Gặp Được Anh Thật Tốt
Tác giả: Đường Đường
Nguồn: Cá Không Biết Bay
********
1
"Vậy Bạch Lộc chẳng phải là sắp bị đá rồi sao?"
Tôi vừa mới đến công ty liền nghe thấy hai người đứng ở quầy lễ tân đang bàn tán về tôi.
Tôi đã làm gì có người yêu đâu mà bị đá trời?
Hai người nọ vừa thấy tôi liền im bặt, không hó hé thêm câu nào nữa.
Tôi cũng chả thèm quan tâm đến mấy lời nói đó, bước vào thang máy.
Ông chủ của tôi sắp kết hôn, tôi đã nghe về chuyện này rồi.
Bọn họ đều nói tôi là người được Thái Từ Khôn bao nuôi, tôi chỉ thừa nhận việc anh ấy là kim chủ của tôi, còn bao nuôi là chuyện hoàn toàn vô căn cứ.
Chúng tôi đơn giản chỉ là mối quan hệ tiền bạc - anh cho tôi tài nguyên, tôi thì cho anh tiền.
Thế nhưng tôi là loại thể hàn, cho dù có nâng đỡ như thế nào cũng không nổi được, đến bây giờ vẫn quẩn quanh ở tuyến mười tám.
Tôi thở dài.
Tôi vừa quay xong một bộ phim, sau đó phải cấp tốc trở về công ty họp, trước đó phải đi chào hỏi ông chủ đã. Cũng phải cảm ơn anh ấy mấy năm nay không vứt bỏ tôi.
Tôi gõ cửa xong đi vào, Thái Từ Khôn ngẩng đầu, nhẹ liếc tôi một cái, "Em đã quay lại rồi."
"Vâng." Tôi tiến lên, "Ông chủ, tôi đến họp."
Thái Từ Khôn khép kịch bản trong tay lại, tiện tay đặt nó lên bàn, "Không cần họp nữa, kịch bản tiếp theo tôi đã định cho em rồi."
Anh ấy dùng ánh mắt chỉ vào tập kịch bản trên bàn, tôi ngay lập tức hiểu ra, cầm nó lên xem.
Là kịch bản một bộ phim điện ảnh.
"Cái này, ông chủ à, anh xem tỷ suất người xem truyền hình tôi đã không gánh nổi thì nói gì đến phòng vé nữa." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tôi rất biết tự lượng sức mình đó nha.
"Nam chính là tôi."
Tôi đã hiểu ý của Thái Từ Khôn rồi, bộ phim này là anh ấy gánh, tôi chỉ cần cọ thành tích là được.
Ông chủ đúng là vì để nâng tôi lên đã hao tâm tổn trí rất nhiều, trong giới tôi có tiếng là người kéo độ nổi tiếng của những diễn viên nam từng hợp tác chung xuống, cho nên không ai thích đóng phim chung với tôi cả.
Ông chủ tôi là một ảnh đế nổi tiếng, vì tôi mà tiền đồ của mình anh ấy cũng chịu hy sinh, người này đúng thật là một ông chủ tốt mà.
Nhưng mà ông chủ tôi đã mở công ty giải trí, có tiền cũng có địa vị trong giới. Cho dù không theo nghiệp diễn xuất nữa thì cũng không thiếu tiền.
Tôi gật đầu, "Vậy tôi sẽ nhận nó, cám ơn ông chủ."
"Em vừa mới quay xong một bộ phim, cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi." Giọng nói của Thái Từ Khôn nhẹ nhàng.
Người ngoài đều nói anh khó gần, lạnh lùng, người lạ không nên chạm vào, đó là vì họ chưa hiểu Thái Từ Khôn.
Trong mắt tôi, Thái Từ Khôn vừa nho nhã lại dễ gần.
"Cám ơn ông chủ."
Tôi cầm theo kịch bản ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại thì bên tai tôi đã nghe được tiếp giày cao gót "cộp, cộp", mới quay người lại thì đập vào mắt tôi là một người phụ nữ trông rất xinh đẹp.
Người này không ai khác chính là nữ diễn viên Trần Nặc, người mới nhận danh hiệu ảnh hậu, cũng là người được đồn đoán sẽ kết hôn với Thái Từ Khôn.
Bây giờ xem ra tin này không phải tin đồn nữa rồi, mà là thật đó!
Đây là bà chủ tương lai của tôi đấy, phải tranh thủ ôm đùi thôi.
Tôi vội vàng tiến lên chào hỏi, "Chị Trần Nặc, em chào chị."
Trần Nặc ban đầu có thái độ kiêu căng, hình như vốn là muốn mắng tôi, nhưng thấy tôi lại chào hỏi nên cũng sửa lời.
Chị ta mím môi, ưỡn ngực, "Sao cô lại ở đây? Cũng chỉ là một diễn viên tuyến 36 mà thôi, có gì quan trọng mà lại đến tìm ông chủ chứ?"
......
Chà, dù sao cũng là diễn viên kém nổi, tuyến 18 hay 36 thì cũng có khác gì nhau đâu.
"Em vừa quay phim về xong, chỉ đến tìm ông chủ để chào hỏi thôi ạ."
Trần Nặc hất mái tóc màu đỏ của mình trông rực rỡ làm sao, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Tôi sắp kết hôn cùng Từ Khôn, tôi không thích chồng mình cùng cô gái khác qua lại thân thiết như thế, sau này cô nên cách xa anh ấy một chút."
Tôi cảm thấy khó xử, "Chị Trần Nặc, hay là chị nói một tiếng với ông chủ đi, nếu anh ấy không muốn gặp em, thì em cũng không thể từ chối được, chị xem có đúng không?"
Trần Nặc dừng một chút, gật gật đầu, "Cô nói có lý."
2
Trần Nặc trực tiếp bước vào phòng làm việc của Thái Từ Khôn, cửa cũng không đóng, liền nói với anh ấy: "Em không thích cái người tên là Bạch Lộc kia, sau này anh đừng có gặp mặt cô ta nữa."
......
Tốt xấu gì chị cũng nên đóng cửa lại đi chứ, tôi nghe thấy hết rồi đấy, chị không thấy xấu hổ nhưng tôi cũng thấy xấu hổ thay chị luôn đấy.
Tôi lặng lẽ đi tới, cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giọng nói của Thái Từ Khôn truyền tới tai tôi thông qua khe cửa, "Cô là ai?"
"Em là hôn thê của anh đó." Trần Nặc nói chuyện này như là lẽ đương nhiên, "Từ Khôn, bố mẹ anh và bố mẹ anh đều rất coi trọng cuộc hôn nhân này nha. Hơn nữa hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối như thế, đều xuất thân từ nhà giàu. Anh vẫn là ảnh đế nổi tiếng, còn em là ảnh hậu mới được trao danh hiệu. Anh xem, trên thế giới này còn có hai người nào xứng đôi hơn chúng ta sao?"
Tôi đứng ngoài cửa liên tục gật đầu, Trần Nặc nói không sai.
Tại sao tôi lại không được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy?
Bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi mang theo bồ nhí của ông cao chạy xa bay. Mẹ tôi dẫn theo em trai tôi, nó mới học trung học. Chi phí sinh hoạt của bọn họ đều là do tôi bỏ ra, họ chi tiêu lại còn xa xỉ hơn cả tôi. Mẹ tôi suốt ngày đều oán giận tôi vô dụng, nói tôi sao lại không nổi tiếng...
Khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến như vậy chứ?
Giọng nói của Thái Từ Khôn lại vang lên, "Nếu không còn chuyện gì khác thì mời cô ra ngoài."
Thì ra anh ấy không thích Trần Nặc.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Bố mẹ Thái Từ Khôn thích Trần Nặc là được rồi, mấy gia tộc lớn như nhà bọn họ, chuyện kết hôn đều không thể tự mình quyết định.
Cho nên Trần Nặc vẫn có khả năng là bà chủ của tôi.
Thái Từ Khôn nói thẳng thừng như vậy, Trần Nặc nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Mọi người trong giới đều nói tính tình của Trần Nặc không tốt.
Kết quả là...
"Từ Khôn, anh thật ngầu, em thích anh!"
Trần Nặc vậy mà lại tỏ tình với Thái Từ Khôn.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi về phía thang máy.
Phía sau lại truyền đến tiếng giày cao gót "cộp, cộp", là Trần Nặc bước ra.
"Sao cô còn chưa đi?" Trần Nặc bước nhanh tới, "Có phải cô nghe lén tôi và Từ Khôn nói chuyện không?"
Chính chị nói oang oang ra, vậy mà còn trách người khác à?
Nhưng để giữ công việc của mình, tôi không thể nói câu này được.
Khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười giả dối, "Chị Trần Nặc, chị nói không sai, chị và ông chủ đúng là xứng đôi vừa lứa."
Trần Nặc hùng hổ trừng mắt nhìn tôi, kết quả lại bị câu nói của tôi làm cho dịu lại.
"Cô thật sự cảm thấy như vậy?" Trần Nặc nửa tin nửa ngờ hỏi.
Tôi liên tục gật đầu.
Trần Nặc hài lòng cười, "Tuy trong giới cô đúng là mờ nhạt nhưng thị lực thì đúng là không tệ lắm."
Chị ta đi cùng tôi vào thang máy, "Vừa nãy tôi nói gì với cô cô phải nhớ cho kỹ đấy, tôi là hôn thê của Từ Khôn. Tôi không muốn anh ấy bị những người phụ nữ khác vây quanh."
"Được, em sẽ nhớ kỹ."
Nhớ kỹ là chuyện của nhớ kỹ chứ tôi có thể làm được đâu, tại vì tôi và Thái Từ Khôn còn phải quay phim với nhau nữa.
Không lâu sau bộ phim này cũng chính thức được công bố, Thái Từ Khôn là diễn viên hiếm hoi vừa có thành tích lại có lưu lượng, sức chiến đấu của người hâm mộ anh đều rất mạnh.
Cho nên sau khi công bố diễn viên, tôi nhanh chóng bị dìm trong nước bọt. Fan của Thái Từ Khôn đều nói tôi không xứng đóng phim với anh, yêu cầu đoàn làm phim đổi nữ chính.
Haha, những fan này thật đúng là lo lắng thừa rồi, là người họ thích cho tôi vai nữ chính trong bộ phim này chứ bộ. Huống hồ tôi kiếm tiền cũng là kiếm tiền về cho thần tượng của họ chứ ai.
Phòng làm việc của Thái Từ Khôn rất nhanh đã lên bài, yêu cầu fan đừng quá khích, hiện tại Thái Từ Khôn không cần dựa vào lưu lượng, hãy để cho anh có không gian tự do.
Người hâm mộ đều coi thần tượng là thần, sau đó liền im lặng nghe lời, không quá khích nữa.
Mà bọn họ ở bên này vừa im ắng, bên Trần Nặc lại đánh tiếng áp đảo tôi.
Chị ta tìm được tôi, "Cô lại còn dám đóng phim cùng Từ Khôn nữa hả? Cô không phải đã đồng ý với tôi cách xa anh ấy ra rồi sao?"
3
Đầu óc tôi quay cuồng, sau cùng cũng đưa ra quyết định, bộ phim này tôi sẽ không quay nữa, không thể đắc tội với bà chủ tương lai được mà.
Không phải là do tôi sợ cô ấy, mà là do tôi biết rõ, nếu tôi thật sự đắc tội Trần Nặc, cô ấy nhất định làm lớn chuyện. Phía Trần gia còn dễ nói chuyện, chứ mà để bên Thái gia biết, họ sẽ tìm cách xử lý tôi, Thái Từ Khôn cũng không đứng về phía tôi.
Tôi trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình với Trần Nặc, "Thế để bây giờ em sẽ đi nói chuyện với ông chủ, em sẽ không nhận bộ phim này nữa."
Trần Nặc thúc giục, "Vậy cô mau đi đi."
Tôi lập tức đến tìm Thái Từ Khôn nhưng lại đứng ấp úng một hồi. Anh ấy có vẻ như không còn kiên nhẫn, hỏi tôi rốt cuộc muốn nói gì.
Lúc này tôi mới đau lòng nói, "Ông chủ, tôi có thể không nhận bộ phim này nữa được không?"
Thái Từ Khôn vậy mà không tức giận, chỉ thản nhiên hỏi tôi, "Tại sao? Cơ hội tốt như vậy mà em còn muốn bỏ qua sao?"
"Tôi biết đối với tôi mà nói đây là cơ hội hiếm có được để nổi tiếng. Nhưng mà ông chủ, chị Trần Nặc không hy vọng tôi sẽ đóng phim chung với anh, cho nên...vẫn là thôi đi."
Tôi thật sự rất tiếc cơ hội này, nhưng không có cách nào khác. Ai bảo tôi là tuyến 18 cơ chứ, không nổi tiếng cũng không có chỗ dựa vững chắc, biết lấy gì để đấu với một Trần Nặc có gia đình chống lưng ở phía sau chứ?
Tôi vẫn còn phải nuôi gia đình nữa.
Thái Từ Khôn nói, "Em đóng phim liên quan gì đến cô ta? Tôi mới là sếp của em."
Tôi buột miệng nói, "Nhưng chị ấy là bà chủ tương lai mà."
Sắc mặt Thái Từ Khôn trong nháy mắt lạnh xuống, "Ai nói với em cô ta là bà chủ tương lai?"
Tôi nhỏ giọng nói thầm, "Mọi người đều nói như vậy."
"Mặc kệ là ai nói với em, em chỉ cần nghe theo lời tôi. Bây giờ tôi nói cho em biết, cô ta không phải bà chủ của em, mãi mãi không phải. Em cứ tập trung đóng phim là được rồi, không cần quan tâm đến mấy chuyện lộn xộn đó."
Nhưng Trần Nặc có phải bà chủ hay không thì cũng không tới lượt anh quyết định mà, hai nhà đều đã đồng ý mối hôn sự này, anh sao có thể phản đối?
Chẳng lẽ lại đi cãi nhau với người trong nhà?
Mà nói đi cũng phải nói lại, bị kẹt giữa họ không phải là tôi sao?
Tại sao tôi lại khổ như vậy chứ, huhuhuu...
"Tôi biết rồi thưa ông chủ." Tôi đi ra ngoài.
Trần Nặc đang đứng ở bên ngoài đợi tôi, cô ấy rảnh rỗi lắm sao, không đi lo cho sự nghiệp của mình đi lại đến nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì chứ?
Mà cũng phải, giờ sự nghiệp của cô ấy cũng ổn định, lại còn được gả cho Thái Từ Khôn, địa vị lại chả phải là lên một tầm cao mới rồi sao.
"Sao rồi?" Trần Nặc vội vàng hỏi.
Tôi nuốt nước miếng, "Chị Trần Nặc, chắc là phải làm chị thất vọng rồi."
Vẻ mặt Trần Nặc trở nên khó coi, "Cô còn muốn tiếp tục quay bộ phim này hả?"
"Là ông chủ, anh ấy không cho em hủy."
Tôi cũng đang gặp rắc rối đây.
Trần Nặc cứng họng, sau lại gật gật đầu, "Được rồi Bạch Lộc, cô chờ đó cho tôi."
Cô ấy quay người bỏ đi, để lại tôi với một mớ hỗn độn.
Điện thoại di động vang lên, là em trai tôi gọi.
Tôi nghe điện thoại, mệt mỏi nói: "Lần này muốn bao nhiêu tiền?"
"Chị, chị làm sao vậy?" giọng Bạch Vũ có vẻ lo lắng "Chị mệt à? Hay gặp chuyện gì rồi?"
Tôi im lặng thở dài, "Không có gì, hôm qua chị ngủ không được ngon, em có việc gì sao? Có phải là thiếu tiền không?"
"Sao em vừa gọi điện chị liền hỏi có phải em thiếu tiền không? Em, em không cần tiền của chị..."
"Em mới học cấp 3, không cần tiền của chị chứ cần tiền của ai? Cứ học hành cho tốt đi, sau này kiếm lại tiền rồi trả lại cho chị."
Tôi lấy lại chút năng lượng, đúng là chỉ có em trai tôi tốt thôi.
"Bây giờ em không có thiếu tiền, chỉ là mấy ngày nay không gọi điện cho chị rồi, em nhớ chị."
Bạch Vũ bình thường rất tiết kiệm, nhưng không bao giờ keo kiệt với tình cảm dành cho tôi.
Trái tim tôi liền thấy ấm áp.
Tôi quyết định sẽ nhận bộ phim này, nếu thật sự nổi tiếng, cuộc sống sau này sẽ được tốt hơn.
Vì bản thân mình và cũng vì Bạch Vũ.
Về phần mẹ tôi thì thôi đi, đến bây giờ bà vẫn chỉ coi tôi là cỗ máy kiếm tiền của mình. Từ nhỏ bà đã bắt tôi đến các đoàn làm phim, đến cả cơ hội được học đại học tôi cũng không có.
Cho nên tôi nhất định phải để Bạch Vũ thi đậu một đại học tốt.
4
Quá trình khởi quay bộ phim của tôi với Thái Từ Khôn rất thuận lợi.
Hình như Trần Nặc thật sự coi việc chinh phục Thái Từ Khôn là công việc của mình rồi, mỗi ngày cô ấy đều đến phim trường.
Lúc đầu còn đỡ, chỉ cho đến khi quay những cảnh quay cuối, đạo diễn dành ra hai ngày để quay mấy cảnh nồng nhiệt.
Bắt đầu là một cảnh hôn.
Giống như là nhìn ra sự lo lắng của tôi, Thái Từ Khôn yêu cầu mọi người rời đi bớt.
Ngoại trừ những nhân viên cần thiết, những người khác đều đã rời đi, chỉ có Trần Nặc, sống chết cũng không chịu đi.
Thái Từ Khôn cũng không nói để cô ấy rời đi.
Đạo diễn hô bắt đầu, Thái Từ Khôn liền nhập vai, nhìn tôi thật lâu, cúi đầu chậm rãi hôn.
Nụ hôn đầu tiên của tôi là với ông chủ, bà chủ vẫn đang nhìn...
Mọi thứ như là ngọn núi áp lực lớn đổ về phía tôi, cơ thể không nghe theo kiểm soát của tôi, luôn ngửa đầu ra sau.
"Cắt!" Đạo diễn hét lớn, "Chuyện gì xảy ra với cô vậy hả? Đây là phân cảnh hai người đâm thủng lớp ngăn cách giữa hai người, là một cảnh rất dữ dội, cô trốn cái gì? Cô phải dùng sức hôn thật mạnh, đừng làm như đang bị ép buộc, quay lại!"
Bàn tay to lớn của Thái Từ Khôn bóp bóp eo tôi, "Lo lắng sao?"
Tôi có thể không lo sao?
Vợ tương lai của anh đang đứng nhìn chằm chằm kia kìa.
Tôi nghĩ ra viễn cảnh người vợ lột đồ tiểu tam rồi đánh cô ta trên đường kia, rồi lại nghĩ đến tiểu tam kia là tôi.
Nhưng tôi vẫn phải hoàn thành công việc của mình.
Thái Từ Khôn đột nhiên nghiêng đầu nhìn đạo diễn, "Tạm dừng một chút đi, tôi dẫn cô ấy đi chuẩn bị tâm lý lại chút."
Đạo diễn lập tức đổi vẻ mặt, cười đồng ý,
Thái Từ Khôn kéo tôi về phía xe bảo mẫu.
"Từ Khôn!" Trần nặc bước nhanh tới, "Anh không được hôn môi với cô ta thật, không phải còn có thể mượn góc quay sao?"
Mượn góc quay?
Đó là một ý hay.
Tôi liên tục gật đầu, Thái Từ Khôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi liền đứng im.
Rồi anh lại nhìn Trần Nặc, "Đây là công việc của tôi, xin cô đừng xúc phạm đến tố chất nghề nghiệp của một diễn viên. Còn nữa, nơi này không chào đón cô, mời cô đi cho."
Trần Nặc ôm ngực, diễn ra vẻ đau đớn.
Thành thật mà nói thì diễn xuất của Trần Nặc đúng là có lỗi với danh hiệu ảnh hậu của cô ấy. Chỉ khi gặp được đạo diễn xuất sắc, nhận được nhân vật mình hiểu rõ mới có thể phát huy khả năng diễn xuất của mình.
Giây phút này diễn xuất của cô ấy trông đúng là vụng về.
"Từ Khôn, em là hôn thê của anh, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ?"
Thái Từ Khôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, "Cô Trần, nếu như cô còn nói năng lung tung như thế thì tôi chỉ có thể để luật sư của mình liên lạc với cô thôi.
Trần Nặc: "......"
"Đi thôi." Thái Từ Khôn kéo tôi, "Em còn đứng đây làm gì?"
Tôi liếc nhìn Trần Nặc, dưới ánh mắt hung dữ của cô ấy, tôi bước lên xe cùng Thái Từ Khôn.
Trong không gian hơi bị hạn chế, tôi còn căng thẳng hơn vừa rồi.
Thái Từ Khôn ngồi cạnh tôi, "Bạch Lộc, em là diễn viên, em phải tin tưởng vào khả năng của mình, nào, lại đây hôn tôi đi."
"Ông chủ, tôi..."
"Tôi hiện tại không phải ông chủ của em." Thái Từ Khôn khiển trách, "Bây giờ em nên yêu tôi, có hiểu không?"
"Anh hung dữ như vậy sao tôi lại có thể yêu anh được chứ? Tôi lẩm bẩm.
Thái Từ Khôn lại bắt đầu nhập vai, lúc này anh không chỉ diễn ra vẻ thâm tình, mà trong ánh mắt nhìn tôi kia còn ẩn chứa dục vọng.
Anh ấy muốn tôi.
Tim tôi đập mạnh, "thình thịch" rồi lại "thình thịch", không khí xung quanh đều nóng lên.
"Bạch Lộc, hôn tôi." Giọng nói của anh khàn khàn, vừa gợi cảm lại quyến rũ chết người.
Tôi ngay lập tức thấy mềm nhũn cả người, từng chút từng chút tiến lại gần.
Bờ môi áp vào nhau, bàn tay Thái Từ Khôn giữ chặt ót tôi, hung hăng hôn lấy.
Dù sao mọi chuyện cũng đã thành ra như vậy rồi, tôi chỉ có thể thuận theo mà thôi.
Chuyện gì đã xảy ra với ông chủ của tôi vậy?
Hôn thì hôn!
Tôi chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thái Từ Khôn được phóng đại trước mắt, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, cả thế giới này như chỉ còn sót lại hai chúng tôi.
Tôi không cần quan tâm bất cứ điều gì, chỉ cần đi theo Thái Từ Khôn là được rồi.
Giây phút này đây tôi hoàn toàn tan chảy vì anh ấy.
5
"Cốc, cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa đột ngột làm cho tôi tỉnh táo lại.
Vừa rồi tôi đã quá xúc động rồi!
"Từ Khôn! Từ Khôn, anh ra đây đi!" Trần Nặc đứng la hét ở bên ngoài, "Bạch Lộc, cô đúng là cái đồ tiểu tam! Từ Khôn là hôn phu của tôi, cô không biết xấu hổ..."
Thái Từ Khôn buông tôi ra, bước ra ngoài.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, "Đưa cô ta ra ngoài."
"Cô Trần, nếu để cho tôi nghe bất cứ lời nào tương tư như vậy, cho dù là cô nói hay ai khác, tôi cũng sẽ đều tìm đến cô tính sổ."
Trần Nặc vừa khóc vừa hỏi, "Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là hôn thê của anh cơ mà? Ôi, ôi! Buông tôi ra, bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mấy người ra..."
......
Nói thật thì tình cảnh của Trần Nặc đúng là xấu hổ, tôi lăn lộn trong giới hơn mười năm cũng chưa thấy tình huống này bao giờ.
Thái Từ Khôn quay lại, có vẻ như anh ấy không bị Trần Nặc làm ảnh hưởng gì.
Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, cười nói, "Vừa rồi em làm rất tốt."
"Ông chủ."
"Em gọi tôi là gì?" Giọng điệu của Thái Từ Khôn có vẻ không vui.
"..." Tôi thử nói lại, "Từ Khôn."
Thái Từ Khôn hài lòng cười, "Cũng không tệ lắm, thâm tình hơn một chút là ổn."
Tôi chỉ có thể gọi lại một lần nữa, "Từ Khôn ~"
Anh ấy cúi đầu bật cười, "Bảo em làm ra vẻ thâm tình một chút chứ không phải làm nũng như thế."
"..."
Sao lại khó hầu hạ như thế nhờ?
À không, tôi hiện tại không phải đang hầu hạ anh ấy, chúng tôi là... Đang có một mối quan hệ.
"Từ Khôn." Lần này tôi đã nói trìu mến hơn nhiều.
Yết hầu của Thái Từ Khôn lên xuống, rồi anh lại cúi đầu hôn tôi.
Tôi chỉ sững người một lúc, sau đó liền vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn ấy.
Cuối cùng cảnh này có thể coi như là qua.
Nhưng trời cũng đã tối rồi.
Tôi và Thái Từ Khôn hôn nhau cả một ngày, miệng tôi bắt đầu sưng hết cả lên.
Trên đường trở về khách sạn, tôi và Thái Từ Khôn cùng ngồi trên một chiếc xe.
Tâm trạng của anh hình như rất tốt, cứ nhìn tôi rồi cười.
Tôi thấy anh ấy như vậy cũng bật cười theo, "Ông chủ."
"Sao thế?"
"Bây giờ đã tan làm rồi."
Thái Từ Khôn cầm tay tôi, "Lúc quay phim hai chúng ta chính là một đôi, em có thể có tinh thần kính nghiệp một chút được không?"
Sao lại thành ra tôi không kính nghiệp rồi?
Tôi lúc nào cũng rất kính nghiệp mà, nhưng tại trước đây tôi chưa quay cảnh tình cảm như này bao giờ. Tôi mới 19 thôi mà, lúc trước đều là diễn cảnh con gái, em gái của người ta, chưa từng có cảnh tình cảm ướt át như vậy.
Tôi biết trong đoàn phim có một số diễn viên thích sao tác cp, nhưng tôi và Thái Từ Khôn không như thế, hai chúng tôi đều rất kính nghiệp.
Đúng, nó là như vậy.
Tôi lặng lẽ hắng giọng, "Từ...Từ Khôn."
"Ừ?" Lần này Thái Từ Khôn mỉm cười.
"Tôi...."
Tôi định nói gì đây ta?
Bị anh ấy ngắt lời làm tôi quên mình định nói gì mất rồi.
Tôi lại nghĩ đến Trần Nặc.
"Anh không sợ chị Trần Nặc về nói chuyện hôm nay với gia đình, hai nhà sẽ ầm ĩ một hồi sao?"
Thái Từ Khôn lạnh lùng cười cười, "Trần gia bọn họ không dám đâu."
Là ngược lại.
Tôi lo lắng người Thái gia sẽ đến tìm tôi cơ.
Trong trường hợp bọn họ cho tôi tiền để rời khỏi Thái Từ Khôn, tôi nên lấy hay là... lấy?
Tôi không cầm cũng không được mà, tôi nào dám đắc tội Tần gia đâu.
"Bạch Lộc." Bỗng dưng Thái Từ Khôn gọi cả họ lẫn tên của tôi, "Tôi nói lại lần cuối cùng, giữa tôi và Trần Nặc không có bất cứ mối quan hệ nào cả."
Tôi gật gật đầu, "Tôi biết, tôi biết."
Anh ấy nhìn tôi, "Biết thật không?"
"Thật mà."
Tôi đã nhìn ra rồi, thật sự thì Thái Từ Khôn không thích Trần Nặc, nhưng anh làm sao chống lại được việc người nhà mình thích chứ.
Liệu anh ấy có thắng được gia đình mình không đây?
Haizz, nói thật thì Thái Từ Khôn cũng rất đáng thương, đã 30 tuổi đầu rồi vẫn còn phải nghe theo sắp xếp của gia đình.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, thì ra sinh ra trong gia đình giàu có không phải lúc nào cũng sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro