Mỗi tình đầu màu xám - Phạm Anh Tuấn

Tôi gọi hắn là Linga, một từ miêu tả sinh thực khí của nam giới.

Linga là ai mà tôi không thể quên được hắn giữa hàng loạt những cái mông nhún nhẩy trong cái quán bar cà phê lãng mạn đó? Cái cách hắn nhìn tôi, ngây dại và đầy trìu mến Bước đi vững chãi của hắn, từ tốn, mạnh mẽ hớp hồn một cô gái như tôi. Lạ kì, chúng tôi đã yêu nhau như thế, giữa hàng loạt những bóng hình trai xinh gái lạ khác cùng vô số lời dè bỉu, khinh miệt.

Lúc ấy, tôi 20 tuổi. Vừa thoát khỏi vòng tay cha mẹ, tôi tìm đến những gì lạ lẫm mà giới trẻ bốc đồng thường nghĩ đến. Quán bar. Thăm thú những khu thương mại hào nhoáng và chọn cho mình một bộ đồ lót có ren. Tập đi giày cao gót hoặc chọn một bộ đồ cá tính thu hút ánh nhìn đám con trai. Mọi thứ trước mắt tôi đều mới lạ, ồn ào và cũng đầy bất trắc. Như thể tôi đang quờ quạng tìm kẻ đánh cắp trái tim mình trong ánh chiều chạng vạng, dẫu biết rằng có ngày rơi xuống vực thẳm nhưng lại không cưỡng lại được khao khát chiếm lĩnh. Để rồi, một người con gái chững chạc – hay tối thiểu luôn cố tỏ ra như thế – phải lòng Linga, người bảo vệ quán bar với tật xấu là thích mút ngón tay tôi.

Từ khi gặp nhau trong quán bar cà phê đó, hắn xin số điện thoại của tôi. Và, cũng đầy ngạc nhiên, trái ngược với bản tính cẩn trọng của mình, tôi đọc số.

Chúng tôi đã quen nhau như thế, giống một trò chơi của định mệnh.

***

- Em tính mai sau làm gì?

Đó là câu hỏi mà Linga hỏi tôi trong buổi hẹn gặp đầu tiên. Khác hẳn với thứ ánh sáng nhàn nhạt xanh đỏ trong quán bar bữa nọ, giờ đây, hắn đứng trước mặt tôi, đầy quyến rũ. Đôi mắt một mí mà mỗi lần cười đều nhíu lại,trông rất đáng yêu. Hắn mặc đồ thoải mái và gọn gàng. Và một đặc điểm khác lạ, Linga rất mê đồng hồ. Mỗi khi lúng túng, hắn lại đặt tay lên thứ trang sức với kiểu dáng đậm chất đàn ông ấy, sau đó xoa nhẹ như cưng nựng một con mèo. Điểm ấy khiến tôi thêm yêu chàng trai cố làm ra vẻ đỏm dáng này.

Cũng chẳng trách hắn được, bởi đàn ông luôn tốt và tuyệt vời khi tán gái. Đó là quy luật bất dịch mà không phải quý cô nào cũng biết.

- Nhà văn. – Tôi đáp.

- Đã yêu ai chưa?

Tôi bật cười trước cách nói thẳng thắn của hắn. Chẳng hề có những cử chỉ lãng mạn. Cũng không phải tỏ ra là một người đàn ông ga lăng và giữ ý tứ. Dường như, tính cách của hắn cứ thế bộc lộ ra, qua con mắt ti hí như chứa đựng một sự trải nghiệm mà có lẽ một chàng trai tuổi đôi mươi không thể có được.

- Có lẽ anh là người đầu tiên.

Linga cười hiền:

- Nếu một ngày có ai đó bảo em viết về mối tình đầu, em có dám viết về anh không? Rằng tôi đã quen thằng bảo vệ quèn và đã trao nụ hôn đầu cho tên khốn đó.

- Có chứ, em sẽ viết thật. – Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Một mối tình đầu không lãng mạn, không thư tình, không bóng bay?

- Phải. Cái đó chỉ dành cho loại người mơ mộng thôi, còn trong cuộc đời anh và em đang sống, tình đầu khắc nghiệt lắm.

Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt mở to nhất có thể. Có thể xem, hành động đó là một sự công nhận. Rằng tôi có thể chấp nhận Linga. Rằng hắn không cần phải chạy theo bất cứ một mô típ nào trong cuộc sống này. Đã quá thừa những chuyện ấy. Nhan nhản trong tiểu thuyết. Say đắm trong câu chuyện ngôn tình. Chỉ cần hắn là hắn thôi. Cứ khô khốc như thế, cứ ngây dại như thế. Chỉ cần, đôi mắt ấy luôn bốc lửa tình là được rồi.

Rồi sau đó, Linga đưa tôi đi vòng quanh Sài Gòn. Trời tối. Cơn mưa đầu mùa khiến mọi thứ oi bức hơn. Trên khuôn mặt xương xẩu của hắn đã lưu lại vệt mồ hôi. Làn da bóng nhẫy, nhưng chính điều đó khiến mọi chi tiết trở nên rõ nét. Tôi chăm chăm nhìn hắn phía sau. Sóng mũi cao như dân Tây, đôi mắt một mí thi thoảng vẫn núp mình dưới lớp mi rậm. Linga có râu quai nón. Nó bao phủ lấy gương mặt hắn, và kết thúc ở hai mép cằm. Chẳng hiểu sao, tôi đam mê hắn. Ngay cả tiếng thở dài đó cũng trở nên có sức hấp dẫn lạ kì. Tình đầu là thế phải không? Là khi dẫu trong cuộc sống khắc nghiệt và đầy rủi ro này, ta vẫn tìm được ở đối phương những thứ khiến bản thân an lòng. Vắt kiệt chút mộng mơ còn sót lại sau khi va chạm dòng đời, ta mường tưởng đây sẽ là tình đầu và là tình cuối của chính mình.

Chiếc xe cà tàng của hắn dừng ở cầu Sài Gòn. Sau khi dựng xe sát vào lề đường, tôi và hắn cùng ngắm thành phố về đêm. Tôi nhận ra, thế giới này thật rộng, và đôi khi, ta cần ai đó đi cùng.

Khi còn đi học, ngôi trường quá bé, khiến ta nghĩ rằng mình an toàn. Vậy mà hóa ra, chỉ là ảo tưởng của một đứa trẻ mới lớn.

Linga đứng cạnh tôi, giữ một khoảng cách nhất định. Tôi cảm thấy an yên khi hắn làm điều đó. Hai con người, một trai một gái, chưa là gì của nhau, đứng ngắm tòa nhà Hoàng Anh Gia Lai lấp lánh trong ánh đèn rực rỡ. Linga ngước nhìn tôi, khẽ nói:

- Trông em không giống yêu lần đầu.

- Tại sao?

- Bởi tình đầu người ta yêu rất bản năng.

Phải! Đó là điều tôi thiếu: bản năng. Sống quá lí trí khiến ta không thể thoát khỏi những nỗi sợ thực tế. Không có niềm vui cực đỉnh. Cũng chẳng có nỗi buồn vô hạn. Cứ sống như một kẻ mộng du giữa dòng đời trôi nổi này. Sài Gòn…quá nhỏ để trốn nhau, nhưng cũng đủ lớn để ta lạc mất tay nhau giữa làn khói bụi mù mịt.

- Vậy làm điều đó cho em đi! – Tôi quay sang nói – yêu bản năng. Hãy dạy em điều ấy!

Thế là từ đó, chúng tôi chính thức tìm hiểu nhau. Một tình đầu kì lạ, và chính tôi cũng không biết rằng, cũng đầy đau đớn.

Mỗi tuần, chúng tôi gặp nhau vài lần, chủ yếu là những ngày thường. Mỗi buổi tối, khi làm xong việc, hắn gọi cho tôi. Chủ yếu là những câu chuyện phiếm. Không có câu “anh yêu em”. Chỉ là “hôm nay em có cười không?”. Lúc nào cũng vậy. Tôi hỏi lại: “ Cười làm gì khi anh không nhìn thấy?” . Hắn im lặng trong chốc lát. Rồi Linga nói, có phần rụt rè: “ Anh không muốn em cười vì…chỉ là…anh muốn em vui thật sự, khi anh quay lưng đi. Để nếu chia tay, anh sẽ nghĩ rằng em vẫn cười khi không có anh…” Khi nghe thấy những lời đó, tim tôi đập loạn nhịp. Và từ nơi khô cằn nhất, nước mắt rỉ ra, rơi xuống mặt đất lạnh tanh. Lòng tôi khó tả. Linga ngốc nghếch!

Tối hôm đó, tôi khóc. Khóc rất nhiều. Chưa bao giờ tôi lại thấy yêu một người đến nhường ấy. Tôi muốn đến với hắn. Trong đêm đó, tôi muốn chạy thật nhanh, lao mình vào bộ ngực ấm áp và gào thật to rằng đừng bỏ em. Thì ra, tình đầu cũng có bi lụy. Khi người ta biết yêu lần đầu, họ có sợ như tôi không? Rằng khi trót trao tim cho ai đó, thì mọi cảm xúc vui buồn đều thuộc về người ta mất rồi.

Nhưng rồi, biết bao suy nghĩ lý tính ập tới như sóng trào. Ngập lặn trong chuỗi so sánh thiệt hơn, rằng liệu hắn có phải là người tình tốt nhất. Rằng giữa dòng đời này, tôi có thể bỏ qua tất cả mọi thứ để theo hắn? Tôi không biết. Đây không phải là suy nghĩ của một người trẻ tuổi mới biết yêu nữa. Mà là một bản dạng khác. Dưới thân xác của một thiếu nữ hai mươi, tôi đã bị tước đoạt cảm giác trong sáng trong tình yêu đầu. Bởi âu lo. Bởi những quy định hà khắc của cha mẹ. Rằng xé bỏ rảo cản quá khó khăn, và tình yêu tuổi ngây dại cũng trở nên hão huyền, huyễn hoặc.

Tuổi đến trường trong tôi chỉ là những trang sách. Thiếu hụt những thứ cảm xúc trong sáng. Không có những bức thư tình với nét chữ nghệch ngoạc dưới hộc bàn. Chẳng có nụ hôn trộm dưới tán hoa phượng. Tất cả chỉ là thứ gì đó xa vời, nằm hụt trong sâu thẳm và chỉ được khơi lên qua những bộ phim học trò đã trở nên lạ lẫm với tôi. Ba mẹ tôi bảo, chỉ cần học là được. Và chưa một lần, tôi hỏi rằng “ Bố mẹ ơi, thế tình đầu của con trốn đâu mất rồi?”

Những trang sách, liệu có tôi những trải nghiệm? Rằng sau câu chữ, khi tâm hồn chai sạn,  trải nghiệm tình yêu chỉ là như thức ăn nhanh, hoặc thưởng thức nó trong vô cảm như nếm thứ gạo trắng tầm thường, đó có phải là ý nghĩa cuộc sống?

Lần đầu tiên, tôi muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ, để được bên hắn. Linga của tôi…

***

Một hôm, hắn uống rượu say khướt. Gọi điện cho tôi lúc mười một giờ đêm, hắn bảo rằng hắn nhớ tôi lắm. Nhớ kinh khủng. Ngay lập tức, tôi vứt bỏ tất cả mọi thứ chạy đến bên hắn. Trong tâm trí tôi lúc đó, những lời nói của mẹ tôi hiện ra. Rằng con gái phải biết giữ gìn. Và khi đó, tôi hỏi lại bà, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “ Tại sao khi con trai lên giường với con gái, sau đó bọn họ có thể bàn tán như một chiến tích mà con gái thì không thể?”. Lúc ấy, lần đầu tiên, mẹ tát tôi. Đến bây giờ, cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên vẹn, không hề phai. Một vết hằn kí ức. Nó trở thành hình xăm chẳng thể xóa nhòa. Cứ mãi ám ảnh, dai dẳng suốt kiếp người.

Nhưng bây giờ, tất cả những ràng buộc đã bị tháo gỡ…

Tại sao khi con trai lên giường với con gái, sau đó bọn họ có thể bàn tán như một chiến tích mà con gái thì không thể?

Khi chạy qua nhà hắn, tôi sợ. Sợ rằng những chuyện không hay sẽ xảy ra. Sợ rằng cuộc đời người thiếu nữ trong trắng sẽ kết thúc. Sợ bố mẹ phát hiện. Nhưng rồi, chân vẫn cứ chạy, tim vẫn miệt mài đập, tôi tìm đến hắn như một điều tất yếu rằng hắn là nguồn ô xy duy nhất mà tôi có thể tìm được lúc này.

Tình đầu, phải chăng là khi ta ngây thơ trao hết tin yêu cho một người mà không vấn vương những toan tính thiệt hơn? Là chút ngây dại mà có thể, nó đưa ra đến những điều không tưởng?

Nhưng, tôi không giống những đứa con gái khác. Tôi không chỉ đặt niềm tin vào hắn, mà là chính tôi. Tôi biết, thời điểm nào là lúc ta trao hết cho nhau giọt tình đầu.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra. Sau khi thay đồ cho Linga, tôi đặt hắn lên giường. Mùi mồ hôi vẫn ươm nồng trên chiếc áo bảo vệ màu xanh vấy vệt nhớt khô. Những sợi râu mọc lún phún cong lại, phủ một lớp màn mỏng phía dưới cằm hắn. Trong hơi thở nồng nặc mùi rượu ấy, tôi muốn hôn lên môi hắn. Thế rồi chầm chậm, tôi kéo gương mặt lại gần Linga. Chút bối rối, sợ hãi dần tăng lên. Nhưng rồi, ham muốn được chạm vào bờ môi ấy không thể cưỡng lại được. Nhắm mắt lại, tôi chạm lớp son của mình vào khuôn miệng người con trai mình yêu.

Cảm giác khác lạ.

Bản năng trỗi dậy, như con thú bị kìm nén gào lên tiếng thét đầu tiên. Tôi ấn môi mình ở đấy, giữ chặt hơi men trong hắn. Mùi rượu xông lên mũi, len lỏi vào khoang miệng, nồng ấm. Giọt nước mắt lại chảy ra, nhẹ bẫng. Tôi ôm lấy hắn và khóc. Khóc cho Linga, cớ sao cuộc sống không dạy hắn yêu lãng mạn như những cặp tình nhân khác. Khóc cho tôi, vì đã để những vẩn đục của đời vận vào mình, để tình đầu là những lo toan của sự trưởng thành.

Sáng hôm sau, khi tôi hỏi tại sao hắn gọi tôi,chứ không phải ai khác. Linga đáp nhẹ nhàng: “ Mẹ anh mất rồi! Em là người đàn bà duy nhất mà anh có.”

***

Nhưng rồi, mẹ tôi bắt gặp Linga và tôi đang hôn nhau trong phòng trọ. Bà đứng sững trước cửa phòng, sững sờ đến mức không thể thốt nên lời. Bờ môi run rẩy lạnh lẽo, và cái nóng khắc nghiệt của Sài Gòn không thể tẩy đi nét mặt ấy được. Khi nhìn thấy bà, tôi sợ hãi giật mình, vội vã lùi lại. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn tôi, đầy thất vọng. Vậy mà, tôi thấy mãn nguyện. Ngoài sợ hãi ra, tôi hoàn toàn không hối tiếc với những gì mình làm với Linga. Bởi, chúng tôi yêu nhau.

Nhưng, những gì tiếp theo xảy ra, tôi cảm thấy sự khủng khiếp của mẹ mình. Bà tát Linga thật mạnh và đuổi hắn đi. Tôi đứng bật dậy ngăn cản bà, nhưng mẹ tôi tát thẳng vào tôi. Bà khóc lóc, nắm lấy tóc tôi lẳng một cái thật mạnh. Linga gào lên tức tối. Hắn lao đến ôm tôi. Hơi ấm của hắn quyện chặt vào từng mao mạch của tôi, bảo vệ tôi khỏi đau đớn thể xác. Lạ kì một chỗ, tôi không khóc.

Không có giọt nước mắt nào cả.

Chỉ có trống rỗng mà thôi.

Hoàn toàn vô cảm, tôi cứ để bà điên tiết với cả hai chúng tôi. Rồi sau đấy, mẹ gọi điện cho bố tôi. Ngay lập tức tối hôm đó, ông có mặt ở đó. Tiếp theo là những trận đòn liên tiếp. Vô số những lời chì chiết đầy căm phẫn.

Mày muốn làm đĩ hả?

Con lăng loàn. Mày làm ô uế của dòng họ, mày biết không hả?

Những trận đòn đó, tôi cũng không khóc. Co người lại như một đứa trẻ an yên trong bụng mẹ, tôi hứng chịu trận đánh của bậc phụ huynh. Cho đến khi bố tôi nói câu ấy, một câu mà đã nghìn lần tôi tự hỏi tại sao người đời luôn nhắc đến.

Mày ngủ với nó rồi đúng không? Mày là con đĩ!

Chính lúc ấy, tôi bật dậy. Như một bóng ma, tôi gào lên, dùng hết sức lực của mình để nói câu mà bấy lâu nay mình không được nói.

- Tại sao vậy bố? Tại sao một thằng đàn ông có thể lên giường và kể với bạn bè chiến tích của nó còn con gái thì không? Tại sao con không thể yêu?

- MÀY LÀ THỨ BẤT HIẾU!

- VẬY CÒN BỐ MẸ THÌ SAO? – Tôi thét lên -…BỐ MẸ GIẾT CON RỒI…CON SỐNG NHƯ MỘT CÁI MÁY VẬY. KHÔNG YÊU. KHÔNG HẬN. KHÔNG GÌ CẢ. CON LÀ CON RÔ BỐT THÔI.

-IM ĐI! – Bố tôi gào lên rồi tát tôi một bạt tai.

Bây giờ, tôi bật khóc. Khóc thật to. Tôi hiểu rằng, tại sao khi mẹ Linga chết, hắn đã nói rằng “ Em là người đàn bà duy nhất của anh”. Bởi chẳng có một người con gái nào yêu đầy lý trí, đầy nghi hoặc và trống rỗng như tôi. Chẳng có người con gái nào với tình đầu là rượu, nước mắt, khốn khổ và hoàn toàn theo một cách đau đớn đến tận cùng như thế này.

Phải! Tôi đã thành đàn bà. Và khi ở cạnh Linga, tôi mới trở thành con gái. Được yêu. Được tôn trọng.

Lần đầu tiên, tôi rung động.

Lần đầu tiên, tôi khóc vì một người con trai.

Lần đầu tiên, tôi biết tương tư nghĩa là gì.

Bỗng nhiên, tôi bật cười. Ngửa mặt ra đằng sau mà cười man dại. Cười rú lên. Loạng choạng đứng lên, tôi ngước nhìn bố mẹ mình. Con yêu bố mẹ! Yêu lắm! Và con biết, tận sâu trong đáy lòng, bố mẹ cũng thương con vô hạn. Con bất hiếu. Nhưng, vòng trói bố mẹ đã giết tâm hồn con mất rồi. Xin hãy cho con ích kỷ một lần trong đời, để cứu lấy tâm hồn chai sạn của mình đang cần một tình yêu đầu tiên tưới vào.

Nhưng…đó phải là tình yêu thanh khiết của người con gái, chứ không phải là mối duyên trộn lẫn đau đớn, xót xa và lo toan của đàn bà.

Tối hôm đó, tôi tìm đến Linga. Và tôi biết, mình sẽ ở bên hắn. Không biết tương lai ra sao, miễn là hiện tại được bên hắn là được.

***

Đến bây giờ, câu hỏi tại sao con trai có thể lên giường làm tình và khoe chiến tích với bạn bè còn con gái thì không vẫn đọng lại trong tôi. Chưa bao giờ tôi trả lời được. Và mọi lý do người đời đặt ra đều chỉ là định kiến do họ tự trói mình lại.

Có người cho rằng hành động bỏ nhà theo bạn trai là bất hiếu? Có ai hiểu rằng khi làm thế tôi cũng rất đau đớn? Nhưng đôi khi, cái hiếu không thể thắng được sự thật. Và có lúc, ta phải chống lại số đông, gỡ cái sợi dây trói đang thít chặt mình để phô bày cho nó thấy rằng có những thứ tưởng rằng cao đẹp nhưng hóa ra nó khủng khiếp thế nào, và ngược lại.

Còn một điều nữa? Tại sao tôi lại gọi hắn là Linga – sinh thực khí của nam giới. Bởi được trải nghiệm tình yêu lần đầu trong đời, yêu hết mình, đau tột cùng, đó là khoái lạc mà tôi cần tìm. Linga làm tình với tôi bằng cách cho tôi điều mà bất kỳ gã trai giàu chiến tích giường chiếu chưa thể làm được.

Rung động đích thực. Chỉ một lần yêu duy nhất và không bao giờ lặp lại.

Tôi viết câu chuyện này để nói về mối tình đầu của mình. Nhưng hơn thế, tôi muốn khẳng định bản thân. Linga nói rằng: “ Liệu em có thể vượt qua những câu chuyện ngọt ngào kia, khi tình đầu của em không phải màu hồng, bị người đời cho là nhơ nhớp?” Tôi đã đáp lại với hắn, đầy tự tin và quyết đoán: “ Em sẽ thách thức với cả thế giới này để không làm mất đi cái chất riêng trong mình, cho dù em sẽ thua vì không thắng được số đông. Em không phải là con rô–bốt–biết-viết-văn! Em là chính em, không phải ai khác!”

Cuối cùng, tại sao mọi cuộc thi viết truyện yêu đương trên mạng luôn để một biểu trưng trái tim màu hồng, tím, đỏ cùng vô số lời hoa mỹ “ tình đầu như thước phim ngả màu…” mà không phải một cái gì mới. Phải chăng, bây giờ, ta ấu trĩ đến mức chỉ có thể chạy theo số đông, theo những xu hướng, trào lưu để những cuốn sách bước vào đầu người trẻ rồi mất hút trong bộn bề cuộc sống?

Vậy, xin hãy cho tôi đặt tên khác, đầy thách thức và kiêu hãnh, dù có thể câu chuyện này chỉ lướt qua ban giám khảo một lần duy nhất…là Mối tình đầu màu xám.

Không đen đặc như mối tình đầy bộn bề tình tiền của đàn bà.

Không trong sáng đến ngờ nghệch như con gái.

Khả dĩ…tình đầu là xám.

Tác giả: Phạm Anh Tuấn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: