Chương 7: Phải sống!

Xavia chỉ nhận ra khi đã quá muộn. Đài phun nước sáng bóng đang tắm cho một người mà nó không nên tắm. Khuôn mặt cô tối sầm lại vì sợ hãi, giống như con trai cô.

Hans vội vàng đi lấy khăn lau cho cấp trên của mình. Anh ta hét lên với những người lính mang một chiếc ghế để anh ta lau áo giáp. 

"Đ-Đức ngài, mời ngồi." Hans sợ rằng đức ngài có thể không vui. 

Nhưng gã khổng lồ không nhúc nhích. Thay vào đó, ông lung túng nhìn chằm chằm vào Max. 

Sau đó, trái với những gì mọi người mong đợi, một điều bất ngờ đã xảy ra. 

"Hahaha... Ra đây là cảm giác có cháu sao!"

"..."

Đức Thẩm tra Tối cao cười lớn bằng giọng khàn làm rung động từng trái tim. Tuy nhiên, đó không phải là tiếng cười đe dọa, mà là tiếng cười của một ông già hàng xóm tốt bụng. 

Thật khó xử khi được gọi là cháu dù đã ở tuổi 85, nhưng Sylvester sẵn sàng chấp nhận nếu điều đó có nghĩa là sống thêm một ngày nữa. 'Thật sự là một lão già điên kì lạ.' 

Xavia vội vàng ôm cậu vào lòng, đung đưa để cậu chìm vào giấc ngủ. Và Max cũng định làm vậy. Cơ thể cậu vốn đã phải làm việc quá sức, và điều đó không tốt cho một đứa trẻ. 

Bây giờ vận xui đã qua đi, cậu cảm thấy thật yên bình. Max không quan tâm liệu Giáo hội này có xấu xa hay không; tất cả những gì cậu biết là cậu sống để sống thêm một ngày nữa. Với tiếng ngân nga du dương của Xavia, Max có cảm giác như đang nằm trên cánh đồng hoa vào một ngày xuân. Hy vọng rằng tương lai sẽ tươi sáng như giọng nói của mẹ lại nhen nhóm trong trái tim cậu.

Đôi mắt cậu nhắm lại với một ý nghĩ cuối cùng lướt qua. 'Phép thuật là thật trên thế giới này. Nếu đúng như vậy, đó là con đường tắt để mình có một cuộc sống yên bình.'

Kẻ mạnh được tôn trọng và tôn sùng. Kẻ yếu không có quyền. Đó là sự thật đơn giản của xã hội mà cậu đã học và chấp nhận ở kiếp trước. Trong thế giới này, điều này dường như còn đúng hơn. 

Những gì anh ấy thấy hôm nay có thể chỉ là đoạn giới thiệu. Bộ phim thực sự có thể chỉ mới bắt đầu, và cậu chỉ có thể hy vọng rằng Nhà thờ này không 'thích' trẻ con. 

...

Sau khi ngủ thiếp đi, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài. Cỗ xe khổng lồ với nhiều những con ngựa kéo chậm rãi lăn bánh trên con đường đất. Đội quân Tòa án dị giáo đang đi bộ hành quân. Do đó, chuyến đi đã mất nhiều thời gian hơn bình thường. Nhưng bên trong cỗ xe có tất cả những thứ sang trọng cần thiết, từ nước uống đến thức ăn. 

Những người lính cũng có tất cả những thứ cần thiết, vì một số pháp sư có thể tạo ra nước, trong khi họ có nhiều xe chở đầy thịt và rau. Mỗi khi màn đêm xuống, họ dựng trại và nấu ăn. 

Họ đã được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp khi nói đến hành vi của họ, một sự khác biệt đáng chú ý so với những thẩm tra viên của Trái đất, trông như những kẻ trộm cắp và cặn bã hơn là bề tôi của Chúa. 

Sylvester tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cuộc hành trình đã bắt đầu từ lâu khi mặt trời chiều những tia nắng lên họ. Tã của anh ấy đã thay, và bụng đầy sữa, anh ấy thoải mái tập trung vào những cảnh vật và con người khác nhau. "Ugh, mình không nghĩ là lại có thể quen với việc uống sữa theo cách tự nhiên như thế này," cậu thở dài tự nhủ với bản thân.

"TRÁNH ĐƯỜNG!" Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó là một hồi kèn trumpet kéo dài. Điều tiếp theo mà cậu biết, cỗ xe  ngựa hối hả với những dòng người ở phía trước và phía sau bắt đầu hát những bài thánh ca về bất cứ vị thần nào họ cầu nguyện. 

Trong khi đó, Max bị mê hoặc bởi những thứ bên ngoài mà cậu nhìn thấy qua hai cửa sổ. Ngồi trong lòng Xavia, bên trái là một phụ nữ khác, có lẽ là một nữ tu nào đó. Một người đàn ông gầy gò trong bộ giáp kim loại ngồi ở phía bên phải. Đức Thẩm tra Tối cao hoàn toàn chiếm hết phía đối diện. Dù gì ông ta cũng là một người có kích thước khổng lồ. 

"Con có hứng thú với bên ngoài không? Lại đây, ngồi xuống đây." Đức Thẩm tra Tối cao đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Sylvester và đặt cậu lên đùi. Max nhìn ra ngoài, và cho đến nay, điều hấp dẫn nhất cậu thấy là vách đá khổng lồ, dốc đứng bên trái dường như chạy ngay bên cạnh con đường. Cậu không thể nhìn thấy toàn bộ chiều cao vì con đường quá gần. Tuy nhiên, vách đá tạo nên một cái bóng mát mẻ trên đường. Nếu nhìn từ cửa sổ bên kia, tất cả những gì cậu có thể thấy là một vùng đồng bằng rộng lớn với những vùng đất khô cần bạc màu. 

Đức Thẩm tra Tối cao thấy cần phải kể cho đứa trẻ trong vòng tay mình một số truyền thuyết về nơi này. Ông nói, "Việc học nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, đặc biệt là đối với những người nhận được Ân sủng của Chúa. Bé con, thứ mà con thấy ở đây là Bức tường Hư không. Ngoài vách đá đó là một vùng rộng lớn được gọi là Sa mạc Thần thánh." 

"Có lẽ, việc con được sinh ra ở đây là dấu hiệu cho thấy một ngày nào đó con cũng sẽ chinh phục sa mạc này. Giống như Giáo hoàng thứ 5, Pollux Ragthon, một chiến binh."

Sylvester có hàng ngàn câu hỏi trong dầu, nhưng cậu biết giữ im lặng vào lúc đó. Tuy nhiên, cậu luôn có thể làm bám xung quanh, vì vậy cậu chỉ vào chiếc mề đay treo trên ngực của người đàn ông và chơi với nó.

"Aya Aya." 

"Ồ, thật tuyệt vời" ông ta reo kêu lên. "Chỉ có con, người được ánh sáng ban phước, mới nhận biết được huy hiệu của Nhà thờ Solis." 

'Ông ta đang lảm nhảm về cái gì vậy?' Sylvester vẫn bận rộn với những suy nghĩ của mình. 

PA! 

Suy nghĩ của cậu bị cắt đứt khi tiếng kèn lớn vang lên. Cỗ xe dừng lại ngay sau đó, và một hiệp sĩ đến gần cửa sổ để báo cáo. 

"Thưa Ngài Thẩm Tra Viên, mặt trời sắp lặn rồi. Chúng ta sẽ cắm trại ở đây." 

Đức Thẩm tra Tối cao nhìn ra ngoài xung quanh. Một ngày nữa lại sắp kết thúc. Một cảnh tượng đáng ngại trước mắt ông, ánh trăng tròn tỏa sáng. "Chúng ta sẽ bị dồn vào chân vách đá và những cảnh đồng mênh mông phía bên kia. Hôm nay là đêm trăng tròn, và những sinh vật bóng đêm có thể dễ dàng tấn công chúng ta. Bảo những người lính lắp đặt các trụ cầu phúc cẩn thận."

"Vâng, thưa Đức ngài." 

Quân đội bắt đầu dựng trại theo hình bán nguyệt. Đầu tiên, họ sử dụng vách đá như một bức tường tự nhiên và tạo ra hai lối thoát hiểm ở phía bên kia. Tiếp theo, họ sử dụng các toa xe khác nhau để tạo ra một bức tường hình bán nguyệt bao quanh trại, dựng các tháp canh trên các toa xe đó. Tất cả những người lính di chuyển nhanh chóng. Rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên. Sau đó, chiếc lều lớn nhất được dựng ở giữa nơi được canh gác cẩn mật nhất. Cái này thuộc về Đức Thẩm tra Tối cao. Sau đó, một chiếc lều khác nhỏ hơn được đặt bên cạnh dành cho Xavia và Sylvester.

Không có gì để làm trong bóng tối của màn đêm. Vì vậy, sau khi no nê, mọi người đều đi ngủ. Những người lính đã vào vị trí để canh gác định kỳ. 

Chẳng mấy chốc, những tiếng ồn ào lắng xuống và bị lấn át bởi tiếng cú vọ và tiếng tru của bầy sói từ xa. Cái lạnh của sa mạc cũng chẳng có ích gì và khiến Sylvester phải bám lấy Xavia để sưởi ấm khi ngủ. 

"J-John... H-Hãy hứa... Phải sống, em - yêu anh... M-Mãi-mãi... '

"AAH" Giống như một con cú, đôi mắt của Sylvester mở ra sau vài giờ. 

Trái tim cậu đập điên cuồng, và cơ thể đổ mồ hôi. Bóng ma quá khứ vẫn chưa rời khỏi tâm trí cậu ngay cả trong kiếp này. Ký ức đau buồn trong quá khứ cứ làm cậu nhớ lại những lời cuối cùng mà vợ đã nói với. 

'Sao tự nhiên lại nóng kinh khủng thế. Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Cậu cảm thấy Xavia cũng đổ mồ hôi. 

Clank!—Tiếng kiếm va vào nhau vang lên. Âm thanh này là cảnh báo rõ ràng cho Sylvester. Cậu liếc nhìn xung quanh và nhận thấy những tia sáng đỏ bên ngoài xung quanh lều. 

"Bảo vệ Ân sủng của Chúa!" Những tiếng hét vang lên. 

'Có hỏa hoạn sao?' Sylvester thắc mắc và cổ đánh thức Xavia băng cách vỗ vào mặt cô với đôi bàn tay mũm mĩm. 

"MA!" 

Xavia nhanh chóng mở mắt và bối rối nhìn xung quanh. Nhưng khi cô nghe thấy những tiếng hét lớn, ký ức bi thảm từ ngôi làng Deserte lại ùa về. Cô bật dậy và ôm chặt lấy Sylvester, ấn anh vào lồng ngực đang hoảng loạn của mình.

"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cô hốt hoảng nhìn xung quanh. 

"Bảo vệ Ân sủng của Chúa!" 

"Không được để chúng lại gần!" 

Bùm!_ Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, và một tiếng nổ lớn vang vọng từ một vách đá lớn gần đó. Sylvester đã tỉnh ngủ và đang nhìn xung quanh để suy luận xem ai đang tấn công họ. 

"Grrrrr..." Anh đã hoảng hốt. Tiếng ồn này quá gần họ và quá khác biệt. Anh cố gắng nhìn khắp mọi nơi, từ trần nhà đến đám đông- 'MẸ KIẾP! Tại sao cái thế giới này lại thù ghét tôi đến vậy?' 

Cách đó vài mét, mặt đất bắt đầu bị xới lên. Thứ gì đó đang cố thoát ra khỏi nó, phát ra những tiếng gầm gừ không chút thân thiện. Sau đó, từng chút một, một cái đầu nhô lên, hoàn toàn trọc lốc và có màu vàng. Trên đó là những khối u đầy mủ. 

"Grrr..." 

Sau đó, khuôn mặt gầy guộc của hắn xuất hiện và khiến Sylvester ớn lạnh sống lưng. Hắn gớm ghiếc đến nỗi ngay cả một người mẹ bệnh hoạn nhất cũng không thể yêu nổi. Đôi mắt tròn trắng dã không có đồng tử của gần như rớt ra ngoài. Quai hàm của sinh vật vô danh đó há rộng, lưỡi thè ra ngoài. Đó là một thây ma hay một người đàn ông bình thường? Không ai mà biết. 

"MA... Phép thuật" cậu ríu rít, bảo Xavia làm gì đó. 

Xavi sự bất lực trong lòng cô dâng trào. "Mẹ là một pháp sư chữa trị, và phép thuật của chúng ta yếu nhất vào ban đêm... tất cả những gì mẹ có thể làm để làm chống lại nó là..."

Xavia giữ cậu bằng một tay và bắt đầu vẫy tay kia trong không trung. Xavia tiếp tục làm điều đó trong khi môi mấp máy trong im lặng, và sau đó một ánh sáng xanh xuất hiện trên lòng bàn tay cô. Cảnh tượng đó thật mê hoặc và choáng ngợp đối với cậu bé, vì những gì bình thường đối với cô lại là một điều kỳ diệu đối với cậu. 

"Làm ơn hãy hoạt động!" Cô đầy lòng bàn tay về phía trước một chút và chiếu tia sáng xanh về phía sinh vật trông giống thây ma. Thật không may, ánh sáng đi rất chậm và đôi khi chập chờn, chứng tỏ cô không giỏi loại phép thuật này. 

Sinh vật này vẫn đang trồi lên khỏi mặt đất bằng cách dùng tay đẩy phần còn lại của cơ thể lên. Nó dường như đang mặc một bộ quần áo rách nát và có những vết thương trên người, giống như một thây ma. Nhưng chuyển động của nó quá cẩn thận, cho thấy nó rất thông minh. 

Ngay sau đó, ánh sáng xanh chạm vào sinh vật và xuyên qua nó. Đáng buồn thay, tất cả những gì nó làm là đốt cháy lông trên khuôn mặt của sinh vật và khiến nó nhận thức được phương hướng của họ. 

"GREEEE..." 

Giờ đây nó vội vàng đẩy cơ thể lên khỏi mặt đất. Và không lãng phí một giây nào, nó nhanh chóng tiến về phía họ với những tiếng gầm gừ giận dữ không ngừng. 

"Nó sẽ không làm gì cả!" 

"Nó sẽ không làm gì cả!" 

Sylvester và Xavia đồng thời có cùng một suy nghĩ. Cô nhanh chóng lùi lại xa nhất có thể, gần như chạm vào thành lều. Đáng buồn thay, chiếc lều cũng không bình thường, vì nó được làm để đảm bảo an toàn từ bên ngoài. Cô không thể xé nó ra.

Tuy nhiên, Xavia không dừng lại. Cô tiếp tục đẩy làn sóng năng lượng xanh vào sinh vật kia. Lặp đi lặp lại, không dừng lại ngay cả khi cô đang phải thở hổn hển. Tóc cô rối bù và xõa xuống mặt sau hai mươi lần thử. Cô hét lên trong cơn thịnh nộ và tiếp tục, "Làm ơn hoạt động đi mà!" 

'Không thể kết thúc như này được... chúng ta không thể chết như vậy được.' Trái tim cô đập loạn nhịp khi cô nhận thấy sinh vật chỉ trở nên kích động hơn sau những nỗ lực của cô. 

"Giết... Kẻ được Chúa ân sủng!" Sinh vật nhích lại gần hơn trong khi gầm gừ. 

"KHÔNG!" Xavia ôm anh chặt hơn và dùng cánh tay che phủ cơ thể anh hết mức có thể. 

'MẸ KIẾP!' Sylvester thầm nguyền rủa. Tại sao sinh vật này lại truy đuổi tôi? Tôi đã gây thù chuốc oán với ai? Thậm trí tôi đã làm gì? Hàng triệu câu hỏi xâm chiếm tâm trí cậu, nhưng nỗi sợ cái chết vượt lên trên tất cả. Những lời nói của người vợ đã khuất cứ văng vắng trong đầu cậu. 

'Tôi phải sống. Tôi phải sống!' Cậu nhắc lại trong lòng. 

Sẽ không có ai đến cứu cậu, và mong đợi điều đó xảy ra là ngu ngốc. Luôn kỳ vọng Định luật Murphy sẽ xảy ra. Thật không may, Xavia không đủ mạnh và lối ra khỏi lều nằm phía sau sinh vật. Điều đó khiến cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng làm điều tương tự đã cứu cậu trước đó. 

Khi chấp nhận thực tế, Xavia ôm cậu chặt hơn, và ý chỉ sinh tồn của Sylvester càng mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, cậu xoay người trong vòng tay của cô để đối mặt với sinh vật đó, rồi nhắm mắt lại để bắt đầu trở thành người mà cậu đã hứa trở thành —Thi sĩ của Chúa. 

Vừa hát những bài thánh ca thô thiển bằng giọng non nớt của mình, một vầng hào quang vàng rực xuất hiện sau đầu, chiếu sáng khắp lều. Rồi tự động, bàn tay mũm mĩm bên phải của Sylvester giờ lên, và lòng bàn tay hướng về phía trước.

♫Những giọng nói bảo ta hãy tiếp tục tiến bước. 

Ý chí ta mạnh mẽ, và ở đây con hát bài ca của Người, 

Người là chủ nhân, người mang đến và cũng là cứu tinh của tai họa. 

Con hát cho Người nghe với tư cách một pháp sư trung thành 

Khi Sylvester nhằm nghiền mắt để hát, Xavia cố gắng tạo khoảng cách giữa họ và mối đe dọa càng nhiều càng tốt. Nhưng sinh vật này đã bắt kịp tốc độ và chỉ cách họ vài bước chân.

♫ Chàng thi sĩ linh thiêng của Người vẫn kiên cường trước tai họa từ những sinh vật xa lạ. 

Con cầu nguyện sự bảo vệ, xin ban cho con vũ khí. 

Hãy dạy con, con cầu xin những lời chỉ dạy của Người từ thiên đường. 

 khẻ ô uế này đã phạm phải một trong những tội lỗi lớn nhất 

Sinh vật đã đến quá gần. Tiếng gầm gừ của nó trở nên đủ to để làm run sợ trái tim họ. Nhưng Sylvester không dừng lại và tiếp tục hát. 

♫ Con sẽ thực hiện mệnh lệnh của Người và đảm bảo không để lại một vết ô uế nào, 

Người là ân sủng và ánh sáng mà tất cả đều đón nhận! 

BOOOM!—Lòng bàn tay phải của Sylvester tỏa ra ánh sáng trắng vàng, sau đó là một tiếng nổ chói tai gầm lên và ánh sáng chói lòa bao phủ toàn bộ căn lều, khiến căn lều trông như một ngọn hải đăng giữa đêm tối.

"GRWAAAAA!" Sinh vật đó nhảy hết sức để tiếp cận Sylvester. Nó vươn những cánh tay mảnh khảnh ra xa hết mức có thể cùng với một tiếng chói tai the thẻ, vì chỉ một cú chạm thôi cũng đủ để giết cậu. "G-GIẾT... Giết kẻ được Chúa ân sủng!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro