#18. Giấc Mộng Phù Hoa
Tác giả: DuDu
#Scaralumi
Warning: lấy ý tưởng từ bộ tdv Giấc Mộng Phù Hoa, nhưng nội dung là chém gió nha các bạn!! =))))
***
- Ngươi tên là gì? – Thiếu nữ ngồi vất vẻo trên cành cây, hai chân đung đưa tùy hứng. Nàng cắn một góc quả dưa tím, nhai nhai một chút rồi liền vứt phần còn lại đi, thầm nghĩ tại sao ở Inazuma không có quả nhật lạc ngọt ngào mọng nước.
- Ta không có tên. – Chàng trai tựa người vào gốc cây, tuy ngũ quan hoàn mỹ nhưng thần sắc lại vô hồn.
- Sao lại không có tên?
- Ta từ lúc nhận thức được đã lang thang khắp nơi, không có nhà, không có tên. Nhưng người khác thường hay gọi ta là Kabukimono, ta không chắc đó có phải là tên hay không. – Hắn nói giọng đều đều, hoàn toàn không có cảm xúc, không biết là hắn có đau đớn, tủi thân không khi nói ra những lời này.
Không nghe tiếng thiếu nữ đáp lại, hắn cũng chẳng buồn thắc mắc nàng đang nghĩ gì. Chung quy tất cả cũng chỉ là người lạ trong hành trình lang thang vô tận của hắn.
Đột nhiên "bịch" một tiếng, thiếu nữ đáp đất một cách duyên dáng trên đôi chân của nàng. Đứng trước mặt hắn, nàng cúi người, mỉm cười xinh đẹp với hắn.
- Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta cũng đang tìm kiếm ngôi nhà của mình, chúng ta có thể đồng hành cùng nhau.
Hắn ngạc nhiên, từ sâu trong đáy mắt lúc nào cũng vô hồn, dường như vừa ánh lên những tia sáng lạ lẫm. Lần đầu tiên trong chuyến lang thang của mình, đã có ngươi chìa tay ra với hắn.
- Có thể sao?
- Tất nhiên rồi. Tên ta là Lumine, mong được giúp đỡ.
Thiếu nữ ấy thật kì lạ, nhưng hắn bỗng nhiên lại muốn đi cùng nàng. Tìm kiếm một ngôi nhà, hắn có thể không? Phải chăng sẽ không còn những ngày cô độc?
- Vậy ta cũng sẽ gọi ngươi là Kabukimono nhé. Nhưng ngươi phải chọn cho mình một cái tên đi chứ, cái mà ngươi muốn ấy.
- Ta không biết.
- Không sao, không gấp. Ta sẽ đợi, khi ấy ta sẽ là người gọi tên ngươi đầu tiên. Được chứ?
Đó là lần đầu tiên nhà lữ hành dị vực và kẻ lang thang gặp gỡ. Hai người lạ song hành cùng nhau. Nàng kể hắn nghe về các quốc gia khác ở Teyvat mà nàng đã đi qua, hắn kể nàng nghe những điều vặt vãnh mà hắn chứng kiến trong cuộc hành trình đơn độc trước đây của hắn.
Khi ấy, trong mắt Kabukimono, nàng là ánh dương, là người dẫn đường của hắn. Hắn từ một kẻ chỉ biết lẳng lặng quan sát, lại bắt đầu tiếp xúc với mọi người. Kabukimono nhìn thấy được rất nhiều con tim, là lương thiện, là chính trực, là kiên nghị, là dịu dàng. Hắn cũng muốn có một trái tim.
- Chẳng phải ngươi cũng có trái tim đấy sao?
- Nhưng ta là một con rối.
- Trái tim không phải chỉ là vật thể, mà còn là cảm xúc bên trong mỗi người. Ngươi có hỉ, nộ, ái, ố, ngươi có mong muốn, tức là ngươi đã có trái tim. – Lumine đặt tay lên ngực trái luôn an tĩnh của hắn, mặc dù không có nhịp đập nhưng nàng không hề sợ hãi. Nàng dịu dàng mỉm cười, an ủi hắn bằng những lời chân thành nhất.
Tuy nhiên, hành động của nàng ngược lại càng khiến hắn muốn có một trái tim thực thụ, hắn muốn là một con người hoàn chỉnh, để được ở bên cạnh nàng, du hành cùng với nàng đến tận cùng thế giới.
Trải qua mấy mùa anh đào trên miền Inazuma mà Kabukimono tưởng chừng đã là mãi mãi. Kẻ lang thang và nhà lữ hành đã cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của Lôi Quốc. Họ chứng kiến cảnh bình dị ở làng mạc, cảnh xa hoa nơi kinh thành. Lumine đặc biệt thích những ngày lênh đênh trên thuyền nhỏ, nhìn ngắm hoàng hôn nóng chảy phía chân trời, thật chói chang, nhưng cũng thật đẹp đẽ. Nàng cũng thích những ngày xuân, ngồi dưới tán anh đào rực cháy màu hoa, ăn những món ăn truyền thống của Inazuma, tham gia những lễ hội rực rỡ sắc màu của người dân bản địa. Còn Kabukimono chỉ thích được ở cạnh nàng. Đi cùng nàng, nơi nào cũng là danh lam thắng cảnh.
Thế nhưng, tất cả đều là giấc mộng phù hoa.
Hắn tỉnh mộng khi thấy nàng chạy đến trong vô vọng, nhìn những kẻ tự xưng là thần tàn phá quốc gia của nàng – nơi có những người dân cũng mang con tim lương thiện, kính trọng gọi nàng một tiếng "điện hạ".
Nàng thơ của hắn, ánh dương của hắn, tan vỡ rồi.
Nàng yếu đuối, hắn lại càng yếu đuối, trước sức mạnh của những kẻ mang "con tim" mà hắn luôn hằng mong ước. Lúc này, Kabukimono mới nhận ra, thì ra con tim đấy là ích kỷ, là xảo trá, đâu phải là con tim bao dung, hiền hòa mà hắn nghĩ.
Kabukimono lại trở về làm Kabukimono cô độc. Lumine của hắn đi rồi, nàng không trở lại nữa. Hắn hiểu được rằng cô độc đâu có đáng sợ, đáng sợ là trở về với cô độc sau chuỗi ngày ngỡ như mộng hoa.
Lang thang lại lang thang. Hắn tìm kiếm "nhà" của mình, hắn tìm kiếm nàng. Qua bao năm mấy tháng, hắn không còn nhớ nổi nữa. Một ngày nọ, Kabukimono quyết định dừng bước. Hắn biết mình sẽ không thể vô tình gặp được nàng như lần đầu tiên, dẫu có lang thang bao lâu, bao xa cũng không thể nữa rồi. Nhìn về phía Celestia xa xôi, ánh mắt hắn đã sớm vẩn đục hồng trần. Để gặp lại nàng, hắn sẽ làm mọi thứ để kéo nơi đó xuống mặt đất, tự mình moi những "con tim" tàn ác đấy ra. Dù sao Kabukimono từ ngày mất đi nàng, hắn cũng đã mất tất cả. Giấc mộng này khi tỉnh lại, thứ tiêu tan đâu phải là hắn, mà là tương lai mong manh của hắn.
Kabukimono đã quyết định chọn cho mình cái tên Kunikuzushi và hắn sẽ kết liễu bất kì kẻ nào gọi tên hắn, cho đến khi nghe được giọng nàng gọi một tiếng "Kunikuzushi".
- Kết -
P/s: Các sĩ tử thế nào rồi? Vào bờ được rồi chứ? Dù thế nào cũng chúc các bạn thi tốt, kết quả ra sao cũng không hổ thẹn với chính mình <3
Nhiều khi chơi game thấy các bạn để signature là OTP, xin vào là y như rằng bị từ chối. Đau trong lòng một chút!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro