Chương 3: Một thế giới tàn khốc

"Max,..."

'Thật đáng xấu hổ!' Cậu không thể nhìn vào mắt mẹ trong khi mẹ đang lau sạch nước tiểu và phân của cậu. Chân và tay của cậu trông như những chiếc xúc xích. Nếu không, nếu có thể, cậu sẽ tự vệ sinh cơ thể.

Đã một tuần trôi qua từ khi Sylvester thể hiện sự thông minh vượt trội của mình. Cậu luôn gọi Xavia là Mama, há to miệng mỗi khi đói và tạo ra những tiếng sủi bọt bằng miệng mỗi khi cần đi tiểu hoặc ị.

Tuy nhiên, điều sốc nhất là cậu đã bắt đầu bò. Một đứa trẻ bình thường sẽ bò vào khoảng sáu tháng tuổi, nhưng với cậu chỉ là một tuần. Xavia cố gắng lý giải việc này, rằng 'Thằng bé sinh ra mập mạp hơn nhiều so với những đứa trẻ khác; có lẽ nó chỉ cực kì mạnh mẽ.'

Nhưng đâu đó trong tâm trí, cô biết có điều gì đó kì lạ đang diễn ra, và lời bào chữa của cô không thể giải thích được. Đúng vậy, Sylvester lớn hơn so với tuổi của mình. Cậu được đưa đến nhà hàng xóm hôm qua, và họ có một đứa con 3 tháng tuổi. Tuy nhiên, cậu đã lớn và khỏe hơn nó nhiều. Hôm nay cậu cũng được đưa đến nhà hàng xóm.

Trong bảy ngày qua, cậu đã biết tên của mẹ mình. Là Xavia. Bây giờ cậu đã biết lửa được gọi là gì, giường được gọi là gì, sữa, nước, phân, mũi, mắt, miệng và một số thứ hàng ngày khác được gọi là gì. Đây là những từ Xavia sử dụng nhiều nhất khi làm việc nhà. Cô có thói quen không tốt là hay độc thoại. Nhưng dù sao thì, nó lại tốt cho cậu.

Sử dụng những từ cơ bản này, cậu hiểu các từ dành cho đại từ. Anh ấy, cô ấy, nó và họ rất dễ hiểu. Tiếp theo là động từ. Cậu đang sử dụng tất cả bộ não của mình để hiểu ngôn ngữ thế giới này. Tất nhiên, cậu vẫn không biết chúng được viết như thế nào.

"Con yêu, đi thôi, những người mẹ khác đều đưa con đến đó, ở đó chúng ta có thể kết bạn." Cô bế cậu lên, quấn một chiếc chăn dày quanh người cậu rồi ra ngoài.

Cậu nhìn xung quanh. Thời tiết khô và cóng, nhưng không có tuyết. Tất cả những ngôi nhà trong như túp lều hơn, môt số làm bằng gỗ và một số làm bằng bùn, nhưng tất cả đều có điểm chung: mái tranh. Mặt đất đầy cát mịn, cứng, cho thấy cậu đang ở một vùng khí hậu khô cằn như sa mạc. Đây trông như một khu ổ chuột cố điển.

'Chúng ta nghèo đến vậy sao?' cậu tự hỏi.

Chẳng mấy chốc, họ đến một tòa nhà lớn hơn. Cậu chưa bao giờ đến đây. Nhưng nhìn việc có nhiều người bước vào và cách bố trí từ bên trong, trông nó như một trung tâm cộng đồng.

Có đàn ông, phụ nữ và rất nhiều trẻ sơ sinh. Nhưng ngay khi Xavia bước vào, mọi người trở nên im lặng. Sylvester nhận thấy nhiều ánh mắt ghê tởm và một số gã đàn ông đầy ham muốn, và phụ nữ thì thầm với nhau như đang nói xấu cô ấy.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy Xavia không phiền lòng vì điều đó. Thay vào đó, cô vui vẻ đến gặp bà đỡ đẻ đã giúp cô vượt cạn và giao Sylvester cho bà.

Bà già có vẻ tốt bụng; bà kiểm tra cơ thể cậu. "Sylvester khỏe mạnh hơn nhiều so với bất kỳ đứa trẻ nào ở đây. Cô thật sự có phúc đó, Xavia. Có vẻ như thằng sẽ trở thành một chiến binh trong tương lai."

Xavia âu yếm bẹo má cậu: "Vậy ư? Nhưng con sẽ không để nó rời xa con đâu. Đừng lo. Con có thể là chiến binh nhỏ của mẹ và bảo vệ mẹ."

Sylvester hất tay ra, không thích bị chọc. Cậu ghét má của mình bị véo hoặc chọc, cậu mập thì sao? Nó vẫn đau. Nhưng nó làm mẹ cậu cười. Thế là cậu đành phó mặc thân mình cho số phận.

Sau khi được kiểm tra, cô đặt cậu vào một chiếc cũi lớn dành cho trẻ con. Có những đứa trẻ khác, nhưng tất cả bọn chúng đều thấp và gầy hơn. Sylvester như một người khổng lồ giữa bầy trẻ. Điều này cũng khiến những đứa trẻ tò mò bò đến chỗ cậu.

"Tránh ra, các ngươi thật bốc mùi" cậu lắp bắp.

Tuy nhiên, khi chúng chuẩn bị đến gần, nhiều phụ huynh đã chạy đến và bế chúng, sau đó thì rời đi. Điều này thậm chí còn khiến cậu bối rối hơn. 'Chuyện quái gì vậy? Cái kịch bản ngu ngốc này là sao?'

Đột nhiên, Sylvester ngửi thấy mùi gì đó hăng và ngừng chơi như một đứa trẻ, nhìn xung quanh tìm nguồn gốc của mùi hương đó. Tuy nhiên, cậu không thể xác định nó đến từ đâu.

Sylvester tập trung vào mọi người xung quanh. Đọc bầu không khí là điều mà cậu có thể dễ dàng làm được. Và tất nhiên, mẹ cậu hoàn toàn bị tẩy chay bởi những con người này. Hầu hết đều tránh xa cô; chỉ có bà đỡ và một số phụ nữ khác là tử tế với cô ấy.

Cậu cố nghĩ ra một lý do. Cuối cùng, sau vài phút, Sylvester đã tìm ra một điểm chung. Tất cả những kẻ ghét mẹ cậu đều có đôi, một nam một nữ. Ngược lại, Xavia đứng một mình với hai người phụ nữ khác. 'À, phải rồi. Nếu đây là thời trung cổ, làm mẹ đơn thân là một điều tồi tệ.'

Sylvester không tuyên bố hùng hồn như là sẽ thống trị thế giới, trở thành vua hay hủy diệt toàn bộ thế giới. Ở kiếp trước, cậu đã từng thấy những điều lố bịch như vậy trong phim ảnh, anime và tiểu thuyết. Nhưng trong khi chúng là những sản phẩm hư cấu, còn với cậu thì nó lại là hiện thực.

Tất cả những gì Sylvester mong muốn chỉ đơn giản là một cuộc sống đàng hoàng, bình yên, nơi cậu có thể kiếm tiền, ăn những món ăn ngon, và chết một mình với ký ức về người vợ còn nguyên vẹn. Vì vậy, cậu quyết tâm ít nhất cũng sẽ cố gắng cho người phụ nữ này một cuộc sống tử tế vì đã cho cậu một cuộc sống mới này.

Chẳng mấy chốc, bị bỏ lại trong cũi một mình, cậu lặng lẽ thiếp đi trong góc; điều tốt nhất mà một đứa trẻ có thể làm.

---

Cuộc sống thật bình yên. Mẹ cậu không bao giờ đưa cậu ra khỏi ngôi nhà tồi tàn nữa. Cậu sẽ dành cả ngày để ăn, ị, đi tiểu và tìm hiểu nhiều nhất có thể về thế giới.

Hiện tại, cậu đã phát hiện ra có một tôn giáo trên thế giới này và dấu hiệu của nó không giống với bất kì tôn giáo nào trên Trái Đất. Biểu tượng là một vòng tròn làm bằng khóa xích; ở giữa là một hình tam giác, với một hình tam giác khác trong đó, một hình tròn và một con mắt. Nó được treo trên tường gần lối vào. Mẹ cậu đều cầu nguyện điều gì đó mỗi ngày trước khi ra ngoài.

Một điều khác mà cậu tìm thấy là cuốn sách mà mẹ đã đọc. Sylvester đã có thể với tới được nó và nhìn vào bên trong. Có những hình vẽ tay của tất cả loại thực vật và tên bên dưới.

"Có lẽ mẹ đang cố gắng trở thành một bác sĩ" Sylvester phỏng đoán.

Cuốn sách đã giúp cậu rất nhiều trong việc tìm hiểu về tên các loài thực vật. Không phải vì có thể đọc mà bởi vì một ngày nọ, mẹ đã nhìn thấy cậu hoàn toàn tập trung nhìn vào nó. Cô đã dạy cậu những từ ngữ cơ bản bằng phấn và bảng đen. Cậu đoán rằng tờ giấy đó phải tốn cả một gia tài ở thế giới này.

Với sự giúp đỡ của cô, Sylvester đã học được bảng chữ cái cơ bản của thế giới này. Chúng giống hệt tiếng Anh, gồm 26 chữ cái. Với năm nguyên âm và còn lại là phụ âm. Chúng chỉ nghe và có vẻ khác với tiếng Anh. Điều tuyệt vời nhất là học bảng chữ cái khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Trên thực tế, tất cả những từ vựng đều giống tiếng Anh. Cậu chỉ cần thay đổi các chữ cái tiếng Anh sang ngôn ngữ mới này và nói cho phù hợp. Ban đầu, cậu đã bất ngờ vì sự tiện lợi của nó, nhưng sau đó cậu tự hỏi. 'Mình đã từng là một tinh trùng, và thậm chí đã chết rất nhiều lần. Nếu có bất kì điều gì xảy ra, đây sẽ là điều ít bất ngờ nhất.'

Tuy nhiên, khám phá bất ngờ nhất của cậu là từ vựng. Thông thường, khi dạy chữ cái ABC trên Trái Đất, mọi người sẽ nói một thứ liên quan đến chữ cái đó, như quả táo, con voi... Quy tắc chung là không sử dụng một từ không tồn tại.

Vậy nên khi Xavia nói W là Wizard (pháp sư) và M là Magic (phép thuật), điều đó khiến cậu bất ngờ và bối rối. Tuy nhiên, không có cách nào mà Sylvester có thể giải đáp được điều này. Vậy nên cậu chỉ cố gắng dần dần nói chuyện với mẹ mình, không làm bà quá sốc và vẫn được xem là một thiên tài.

Chẳng mấy chốc, một tháng trôi qua. Cậu đã tự tin hơn rất nhiều rằng mình đã có thể nói và đọc ngôn ngữ của thế giới này.

"Mama, đói" Cậu gọi Xavia.

Cô hớt hải cho cậu uống sữa. Trong tâm trí cô, Sylvester thực sự là một thiên tài tẩm sinh. Tất cả những gì cô phải làm bây giờ là tiết kiệm tiền và gửi con đến một trường học tốt. Phải, thằng bé không bình thường, nhưng cô cũng chẳng quan tâm chút nào.

Nhưng Sylvester không chịu uống sữa của cô.

"Sao vậy Max?" cô hỏi.

"Mật ong," cậu nói, tránh ánh mắt của cô.

Xavia phá lên cười: "Haha... bé ngốc, mẹ mới chỉ cho nếm thử hôm qua, giờ con đã nghiện nó luôn rồi."

Tuy nhiên, cô yêu con quá nhiều để có thể từ chối. Cô nhúng ngón tay vào hũ mật ong và để đứa trẻ liếm. Sylvester chưa có răng. Tất cả những gì cậu có thể làm là liếm.

'Ugh... cái hàm ngứa chết tiệt này,' cậu đã phát điên lên với cái cảm giác muốn gặm nhấm mọi thứ. Gỗ? Ngón tay? Thìa? Cậu đã gặm tất cả.

Ban đầu, cậu từng cảm thấy xấu hổ khi cư xử như một đứa trẻ với Xavia, nhưng dần dần cậu đã buông bỏ. Cô ấy là một người tốt và không bao giờ ngược đãi hay làm hại cậu, mặc dù điều kiện sống của họ vô cùng tồi tệ. Cậu đã từng thấy Xavia nhịn đói vài đêm, nhưng cô luôn cho cậu ăn. Tính cách vui vẻ của cô cũng sưởi ấm trái tim cậu.

"Cô ấy là một người mẹ tuyệt vời," cậu cảm thấy, mặc dù chưa bao giờ biết một người mẹ phải như thế nào.

Sau khi ăn xong, Sylvester mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Xavia đặt cậu vào giường và đi rửa bát trong khi chuẩn bị công việc cho buổi sáng.

BANG! BANG!

Sylvester đang ngủ say thì giật mình mở mắt vì âm thanh đó. Cậu nằm một mình trên giường; Xavia vẫn đang rửa bát đĩa; cậu đoán rằng mình mới chỉ ngủ không lâu. 

Căn phòng gần như tối om, chỉ có lò sưởi là nguồn sáng duy nhất. Xavia lau tay, bước ra cửa và hỏi: "Ai đó?" 

"Là tôi đây, Deserte," giọng nói bên ngoài vang lên. 

Xavia ra mở cửa. "Chuyện gì xảy ra vậy, trưởng làng? Có ca cấp cứu sao?... A!" 

Tình hình trước mặt khiến Sylvester lo lắng. Cậu nỗ lực ngồi dậy trên giường và nhìn. Mẹ cậu bị ném trở lại, và một người đàn ông cao quá khổ 6 feet* với mái tóc hoa râm và cái bụng phệ bước vào. (*6 ft khoảng 1m83)

"Phải, là một trường hợp khẩn cấp cần chăm sóc y tế, và chỉ có cơ thể của cô có thể giúp được ta." Gã đàn ông chậm rãi tiến về phía Xavia. 

Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim cô. "C-cái gì... Anh say à..? Làm ơn quay lại đi! C-anh là trưởng làng. Anh không nên làm vậy." 

Lão già cao lớn ném chiếc áo khoác của mình đi. "Đồ khốn, tao đã cho phép mày sống trong làng của tao. Khi không ai nhận mày vào, tao đã nhận. Đây là cái giá mà mày phải trả bằng cơ thể của mày." 

"Làm ơn, tôi là một người chữa bệnh. Tôi giúp dân làng. Tôi làm việc ở đây như bất kỳ ai khác." Cô cầu xin hắn dừng lại. 

"KHÔNG... Argh..." Cô bị hắn đè xuống sàn. 

Xavia cố gắng đẩy hắn ta ra, nhưng hắn quá nặng và cao. Một cách thô bạo, hắn siết chặt ngực cô. "Và mày chữa cho bao nhiêu người trong một tháng? Một? Hai? Mày vẫn kiếm sống như những kẻ nông dân khác!"

"Không ai đối xử đúng đắn với một con điểm như mày, nhưng tao có thể. Nên hãy làm vợ lẽ của tao, và mày sẽ có tất cả thức ăn, quần áo và tiền bạc mà mày muốn. Và mày có thể chăm sóc tốt hơn cho đống rác đó cho đến khi nó đủ lớn để trở thành một phần của nhà thờ!"

Khi hắn đang nói những điều này, Deserter đột nhiên quay lại nhìn về phía chiếc giường. Đứa trẻ ngồi đó, nhìn chằm chằm như thể nhìn vào thẳng vào linh hồn của hắn. Đôi mắt vàng to tròn mở to, thậm chí không chớp mắt. Có sự giận dữ trong đó; hắn có thể cảm thấy nó. Cảnh này khiến hắn ta lạnh toát và đổ mồ hôi. 

"M-mày nhìn cái gì hả?" Anh ta đã hét lên. 

Sylvester tiếp tục suy nghĩ. Cậu bất lực trước gã đàn ông này, nhưng cơn giận dữ trong lòng cậu bùng chảy hơn cả lửa. Chúa đã cho cậu ta một cái miệng, và một cái miệng rất giỏi. Vì vậy, cậu ấy đã hết hết sức bằng ngôn ngữ của họ, to hơn mức có thể của con người. "NGƯỜI XẤU! NGƯỜI XẤU...!"

Giống như một chiếc đồng hồ báo thức, cậu hét to. Đó là vào ban đêm và ngôi làng vô cùng im lặng, vì vậy tiếng hét chói tai của một đứa trẻ đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Sau đó, những con chó bắt đầu sủa, và nhiều cánh cửa mở ra. 

Âm thanh bên ngoài ngày càng nhiều khiến Deserte sợ hãi. Hắn ta nhanh chóng đứng dậy và chỉ tay vào Sylvester. "Mày đã sinh ra loại súc sinh gì vậy hả? Làm sao nó có thể nói sớm như vậy? N-Nó... hắn bị ma nhập" 

Sau khi buộc tội Sylvester, gã đàn ông nhanh chóng chạy khỏi nhà. Mọi thứ chìm vào im lặng, Xavia đứng dậy đóng cửa lại, khuôn mặt đẫm lệ, nhưng cô không phát ra âm thanh nào. Thay vào đó, cô lặng lẽ bước đến bên Sylvester và ôm lấy cậu, chìm vào giấc ngủ. 

Nhưng đêm kinh hoàng của họ chỉ mới bắt đầu.

Nửa đêm, khi hai mẹ con đang ngủ say thì bên ngoài nhà vang lên tiếng động lớn. Xavia hoảng hốt tỉnh dậy. 

Bam! -- Cô ấy nhận thấy một chiếc rìu đang phá cửa và hét lên sợ hãi. "KHÔNG!" 

"Thiêu ác quỷ"

"Hãy để Chúa mang lại công lý!" 

"Ra đây. Xavia! Chúng ta phải tiêu diệt ác quỷ. Ngươi không thể giấu hắn! Đứa bé bị quỷ ám phải bị thanh trừng, nếu không chúng ta sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Tòa án Dị giáo Thánh!" Những giọng nói bên ngoài rít lên, khiến cô phải ôm chặt lấy Max vào lòng. 

Nhưng buồn thay, đêm nay, sẽ không có gì tốt đẹp hay ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro