Mùa Đông Rực Rỡ, Có Một Bông Tuyết Rơi Vào Tim Anh

05.
Sau những gì vừa diễn ra, tất cả mọi người đều có thể đoán được Thái Từ Khôn rất quan tâm đến tôi.

Bạn thân của tôi cũng nghĩ như vậy, cô ấy muốn tôi nắm lấy cơ hội này.

Tôi không tin lắm.

Lý do là tôi cảm thấy hơi khó tin, điều kiện của Thái Từ Khôn tốt như vậy, anh ấy muốn người như thế nào mà chả được, sao có thể nhớ mãi không quên tôi.

Tôi không thích đoán mò, cũng không muốn suy diễn lung tung, khi Thái Từ Khôn đưa tôi về nhà, tôi hỏi anh: "Ý của anh là gì?"

Thái Từ Khôn dừng lại, anh nhìn tôi, đôi mắt anh mờ mịt.

Tôi hỏi: "Anh có muốn chúng ta quay lại không?"

Anh nói: "Không phải em muốn à?"

Tôi ngạc nhiên: "Em muốn lúc nào..."

Thái Từ Khôn hít một hơi thật sâu.

"Không có anh, mấy năm nay em nghiến răng sống cho qua ngày."

Tôi chợt nhận ra.

Tôi chỉ muốn nói tôi đang trêu anh thôi, mà khi nhìn thấy khuôn mặt của Thái Từ Khôn, tôi không tài nào thốt ra thành lời được.

Anh phản ứng lại: "Em lại chơi anh đấy à?"

Tôi vặn lại: "Cái gì gọi là lại?"

Anh nói: "Năm đó không phải chính em dốc sức theo đuổi anh sao? Cưa được rồi, đồ đến tay rồi chơi được nửa năm lại bỏ cũng là em. Có rồi thì không biết trân trọng, thời gian bên nhau còn không bằng lúc em cưa anh nữa."

Trong lời nói của anh mang đầy vẻ bất bình, ấm ức và buộc tội khiến tôi chết lặng.

Tôi không biết là Thái Từ Khôn sẽ nghĩ như vậy.

Lúc mới chia tay, rõ ràng anh không để tâm, xem như không có chuyện gì xảy ra, sao bây giờ lại nhắc lại với giọng đầy oán hận.

Nhưng dù sao thì đây cũng là lỗi của tôi.

Tôi chủ động nhận lỗi: "Từ đầu là em sai."

Nhìn vẻ mặt đau lòng và chán nản của anh, tôi nói thêm: "Bây giờ cũng là lỗi của em, em không nên giễu cợt anh."

"Em xin lỗi."

Thái Từ Khôn trầm mặc một hồi lâu, anh thở dài.

"Đi thôi, anh đưa em về."

Đêm đó, Thái Từ Khôn không nói thêm lời nào.

Tôi nghĩ là tôi đã vô tình xúc phạm Thái Từ Khôn.

Anh đã hiểu lầm và thể hiện cảm xúc của mình, tất cả chỉ vì trò đùa của tôi.

Nếu tôi là anh, tôi sẽ không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày cắt chỉ.

Tôi đến bệnh viện và được một cô lễ tân tiếp đón nhiệt tình tại quầy, cô ấy dẫn tôi đến tận phòng khám của Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn ngồi sau một chiếc bàn lớn, anh liếc nhìn tôi và nói: "Em lại đây."

"Ừm." Tôi đáp.

Giọng điệu xa cách này giống như ngày tôi đến đây khám cách đây một tuần.

Giả vờ không quen, giả vờ không biết.

Tôi thấy mình hơi nhỏ mọn, anh ấy càng như vậy, tôi lại càng muốn chọc tức anh.

Nhưng bây giờ làm vậy thì không được.

Thái Từ Khôn sẽ lại hiểu lầm rằng tôi muốn chơi đùa với anh mất, tốt nhất là nên im lặng.

Sau khi cắt chỉ xong, Thái Từ Khôn nghiêm túc nhắc nhở.

"Vết khâu đang lành lại rất tốt, tuy nhiên mấy ngày này vẫn cần phải chú ý đến chế độ ăn uống, ăn thanh đạm, tránh đồ cay nóng, tránh dầu mỡ và tuyệt đối không được uống rượu."

"Được."

Tôi bắt chước giọng điệu của anh, lịch sự cúi đầu: "Cảm ơn bác sĩ Thái, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép về đây."

"Đợi đã." Anh ngăn tôi lại.

"Hả."

Anh nhẫn nhịn chịu đựng, vẻ mặt kỳ quái: "Sao em lại nói thế?"

Tôi nói thẳng: "Không phải anh muốn giữ khoảng cách với em sao? Không quen không biết."

"Anh không có."

Anh giải thích rồi tiếp tục im lặng.

Tôi đứng tại chỗ, muốn chờ xem anh định nói gì.

Thái Từ Khôn im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng, giọng điệu như chịu thua rồi.

"Chúng ta quay lại với nhau đi."

06.

Trong giây lát, tôi đã nghĩ mình nghe nhầm.

Nhưng Thái Từ Khôn lại nhấn mạnh lại: "Chúng ta quay lại nhé?"

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Tôi rất khó có thể nhận định đây là do anh thích tôi.

Thái Từ Khôn thích tôi?

Khi chúng tôi mới yêu nhau, thái độ của anh ấy không còn không giống như có tình cảm với tôi, chưa kể chúng tôi đã không liên lạc lâu như vậy, quay lại với nhau chỉ là chuyện hão huyền.

Anh im lặng một lúc: "Anh không thể chấp nhận được việc em đá anh."

Anh nói: "Mấy năm nay, cả đêm anh không ngủ được, nghĩ đến lý do ngay lúc đó tại sao em lại chia tay anh. Anh không biết mình đã làm gì sai mà để em đối xử như vậy."

"Chưa từng có ai đối xử với anh như vậy."

"Chơi anh một vố như vậy có vui không? Nhìn thấy anh vì em mà mất ngủ chắc em hả hê lắm hả."

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Sau lời Thái Từ Khôn nói, tôi không thể ngờ được rằng bây giờ mình lại biến thành bạch nguyệt quang anh muốn mà không có được.

"Hãy cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân mình." Anh nói.

"Đợi em yêu lại anh rồi anh vứt bỏ em à?"

Anh mỉm cười và nói: "Không đâu."

"Mối quan hệ của chúng ta khi nào kết thúc sẽ do em quyết định."

Anh hỏi lại: "Có được không?"

Cho đến giờ phút này, tôi phải thừa nhận vẻ ngoài của Thái Từ Khôn hấp dẫn tôi như thế nào.

Anh cứ đứng thế này, mặc áo khoác blouse trắng, tóc bù xù trước trán, nhẹ nhàng hỏi có được không, thế thôi là tôi chỉ muốn gật đầu đồng ý.

Tôi ra sức giải thích: "Lý do lúc đầu chia tay là do anh không nói gì cứ để em đoán già đoán non, em mệt lắm."

Tôi nói: "Nếu anh vẫn cứ hấp tấp, lấp lửng như thế này, em sẽ thấy rất mệt mỏi."

Tôi nhìn anh: "Đến lúc chia tay rồi, anh lại nói là em lại chơi anh."

"Không." Anh bình tĩnh đáp: "Anh chuẩn bị xong rồi, lần này cho em tùy ý chơi."

Anh nói rất thản nhiên: "Em muốn chơi thế nào anh sẽ chơi cùng em như thế."

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Vốn là đến để cắt chỉ, sao bây giờ lại thành quay lại với người yêu cũ rồi.

Toàn bộ sự việc xảy ra quá đột ngột đến nỗi tôi cảm thấy giả giả thế nào ấy, vì vậy tôi đã gọi cho người bạn thân nhất của mình.

Câu đầu tiên tôi nói khi điện thoại được kết nối: "Tớ bị gài rồi!!!"

"Với ai?"

"Thái Từ Khôn."

Cô ấy hét lên một tiếng, sau đó kích động nói: "Tớ đã nói rồi, anh ấy có hứng thú với cậu mà, ai mà chả nhìn ra, rõ rành rành luôn, với lại nếu ở bên anh ấy, cậu sẽ không còn hoài nghi sức hấp dẫn của mình nữa."

Tôi âm thầm bào chữa: "Chắc anh ấy cũng không có hứng thú với mình đâu..."

Tôi thích Thái Từ Khôn này, không cam tâm bị tôi đá.

Sức hấp dẫn lớn nhất của một người đàn ông trưởng thành là vấp ngã ở đâu, đứng lên ở đó.

"Anh ấy không có hứng thú với cậu mà vẫn muốn ở bên cậu à? Cậu lừa ai thế." Người bạn thân nhất của tôi tiếp tục trêu chọc tôi.

"Sao nào, bông hoa cao ngạo đó bây giờ chịu cúi đầu rồi?"

Tôi mím môi, nói ra điểm mấu chốt hạ gục tôi giây phút ấy: "Anh ấy để cho tớ muốn chơi thế nào cũng được."

"Khuôn mặt đó nhìn thôi cũng làm tớ thấy vui vẻ rồi, ai mà từ chối nổi."

"Lúc đó trong đầu tớ chỉ có một suy nghĩ, không bắt lấy trái tú cầu này thì không phải là người."

07.

Cô bạn thân nhiều chuyện của tôi vì muốn hiểu rõ tình hình hơn nên đã gọi tôi về lại công ty để buôn chuyện, mặc kệ tôi đang trong thời gian nghỉ phép.

Sau khi buôn chuyện cả một buổi, cô ấy vỗ lấy vai tôi, khẳng định là Thái Từ Khôn chắc chắn có hứng thú với tôi.

Tôi có không tin lắm, cô ấy lại nói mười người đàn ông thì có đến chín người bị tôi hớp hồn mất rồi.

Buổi trưa ăn tại công ty, chiều thì không có việc gì để làm, tôi lại lấy tài liệu ra để phân loại khách hàng.

Công ty mai mối này là tôi và bạn thân cùng hợp tác gây dựng nên.

Ý tưởng là của cô ấy, cô ấy thích mai mối cho các cặp đôi trẻ từ khi còn đi học, cô ấy đặc biệt khao khát được mai mối, thích cảm giác đưa hai người xa lạ đến với nhau bằng những lời đường mật của mình.

Mặc dù tôi nghe không hiểu, mà cô ấy thì lại rất vui.

Ban đầu, tôi chỉ chịu trách nhiệm đầu tư, nhưng công việc kinh doanh ngày càng phát triển và bạn thân của tôi quá bận, vì vậy tôi đã bỏ công việc ban đầu của mình và gia nhập hàng ngũ mai mối của công ty luôn.

Nhưng tôi không giỏi nói năng như cô ấy, phần lớn thời gian tôi phụ trách công việc phía sau hậu trường, liên hệ với khách hàng.

Tôi sắp xếp tài liệu đến năm giờ chiều, tôi vươn vai, tắt máy tính và chuẩn bị tan sở.

Tôi vừa bước ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy nơi chiếc bàn tròn ở góc sảnh, nhân viên mới Tiểu Triệu đang nhiệt tình lôi kéo Thái Từ Khôn điền thông tin khách hàng.

Thái Từ Khôn lịch sự mà xa cách, giữ nguyên vẻ kiêu hãnh độc nhất của mình.

Tôi mỉm cười bước tới, gõ xuống bàn và nói: "Đây là bạn trai của chị."

Tiểu Triệu nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Cũng không có gì lạ, mỗi lần tôi đưa Thái Từ Khôn đi ăn tối, khi người ta biết anh ấy là bạn trai của tôi đều sẽ bày ra vẻ mặt này.

Tôi thấy mình cũng thật là ham hư vinh, tôi thích những vẻ mặt như vậy nhìn tôi.

Thái Từ Khôn đứng dậy, đưa tay ra và trịnh trọng nói: "Xin chào, tôi là Thái Từ Khôn."

"Xin chào, xin chào." Tiểu Triệu chắp tay lại.

Sau khi lên xe của Thái Từ Khôn, tôi mới nhớ và hỏi: "Tan làm là đến đón em luôn à?"

"Ừm." Anh đáp lại: "Cách không xa bệnh viện lắm."

Tôi hí hửng: "Cũng khá gần đấy. Một đồng nghiệp ở bệnh viện của anh giới thiệu cho em, nói có một nha sĩ rất đẹp trai, không ngờ là anh."

"Biết là anh mà em vẫn đến à?" Anh hỏi.

Câu này hơi khó trả lời.

Nếu ngay từ đầu tôi biết nha sĩ là Thái Từ Khôn thì tôi nhất định sẽ đổi bệnh viện khác, nhưng hiện tại tôi đã nối lại tình xưa với anh ấy, tôi nghĩ đến đó cũng tốt.

Tôi không trả lời, may mà Thái Từ Khôn cũng không đòi câu trả lời của tôi.

Anh ấy hỏi: "Sao trong hồ sơ khách hàng đăng ký anh lại thấy có ảnh của em?"

Tôi cười đáp: "Ý tưởng của Phương Phương đấy, cô ấy nói dùng để thu hút khách hàng mới, sẽ không bị mất khách."

Rất khó phân biệt được anh đang nghĩ gì nếu chỉ dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, tôi hỏi anh: "Anh không để ý chứ?"

"Có một chút."

Anh nói: "Em có thể rút hồ sơ không? Bây giờ em là bạn gái của anh, anh sẽ ghen đấy."

Tôi sốc toàn tập.

Trước đây Thái Từ Khôn sống chết cũng không bao giờ thừa nhận là anh ghen.

Khi tôi còn học đại học, có một đàn anh trong câu lạc bộ đã theo đuổi tôi rất nhiệt tình, tất cả mọi người đều biết. Thái Từ Khôn biết chuyện nhưng không có ý kiến gì, vào một ngày nọ, anh ấy đột nhiên kéo tôi đến một góc không có ai và hôn tôi tận mười phút.

Chỉ sau lần đó, tôi mới biết hóa ra Thái Từ Khôn cũng biết ghen.

Tính cách nhạt nhẽo của anh đã thay đổi nhiều vậy sao?

Xem ra anh đang muốn cật lực chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.

Tôi nghĩ cũng không còn xa cách nữa nên cũng không cần phải kiềm chế.

Tôi hơi tò mò, nóng lòng muốn thử: "Em nắm tay anh được không?"

Anh nghẹn ngào: "Bây giờ đang lái xe."

"Có mấy người đàn ông lái xe bằng một tay, trông đẹp trai chết đi được."

Anh nghiêm túc nói: "Như vậy không an toàn."

Một lúc sau, đến đèn đỏ, anh mới chậm rãi dừng lại, không chờ đợi thêm nữa mà đưa tay phải ra, nói: "Tay đâu."

Ngay khi tôi nắm tay anh, tôi thấy lòng bàn tay anh lật một cách khéo léo và trong nháy mắt, anh ấy đã nắm chặt lấy tay tôi.

Ngẩng đầu lên, hai tai đỏ bừng.

Tôi thầm nghĩ, cũng khá đấy, bây giờ đã học được cách chủ động rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro