câu chào buổi sáng, nhưng anh ta thậm chí cả đầu cũng không ngẩng, đen mặt từ đầu đến cuối, một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Sao hôm nay tâm tình người anh trai này của cô trông như càng tệ hơn hôm qua thế?
Tâm tư đàn ông thật đúng là như kim nơi đáy biển, bạn vĩnh viễn sẽ không thể biết anh ta rốt cuộc vì cái gì mà trở nên mất hứng.
Cô cũng lười để ý, ăn sáng xong liền lên lầu về phòng. Vừa vào phòng đóng cửa lại, Mạnh Vĩ Quốc gọi điện thoại tới.
Lâm Ngữ Kinh ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn ra cửa sổ nhận điện thoại: "Ba."
"Tiểu Ngữ, là dì." Quan Hướng Mai cười nói.
Lâm Ngữ Kinh ngừng lại một chút, ngoan ngoãn cất giọng chào hỏi.
Quan Hướng Mai lên tiếng, giọng nói ôn nhu: "Ngày mai đi học đúng không."
"Dạ." Ánh mắt Lâm Ngữ Kinh rơi vào mặt bàn trước cửa sổ, trên đó có một vật đen sì. Lâm Ngữ Kinh híp mắt lại, chăm chú nhìn trong chốc lát.
"Lúc trước dì đã giúp con liên lạc xong với nhà trường rồi. Minh Tu tuần sau mới khai giảng, ngày mai để nó dẫn con đi."
"Vâng."
À, là cơm nắm hôm qua, quên ăn.
"Lúc đi học, đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi."
"Vâng."
Tuy đây là khai giảng nhưng vẫn là một chiến trường.
Quan Hướng Mai: "Có chuyện gì cứ nói với Minh Tu, không cần xấu hổ, vừa vặn trường của nó cũng gần đó, bình thường có thể chăm sóc con đôi chút."
"..."
Lâm Ngữ Kinh nhướng mày, đối với việc Phó Minh Tu chăm sóc cô đôi chút này không ôm bất cứ hi vọng nào.
"Được ạ, cám ơn dì." Lâm Ngữ Kinh nói.
Quan Hướng Mai dặn dò được một lúc thì cúp điện thoại. Lâm Ngữ Kinh để điện thoại di động xuống, ngồi trên giường phát ngốc trong chốc lát, thở dài.
Đối với một người mẹ kế mà nói, vô luận là chân thành hay diễn trò, Quan Hướng Mai cũng đã làm không tệ rồi. Ít nhất cho đến bây giờ, dường như chỗ nào cũng thích hợp, không tìm ra bất kỳ sai sót nào.
Trước kia lúc cô khai giảng, Lâm Chỉ cũng chưa từng quan tâm cô như vậy.
Lâm Ngữ Kinh cầm di động ném lên giường, lê mình từ giường xuống đất, đi đến trước bàn cầm lấy túi cơm nắm kia, nhìn thoáng qua hạn sử dụng, 0-5° trong ba ngày.
Cô mở ra, cắn một miếng. Gạo trắng bị biến chất ôi thiu, vị chua tràn lan trong miệng.
"..."
Quá dốc tâm can rồi.
Lâm Ngữ Kinh chạy vọt vào toilet nôn phần cơm nắm kia ra sạch sẽ, lại súc miệng nhiều lần, mới cảm giác mùi vị đó phai nhạt đi chút ít. Quay về nhìn túi cơm nắm mới cắn một miếng đặt trên bàn đó, Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Thẩm Quyện.
Phí phạm công sức của một vị thiếu niên giang hồ bất lương, dùng một chút ôn nhu hiền lành sót lại của cậu ta mua cơm nắm cho cô.
*
Mặc dù Quan Hướng Mai đã nói để cho Phó Minh Tu mang cô đến trường, nhưng Lâm Ngữ Kinh chẳng hề cảm thấy Phó Minh Tu sẽ thật sự dẫn cô đi. Sáng sớm hôm sau, lúc gần đến giờ, cô xuống lầu, dưới lầu quả nhiên không có ai.
Dì Trương đang ở phòng ăn. Lâm Ngữ Kinh uống cốc sữa bò ăn trứng ốp la xong, nhặt miếng bánh mì nướng ngậm vào miệng rồi đi ra ngoài, ra khỏi cổng sân đã thấy lão Lý đang đứng bên cạnh xe, cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Ngữ Kinh đi qua, hơi nghiêng người.
Lão Lý vội vàng ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, vô thức chà xát màn hình điện thoại lên quần áo một cái, vội nói: "Chào buổi sáng Lâm tiểu thư."
Ánh mắt Lâm Ngữ Kinh lướt nhanh qua, trông thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thiếu niên trên màn hình di động, khựng một chút.
Cô ngậm bánh mì nướng trong miệng lên xe, vụng về lóng ngóng đáp một tiếng: "Chào buổi sáng bác Lý."
Trường học mới của Lâm Ngữ Kinh không cùng khu với nhà mới, lái xe đi bình thường mất chừng nửa giờ.
Đầu tháng chín, không ít trường học khai giảng, hoặc đi làm sớm tránh giờ cao điểm, xe xếp kín một hàng lại một hàng. Trông thấy cổng Bát Trung đã là hơn một tiếng sau, phía trước là núi xe biển xe, lấp kín một con phố bên ngoài trường.
Cô dứt khoát xuống xe, tự mình đi qua, nhìn thấy bên cạnh có không ít thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục cưỡi xe đạp cũng tự mình dắt xe đi qua, rõ ràng đã bị cả hàng xe sang trọng xếp kín con phố ngáng đường.
Lâm Ngữ Kinh đi đến cổng trường học, trước tiên là ngẩng đầu thưởng thức cổng ra vào của trường Bát Trung.
Trước khi Quan Hướng Mai gọi điện thoại cho cô hôm qua, cô thậm chí còn không hỏi xem hai năm cuối cùng mình sẽ học ở trường cao trung nào. Hiện tại xem ra, trường học này có lẽ vẫn rất tốt.
Ít nhất với bề ngoài như thế thì xem ra cũng được.
Đi vào cổng chính là đến một quảng trường nhỏ. Hai bên đường là một hàng cây dài nhìn không thấy điểm cuối, bên tay trái có vài sân bóng rổ ngoài trời rất lớn, bên tay phải là đủ loại kiến trúc, cũng không biết là cái gì.
Lâm Ngữ Kinh tới trước bảng chỉ dẫn bên lề quảng trường nhỏ, theo đó đi thẳng một đường về phía trước, nhìn thấy một nơi hẳn là tòa nhà giảng dạy chính.
Mô hình kiến trúc cao lõm, có bốn tầng. Cô đứng ở cửa ra vào có chút mờ mịt, không biết khối mười một có phải là tòa nhà này hay không, văn phòng giáo viên ở tầng nào. Lần nữa quay người vừa hay trông thấy bên trong có giáo viên đi ra, Lâm Ngữ Kinh liền vội vàng tiến lên hai bước: "Thầy ơi."
Thầy giáo già hòa ái dễ gần, một đầu Địa Trung Hải*, cười ha hả lên tiếng, lập tức bước đến.
(*) Ý chỉ kiểu tóc hói ở phần giữa, hơi rậm hơn ở hai bên.
Lâm Ngữ Kinh vội vàng nói: "Em là học sinh mới chuyển trường tới, cho em hỏi một chút, tòa nhà giảng dạy của lớp mười một là ở đây phải không ạ?"
*
Lưu Phúc Giang là chủ nhiệm lớp 10 khối mười một. Từ sau khi nhận lớp này, ông từng có vô số lần nghĩ lại, mình rốt cuộc đã chọc tới tầng quản lý của trường học khi nào vậy.
Bát Trung trọng tự nhiên khinh xã hội, ban tự nhiên mười lớp, ban xã hội sáu lớp. Lớp 1 là lớp thực nghiệm, tùy tiện kéo ra một người cũng đều là nhân vật phong vân từng nhận đủ loại giải thưởng. Còn lớp 10 tùy tiện kéo ra một người, cũng là nhân vật phong vân.
Lưu Phúc Giang đã hơn năm mươi tuổi, dạy sinh học. Hiền lành nhiều năm như vậy, tới bây giờ vẫn chưa từng làm chủ nhiệm lớp, không rõ vì sao lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp lại biến thành quản lý cho một đám nhân vật phong vân.
Nhưng nếu phải làm, thì phải dốc sức làm cho tốt nhất rồi. Lưu Phúc Giang cảm thấy, không có học trò không dạy được, chỉ có giáo viên không dạy được học trò. Vì vậy trước lúc khai giảng, cả một tuần lễ ông tìm đọc《Tâm lý học tội phạm》《Nhà tù tâm lý học》《Làm một giám ngục đúng cách —— điều khiển tù nhân có thuật》.
Lúc vừa nghe nói có một học sinh chuyển trường sắp đến, Lưu Phúc Giang còn đang đắm chìm trong ước mơ tươi đẹp với tương lai của sự nghiệp giáo dục, nhiệt tình dào dạt cảm xúc dâng cao, xiết chặt tay chuẩn bị đến cổng trường học nghênh đón bạn học mới.
Kết quả vừa mới ra khỏi lầu dạy học, liền chạm mặt rồi.
Văn phòng giáo viên tổ sinh vật khối mười một.
Lưu Phúc Giang cười híp mắt nhìn cô: "Em tên là Lâm Ngữ Kinh?"
Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu.
Cô bé còn chưa lĩnh đồng phục, áo T-shirt trắng váy đen, buộc tóc đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.
Cũng không giống loại học trò không nghe lời.
Lưu Phúc Giang lặng lẽ dùng bài thi trên bàn che《Điều khiển tù nhân có thuật》xuống dưới: "Em từ Đế Đô tới đây?"
"Vâng." Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu.
"Phụ Trung à." Lưu Phúc Giang lại hỏi.
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục gật đầu.
Lưu Phúc Giang cười ha hả nói: "Phụ Trung thế nào, nhỏ hơn trường của chúng ta đúng không?" Ông biểu lộ niềm tự hào to lớn, "Trường của chúng ta lớn biết bao!"
"..."
Lâm Ngữ Kinh: ?
Lâm Ngữ Kinh gật đầu như gà con mổ thóc, phụ họa nói: "Quá lớn luôn đấy!"
Lưu Phúc Giang thoạt nhìn rất hài lòng với cô, từ điều kiện sân trường nói đến chất lượng dạy học: "Trường học của chúng ta mặc dù ở thành phố A chưa tính là danh giá nhất nhì, nhưng cũng coi là trọng điểm loại thượng đẳng. Tư chất giáo viên và chất lượng giảng dạy cơ bản khẳng định là có thể cam đoan. Những cái khác thầy không dám nói trước, chỉ năm vừa rồi đây thôi, em có biết tỉ lệ học sinh học lên của trường chúng ta là bao nhiêu không?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh vô cùng hiếu kỳ: "Bao nhiêu ạ."
Lưu Phúc Giang vỗ bàn một phát: "98%!"
Lâm Ngữ Kinh: "Oa."
Phản ứng của cô làm Lưu Phúc Giang cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Em có biết năm trước tỉ lệ trúng tuyển vào trường của chúng ta là bao nhiêu không?"
"Không biết ạ."
Lưu Phúc Giang: "Chín trên mười !!"
Lâm Ngữ Kinh: "Oa !!!"
Giáo viên sinh học bàn bên cạnh: "..."
Lưu Phúc Giang đối với bạn học mới này phi thường hài lòng, lại nói mấy câu, chuông dự báo vừa vặn vang lên, liền dẫn theo cô tới lớp 10.
Chuông vào học còn chưa ngân lên, bạn học lục tục đi vào lớp. Hành lang lầu dạy học ánh sáng chói chang, mấy nam sinh nữ sinh trêu đùa nhau hô oang oang chạy tới, Lưu Phúc Giang tâm tình cực tốt rướn cao cổ gào tới trước: "Không được đùa giỡn trên hành lang!"
Lâm Ngữ Kinh bị giọng nói đột ngột xuất hiện của ông dọa tới mức giật mình một cái, Lưu Phúc Giang để ý thấy, nghiêng đầu lại: "Làm em sợ à?"
Lâm Ngữ Kinh liền vội vàng lắc đầu: "Không có không có ạ."
Lưu Phúc Giang cười: "Được, vậy em chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé."
"..."
Lâm Ngữ Kinh mải nghĩ xem mình đi học tập thì phải chuẩn bị tâm lí gì.
Phòng học lớp 10 ở cuối hành lang lầu 4, cô ôm cặp sách trống rỗng trong tay, theo Lưu Phúc Giang đi vào lớp học.
Lâm Ngữ Kinh cụp mắt, đứng bên cạnh bục giảng, cảm thấy hơi hiểu được vì sao ban nãy Lưu Phúc Giang bảo cô chuẩn bị tâm lý cho tốt rồi.
Chuông vào học vang lên, bên dưới là một đám người đông đúc mà náo loạn. Nữ sinh ngồi bàn trên hi hi ha ha cười thành một chuỗi. Một nam sinh giơ cán cây lau nhà nện bình bịch vào bảng thông báo phía sau: "CMN đứa nào đụng vào trà hoa cúc của tao?!"
Lưu Phúc Giang hắng giọng một cái, ôn hòa nói: "Có chuyện gì thế hả, tất cả mọi người yên tĩnh chút nào, vào lớp rồi."
Không ai để ý.
Lưu Phúc Giang cũng không tức giận: "Tôi là Lưu Phúc Giang, từ hôm nay trở đi chính là chủ nhiệm lớp các em đấy, chúng ta sắp vượt qua hai..."
Nam sinh giơ cán cây lau nhà phía sau đã có phát hiện mới, phẫn nộ lên đến cực điểm: "CMN đứa nào đã đổ súp Bảo đậm đặc* vào trà hoa cúc của tao đấy!!!"
(*) 浓汤宝 : Một loại súp hộp phổ biến ở Trung Quốc.
Lưu Phúc Giang kiên nhẫn: "... năm trân quý nhất trong cuộc đời các em. Tôi cũng là lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, tôi tin tưởng vững chắc rằng không có học trò nào không dạy được, chỉ có giáo viên không dạy được học trò..."
"..."
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, cảm thấy 98% học lên mà Lưu Phúc Giang vừa nói kia chính là gạt người.
Cô thở dài, cầm cặp sách rỗng đứng bên cạnh bục giảng, mặt không biến sắc nhích lại gần khe cửa, cúi thấp đầu nghe Lưu Phúc Giang bắt đầu nói đến mấy chuyện xưa thần bí trong nhiều năm dạy học của mình.
Bỗng trong nháy mắt, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh.
Giọng của Lưu Phúc Giang lộ ra đặc biệt rõ ràng: "Tôi lúc ấy cũng còn trẻ, tính khí không được tốt lắm, tôi liền hỏi người học sinh kia vì sao em đến trễ. Các em đoán xem lúc đó cậu ta nói gì với tôi nè. Cậu ta nói thầy ơi, hôm qua em bổ sung bài tập suốt đêm, không dậy nổi, như thế tôi còn có thể tức giận sao? Thật là một đứa trẻ tốt."
Không ai nói chuyện, phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của mọi người liếc về phía cửa ra vào.
Thẩm Quyện đứng ở cửa. Cả người một thân đồng phục thành thành thật thật. Áo khoác trắng, quần đen, tóc thoạt nhìn hình như vẫn chưa kịp chải, có hơi rối loạn, mí mắt cụp xuống, thanh âm khàn khàn, mang theo âm mũi nồng đậm: "Thầy ơi, hôm qua em bổ sung bài tập suốt đêm, đến muộn."
Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro