Chương 4: Tò Mò và Mâu Thuẫn
Trần Hải Lâm ngồi trước màn hình laptop trong căn phòng làm việc của mình, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống những trang bản thảo vẫn còn dang dở. Lần này, cậu không chỉ đọc bản thảo của Vũ An Phong như một công việc cần hoàn thành. Có một điều gì đó từ cuốn sách, từ những câu chữ rối rắm và trừu tượng kia, đang len lỏi vào tâm trí cậu.
"Nếu ta không thể cảm nhận người khác ngoài qua chính tâm trí mình, liệu họ có thực sự tồn tại không?"
Lâm đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào câu hỏi đó. Những ghi chú bên lề cậu viết ra ban đầu – "quá phức tạp," "độc giả không hiểu nổi" – giờ đây dường như không đủ để giải quyết sự khó chịu đang dâng lên trong lòng.
Sự tò mò dần hình thành.
Càng đọc sâu hơn, Lâm càng cảm nhận được một điều kỳ lạ: bản thảo này không chỉ là một cuốn sách, mà là một tấm gương phản chiếu. Nó khiến cậu bắt đầu đặt câu hỏi về chính mình.
"Mình đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa?" Lâm tự hỏi.
Là một người dành phần lớn thời gian cho công việc, Lâm hiếm khi có cơ hội tự vấn bản thân. Cậu luôn tự hào về sự chăm chỉ và năng suất của mình, nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi cậu ngồi một mình, một cảm giác trống rỗng vẫn len lỏi.
"Mình đang làm tất cả những điều này vì điều gì?"
Phong đã viết ra những điều mà Lâm chưa bao giờ nghĩ tới. Những câu hỏi, dù trừu tượng, lại có sức mạnh kéo cậu vào một không gian mà cậu chưa từng khám phá: chính tâm trí mình.
Mâu thuẫn nội tâm.
Nhưng dù tò mò, Lâm vẫn không thể quên vai trò của mình trong quá trình này. Công việc của cậu không phải là tìm kiếm câu trả lời cho bản thân, mà là giúp cuốn sách này trở nên dễ tiếp cận hơn với độc giả.
Lâm bật máy tính, đọc lại những ghi chú mình đã viết từ buổi gặp mặt với Phong:
Cần bổ sung ví dụ thực tế.
Nên giảm bớt những đoạn diễn đạt quá trừu tượng.
Có thể thêm một câu chuyện cá nhân để kết nối cảm xúc.
Cậu tự hỏi liệu Phong sẽ đồng ý với những góp ý này hay không. Từ cách anh ấy phản ứng trong buổi gặp trước, rõ ràng Phong rất bảo vệ ý tưởng của mình. Nhưng Lâm tin rằng cậu không thể để cuốn sách này được xuất bản trong tình trạng hiện tại.
"Mình phải làm điều gì đó," Lâm nghĩ.
Những đêm không ngủ.
Vài ngày sau, cậu vẫn tiếp tục vật lộn với bản thảo. Bản thân cậu đã bắt đầu nhận ra những tầng ý nghĩa sâu sắc hơn trong từng câu chữ, nhưng đồng thời, cậu cũng biết rằng độc giả bình thường có thể sẽ không đủ kiên nhẫn để làm điều tương tự.
Trong một buổi tối, sau khi đọc đến một đoạn mà Phong viết về sự cô lập của con người, Lâm khựng lại:
"Tất cả chúng ta đều sống trong những chiếc lồng tâm trí riêng. Chúng ta tưởng rằng mình hiểu người khác, nhưng thực chất, tất cả chỉ là hình ảnh do chính ta tạo ra."
Lâm vô thức đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận nhịp đập đều đặn. Một ý nghĩ lóe lên: "Mình có thực sự hiểu bất kỳ ai không? Có ai thực sự hiểu mình không?"
Cậu lắc đầu, cố gạt bỏ cảm giác đó. "Mình không thể để cuốn sách này ảnh hưởng đến mình. Đây là công việc, không phải cuộc sống cá nhân." Nhưng càng cố gắng tách bạch, cậu càng cảm thấy bản thảo này đang len lỏi sâu vào tâm trí mình.
Quyết tâm "cứu lấy" cuốn sách.
Dù bản thảo khiến Lâm cảm thấy tò mò và bị cuốn hút, cậu vẫn tin rằng nó cần phải thay đổi để tiếp cận được với độc giả. Lâm quyết định gửi thêm một email khác cho Phong:
Chào anh Phong,
Sau buổi gặp trước, tôi đã dành thêm thời gian để đọc kỹ bản thảo. Có một số ý tưởng rất sâu sắc và đáng suy ngẫm, nhưng tôi vẫn cho rằng cần có một số điều chỉnh để độc giả dễ dàng tiếp nhận hơn.
Tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục thảo luận về điều này trong buổi gặp sắp tới. Nếu được, anh có thể thử thêm một vài ví dụ cụ thể hoặc câu chuyện cá nhân để minh họa cho ý tưởng của mình. Điều đó sẽ giúp cuốn sách của anh tiếp cận với nhiều người hơn mà vẫn giữ được tính triết lý ban đầu.
Trân trọng,
Hải Lâm
Sau khi nhấn gửi, Lâm thở dài. Cậu không biết liệu Phong sẽ phản hồi thế nào, nhưng cậu đã quyết định: "Dù anh ta có bảo thủ đến đâu, mình cũng sẽ tìm cách giúp cuốn sách này thành công."
(Hết chương 4)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro