OUROBOROS


Nasus đi trong đêm. Ông không muốn bị ánh mặt trời chiếu vào. Thằng nhóc đi ngay sau ông.

Nó đã ở đó bao lâu rồi?

Những kẻ phàm tục mới thoáng nhìn thấy ông đã bỏ chạy, tất cả trừ thằng nhóc ấy. Cả hai cùng nhau đi qua Shurima. Sự cô lập bao trùm lấy ý thức của Nasus. Gió sa mạc gào thét quanh thân thể đói khát của họ.

"Nasus, nhìn kìa, phía trên biển cồn cát đó," đứa trẻ nói.

Những vì sao dẫn lối cả hai qua vùng đất khô cằn. Con chó rừng đã cởi bỏ bộ giáp của Thể Thăng Hoa. Những công trình bằng vàng đã bị quá khứ chôn vùi. Giờ chỉ còn một kẻ ẩn dật mặt bộ áo rách rưới gãi gãi bộ lông trước khi chầm chậm ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm.

"Người Thổi Sáo," Nasus nói, giọng ông trầm trầm. "Mùa sẽ sớm đổi thôi."

Nasus đặt tay lên vai thằng nhóc và nhìn xuống khuôn mặt rám nắng của nó. Ông nhìn thấy những đường nét mềm mại của dòng dõi Shurima, nay đã có chút uể oải sau một hành trình dài.

Từ khi nào lại đến lượt mi phải lo lắng? Chúng ta sẽ sớm tìm cho mi một ngôi nhà. Lang thang giữa những tàn tích của một đế chế đã sụp đổ không phải cuộc sống dành cho một đứa trẻ.

Đây là bản chất của vũ trụ này. Những khoảnh khắc ngắn ngủi mở ra trong vòng đời vô tận. Những triết lý đè nặng lên vai ông, nhưng đó chỉ là một viên đá nữa thêm vào đĩa cân tội lỗi ông tự đặt cho mình. Quả thật, thằng nhóc sẽ không tránh khỏi bị thay đổi nếu Nasus cho phép nó đi theo. Sự hối hận như một đám mây đen bủa vây quanh Nasus. Đồng hành cùng đứa trẻ đã thỏa mãn một thứ gì đó sâu trong tim người anh hùng cổ xưa.

"Chúng ta có thể đến Tháp Thiên Văn trước bình minh. Nhưng chúng ta sẽ phải leo lên đó," thằng nhóc nói.

****

Tòa tháp ở rất gần. Nasus trèo lên vách núi, đứa bé ở ngay bên cạnh ông, linh hoạt bám vào những vết nứt trên bề mặt.

Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa trẻ ngây thơ này nếu ta lùi bước trước cái chết? Ý nghĩ đó khiến Nasus bối rối.

Sương mù cuộn quanh đỉnh vách núi, chúng luồn qua những tảng đá như những con đường mòn nhỏ xíu. Thằng nhóc leo vội lên trên trước, Nasus theo sau.

Ở phía xa, có tiếng kim loại va vào đá, và trong tấm màn mờ ảo đó, Nasus nghe thấy một phương ngữ khá thân thuộc. Nasus giật mình khỏi dòng suy tưởng.

Giếng nước tại Tháp Thiên Văn thỉnh thoảng cũng thu hút dân du mục, nhưng vào lúc xuân phân thế này thì chưa từng. Thằng nhóc sợ hãi đứng im.

"Lửa ở đâu vậy?" nó hỏi.

Tiếng ngựa hí xuyên qua màn đêm.

"Ai đến vậy?" đứa bé lại hỏi. Những từ ngữ chìm vào đêm tối.

Lồng đèn chợt sáng lên, chiếu rọi một nhóm kỵ sĩ. Lính đánh thuê. Kẻ cướp.

Đôi mắt chó rừng mở to.

Ông thấy bảy tên. Lưỡi đao cong vẫn nhét trong bao, nhưng cái nhìn từ đôi mắt nói lên rằng chúng đã được huấn luyện kỹ càng.

"Người gác đâu?" Nasus hỏi.

"Ông và vợ đang ngủ rồi. Đêm lạnh đã khiến họ nghỉ sớm," một kỵ sĩ đáp lại.

"Chó già, tên ta là Malouf," một kỵ sĩ khác nói. "Chúng ta được Hoàng đế cử đến."

Nasus bước lên trước, cố che giấu sự giận dữ.

"Hắn tìm kiếm tri thức? Thế thì để ta nói cho. Không có hoàng đế nào trong thời gian suy vong này."

Thằng nhóc cũng bước lên trước, vẻ thách thức. Lũ sứ giả lùi xa khỏi cây đèn lồng. Những cái bóng dài lộ vẻ đề phòng.

"Gửi thông điệp rồi đi đi," đứa bé nói.

Malouf xuống ngựa và bước lên trước. Ông cho bàn tay chai sần vào trong áo và lấy ra một tấm bùa đen được nối vào một sợi xích dày. Hình ảnh trên mặt kim loại gợi lên ký ức về ma thuật và hủy diệt trong tâm trí Nasus.

"Hoàng đế Xerath đưa ra đề nghị. Chúng ta là bề tôi của người. Người hoan nghênh ngươi đến kinh đô mới Nerimazeth."

Những lời của tên lính đánh thuê đập vào tai Nasus như búa đập vào thủy tinh.

Thằng nhóc quỳ xuống và nhặt lên một tảng đá.

"Chết đi!" nó hét lớn.

"Bắt nó!" Malouf nói.

Đứa bé ném tảng đá theo một đường vòng cung hoàn hảo, đe dọa đập gãy xương tên đánh thuê nếu trúng phải.

"Renekton, không!" Nasus gầm lên.

Đám kỵ sĩ từ bỏ vẻ hòa hiếu giả tạo của mình. Nasus biết vợ chồng người gác đã chết rồi. Xerath chỉ có thể đón mừng kẻ khác bằng thép lạnh. Sự thật bắt đầu che phủ ảo giác.

Nasus với tay tới chỗ thằng nhóc. Đứa trẻ tan ra thành những bóng đen ký ức tiêu biến dần trên mặt đất phủ ánh sao.

"Tạm biệt, người anh em," Nasus thì thầm.

Đám sứ giả của Xerath quay thành vòng, ngựa của chúng gõ móng và khịt mũi ầm ĩ. Thể Thăng Hoa bị bao vây ba mặt. Malouf không do dự, hắn rút đao ra và đâm vào sườn Nasus. Cơn đau nhói lên trong cơ thể của nhà thông thái cổ đại. Tên kỵ sĩ định rút vũ khí ra, nhưng không được. Một bàn tay đầy vuốt đã nắm chặt lấy lưỡi đao, khiến nó chôn chặt trong da thịt của Thể Thăng Hoa.

"Các ngươi nên để những bóng ma của ta giải quyết ta thì hơn," Nasus nói.

Nasus giằng lấy thanh đao khỏi tay Malouf, bẻ gãy những ngón tay của hắn.

Vị bán thần lao bổ vào kẻ tấn công. Malouf khụy xuống trước sức nặng của con chó rừng khổng lồ.

Nasus nhảy đến tên tiếp theo, lôi hắn xuống ngựa và hạ gục ông chỉ trong hai cú đánh. Con ngựa bỏ chạy vào trong sa mạc.

"Hắn điên lên rồi!" một tên kỵ sĩ kêu lên.

"Không lâu nữa đâu," Nasus vừa tiến lại gần tên thủ lĩnh vừa nói.

Một mùi hương kỳ lạ ngập tràn không khí. Hoa chết xoáy vòng theo những sợi chỉ màu oải hương sau lưng ông. Malouf nằm co quắp trên nền đất, người đẫm mô hôi.

Hoảng loạn bao trùm khắp đám lính đánh thuê còn lại. Chúng cố gắng kiểm soát đám thú cưỡi để có thể chạy trốn. Thi thể của Malouf bị bỏ mặc đó trên nền cát.

Nasus quay sang hướng Đông về phía tàn tích của Nerimazeth.

"Bảo 'hoàng đế' của ngươi vòng đời của ông sắp chấm dứt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro