Nanny

Truyện kinh dị ngắn Nanny

Mọi người đều có một cơn ác mộng kinh hoàng từ thời thơ ấu mà họ vẫn còn nhớ, nhưng điều gì xảy ra khi họ phát hiện ra rằng đó là sự thật?

Khi tôi cùng anh trai James lớn lên, gia đình chúng tôi sống trong một ngôi nhà kiểu Victoria cổ nằm ở Massachusetts. Nó rất hẻo lánh, người hàng xóm gần nhất cách xa chúng tôi ít nhất một dặm. Chúng tôi dành phần lớn thời gian để chơi trong ngôi nhà trên cây mà ba đã làm cho hai đứa, chủ yếu là đóng giả cướp biển đi tìm kho báu. Tôi sẽ trở thành Râu Đen còn James là Calico (tên hai cướp biển nổi tiếng), một bộ đôi bất bại giữa đại dương. Trong căn nhà có một cái lỗ ở giữa nơi chúng tôi cất giấu những báu vật.

Thú vị ngang ngửa ngôi nhà trên cây của chúng tôi, chắc chắn chính là cô bảo mẫu. Cô ấy rất chu đáo và vui vẻ, người bảo mẫu tốt nhất không thể nào đòi hỏi hơn được. Vào ban đêm, chúng tôi đều nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng. Chúng tôi được bao bọc hoàn toàn bởi tiếng ngân nga mềm mại của người bảo mẫu đến nỗi, nó đi vào trong tâm trí chúng tôi, che khuất đi cả những giấc mơ.

Tuy nhiên, một số đêm, James và tôi giật mình tỉnh giấc vì cả hai đều gặp ác mộng giống nhau. Thường thì nó liên quan đến cảm giác tắt thở, như thể ai đó đã đặt một chiếc gối trên đầu của chúng tôi, hoặc cắt nguồn không khí của chúng tôi. Chúng tôi sẽ luôn thức dậy đúng khoảnh khắc chúng tôi chết trong mơ, tay ôm lấy cổ họng và ho liên tục để xua đuổi ác mộng.

Cứ sau mỗi đêm như thế, chúng tôi lại nhận được những mảnh giấy ghi chú từ cô bảo mẫu. Đó chỉ là những bức tranh đơn giản nhưng chúng tôi biết cô ấy muốn chúng tôi hạnh phúc và quên đi những điều khủng khiếp ám ảnh trong tâm trí chúng tôi.

Chúng tôi thường nói với bố mẹ về bảo mẫu, về sự tốt bụng của cô và cách cô quan tâm đến những cơn ác mộng của hai đứa. Họ thường bình luận về sự tưởng tượng quá mức của chúng tôi đồng thời khuyên hai anh em đừng có chui vào mấy cái thùng giấy nữa. Cuối cùng chúng cũng lớn lên và rời khỏi gia đình, bỏ lại người bảo mẫu tội nghiệp. Chúng tôi có thể cảm thấy nỗi buồn của cô ấy khi chúng tôi bắt đầu đóng gói hành lý rời khỏi nơi mà mới đêm trước còn gọi là nhà.

Chúng tôi cùng nhau chuyển đến một căn hộ cùng ở phía đông của thị trấn, nhưng chúng tôi không bao giờ quên về người bạn quý giá của mình. Nhiều năm sau, tôi dự định sẽ viết bài luận văn đại học về thời thơ ấu của mình, đặc biệt là về những ký ức về người bảo mẫu. Trong khi đang tìm kiếm tư liệu về nhà mình, tôi tình cờ thấy một bài báo trên mạng, viết về gia đình đầu tiên sống ở đó vào năm 1915. Hai vợ chồng, hai đứa con nhỏ, và bảo mẫu của họ. Cũng chính là bảo mẫu của chúng tôi.

Tôi bắt đầu đọc kỹ bài báo hơn. Tôi cảm thấy rất phấn khích khi có thể tìm hiểu mọi thứ về người phụ nữ đã giúp tôi và anh trai khôn lớn. Tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy nhớ những đứa trẻ từ gia đình trước đó và đó là lý do tại sao cô ấy chăm sóc chúng tôi tốt như vậy! Và tôi đã sai. Sau khi đọc hết bài báo, tôi cảm giác như có một khối u lớn như chặn đứng cổ họng mình và trái tim tôi bắt đầu nặng trĩu trong lòng ngực.

Bài báo cho biết người bảo mẫu đã mất cả hai đứa con của mình do chiếc xe điều khiển bởi một tài xế say rượu vào năm 1913. Cô không thể để cái chết của chúng ngủ yên và bắt đầu tìm kiếm con quái vật đã tước đoạt mạng sống của những đứa trẻ. Đó là lúc cô trở thành bảo mẫu của nhà Dobson.

Cô đã dành thời gian chăm sóc lũ trẻ của quái vật như thể chúng là con của mình. Cho đến đêm kinh hoàng đó, cô vẫn hát ru cho chúng nghe với giọng ngọt ngào, như cô vẫn làm mỗi ngày rồi dùng gối khiến chúng ngạt thở đến chết. Cô để lại một lá thư tuyệt mệnh bên cạnh xác hai đứa trẻ và tự kết liễu bản thân.

Trong bài báo có một bức ảnh sân sau ngôi nhà, nơi tôi và anh trai hay vui chơi. Ở giữa là cái cây nơi ngôi nhà của hai đứa được xây trên đó. Khi tôi nhìn gần hơn, tôi nhận thấy cái lỗ kho báu của chúng tôi chỉ có điều nó trông hơi khác. Nó được bao phủ bởi một màu đỏ thẫm khiến tôi lạnh xương sống.

Bên cạnh cái cây là cơ thể vô hồn của người bảo mẫu, súng vẫn còn trong tay.

Dịch từ bài của thành viên u/nocturnalnanny- Reddit.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro