Chương 6
Chương 6
Edit: Thư Quân
Ngày 2 tháng 7 năm 1997 - Mưa dầm (Anh rời đi đã 1045 ngày)
Hôm nay là ngày gì, anh có nhớ không? Anh yêu.
Ngày này ba năm trước, em cứu anh từ dưới nước, lần đầu anh gọi em là nàng tiên cá nhỏ của anh, lần đầu chúng ta hôn môi...
Ba năm trước, màu của bầu trời lúc đó, nhiệt độ nước biển, mùi không khí, từng biểu hiện, động tác, góc độ khóe miệng giương lên của anh... Em vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Thật kỳ lạ! Có vài thứ, không bị thời gian xóa nhòa đi, ngược lại càng lúc càng rõ ràng.
Có thể là do em rất muốn biết nguyên nhân vì sao anh bỏ đi.
Em thường đột nhiên nhớ tới anh. Có lúc là đang chải đầu vào buổi sáng; có lúc ở trên xe buýt; có lúc đang trò chuyện cùng bạn bè, đột nhiên hình ảnh của anh liền xuất hiện. Mỗi lần như vậy, tâm tình của em liền lặng đi, mọi người đều bảo em thật thất thường.
Thật ra em chỉ muốn gặp anh.
Anh à, tâm trí anh có bị quấy nhiễu giống như em không?
Lúc em nhớ anh, anh có vừa hay cũng nhớ tới em không?
•••••••••••
Bây giờ anh đang ở đâu? Làm gì? Ở bên cạnh người nào? Biết rõ ràng không nên, nhưng những suy nghĩ này cứ nhảy vào đầu cô, đuổi mãi không đi.
Song Ngư không buồn ngủ nằm ở trên giường, chăm chú lắng nghe âm thanh trong đêm yên tĩnh.
Không có... Tiếng mở cửa mà cô mong chờ không xuất hiện.
Đừng ngu ngốc nữa! Ngủ đi! Dù anh ở cùng với cô gái khác thì thế nào? Anh đã nói rất rõ ràng rồi, giữa anh và cô không liên quan đến nhau.
Song Ngư lấy gối che tai lại, cuộn mình, ép bản thân phải đi ngủ.
"Cạch" - tiếng mở cửa lanh lảnh bỗng vang lên.
Cô không tự chủ được vểnh tai nghe, mọi giác quan trở nên nhạy cảm vô cùng.
Anh đi lên lầu rồi sao? Anh có vào phòng tìm cô không? Anh cách cô bao xa? Song Ngư sốt sắng suy nghĩ, nhưng tấm thảm lông đã nuốt đi tiếng bước chân của anh. Mọi thắc mắc của cô không thể nào được giải đáp. Thậm chí ngay cả người tiến vào có phải là Quý Ma Kết hay không cô cũng không thể xác định được, bởi vì cô không dám mở cửa nhìn xem ——
Cô sợ, sợ nhìn thấy anh mang theo người khác trở về...
Ngay lúc Song Ngư đang cắn răng trầm tư, cửa phòng đột nhiên ầm một tiếng mở ra.
Cô từ trên giường kinh ngạc bật dậy, tròn mắt đối diện với ánh mắt âm trầm của Quý Ma Kết.
"Chết tiệt! Tại sao em ngủ ở đây? Đầu óc của lão bà Ruby kia bị gì rồi sao?" Anh gầm dữ dội.
"Là em muốn ở phòng này!" Nghe anh mắng nữ quản gia mập kia, Song Ngư không nhịn được thay bà ấy mà giải thích.
"Đây là phòng cho người hầu."
Sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi.
"Em biết."
"Vậy em đang giở trò quỷ gì —— "
"Nơi này đủ tốt rồi, em chỉ ở lại có một, hai buổi tối mà thôi."
Anh nheo mắt, đi về phía cô, mùi rượu Brandy càng lúc càng gần.
Cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, bởi vì Quý Ma Kết chưa bao giờ thể hiện sự hung ác trước mặt cô như vậy. Song Ngư theo bản năng mà lùi về sau.
"Em có ý gì! ?" Anh áp sát, bóp lấy cổ tay Song Ngư. "Cho em chi phiếu em lại không đổi thành tiền mặt, bảo tôi đừng đưa tiền nữa, không lên căn phòng trên lầu ngủ, em muốn chứng minh cái gì! ? Em cho rằng như vậy thể hiện em đặc biệt? Tôi sẽ vĩnh viễn không quên được em sao?"
"Em không nghĩ thế..."
Song Ngư lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cơn giận của anh làm cô sợ, cô không biết nên phản ứng ra sao.
"Không nghĩ thế?" Anh khinh bỉ, mùi rượu phảng phất bên tai cô. "Em thật thông minh, rũ bỏ sạch mưu đồ của em, em rõ ràng là cố ý! Cố ý bày ra bộ dạng thanh thuần, đáng yêu. Cố ý chạy đến trước mặt tôi rồi dụ dỗ. Cố ý để tôi cảm thấy thua thiệt, cố ý quấy rầy tôi, để tôi mất khống chế, khiến tôi không thể không suy nghĩ đến em, em là cố ý..."
"Em không —— "
Song Ngư chưa kịp nói từ "có", đầu anh đã dựa vào hõm vai cô.
Cô choáng váng, "Anh say rồi —— "
Toàn thân anh như mất hết sức lực. Ngực của cô bị anh đè nặng đến khó thở, đây không tính là gì, khó khăn nhất chính là tư thế này khiến cô đỏ mặt. Song Ngư cố gắng đẩy anh ra, nhưng đổi lấy âm thanh lẩm bẩm của anh.
Cô không dám di chuyển, sợ đánh thức anh, sợ làm cho anh không thoải mái.
Cô không thể chợp mắt. Cô nghĩ đến ngày hôm nay thật kỳ diệu; cảm xúc vui buồn thất thường của anh; rồi có khi anh lại vô cớ tức giận; lúc lại dịu dàng, săn sóc;...
••••••••
Quý Ma Kết lười biếng tỉnh giấc, giống như vừa trải qua chặng đường cực kỳ dài, rốt cục cũng trở lại ngôi nhà ấm áp. Mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là, mái tóc đen dài như suối nằm rối loạn trên tấm drap giường trắng tinh ——
Anh ôm trong ngực một người đang ngủ say.
Anh không nhớ tại sao anh lại ngủ trên giường cô. Đêm qua khi cùng Rose dùng cơm, anh luôn mất tập trung, vô ý thức uống cạn một ly Brandy, anh thậm chí thất lễ bỏ lại Rose một mình và trở về nhà.
Ký ức cuối cùng của anh chính là, khi anh phát hiện cô ngủ ở căn phòng người hầu cách xa anh nhất anh liền tức giận. Anh không nhớ rõ mình đã hét lên với cô những điều gì, chỉ cảm thấy trong ngực sục sôi cơn giận, một loại nóng nảy không tên, vô duyên vô cớ bốc hỏa.
Bởi vì —— phòng người hầu không phải là nơi của cô, cô nên ở trong phòng của anh, trên giường của anh.
Thình lình phát hiện chính mình lại đang suy nghĩ những điều như vậy, anh bỗng khiếp sợ tột đỉnh.
Quý Ma Kết giống như bị điện giật buông cô ra, anh đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh khiết đang bình thản ngủ say. Chốc lát, anh dứt khoát xoay người, lao ra bên ngoài như đang trốn cái gì đó.
•••••••••
Mấy ngày rồi, Song Ngư không thấy Quý Ma Kết. Sau khi cô ngủ, anh mới trở về. Trời vừa sáng liền đi ra ngoài. Nếu không phải nữ quản gia lấy quần áo của anh đi giặt, chứng tỏ anh có trở lại, thì cô sẽ chẳng thể biết được mình và anh vẫn đang sống cùng dưới một mái nhà.
Cô bắt đầu buồn bực bất an.
Bắt cô chờ lâu như vậy, văn kiện mà anh muốn cô ký tại sao vẫn chưa xong?
"Không thể cứ chờ ở đây được." Cô tự lẩm bẩm. "Nếu đi quá lâu ba sẽ rất lo lắng."
"Ruby, bà có biết làm thế nào để tìm được Quý tiên sinh không?" Song Ngư nữ quản gia.
"Tiên sinh? À, ngài ấy đang ở trong phòng làm việc trên tầng hai mươi lăm."
"Cảm ơn."
Hỏi được nơi rồi, Song Ngư quyết định đi tìm Ma Kết nói chuyện cho rõ ràng.
"Cô chờ một chút, Quý tiên sinh đang có khách, để tôi thông báo với ngài ấy một tiếng." Ngoài phòng làm việc của anh là một nữ thư ký ăn mặc rất gọn gàng, cô ta khách khí nói với Song Ngư.
"Cảm ơn."
Song Ngư lo sợ đứng ở bên ngoài. Cô vừa chờ mong nhìn thấy anh, lại vừa cảm thấy căng thẳng, cô bất an đặt tay ở trên ngực.
Lúc cửa bật mở, Quý Ma Kết đi ra, nhưng không phải một mình, Rose đang thân mật kéo cánh tay của anh.
"Em tới đây làm gì?" Mặt anh trầm xuống, con ngươi anh phản chiếu hình dáng Song Ngư đang vừa lo sợ vừa tổn thương.
Song Ngư rất nhanh lấy lại bình tĩnh. "Em có việc muốn tìm anh."
"Bây giờ không được!"
Anh thẳng thừng từ chối. Anh không thèm liếc nhìn cô lấy một lần mà ôm Rose rời đi.
Song Ngư cảm thấy một cơn tức giận xông lên trán, cô đuổi theo bọn họ.
"Vậy khi nào thì được? Anh không thể cứ bắt em ở đây, em phải về Đài Loan!"
Quý Ma Kết nghiêm mặt, Song Ngư không sợ trừng mắt nhìn anh.
Rose không nhịn được liền đứng ra hòa giảng.
"Cô là Điền tiểu thư, ngày đó chúng ta có gặp nhau." Cô nở nụ cười, quay đầu nhìn Ma Kết nói: "Quý, hay là mời Điền tiểu thư cùng dùng cơm trưa đi. Có chuyện gì thì hai người cứ việc giải quyết, em sẽ không chen vào đâu."
Giọng điệu Rose như người bạn gái tốt vô tình tổn thương Song Ngư. Cô thẳng sống lưng, kiên quyết không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ra bên ngoài.
"Quý, đồng ý nhé —— " Rose dịu dàng nói, cô nháy mắt với Song Ngư. "Không thành vấn đề, đi thôi! Chúng ta tới nhà hàng Trung Quốc dưới lầu, đồ ăn ở đó ngon lắm."
Thành thật mà nói, Song Ngư đối với lòng tốt của Rose cảm thấy phản cảm, nhưng cô lựa chọn chịu đựng. Ngày hôm nay, cô nhất định phải lấy được đáp án rõ ràng từ miệng Quý Ma Kết, bất luận đang ở tình huống nào.
Bầu không khí cơm trưa rất là khó xử, Song Ngư không hiểu tại sao Quý Ma Kết có thể ăn được khi đang ngồi với một người từng là vợ anh ta, cùng bạn gái hiện tại. Hiển nhiên, anh căn bản không hề quan tâm tới sự tồn tại của cô.
Bàn tay sơn màu rực rỡ của Rose đặt lên mu bàn tay của Quý Ma Kết, khi cô ta xinh đẹp mỉm cười, Song Ngư chỉ cảm thấy ngực đau nhói, không thể nào nuốt xuống đồ ăn trên bàn. Cô để đũa xuống, chẳng muốn gắp thêm thứ gì nữa.
Quý Ma Kết nhíu mày, không vui mím chặt môi.
Song Ngư không chú ý tới vẻ mặt của anh, bởi vì Rose đang hỏi.
"Đúng rồi, quan hệ giữa cô và Quý là gì?"
Đối mặt với khuôn mặt cười tủm tỉm kia, Song Ngư chột dạ liếc nhìn Quý Ma Kết. Ánh mắt cảnh cáo của anh khiến cô buồn lòng, cô miễn cưỡng cười.
"Người quen thôi!"
Ô phối ngẫu trên thẻ căn cước của cô vẫn có tên của anh, vì lẽ đó nói như vậy, chắc cũng không sai chứ? Song Ngư không nhịn được cười khổ.
"Hóa ra là như vậy. Quá tốt rồi! Tôi vẫn luôn muốn chào hỏi người nhà của Quý! Đợi lát nữa Quý đi làm, chúng ta có thể tâm sự."
"Lát nữa cô ấy có việc, không rảnh rỗi." Song Ngư chưa kịp từ chối, Quý Ma Kết liền kiên quyết nói chen vào.
Anh không muốn cô tiết lộ bọn họ từng là vợ chồng! Song Ngư cay đắng nghĩ.
"Tiếc quá." Rose thất vọng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì."Đúng rồi, cuối tuần sau ba tôi tổ chức buổi tiệc tại nhà, ông ấy muốn giới thiệu Quý với vài người trong giới chính trị. Cô cũng đến nhé! Được không?"
Song Ngư cứng đờ. "Không cần." Cô mỉm cười yêu ớt."Có thể lúc đó tôi đã không còn ở đây nữa."
Rose đang muốn khuyên bảo, bỗng điện thoại của cô ta vang lên.
"Xin lỗi, em ra ngoài nghe điện thoại."
Rose rời đi, Song Ngư lập tức nắm lấy cơ hội hỏi Quý Ma Kết.
"Anh nói giấy tờ làm đến đâu rồi? Khi nào em mới về Đài Loan được?"
Trái ngược với sự gấp gáp của Song Ngư, Quý Ma Kết bình thản nhún vai.
"Gấp cái gì? Em đang nghỉ hè mà, không phải sao?"
Anh nhíu mày bất mãn nhìn bàn ăn.
"Hôm nay em ăn ít quá!"
Anh lên án nói.
Song Ngư trợn tròn mắt, cô không thể tin được anh dám coi thường cảm nhận của cô. Cô tức giận phản bác.
"Em ăn nhiều hay ít không liên quan tới anh. Chúng ta đã không còn quan hệ gì. Em không muốn lãng phí thời gian ở đây!"
"Lãng phí...?"
Hai chữ này dường như bốc lên cơn giận của anh, anh trầm mặt xuống.
"Rốt cuộc em gấp cái gì? Lý do gì mà em cứ muốn trở về?"
"Em —— "
Song Ngư không có cơ hội nói xong, Rose đã trở về.
"Quý, tin tức tốt, ba em mời cả thống đốc Owen, anh có thể gặp ông ấy tại buổi tiệc ——" Tâm tình vui vẻ của Rose đột nhiên bị một tiếng hét kinh hãi đánh gãy.
Một nữ bồi bàn không kịp tránh Rose đang chạy như bay về phía Quý Ma Kết, đồ ăn trong tay đổ xuống, nước dùng văng ra ngoài, vấy bẩn bộ trang phục hàng hiệu của Rose.
"A... Xin lỗi." Nữ bồi bàn kia sợ đến suýt khóc, ra sức xin lỗi.
Rose kiêu ngạo hất cằm, gửi cho nữ bồi bàn mối ánh mắt lạnh lẽo, tức tối.
Quản lí nhà hàng vội vã đi tới. "Quý tiên sinh, Ms.Wilson, rất xin lỗi, chúng tôi sẽ phụ trách giặt sạch quần áo của tiểu thư!"
Song Ngư nhìn thấy chuyện nho nhỏ này xảy ra, cô tưởng rằng sự tình sẽ kết thúc như vậy. Chỉ làm bẩn quần áo, nếu người của nhà hàng đều đã xin lỗi, Rose nên rộng lượng tha thứ cho nữ bồi bàn kia, không nghĩ tới Quý Ma Kết ——
"Đừng để tôi gặp lại nữ bồi bàn cẩu thả này nữa!" Thanh âm lãnh khốc không có ý thương lượng.
Song Ngư khiếp sợ trợn tròn mắt.
"Vâng." Quản lý nhà hàng vội vã gật đầu. "Ngày hôm nay tôi sẽ đuổi việc cô ta, tất cả khách sạn, nhà hàng trong thành phố này sẽ không thuê cô ta nữa."
"Quý tiên sinh." Nữ bồi bàn khóc lóc. "Xin đừng làm vậy... Xin tha thứ cho tôi." Nếu chuyện này xảy ra, cô sẽ khó tìm được một công việc khác ở Las Vegas.
Trời ơi! Tại sao anh có thể lạnh lùng như vậy? Song Ngư kinh hoàng nhìn về phía Rose, hành vi của Quý Ma Kết có thể giải thích là vì xả giận cho bạn gái, nhưng dù sao Rose cũng nên ngăn anh lại.
Không nghĩ tới Rose không hề giúp nữ bồi bàn kia, còn đắc ý giương lên khóe môi.
Ở vị trí của Song Ngư, cô thật sự cảm nhận được sự thê thảm của nữ bồi bàn kia.
"Cô ấy chỉ bất cẩn thôi ——" Song Ngư bất bình, không nhịn được bật thốt lên."Đâu cần phải đuổi việc cô ấy chứ!"
Mọi người yên lặng, nữ bồi bàn kia cảm kích nhìn về phía cô.
Rose kinh ngạc, cười nói với Song Ngư: "Song Ngư, cô không hiểu, đối với người hầu không thể quá dung túng. Gallery là một khách sạn lớn nhất nhì thế giới, sao có thể khoan dung để loại người cẩu thả này làm việc ở đây được?"
"Vâng, Ms.Wilson nói rất có lý!" Quản lí nhà hàng lập tức tiếp lời.
Chút hảo cảm nhỏ nhoi của Song Ngư dành cho Rose, hiện tại đã biến mất không còn tăm hơi. Cô ta cho mình là trung tâm, một đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược. Cô ta còn nói "Cô không biết cái gì" thật giống như coi cô là kẻ vô tri ngu ngốc.
Song Ngư tức giận đến mặt đỏ lên. Rốt cuộc Quý Ma Kết thích loại phụ nữ đạo đức giả này ở điểm nào? Cô nhìn về phía anh, thấy Rose đang oán giận về chuyện quần áo bị làm bẩn với anh. Phản ứng của anh là thấp giọng xoa dịu tâm tình của cô ta, cũng hứa hẹn sẽ mua một cái hoàn toàn mới để đền bù.
Sự tồn tại của nữ bồi bàn kia, một người vừa mất đi công việc lại bị xem là "chuyện nhỏ", rất hiển nhiên, tất cả đều bị bọn họ quăng ở sau gáy.
Song Ngư nắm chặt nắm đấm, cảm thấy một trận buồn nôn.
"Em về trước đổi bộ quần áo."
Rose cau mày nói.
"Anh xuống dưới với em mua quần áo mới."
Anh hùng hồn đề nghị.
"Không được, em không muốn mặc quần áo bẩn dạo phố." Cô ta chán ghét bĩu môi. "Em về một mình, buổi chiều anh còn phải đi làm, không cần theo em. Bye."
Cô ấn xuống môi Quý Ma Kết một cái hôn."Buổi tối gặp."
"Ừ!"
"Song Ngư, xin lỗi, đi trước, cô cùng Quý tiếp tục dùng cơm. Buổi tiệc tuần sau hi vọng cô có thể đến." Trước khi đi, Rose còn đối với Song Ngư triển khai một nụ cười đẹp đẽ.
Song Ngư ngồi ở chỗ cũ, toàn thân lạnh lẽo, vô số loại tâm tình ở trong lòng xoắn lại vào nhau. Cô không dám tin tưởng, cô thấy tức giận và đau lòng, hết sức đau lòng.
Không biết qua bao lâu, tiếng nói của anh ở phía đối diện truyền đến. "Em đang suy nghĩ gì?"
Cô phút chốc nâng mắt, nhìn thẳng anh. "Sao anh lại làm như vậy?" Cô không nhịn được trách cứ.
Thân thể của anh chấn động, anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, anh hút điều thuốc, vẻ mặt thâm trầm giấu ở trong khói mù.
"Tại sao lại không chứ?" Ngữ khí của anh có nồng đậm trào phúng. "Xử phạt một nữ bồi bàn là chuyện rất bình thường."
"Nếu như đó là xử phạt công bằng em sẽ không nói, nhưng anh không cảm thấy vì chút chuyện nhỏ này mà khai trừ một người rất là quá đáng sao?"
"Quá đáng? Em không cảm thấy, nếu chỉ như vậy mà có thể hạ bớt cơn giận của Rose thì rất đáng giá hay sao?"
"Đáng giá? Anh vừa cướp đoạt kế sinh nhai của một người đấy —— "
Anh đánh gãy lời cô. "Đối với tôi mà nói, kế sinh nhai của một nữ bồi bàn, và người phụ nữ có thể trợ giúp cho sự nghiệp của tôi. Bảo tôi lựa chọn, chắc em cũng biết câu trả lời rồi, phải không?"
"Anh lúc nào cũng cân nhắc thiệt hại như vậy à? Đối với anh mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn so với quyền thế, của cải sao? Anh qua lại với phụ nữ tất cả đều căn cứ vào lợi ích suy tính sao?" Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Anh trừng mắt cô, không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng che giấu tâm tình phức tạp bên trong, cuối cùng anh lựa chọn giương khóe môi chế giễu. "Vậy thì có gì sai?" Anh nói, có chút gì đó thản nhiên, tùy tiện.
Song Ngư không muốn nói gì thêm, cô bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Âm thanh nổi giận đuổi theo phía sau cô.
Cô không có dừng hay quay đầu lại.
"Đứng lại!"
Cô đã rời khỏi nhà hàng, đi tới hành lang.
"Anh nói đứng lại!"
Anh đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, kéo vào cửa thoát hiểm.
"Em bỏ đi như vậy là có ý gì?" Anh phẫn nộ, tiếng gào hung dữ nhấn chìm cô.
"Em không muốn đi cùng với anh!" Song Ngư hất cằm, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh.
"Tại sao?" Môi anh vặn vẹo thành một nụ cười châm chọc. "Em cảm thấy tôi là một kẻ đầu cơ? Thấp kém? Em rất thất vọng, bởi vì tôi không phải loại người chính nghĩa trong ảo tưởng của em? Em dựa vào cái gì mà lên án tôi? Thật ra em cũng như tôi thôi. Lợi dụng sự hồn nhiên làm vũ khí, dùng vẻ thiện lương che giấu lời nói dối, cuối cùng còn muốn bay lên cành cây làm Phượng Hoàng?"
"Em yêu anh không phải vì tiền của anh!" Nước mắt của cô trào dâng, cô thật sự quá tức rồi, "Đừng dùng giá trị quan của anh mà nhận xét con người em!" Anh làm sao có thể đem tình cảm của cô xem như thứ đồ vật rẻ tiền, ô uế như vậy?
"Em trước sau đều không thừa nhận à?"
Anh áp sát cô, Song Ngư lùi tới bên tường, thân thể của cô dàn vào mặt tường lạnh lẽo, cùng với sự nóng giận của anh. Mặt anh gần kề, ngón tay thon dài trượt xuống từ má cô, bắt lấy cần cổ tinh tế. Song Ngư cứng đờ, mắt mở to, con người đen láy, thâm trầm của phản chiếu khuôn mặt kinh hoàng của cô.
"Em nói thật dễ nghe. Em bảo đến đây để cho tôi tự do, sảng khoái ký tên lên đơn ly hôn, em dám nói động cơ của em thực sự là hoàn toàn thuần túy sao? Em dám nói lòng em không mong đợi, muốn tôi nối lại tình xưa với em sao?"
"Em không có!"
"Em có!" Tay vô tình nắm chặt, làm cho cô không thể thở được. "Từ khi em xuất hiện trước mặt tôi, em đều không ngừng mê hoặc tôi —— "
"Nói bậy." Cô khó khăn kháng nghị.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo, con ngươi đen lóe lên một vệt sáng kỳ dị.
Song Ngư không khỏi rùng mình một cái.
Sau đó, Anh không nói một lời xoay người rời đi, bỏ lại cô.
•••••••••
Song Ngư trừng mắt nhìn cửa thoát hiểm đóng chặt, chậm rãi giơ tay, run rẩy đặt lên môi. Cô dọc theo tường ngã trên mặt đất, hai chân như bị rút hết sức lực.
Cô ngồi xổm dưới đất không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng người ồn ào, thế nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ đơn độc.
Cô ôm lấy vai, nhắm mắt lại.
Anh nói đúng ——
Cô vẫn yêu anh. Nụ hôn nóng rực kia đã phá hủy lời nói dối của cô.
Tại sao cô lại vượt ngàn dặm đến tìm anh? Mang danh là tới gặp anh lần cuối cùng, chấm dứt quan hệ giữa hai người. Thật ra, nếu đã muốn buông bỏ, tại sao cô vẫn còn bận tâm?
Lẽ nào cô chưa từng hy vọng, chưa từng ảo tưởng anh sẽ trở về bên cạnh cô?
Thì ra cô là loại người tham lam, giảo hoạt, giống như anh đã từng nói, cô đang lừa dối bản thân mình.
Song Ngư nhếch môi, không thể nghi ngờ, cô đang tự lừa dối chính mình, chí ít Quý Ma Kết đã nhìn thấu.
Song Ngư từ dưới đất đứng lên, thẫn thờ đi ra cửa thoát hiểm, hòa vào trong đám người.
Dọc theo đường đi, cô chìm đắm ở trong suy nghĩ của chính mình, khi cô tỉnh táo, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Khi cô trở lại nhà anh, cô đã hiểu ra rồi. Cô mở cửa, vào phòng, bắt đầu xếp quần áo vào vali.
Cô quyết định rời đi ——
KHUlxr,
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro