DIÊM THÀNH

Ánh đèn sân khấu vẫn còn le lói trong ký ức của Trịnh Bằng khi cậu bước ra từ cửa sau, mồ hôi vẫn còn đọng trên trán dù đã thay bộ trang phục biểu diễn bằng chiếc áo đơn giản và quần jeans. Đêm diễn đầu tiên này đã thành công vượt mong đợi, khán giả reo hò, hoa tươi chất đống, và cậu, một ca sĩ trẻ mới nổi, cảm thấy như mình đang bay bổng. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi khao khát đang dâng trào trong lòng. Đã một tháng rồi kể từ lần gặp cuối cùng với Điền Lôi, và mấy tháng nay, họ chưa từng chạm vào nhau theo cách mà cả hai đều thầm mong muốn. Công việc, lịch trình dày đặc, và khoảng cách địa lý đã khiến mọi thứ trở nên xa xôi.

Trịnh Bằng quét mắt quanh khu vực hậu trường, tim đập thình thịch khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi chờ cậu trong lều nghỉ. Điền Lôi, cao ráo với mái tóc cắt gọn gàng, mặc áo khoác gió và quần ống rộng trông không giống một người nổi tiếng chút nào. Vừa nhìn thấy anh cậu đã không nhịn được mà lập tức lao vào lòng anh, ôm chặt anh như muốn khảm sâu vào tận xương tủy.

Trịnh Bằng dụi đầu vào lòng anh như một chú mèo nhỏ. Một tháng không gặp, và giờ đây, chỉ một cái ôm thôi cũng đủ khiến cậu nhớ về những đêm dài trước kia. Sau khi Trịnh Bằng quay vlog xong, họ nhanh chóng lên xe trở về khách sạn. Điền Lôi khởi động động cơ, mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Quả nhiên, vài chiếc xe đang bám theo từ xa. Diêm Thành về đêm nhộn nhịp, đèn đường vàng vọt chiếu xuống những con phố cổ kính xen lẫn hiện đại. Anh lái xe vòng vèo qua các ngõ nhỏ, tránh đường lớn để cắt đuôi. Trịnh Bằng ngồi bên ghế phụ, tay siết chặt dây an toàn, nhưng tâm trí cậu không ở đó. Cậu liếc nhìn anh, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, một mùi gỗ trầm lẫn chút bạc hà, khiến cậu nhớ về những lần anh ôm cậu từ phía sau.

"Anh có mệt không?" Trịnh Bằng hỏi nhỏ, giọng hơi run vì hồi hộp. Cậu luôn như vậy, nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đặc biệt là anh.
Điền Lôi liếc sang, khóe miệng khẽ nhếch. "Không. Anh chỉ nghĩ đến việc đưa em về an toàn." Nhưng trong đầu anh, những suy nghĩ khác đang cuộn trào. Một tháng xa cách đã khiến anh kìm nén quá lâu. Anh là người luôn có kế hoạch cho mọi thứ, nhưng với Trịnh Bằng, anh không thể kiểm soát được ham muốn. Cậu ấy quá mềm mại, quá dễ thương, và anh biết cậu cũng đang khao khát như mình.

Sau vài vòng lắt léo, họ cắt đuôi được ssf. Xe dừng trước khách sạn ở ngoại ô, nơi Điền Lôi đã đặt phòng riêng biệt để tránh tai mắt. Họ bước vào thang máy, không khí im lặng nhưng nặng nề bởi căng thẳng tình dục. Trịnh Bằng cảm thấy tim mình đập loạn, cơ thể nóng ran dù thời tiết về đêm đã mát mẻ. Cậu muốn lao vào anh ngay lập tức, ngấu nghiến anh cho thỏa nỗi nhớ bấy lâu.

Họ vừa bước qua cửa phòng, Điền Lôi đã khóa chốt hai lần, kiểm tra lại như thói quen không bỏ được. Chưa kịp bật đèn chính, anh đã bị Trịnh Bằng lao tới, hai tay vòng cổ, môi dính chặt lấy môi anh trong nụ hôn ướt át, tuyệt vọng. Một tháng xa cách khiến cả hai như hai con thú bị nhốt quá lâu.

“Anh… em chịu hết nổi rồi…” Trịnh Bằng thì thầm giữa những tiếng thở hổn hển, nước mắt đã lăn dài trên má. Cậu cắn mạnh vào môi dưới của Điền Lôi, vị máu tanh nhàn nhạt khiến anh rên lên một tiếng trầm khàn.

Không nói một lời, Điền Lôi bế bổng cậu lên, chân cậu quắp chặt eo anh, môi vẫn dính chặt. Anh đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi sen nước nóng đến mức hơi nước bốc lên nghi ngút chỉ trong vài giây. Áo của Trịnh Bằng bị kéo phăng qua đầu, áo của Điền Lôi bị cậu xé toạc, vài chiếc cúc văng xuống sàn kêu lách cách.

Nước nóng xối thẳng xuống, hai cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau. Điền Lôi đẩy cậu áp sát tường gạch men lạnh ngắt, tay trái giữ chặt hai cổ tay cậu giơ cao quá đầu, tay phải luồn xuống giữa hai chân cậu, ngón giữa trượt thẳng vào nơi đã ướt át từ lúc nào.

“A…!” Trịnh Bằng cong người bật ra tiếng rên vỡ òa, nước mắt hòa cùng nước nóng chảy dài.

“Đừng có kêu to thế,” Điền Lôi cắn vào vành tai cậu, giọng khàn đến đáng sợ, “cách âm ở đây không tốt đâu, em muốn cả tầng nghe em bị anh đụ đến khóc à?”

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cơ thể lại tự động cọ vào tay anh, hông nhấp nhấp như van xin. Điền Lôi thêm ngón thứ hai, rồi thứ ba, kéo giãn một cách chậm rãi, có hệ thống, như đang thực hiện một ca phẫu thuật chính xác nhất. Mỗi lần ngón tay anh cong lên chạm đúng điểm, Trịnh Bằng lại nức nở, nước mắt rơi không ngừng.

“Anh… vào đi… em muốn anh ngay bây giờ…”

“Chưa được.” Điền Lôi lạnh lùng rút tay ra, khiến cậu khóc thật sự. Anh quỳ xuống, hai tay banh đùi cậu ra hết cỡ, lưỡi lập tức tấn công vào nơi nhạy cảm nhất. Tiếng rên của Trịnh Bằng bị nước át đi một nửa, nhưng vẫn đủ vang vọng trong không gian kín. Cậu run lẩy bẩy, tay bấu chặt vào tóc anh, hông giật liên hồi khi lưỡi Điền Lôi quét qua, hút mạnh, rồi lại đâm sâu.

Chỉ vài phút sau, Trịnh Bằng đã bắn lên ngực anh trong tiếng khóc nức nở, đầu gục xuống vai anh, toàn thân mềm nhũn. Điền Lôi đứng dậy, ôm chặt cậu, để cậu tựa vào ngực mình, tay vuốt lưng dỗ dành.

“Thở đi nào… mới có tí thôi mà.”

Cậu còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì Điền Lôi đã bế cậu ra khỏi phòng tắm, ném xuống giường như ném một con mèo ướt. Ga trắng lập tức loang nước và những vệt hồng nhạt. Anh trèo lên, đè cậu xuống, hai tay giữ chặt cằm cậu buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

“Nhìn anh. Đêm nay anh muốn em phải nhớ rõ ai là người làm em ra nông nỗi này.”

Trịnh Bằng gật đầu lia lịa, mắt đỏ hoe, môi run run: “Là anh… chỉ có anh thôi…”

Điền Lôi hôn cậu đến nghẹt thở, rồi bất ngờ lật cậu nằm sấp, kéo hông cậu lên cao. Anh không dùng gel, cả hai đều thích cảm giác thô bạo nhất có thể. Chỉ nhổ ít nước bọt vào tay xoa lên chính mình, anh đã đâm thẳng một phát đến tận gốc.

Tiếng hét của Trịnh Bằng vang lên bị chính anh nuốt ngược vào bằng một nụ hôn khác. Điền Lôi giữ chặt gáy cậu, ép mặt cậu xuống gối, hông dập liên hồi không thương tiếc. Mỗi cú thúc đều sâu đến mức cậu cảm thấy như bị xé toạc, nhưng lại đau đến sung sướng, nước mắt thấm ướt cả gối.

“Chặt quá… em siết anh muốn chết…” Điền Lôi rít qua kẽ răng, tay trái luồn xuống vuốt ve phía trước cậu, tay phải bóp mạnh mông cậu, để lại những dấu tay đỏ rực.

Trịnh Bằng chỉ biết khóc và rên, toàn thân rung lên từng đợt. Cậu cảm thấy mình sắp vỡ tung, nhưng lại không muốn dừng. Cậu muốn bị anh phá hủy hoàn toàn đêm nay.

Điền Lôi rút ra đột ngột, lật cậu nằm ngửa, banh chân cậu ra thành hình chữ M, rồi lại đâm vào, lần này chậm hơn, sâu hơn, mắt không rời mắt cậu. Anh vừa nhấp vừa thì thầm bên tai cậu những câu tục tĩu nhất:

“Em có biết anh nằm mơ thấy đụ em bao nhiêu lần trong tháng qua không?”
“Anh muốn bắn vào trong em, để em mang dấu của anh suốt tuần sau, đi diễn cũng phải nhớ anh đang ở trong em…”
“Mở miệng ra, thè lưỡi ra nào… đúng rồi, ngoan…”

Trịnh Bằng làm theo từng lệnh, nước mắt lăn dài nhưng mắt lại sáng rực vì khoái cảm. Cậu bắn lần thứ hai chỉ bằng tay anh, tinh dịch văng lên tận ngực mình. Điền Lôi không dừng lại, rút ra, bắn toàn bộ lên bụng và ngực cậu, rồi dùng tay xoa đều, như đánh dấu lãnh thổ.

Nhưng chưa hết.

Anh bế cậu ngồi lên đùi mình, để cậu tự ấn xuống. Trịnh Bằng khóc lóc van xin được nghỉ, nhưng cơ thể đã mềm oặt, nhưng Điền Lôi chỉ hôn lên mắt cậu: “Còn một lần nữa thôi… anh muốn nhìn mặt em khi em lên đỉnh cùng anh.”

Cậu gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh, tự mình nhấp nhô. Điền Lôi ôm chặt eo cậu, cùng nhịp dâng lên. Lần này cả hai cùng đạt cực khoái trong tiếng rên hòa quyện, Điền Lôi bắn sâu bên trong cậu, giữ chặt để không một giọt nào chảy ra. Trịnh Bằng run lẩy bẩy, ngã gục vào lòng anh, nước mắt thấm ướt vai anh.

Gần sáng, khi ánh bình minh lọt qua khe rèm, Điền Lôi mới ôm cậu vào lòng, lau sạch cơ thể cậu bằng khăn ấm một cách tỉ mỉ, từng centimet. Anh hôn lên những vết đỏ trên cổ, trên đùi cậu, thì thầm:

“Nghỉ đi. Lát anh gọi bữa sáng lên, em muốn ăn gì cũng được.”

Trịnh Bằng chỉ biết gật đầu, cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo nhỏ bị vần vọ vừa thỏa mãn vừa kiệt sức. Cậu mỉm cười mơ màng trong hơi thở yếu ớt:

“Em muốn ăn anh… thêm lần nữa cũng được…”

Điền Lôi bật cười khàn, hôn lên trán cậu:

“Được thôi. Nhưng phải để anh kiểm tra em trước đã, không là mai không đi nổi đâu.”

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ. Còn trong phòng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của hai người đàn ông cuối cùng cũng được lấp đầy sau bao ngày đói khát nhau đến phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro