Chương 23: Không còn liên quan

Thầy Minh vừa rời khỏi thì hắn liền oan ức hỏi: - Tại sao mẹ lại đánh con trước mặt người ngoài như vậy chứ?

Với sự ngỗ nghịch của con trai, bà Võ không hề có chút biểu hiện của sự tức giận, nhưng trong lòng bà vừa cảm thấy thương con vừa cảm thấy khó chịu khi hắn lại cư xử như vậy chỉ vì một người con gái. Từ lâu bà đã không còn quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ nữa, vì người đàn ông kia đã ruồng bỏ bà mà đi, để lại bà và đứa con trai non nớt trong căn nhà rộng lớn.

- Mẹ đánh con là để cho con tỉnh ra. Con còn biết xấu hổ sao, trong khi đi đánh nhau với bạn trong lớp không biết xấu hổ. Mẹ đã cảnh cáo con rồi kia mà, tránh xa con bé đó ra. Mẹ đã quá nhân nhượng với con rồi. Có lẽ không đụng đến con bé đó thì con không chịu nghe lời mẹ.

Hắn vừa nghe dứt câu liền quay sang quỳ xuống ôm lấy cánh tay bà, hắn năn nỉ bà đừng động đến nó, hắn hứa lần này là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ có chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của bà.

...

Hắn uất ức bước ra khỏi phòng giám thị, lê bước lên lớp. Một số thành viên trong lớp còn chưa biết chuyện đã ngạc nhiên khi vô tình thấy khóe môi hắn có vết máu. Bọn nó cứ thầm thì to nhỏ với nhau và biết được hắn bị như thế là do anh, nhưng nguyên nhân chính cho anh và hắn trở mặt là nó. Những ánh mắt câm ghét, kì thị dần đang dồn vào nó, những lời nói không hay đang tràn vào tai nó. Cứ như bọn nó nói xấu sau lưng nhưng lại cố tình nói to lên cho nó nghe vậy.

Nó gục mặt xuống, môi mím chặt, hai tay đặt trên đùi bấu chặt lấy chiếc váy. Hai con ngươi có chút dao động, đôi vai gầy run lên. Rất khẽ, nhưng người ngồi cạnh nó đã thấy hết, anh để ý đến từng cử chỉ, hành động của nó, mặc dù biết nó không hề để ý đến anh. Anh chau mày lại rồi lại gần lấy hai tay mình bịt hai tai nó lại, rồi ghé sát tai nó nói:

- Em không nên lắng nghe những lời dơ bẩn đó của tụi nó.

Nó nghe được chữ có chữ không từ câu nói đó của anh, nhưng nó có nghe nhầm không, anh kêu nó là gì cơ!? Song nó quay sang chau mày nhìn anh hỏi anh đang làm cái trò gì vậy, sao lại đi bịt tai nó lại. Anh nhìn nó mỉm cười rồi lắc đầu, nó như hiểu ý anh đang làm gì nên không còn chống cự ngồi ngồi yên.

Ép chặt hai tay vào tai nó hơn, anh quay mặt quát lớn cho cái đám người đang nói những lời khó nghe kia:

- Tụi bây có thôi sủa đi không hả, bộ muốn miệng đứa nào cũng dính vệt máu như thằng Tài à?

Chợt nhỏ lớp trưởng lên tiếng: - Mày nói ai sủa hả thằng kia, đừng ỷ mình đánh đấm giỏi thì muốn nói gì thì nói. Một mình mày có đánh lại nguyên lớp không mà mạnh miệng vậy?

Anh trừng mắt, nghiến răng nhìn nhỏ lớp trưởng nhưng không làm gì được vì nhỏ lớp trưởng nói đúng, một mình anh không thể đánh lại cái lớp khốn nạn này, và nếu anh động thủ thì nó sẽ gặp nguy hiểm. Anh đành cắn răng chịu đựng, kiềm nén cơn giận xuống.

Gia Huy ngồi bàn bên cạnh Võ Tài châm chọt: - Ủa Tài, nó đánh mày ra nông nỗi này mà mày không làm gì nó à. Cứ đánh lại nó đi, bọn tao ủng hộ mày.

Hắn cũng đang cắn răng chịu đựng nhìn anh bảo vệ nó mà lòng hắn như có lửa đốt. Vừa nghe giọng của cái tên đáng ghét lẻo mép này lên tiếng thì hắn liền quay sang quát:

- Mày có im cái miệng lại được không? Tao với Vương Nghiêm từ nay không còn là bạn nữa, cả Hàn Tuyết. Và tao cũng không muốn làm bạn với đứa nào nữa cả, nên tao không theo phe đứa nào hết. Từ nay chuyện không liên quan đến tao thì đừng có nói chuyện với tao.

Hắn đứng phắt dậy, lấy tay đẩy Gia Huy sang một bên nói "tránh ra" rồi đi khỏi lớp. Gia Huy bị hắn đẩy mạnh té nhào ra sau đụng trúng nhỏ lớp phó học tập. Nhỏ lớp phó nhăn nhó mắng nhưng rồi lại an ủi vì cậu ta khóc lóc nói hắn không thèm đếm xỉa gì tới mình, không lẻ bênh vực hắn là sai sao chứ.

...

Đám người nói năng không ra gì cũng đã im miệng, vì thái độ của anh và hắn khiến tụi nó cụt hứng, cứ nghĩ là sẽ có đánh nhau nhưng lại không như tụi nó mong chờ. Anh bịt tai nó nãy giờ cũng chịu buông xuống, nắm lấy tay nó kéo ra ngoài.

Nhỏ lớp phó xưa nay không màng đến chuyện tào lao của bọn trong lớp nay cũng lắc đầu nói:

- Công nhận con nhỏ Hàn Tuyết coi vậy mà lợi hại thật. Một mũi tên mà trúng hai con nhạn. Khiến tình anh em của người ta bấy lâu nay tan rã. Đúng là cao thủ.

Gia Huy ngồi kế bên bĩu môi nói: - Chứ còn gì nữa, nhỏ đó ban đầu thấy dịu dàng, nết na lắm, hóa ra là hồ ly tinh chín đuôi. Động đến ai tao không nói, đằng này lại động đến hai anh đẹp trai nhất lớp.

Võ Tài thì vẫn ngồi đó cắn răng chịu đựng, không thể đường đường chính chính bảo vệ nó như anh, thật hổ thẹn với nó, với cả bản thân hắn.

...

- Sao kéo tao vô đây vậy, mày không được khỏe hả? - Nó giương mắt nhìn anh

Anh bảo đứa không được khỏe là nó mới đúng, rồi đẩy nó ngồi lên giường bệnh trong phòng y tế. Anh nói tốt nhất nó nên ngồi ở đây đến giờ ra về, tí cô y tá có vào thì anh nói hộ cho, hôm nay không cần lên lớp nữa.

Nó bảo không được, nếu làm vậy là cúp học rồi, kì thi này rất quan trọng, nếu không có bệnh thật thì nghỉ làm gì. Anh nhăn mặt không cho nó lên lớp, không lẽ nó muốn nghe những lời đáng ghét của tụi trong lớp nữa hay sao. Anh trầm mặt lại không cho nó lên lớp, nói nó cứ nằm ở đây giả bệnh, còn việc ghi chép học hành để anh lo.

Nó nhìn anh mắt tròn xoe, mếu năn nỉ anh cho nó lên lớp, vốn dĩ nó nào có tin anh chịu chăm chú nghe giảng, suốt ngày chỉ thấy anh ngủ trong lớp, sao nó có thể tin tưởng mà chịu ngồi yên ở đây được chứ. Anh mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nó nói:

- Ngoan, ở đây đi. Tin tao đi, tao sẽ ghi chép bài đầy đủ cho mày mà. Tí ra về tao xuống rước mày.

Nó như cô mèo hoang đói bụng được dỗ dành bởi miếng cá, dịu xuống rồi gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh rồi nói anh nhớ xuống đón nó nhanh nếu không mọi chuyện nó giả bệnh đều bị cô y tế phát hiện. Anh cười gật đầu hứa sẽ xuống sớm đón nó rồi đi khỏi.

...

Vừa thấy anh trở về lớp, cả đám im phăng phắt, chẳng phải sợ anh nhưng tụi nó nghe nói ban nãy mẹ Võ Tài đến, nếu khiến anh và hắn đánh nhau thì mọi chuyện sẽ không có lợi gì cho tụi nó.

Gia Huy vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy nên lảng vảng bên anh giả vờ hỏi thăm:

- Ủa, Hàn Tuyết đâu, sao không thấy nó đâu hết vậy? Hay là bị chấn thương tâm lý rồi nên đi không nổi? Hay là sợ tụi này nói này nói nọ, sợ bọn này ăn hiếp nên không dám lên đây hả?

Anh ngồi lặng thinh từ nãy giờ, hai tay siết chặt thành đấm cố nhẫn nhịn nhưng dường như anh sắp không thể nhịn được nữa thì hắn đập bàn đứng dậy hét lớn:

- Có im ngay cái miệng chó của mày lại không?

Cả lớp giật mình, sửng sốt quay lại nhìn hắn. Khoảng không chợt im lặng thất thường, vài giây sau Gia Huy lén lau đi giọt mồ hôi trên mép trán rồi lại gần hắn nói vài lời ngon ngọt mong hắn không nổi nóng. Gia Huy vốn dĩ biết rất rõ gia thế của hắn không thể xem thường được, định rằng nói móc chọc tức anh nhưng nào ngờ lại chọc tức hắn.

Cứ nghĩ xưa nay hắn là công tử, được các cô gái bao quanh, luôn trêu đùa tình cảm của người khác vậy mà hắn lại thật lòng với mình nó. Gia Huy nghĩ tới càng thấy không công bằng, trước giờ cậu luôn đặt tình cảm nơi hắn nhưng hắn nào có biết. Vì nó mà hắn mới ghét cậu như ngày hôm nay, thật không thể không căm thù con nhỏ Hàn Tuyết ấy mà.

...

Cuối cùng cũng kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, anh nhanh chóng xếp hết tập vở của nó vào cặp, rồi xách lấy cặp nó và cặp mình chạy nhanh xuống phòng y tế. Xuống đến nơi thấy cô y tế đang ngồi nói chuyện điện thoại, anh cuối đầu chào cô rồi kéo màn xem nó như thế nào.

Nó nằm nghiêng một bên trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc dài che đi một bên mặt nhưng vẫn để lộ ra hàng mi cong vuốt cùng cái má trắng hồng. Anh lại gần nhìn nó âu yếm, gương mặt lúc ngủ của nó trông như một thiên sứ, không chút lo nghĩ, thật đáng yêu làm sao.

Anh nhẹ nhàng với tay vén đi mái tóc thì nó bừng tỉnh, thấy anh đang ghé sát nó vén tóc mình nó liền giả vờ ho vài tiếng rồi ngồi dậy. Anh cũng mất hứng đứng thẳng người dậy nói không ngờ nằm chỗ như vậy mà cũng ngủ cho được.

Nó bĩu môi nói do anh tới lâu quá nên nó không biết làm gì ngoài việc ngủ. Anh nhéo má nó bảo từ khi nào mà nó dễ ăn dễ ngủ như vậy, có phải cũng dễ nuôi hay không. Nó cười cười rồi hỏi anh có chép bài đầy đủ cho nó hay không. Anh ưỡn ngực tự hào đáp đương nhiên là có rồi, không tin cứ kiểm tra xem.

Nó lấy ra xem thử, quả thật là chép rất đầy đủ, nhưng mà nó không thể đọc được những gì mà anh viết. Ôi trời, sao cái chữ gì mà ngoằn ngoèo cứ như gà bới, nó cầm quyển vở nghiêng tới nghiêng lui, chau mày nói anh chép như không chép vậy, chữ xấu như vậy làm sao nó hiểu.

Anh bật cười với biểu cảm của nó, rồi xoa đầu nó nói không sao anh có thể giảng lại từng từ từng nội dung cho nó hiểu, chỉ sợ nó không thích thôi. Nó gật nhẹ đầu "ờ" rồi bảo anh đưa cặp nó đây cho nó đeo vào rồi cùng về. Anh giật lại bảo nó cứ để cho anh xách, đã diễn bị bệnh thì phải diễn đến cùng chứ. Bất chợt anh tự lấy tay bụm chặt miệng mình lại, anh bảo nó cô y tá đang ở đây.

Hai đứa nhìn nhau rồi lén vén màn xem cô y tá còn bên ngoài không, thật may quá, cô đã đi đâu mất từ lâu rồi. Hai đứa nhìn nhau cười rồi đi khỏi phòng y tế.

...

Trời sập tối, hắn ngồi trong phòng cứ suy nghĩ về nó. Rốt cuộc mẹ hắn có nghĩ cho cảm giác của hắn không. Thật sự hắn rất yêu nó, nhưng chẳng thể bên cạnh và bảo vệ nó. Hắn cũng biết trước giờ không ai dám làm sai ý bà, kể cả hắn. Nếu không như vậy, hậu quả sẽ không thể tưởng được. Hắn nghĩ đây là cách duy nhất để bảo vệ cho nó, vì nó hắn đành cắn răng coi như mình chưa từng gặp nó vậy. Từ nay về sau, hắn sẽ cố gắng quên đi nó.

Nhưng làm sao nói quên là quên ngay được kia chứ, hắn bắt đầu tìm cách để quên đi nó. Đi đến các quán bar tìm đến rượu, nhưng vì chưa đủ tuổi nên hắn không được vào. Hắn chỉ còn cách tự xuống tầng hầm để rượu nhà mình lấy vài chai lên phòng mà uống.

Hắn ngồi cạnh mép giường, khui một chai rượu ra rồi uống trực tiếp, hắn sặc sụa khi uống quá vội, nhưng không vì thế mà hắn ngừng lại. Càng uống hắn lại càng thấy tỉnh, lại càng thấy nhớ nó nhiều hơn. Ngồi cạnh mép giường, nhìn xuyên qua khung cửa kính là những ánh đèn lấp lánh và bầu trời đêm đầy sao. Trong phòng không chút ánh sáng, không một ai, không khí về đêm lành lạnh khiến hắn càng cô độc.

Uống hết một chai rượu hắn lăn ra đất nằm ngửa nhìn nền nhà, miệng phả ra hơi thở đầy mùi rượu, hai mắt đo đỏ miệng cứ lẩm bẩm gọi tên nó. Song hắn chao đảo đứng dậy với tay lấy áo khoác rồi chạy khỏi phòng xuống dưới nhà. Các người làm trong nhà trước đó không hề biết cậu chủ mình lén xuống tầng hầm lấy rượu, họ nhìn thấy sắc mặt và biểu hiện của hắn liền hốt hoảng. Vài người chạy tới đỡ hắn, còn vài người chạy đi gọi bà Võ tới.

Hắn hai mắt đỏ nhìn tới nhìn lui, người cứ ngã nghiêng, đứng không vững, hai tay cứ vùng vẫy quát:

- Tránh ra, tôi phải đi gặp cô ấy.

Hai người quản gia ôm chặt lấy hai tay cậu không cho cậu đi, cho tới khi bà Võ xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro