Phần 2
Những ngày tháng sau khi kết hôn cứ yên bình trôi đi như dòng nước chảy, Kỳ đi Mỹ du học và anh sẽ đi sau.
Anh mở một quán rượu nhỏ, và đặt tên là Blue.
Anh vẫn nhận được thư của cô bé. Cô nói, cô chuẩn bị lên Bắc Kinh tìm việc. Còn anh trả lời rằng một thời gian nữa anh sẽ sang Mỹ.
Lần thứ 3 họ gặp nhau khi ấy, cô 22 tuổi, anh thì 34 tuổi.
Họ sống cùng nhau 1 năm, rồi anh ra đi.
Anh nói, em có thể kết hôn và anh sẽ vẫn quay trở lại thăm em.
Cô trả lời: em sẽ đợi anh ở Bắc Kinh.
Cô vẫn viết thứ cho anh, 1 lá rồi 2 lá...
Và anh vẫn chỉ gửi những tấm thiệp khi sinh nhật cô và qua năm mới.
5 năm trôi qua, anh đã ly thân với Kỳ, và quyết định về nước.
Phía sau quầy bar Blue vẫn là cô gái váy trắng, nhưng đã không còn là bé Lan ngày nào.
Anh về rồi à,cô mỉm cười và nói tiếp, nhưng em ốm rồi.
Bệnh của cô không thể chữa khỏi. Anh đã túc trực cả ngày lẫn đêm. Anh đọc thánh kinh cho cô nghe. Khi cô ngủ,anh nắm chặt tay cô. Và khi ánh mặt trời ló rạng, anh ôm cô sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời.
Nếu như em khỏi bệnh, em có thể lấy anh được không? Trái tim cô vẫn luôn tràn đầy hy vọng. Anh khẽ quay mặt để gạt đi dòng nước mắt: được chứ.
Rồi một hôm,cô nhất định bắt anh phải đi mua bộ tóc giả. Cô đã phải cạo trọc đầu vì trị liệu hoá học.
Cô kẹp tóc, đáng yêu như cô bé Tiểu Lan thuở nào. Và cô nhờ anh đem tới cho một chiếc hộp cũ để ở phòng cô. Trong hộp là tất cả các tấm thiệp anh đã gửi tặng cô. 16 năm rồi, có những tấm thiếp đã ố vàng, không còn nhìn rõ chữ, nhưng những ngày xa cách anh, đó là những báu vật tinh thần.
Cô nắm tay anh và hỏi,nếu như có kiếp sau,em có thể lấy anh được không? Anh nhẹ nhàng hôn cô và nói: được chứ.
Anh đã mang tới những ngày tháng hạnh phúc cho tuổi thơ đau khổ của cô bé với chú chó nhỏ.
Và cô đã chờ đợi cả cuộc đời để đổi lại một lời nguyện cầu mà anh không thể thực hiện được.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro