Chương 6: Nó làm sao vậy?

Sáng hôm sau nó đang lơ ngơ bước ra cửa, miệng gặm bánh mì sandwich, tay cầm hộp sữa vani thì nghe tiếng ai đó gọi mình. Quay qua thì thấy hắn, nó ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn rồi nói: 

- Ủa, sao giờ này mày lại ở đây?

Hắn chợt lấy tay đưa lên tóc gãi gãi, nhìn nó cà lâm nói: - Ờm thì, thì sáng dậy sớm.. thấy còn sớm, nên đi vòng vòng chơi, mà không ngờ thấy mày ở đây, nên kêu.

Song thấy nó không nói gì, hắn lại nói tiếp: - Nhà mày ở đây hả?

Nó chớp chớp mắt nhìn hắn rồi đáp: - Ờ.. Bộ nhà mày cũng gần đây hả?

Hắn đáp: - Ừm. Lúc trước tao với mày có gặp nhau ở công viên gần đây mà, không nhớ hả?

Nó hơi nghiêng đầu, mắt nhìn xéo lên trên, suy nghĩ một hồi rồi mới cười đáp: - Ồ, mày nhắc tao mới nhớ á!

Thấy biểu cảm của nó như thế hắn không kiềm được mà lấy tay búng trán nó khiến nó "A" lên một tiếng. Biểu cảm đau khi bị hắn búng trán của nó không hiểu sao lại đáng yêu như vậy, không tự kiềm chế được mà cười và nói: 

- Nhìn mặt mày lúc này dễ thương ghê, haha!

Nghe hai chữ "dễ thương", mặt nó chợt đỏ ửng lên, sợ bị hắn nhìn thấy liền vội quay mặt đi chỗ khác. Hắn thấy nó gì đó là lạ, đang nói chuyện với hắn sao nó lại quay đi chỗ khác, hắn hỏi:

- Ê, mày sao vậy?

Nó hơi lấp bấp nói "không có gì" rồi bỏ đi trước, để lại hắn ngơ ngác. Một lúc sau hắn như hiểu ra điều gì đó, liền cười rạng rỡ nói "Dễ thương thiệt" rồi gọi nó hãy chờ hắn đi chung. Hắn chạy lại đi kế bên nó thì thấy nó đang vừa đi vừa uống hộp sữa vani, chợt nhớ lại những lần trước hắn toàn cho nó sữa dâu không, hắn hỏi:- Tao tưởng mày thích uống sữa dâu chứ?

Nó chau mày quay sang nhìn hắn: - Đâu ra vậy? Ai nói tao thích uống sữa dâu?

Hắn vậy mà lại đoán sai sở thích của nó, cảm thấy như bị té vào một cái hố vậy, liền nói: - Ủa vậy hả? Tao cứ tưởng đứa con gái nào cũng thích sữa dâu chớ?

Nó nhíu mày liếc hắn nói: - Thì ra đó là cách cua gái của mày á hả?

Hắn gãi đầu nhìn nó cười gượng: - A ha ha.. đâu phải đâu! Tại.. tại tao thấy..

Không nghe hắn nói hết, nó "xía!" một tiếng rõ to rồi bỏ đi một mạch, để lại hắn với vẻ mặt khó hiểu: - Nhỏ này sao vậy ta? Mình có làm gì nó đâu?Nó vừa đi vừa hậm hực, bực mình nó đứng lại hút một hơi hết hộp sữa rồi quăng vô thùng rác một cách mạnh bạo. Không hiểu sao, nó cảm thấy bực hắn lắm, thì ra trước giờ hắn cưa đổ các cô gái bằng mấy hộp sữa dâu đó. Vậy mà nó lại ngu ngốc không biết gì, cứ vui vẻ nhận lấy và uống dù không thích uống hương dâu.

Hắn cứ đi tò tò sau lưng nó, thấy nó bực bội quăng hộp sữa như thế hắn liền đi tới trước mặt nó hỏi: 

- Sao vậy? Giận hả?

Nó đáp "không có gì" rồi đi tiếp không thèm nhìn hắn một cái. Vào tới lớp nó ngồi xuống lấy tập tiếng anh ra ngồi học, hắn thấy vậy liền ghé mặt sang nhìn vào quyển tập nó hỏi vì sao nó lại học bài vì hắn nhớ là hôm nay không có kiểm tra môn tiếng anh. Nó định quay sang nói hắn đừng có làm phiền nó, vậy mà lại thấy mặt hắn gần mặt nó như vậy. Chợt hai má nó ửng hồng, ngại ngùng nó ngồi thẳng dậy, cúi mặt nhìn quyển tập. Hắn cũng ngại đỏ cả hai vành tai, ngồi thẳng dậy, xích qua phải một chút vì cảm thấy bản thân hắn ngồi có hơi ép nó quá. Nó cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng tăng, nó quay sang nói với hắn nó phải ra ngoài rửa mặt vì thấy nóng. Hắn cũng như nó, nói mình muốn ra ngoài dạo một chút. Nhỏ ngồi bàn sau nghe vậy liền quay qua hỏi thằng mọt sách của lớp:

- Ê, tui đâu có thấy nóng gì đâu, sao hai tụi nó bảo nóng vậy?

Khánh mọt sách đảo mắt thở dài đáp nhỏ bạn ngốc của mình: - Người ta là bị lửa tình đốt nên mới bị nóng đó, bà không biết gì hết.

Nhỏ cảm thán khen: - Woa, ông thấy vậy mà ghê nha, có thể nhìn thấu sự tình!

Khánh mọt sách nhếch miệng cười: - Chứ sao, tui mà!

Nhỏ lại gần nói nhỏ với Khánh: - Tui cũng thấy hai đứa này có gì đó là lạ rồi, mà không dám khẳng định. Bây giờ ông nói như vậy, tui mới khẳng định đó.

...

Đứng trước bồn rửa tay, nó chụm hai tay lại hứng nước cho đầy rồi hất vào mặt, cứ thế nó làm đi làm lại động tác đó bốn năm lần. Vẫn thấy chưa hết nóng, nó tiếp tục làm động tác hất nước vào mặt đó thêm ba lần, lúc này nhiệt độ cơ thể mới hạ xuống. Đứng trước gương nhìn bản thân đang mất kiểm soát như vậy, nó liền thầm mắng hắn:

- Tên đáng ghét, tên hâm này, sao lại đưa mặt lại gần như thế chứ? Làm nóng cả người! Ghét quá đi a.

Hắn trong lớp đột nhiên vừa ngứa lỗ tai vừa ách xì vài cái, hắn đang thắc mắc không biết ai đang chửi mình nữa. Đúng lúc thấy nó đi vào, hắn liền ngước mặt hỏi:

- Ê! Hồi nãy mày có nhắc tao hay chửi tao không vậy?Mắt hơi trợn một cái rồi thu lại vẻ bình thường, nó lại thầm mắng hắn "Sao nó biết mình chửi nó vậy ta?". Song nó nhìn hắn rồi cười một cái nói "đâu có".

Hắn chau mặt nhìn nó với ánh mắt đầy nghi hoặc, thấy nó cứ chớp mắt liên tục với nụ cười gượng kia, hắn hỏi: - Không có thiệt sao?

Nó nhìn hắn cười "hì hì" rồi đáp: - Không có thiệt mà! Tao đi vệ sinh thôi, nhắc mày làm gì?

Song nó đẩy hắn ra rồi nói tiếp: - Thôi về chỗ ngồi đi, lát kiểm tra đó.

Hắn nhìn nó nhếch môi cười một cái rồi nói: - Ừm, mày cũng biết đánh trống lãng quá ha?

Nó tặc lưỡi rồi nhăn mặt đẩy hắn ra: - Có đâu, mày tào lao quá! Xích qua bên kia cho tao học bài.

Hắn vờ như không nghe nó nói, một lần nữa xích lại gần hơn nhìn nó với ánh mắt đầy nghi hoặc:

- Tao nhớ rõ ràng là hôm nay không có kiểm tra, với lại mọi người trong lớp không ai học bài cả, chỉ có mỗi mình mày.. Mày..

Không để hắn nói hết, nó lấy hai tay đẩy hắn ra nói: - Ừ thì tao học bài trước, lỡ đâu xui bị cô gọi lên trả bài thì sao?

Hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lên vuốt cằm nói: - Hừm, hồi nãy mày nói là học bài để kiểm tra, bây giờ lại nói học vì sợ bị trả bài. Rốt cuộc là vì đâu mà mày lúng túng như vậy hả?

Nó tức giận quát: - Mày có thôi chất vấn tao không? Để tao yên đi!

Hắn "hả" một tiếng rồi lấy tay đặt lên vai nó lắc lắc bảo: - Nè, giận tao hả? Từ sáng tới giờ thấy mày có gì đó không ổn. Giận chuyện gì cứ nói ra đi, nếu là lỗi của tao thật thì tao sẽ sửa.

Nó vờ không nghe hắn nói, khoanh hai tay úp mặt lên bàn. Hắn thấy vậy cũng hết cách, thu tay lại ngồi thẩn thờ.Hắn ngồi suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu rằng vì sao nó lại xử sự như vậy. Chuyện hộp sữa có thể hiểu nhưng mà chuyện này thì có gì đáng để giận đâu, hắn chỉ thắc mắc hỏi nó tại sao lại lúc này nói thế này lúc sau nói thế kia thôi mà. Thật tình là hắn chưa thấy đứa con gái nào khó hiểu như nó.

Hắn thở dài một cái rồi nói bâng quơ: - Khó hiểu quá!

Nhỏ ngồi phía sau nó cười một cái ra tiếng nói: - Có gì đâu khó hiểu, người ta chỉ là ngượng đến chín mặt thôi á mà. 

Nó nghe vậy liền tức đến nỗi hai tay nắm thành đấm, nhưng bất lực không biết nói gì cho phải nên vẫn úp mặt trên bàn. Nếu nó phản ứng lại lời nói đó của nhỏ thì coi như là nó tự nhận rằng mình thích hắn, như vậy sẽ rất mất mặt. Vì vậy nó đành phải vờ như mình đang ngủ, không nghe nhỏ nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro