Chương 1

Năm 2015.

Một mùa hè đầy gió.

Bùi Cẩm Như, lại ngồi một mình trong phòng bếp, nhàn nhã thưởng thức mùi vị của nước trái cây sắp hết hạn, ngón tay bừa bãi lướt ipad. Sinh viên bây giờ đều rảnh rỗi như vậy? Không có chuyện gì làm thì lên mạng xã hội tung tin nói nhảm. Bọn họ không biết luật pháp còn có quyền bảo hộ danh dự và nhân phẩm à?

Bầu chọn cho cặp đôi sẽ giành được giải thưởng ở vũ hội năm nay, đứng đầu.... cô tùy ý lướt nhanh lên phía trên, nhận được tổng cộng 1437 lượt bình chọn từ sinh viên trong trường: Đỗ Phạm Như Huyền và Trần Hoài Khang. Thật trơ trẽn, như vậy cũng lên top đầu được.

Bùi Cẩm Như gõ lách tách bình luận: "Đóng cửa về nhà tự soi gương với nhau đi, không phải mặt trời mà cứ thích tỏa sáng". Sau đó lại chán ghét đăng nhập thêm một tài khoản khác bình luận: "Hạng người lẳng lơ cướp bồ người khác thì đừng có huênh hoang". Lặp lại hành động thêm vài lần nữa mới thực hả dạ.

- Như Cẩm, xem xem, dượng mua gì về cho con này...

Giọng nói của một người đàn ông thu hút sự chú ý của cô, Cẩm Như lười biếng dời tầm mắt. Nhìn xuống hộp socola Pháp thượng hạng mà dượng mới mua, ngoe nguẩy cười:

- Ông tưởng tôi còn là con nít chắc? Tôi đã 21 tuổi rồi. Hay ông mua mấy thứ rác rưởi này nuôi đứa con chưa thành hình của hai người? - Cùng lúc đó, Bùi Cẩm Nguyệt đi xuống cầu thang, vừa hay nghe được những lời đó. Cẩm Như khẩy khẩy mấy viên socola được bọc ngoài bằng giấy gói màu vàng - Còn nữa, sau này đừng gọi tôi bằng cái tên Như Cẩm, buồn nôn lắm.

- Bùi Cẩm Như! Con vừa nói cái gì thế? Mẹ cho con ăn học đàng hoàng là để con nói với dượng mình như thế sao? - Bùi Cẩm Nguyệt tức giận đến mức suýt nữa giáng một cái bạt tai, bị dượng ngăn lại.

- Phải rồi. Dượng thôi mà. Dượng, chứ không phải ba. - Bùi Cẩm Như lượn thêm vài vòng trên ipad - Con nói vậy cũng đâu có gì sai?

Thật sự bị tát một cái. Cả gương mặt phấn nộn bị sượt qua một bên, móng tay vừa mới sơn màu đỏ rượu của cô trượt khỏi ipad, xước một đường dài, màn hình ipad cũng vậy. Bùi Cẩm Nguyệt run rẩy ôm tay, đây không phải là lần đầu tiên bà nổi giận với con gái, nhưng là lần đầu tiên ra tay mạnh như vậy.

- Ngày mai con đi dã ngoại với bạn. Báo với mẹ một tiếng.

Cẩm Như sửa lại khóe miệng. Hành động này có thể đoán ra được, không có gì ngạc nhiên, cũng không có cái gì gọi là tổn thương. Đàn bà vì đàn ông mà đánh con mình trên đời này không thiếu, huống hồ là một người không thích con cái như mẹ cô đây.

- Không được đi! - Bùi Cẩm Nguyệt quát. Thân hình hơi đứng tuổi nhưng làn da lại được chăm sóc tương đối, lại có phần trắng như thiếu nữ nhăn lại - Con như vậy mà cũng đòi đi chơi à? Ở đâu ra tự cho mình cái quyền đó?

- Mẹ ngăn được con sao? - Bùi Cẩm Như đang đi chợt quay đầu lại - Mẹ quản cho tốt ông Đào Văn Vũ của mẹ đi.

Dượng bên cạnh giật mình. Cô cười nhạt, thản nhiên đi từng bước lên phòng, tiếng đóng cửa sập mạnh. Thật sự là đứa con gái hư hỏng. Bùi Cẩm Nguyệt quay sang xin lỗi ông.

- Không sao, Như Cẩm.... Cẩm Như chưa quen, anh có mua quà cho em này.

Hoàng Thiên nhắn tin thông báo lịch tập trung sáng mai cho cô. Cẩm Như vừa thu dọn hành lí vừa liếc nhìn. Phía trước còn có mấy tin nhắn liên tiếp của Thùy Ninh, chắc là sợ cô không nhìn thấy nên nhờ Hoàng Thiên nhắn giúp. Rắc rối. Gọi một cuộc không phải là được rồi sao?

Sáng hôm sau.

Năm mạng người đi trên một chiếc xe bảy chỗ, tính thêm thầy giáo Từ nữa là sáu. Thực ra, nam vương Trần Hoài Khang, bạn trai cũ của Cẩm Như còn dẫn theo hoa khôi mới nổi Như Huyền đi theo. Là một cái gai chướng mắt.

Mọi người đều biết Cẩm Như không thích bọn họ, trên đường đi liên tục gợi chuyện pha loãng không khí. Thầy giáo Từ ngồi ở ghế lái, bên cạnh ghế phụ là lớp trưởng Thùy Ninh mắc chứng say xe. Ba ghế phía sau lần lượt là Như Huyền và Hoài Khang.

Tại sao nói là ba ghế nhưng chỉ có hai người ngồi? Cái này lại phải hỏi Gia Hiếu. Tại sao bình thường cậu ta ăn nhiều như vậy? Ăn đến nỗi không có chỗ chứa lại phải xuống ghế sau ngồi với hai cây sào Cẩm Như và Hoàng Thiên, nhường lại không gian lãng mạn cho hai người phía trên. Ngay từ đầu Cẩm Như đã có ý kiến:

- Nếu không được thì đuổi một người xuống, như vậy chỗ không phải đã rộng rồi sao?

Ý bảo, đuổi Như Huyền xuống. Như Huyền vốn là người dễ xấu hổ, nghe nói vậy thì toang đi về thật, cũng may có thầy giáo Từ và Hoài Khang giữ lại. Hầu như, chỉ có mình Cẩm Như là tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

- Chúng ta phải cắm trại ở đây thật à? - Thùy Ninh nâng mắt kính, nhìn xuống nơi nước hồ trong veo, còn rõ nhìn thấy màu sắc của mấy hòn đá - Phía dưới kia hình như có thác nước, chút nữa có ai muốn tắm rửa cho mát không?

- Được rồi, Thùy Ninh, chúng ta chỉ cắm ở trên bờ thôi, đừng xuống nước. Nguy hiểm lắm. - Thầy giáo Từ cũng là một người nhiệt tình, đã gần 40 tuổi cũng chưa cưới được vợ - Qua đây phụ mọi người dựng lều.

- Dạ.

- Cẩm Như, Hoàng Thiên, hai em đi kiếm củi khô về đây đi. Đợi chút nữa trời tối thì không tìm được đâu.

Cẩm Như liếc hai người nào đó đang ở bên kia xếp thịt lên vỉ nướng. Hoàng Thiên "Vâng" một tiếng to rồi vội kéo cô đi. Hai người đi được một đoạn sâu trong rừng, trên tay Hoàng Thiên đã xuất hiện một đống cành khô từ lúc nào, còn Cẩm Như thì vẫn trống không.

- Đừng có hậm hực nữa. Chuyện qua lâu rồi mà. - Hoàng Thiên thấy cô không nói gì thì huých tay - Này, nói chuyện với tớ đi, đừng có bơ tớ như thế.

- Biết rồi, cậu đừng có lải nhải nữa. - Cẩm Như rít lên một tiếng, buồn bực đá hòn sỏi dưới chân - Chỉ mới chia tay có hai tháng, đâu tính là lâu. Trước giờ anh ấy chưa từng dẫn tới đi chơi với bạn, quen với nhỏ đó được có hai tháng đã dẫn đi cùng với tụi mình rồi. Cậu không thấy quá đáng à?

- Thì tình yêu thuở ban đầu lúc nào cũng nồng nhiệt mà. - Hoàng Thiên trả lời bâng quơ. Đối với cậu, thật ra những chuyện này cũng không hiểu lắm - Tớ thấy cậu đừng nên gây khó dễ cho họ nữa.

- Tớ gây khó dễ? - Gần đến thác nước, âm thanh càng lớn dần, vậy mà giọng nói Cẩm Như lại vang lên rõ ràng - Con nhỏ Huyền đó vốn cướp Hoài Khang từ tớ, là nó cướp! Giả vờ làm bạn thân chứ gì? Sau lưng lại làm trò bỉ ổi. Vậy mà cậu còn bênh nó được.

- Cậu có thôi đi không?!

Hoàng Thiên làm bạn với cô từ nhỏ đến lớn, chịu đủ mọi tính cách ngang bướng của cô nhưng lần này rốt cuộc nổi giận. Cẩm Như càng ngày càng khó chiều xấc xược, lại coi người khác không ra gì. Chỉ vì chia tay một gã bạn trai mà bực bội hai tháng, vậy sau này ra đời phải làm sao?

- Hoàng Thiên! - Cẩm Như quát lên - Cậu rốt cuộc là bạn tớ hay bạn cô ta?

- Như Cẩm, vấn đề này không quan trọng. Cậu rốt cuộc làm sao? Cậu quả thật thích cậu ta đến thế hả?

- Phải! Tớ thích Hoài Khang. Tớ cực kì thích Trần Hoài Khang. Cậu có hiểu không? Tớ thích anh ấy hơn bất cứ thứ gì.

Hoàng Thiên bất động. Chỉ còn nghe thấy tiếng góc thút thít của Cẩm Như, bạn thân suốt mười năm trời của cậu, lại đau khổ vì thất tình. Làm sao đây? Cậu chưa từng nếm trải cảm giác thất tình như cô, nhưng hiện tại thì có thể rồi.

Phía sau vang lên tiếng động. Cả hai lập tức quay lại.

- Tớ... tớ không cố ý nghe lén đâu. - Hoài Khang xua tay, lùi lại một bước. Trên mặt rõ ràng lộ vẻ bối rối - Hai người mau về đi, thầy Từ đang tìm kìa...

Nói xong, Hoài Khang bỏ chạy như vừa gặp phải ma. Đã bị dọa cho sợ rồi. Bùi Cẩm Như, tiểu thư con nhà giàu, kiêu ngạo khó tính, luôn cao ngạo làm giá trước mặt bạn trai, bây giờ lại bị người ta thấy bộ mặt thật của mình, giống như kẻ bám đuôi.

Cẩm Như một khắc đó giống phản xạ đuổi theo. Chỉ biết rằng, nếu không mau giải thích, cái danh tiết cả đời cô giữ lấy sẽ bị ô nhiễm. Cô kêu với lại, chạy bám theo Hoài Khang. Nhưng vì trên núi đất trơn, có lẽ vừa trải qua một cơn mưa lớn, Cẩm Như trượt chân xuống núi.

Hoàng Thiên đứng gần nhất, vội chạy lại nắm lấy tay cô. Hoài Khang chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai, giật mình quay lại, chỉ còn thấy Hoàng Thiên đờ đẫn nhìn xuống vách núi kia, tay còn buông thỏng trên không. Phía dưới, thác nước cuồn cuộn trắng xóa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro