Chương 7: Kiểm tra một tiết

Hôm nay là một ngày trọng đại, là ngày mà cả lớp lo lắng, chính là kiểm tra một tiết môn Tiếng Anh. Cả lớp đứa nào đứa nấy đều lo lắng ngồi không yên, đứa thì tranh thủ ôn lại bài, đứa la ầm lên vì quên hôm nay kiểm tra nên vẫn chưa học bài, lại có mấy đứa ngồi lo chép chép gì đó vào một tờ giấy ghi chú nhỏ; chỉ có mỗi hắn là ngồi học môn Văn. Nó đang cốgắng tập trung ôn bài để lát nữa kiểm tra 1 tiết đầu giờ mà hắn cứ ngồi kế bên đọc lớn tiếng làm nó không tập trung được.

Nó nhăn mặt quát: - Trời ơi! Học gì mà lớn tiếng quá vậy? Phải cho người khác học bài nữa chứ?

Hắn quay sang nhăn nhó nói: - Gì? Tao học là chuyện của tao, liên quan gì mày?

Nó thấy môn mà hắn đang học hình như không phải là môn Tiếng Anh, nó chau mày nhìn hắn nói: 

- Lát là kiểm tra rồi, mày học cái éo gì vậy?

Hắn thản nhiên đáp: - Tao học văn. Thì sao?

Nó lại chau mày khó hiểu hỏi: - Mày học bài của Sáu Rapper chi vậy?

Hắn nhướng mày nhìn nó đáp: - Hôm nay có tiết bả mà, không học cho bả chửi hay gì?

Cô Sáu Rapper là cô giáo dạy văn, tên là Sáu, tuổi tác đã gần đất xa trời, nên rất khó tính, nếu học sinh không học bài, làm bài đầy đủ thì sẽ bị cô mắng. Cô nổi tiếng nhất trường với biệt danh mà tụi học sinh đặt cho là Sáu Rapper vì một khi cô cất giọng lên mắng thì sẽ không ngừng nghỉ và không vấp lấy một chữ. Nói mắng là mắng vậy nhưng không phải như dân chợ búa mà chửi tục, cô chẳng qua là chỉ lôi đạo lý ra giảng cho học sinh của mình nghe. Thực chất thì cô rất yêu thương học trò của mình nhưng vì cách dạy của cô rất khác biệt so với các thầy cô khác trong trường nên tụi học sinh không mấy ai thích cô cả.

Nó mở to mắt nhìn hắn rồi quát: - Cái gì? Giờ này mày học môn bả làm gì, mày khùng rồi hả?

Hắn nhăn nhó nói: Hôm nay có tiết của bả mà? Khùng gì mà khùng? Thấy ai cũng học bài là hiểu rồi!

Nó thở dài lấy tay vuốt mặt rồi nói: - Dạ thưa anh hai, hôm nay không có tiết Văn..

Nó định nói tiếp thì bị nhỏ cắt ngang: - Ờ, hôm nay đâu có tiết bả đâu mạy? Mày bị khùng hả?

Hắn đáp: - Ủa, vậy hả? Tao tưởng bữa nay có tiết của bả chứ?Nó thấy hắn không thèm để ý mình mà đi nói chuyện với nhỏ, nó liền tức giận nói:

- Có biết phép lịch sự tối thiểu không vậy, người ta nói chưa hết mà đã nhảy vào rồi, con gái con lứa, haizz. 

Nhỏ không biết là nó chưa nói hết, chỉ là nhỏ muốn tham gia nói chuyện chung cho vui thôi, nào ngờ lại chọc giận nó nên nhỏ im lặng không nói gì thêm. Đúng lúc Khánh mọt sách ngồi kế nhỏ vừa ôn bài xong, ngước mặt lên chỉnh chỉnh cặp kính dày cộm kia rồi nói:

- Trời ơi! Não ông có vấn đề thật rồi, thấy tui hông, phải học bài cho nghiêm túc, soạn thời khóa biểu mỗi ngày, làm vậy sẽ không bị lộn môn.

Hắn nổ mồ hôi quay sang nó hỏi: - Chết tao rồi Tuyết ơi, tao học lộn môn rồi, làm sao đây?

Vừa dứt câu thì có đứa thông báo "Cô vô kìa tụi bây", hắn sợ hãi lắc lắc cánh tay nó nói:

- Ê lát chỉ bài tao nha, tao năn nỉ mày luôn á!Nó lườm hắn rồi nói: - Không chỉ, tự làm tự chịu đi, hứ.

Hắn xị mặt vờ khóc: - Huhu, sao mày lại có thể đối xử với tao như vậy, chúng ta là bạn tốt của nhau kia mà?

Cô giáo trong bộ áo dài xanh thướt tha đi vào lớp, cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng: - Hôm nay trời trong xanh, áo cô cũng xanh, đồng phục các em cũng xanh, cho nên...

Cả lớp mong chờ cô sẽ đổi ngày kiểm tra mà đồng thanh nói: - Cho nên sao cô?

Cô giáo mỉm cười rồi nói: - Cho nên các em dẹp hết sách vở vào cặp, đem cặp để lên trên bục. Chúng ta bắt đầu kiểm tra một tiết.

Cả lớp thất vọng tràn trề, than thở đáp: - Trời ơi, tưởng sao...

Cô giáo hai đầu mày hai chau lại rồi lại dãn ra, bình thản nói: - Nhanh lên các em, không có than vãn ở đây, cô đã dặn bữa nay kiểm tra từ tuần trước rồi mà?

Cả lớp "Dạ" rồi từng đứa bứt giấy đôi ra để lên bàn với cây viết, còn lại bỏ hết vào cặp và đem lên bục. Hắn loay hoay mãi mà không moi ra nỗi một tờ giấy đôi, quay sang cười cười nói với nó:

- A ha, Tuyết xinh đẹp ơi, cho tui một tờ giấy đôi có được hay không?

Nó thở dài nhăn nhó trách: - Đi học mà không có giấy đôi là sao?

Hắn nghiêng đầu cười nhìn nó chớp chớp mắt nói: - Cho mượn đi mà Tuyết xinh gái! Bữa sau tao bao mày đi ăn kem.

Nghe vậy nó bứt một tờ giấy đôi đưa cho hắn nói: - Nè, không phải vì cây kem của mày mà tao mới cho đâu đó, tao đó giờ đã tốt bụng vậy rồi.

Hắn đáp: - Biết mà, Tuyết là tốt bụng nhất!

...

Mười phút sau, hai mắt hắn ngó trái, ngó phải rồi lấy khuỷu tay hắn chạm khuỷu tay nó. Nó đang viết thì bị hắn làm cho nét bút lệch đi, làm cho nét chữ trên giấy vặn vẹo, nó bực lia mắt nhìn hắn nói:

- Cái quỷ gì vậy, tao đang viết mà?

Hắn quay xuống coi cô giáo đi đâu rồi, thấy cô đứng phía cuối lớp mà an tâm quay sang nó nói:

- Chỉ tao câu này với, tao không biết làm.

Nó tặc lưỡi nhăn mặt nói: - Trời ơi, câu dễ vậy mà không biết làm hả?

Song cô giáo từ cuối lớp đi lên, nó nhanh ngồi thẳng dậy làm bài tiếp, hắn thì cũng ngồi thẳng dậy những ngồi đó cắn bút. Đợi cô giáo đi xuống dưới hắn lại khều tay nó:

- Ê, làm sao vậy, chỉ tao với!

Nó tặc lưỡi nói: - Tự làm đi mày, đừng có phiền tao làm bài nữa, kêu nữa tao mét cô à.

Hắn bĩu môi, phồng má năn nỉ nó: - Chỉ đi mà!

Nó bực bội quay lại làm bài của mình, không thèm trả lời hắn. Khánh mọt sách bàn dưới cũng giống như nó, nhỏ có năn nỉ cỡ nào cũng không thèm chỉ. Hết cách nhỏ giơ chân đá đích hắn nói:

- Mày biết làm không, chỉ tao coi.

Hắn lắc đầu nói: - Mày nghĩ tao có biết làm không?

Nhỏ nói khẽ với hắn: - Vậy chỉ còn cách này thôi.

Hắn thắc mắc là nhỏ đã nghĩ ra cách gì, nên cũng tò mò nhìn thử. Đúng lúc thấy cô giáo đi lên hắn liền quay người lại nhưng không may cho hắn là đã bị cô giáo để ý từ lâu, cô dừng lại chỗ hắn rồi nói:

- Tài, nảy giờ em làm gì mà cứ quay lên quay xuống quài vậy hả?

Hắn nổ mồ hôi nói: - Dạ đâu có đâu cô?

Cô giáo khoanh tay nhìn hắn nói: - Một lần như vậy nữa là cô mời em lên bàn giáo viên ngồi nha?

Hắn xụ mặt đáp: - Dạ.

Xong cô lại đi xuống phía cuối lớp, nhỏ tranh thủ moi cuốn tập dưới cái áo khoác trong hộc bàn ra, vừa lật tập vừa canh cô, coi cô có đi lên không. Hắn quay xuống thì thấy nhỏ đang lúi cúi coi cái gì đó và đã biết cái cách mà nhỏ nói hồi nãy là gì liền gọi nhỏ:

- Ê, Nguyệt! Chỉ tao với!

Tiểu Nguyệt bình thường không chú tâm vào bài học nên không nhớ rõ là câu nào nằm trong bài nào nên tìm hơi lâu.

Nhỏ nói: - Đợi chút! Mày canh cô hộ tao đi, rồi tao chỉ cho.

Hắn "Ok" gật đầu rồi ngồi canh cô giáo, còn nhỏ thì chép được mấy câu trong tập, còn mấy câu nữa thì không thấy trong tập, nhỏ cứ lật tới rồi lại lật lui, hắn thấy vậy liền sốt ruột nói:

- Ê xong chưa mạy? Sao lâu quá vậy?

- Từ từ, tại.. hình như tao chép bài thiếu á mày ơi.

Hắn cáu lên nói: - Trời ơi, đưa tập đây, tao tìm cho.

Lúc này nó chỉ tập trung làm bài của nó thôi, chả thèm quan tâm gì đến hắn vì nó cảm thấy bực bội mỗi khi hắn nói chuyện với nhỏ. Hắn lục tung cả cuốn tập mà không tìm ra, nhưng đột nhiên hắn ngía qua bài của nó thì thấy nó đã làm gần xong rồi nên hắn trả tập lại cho nhỏ. Hắn trưng bộ mặt đáng thương ra, tròn mắt long lanh nhìn nó nói:

- Hàn Tuyết xinh đẹp à, cho tớ chép bài với, năn nỉ đó! Đi mà, năn nỉ mà, sắp hết giờ rồi!

Nó thấy dáng vẻ của hắn đáng yêu đến mức không chịu nổi nữa, chợt nghĩ đến chuyện lần trước vì nó mà hắn bị ghi tên vào sổ đầu bài môn Toán, nên nó đành phải chỉ bài cho hắn nhưng với điều kiện là không được chỉ lại cho nhỏ. Hắn đồng ý ngay và nó để bài làm của mình gần với hắn để hắn tranh thủ ngồi chép, lúc cô giáo đi ngang qua thì nó chỉ cần nhanh tay kéo bài của mình về là được. Còn nhỏ thì vẫn loay hoay quay lên quay xuống, đúng lúc bị cô phát hiện và mời lên bàn giáo viên ngồi.

...

"Reng", tiếng chuông trường đã báo cho cả lớp 12A rằng đã hết tiết, cũng đồng nghĩa việc hết giờ làm bài, nhỏ ngồi ở bàn giáo viên mặt mày ủ rủ vì không làm được bài, còn hắn với nó thì nhìn nhau tươi cười hạnh phúc. Hắn lấy tay khoác vai nó nói:

- Hôm nay cám ơn mày đã chỉ bài tao, mày muốn ăn gì, tao sẽ bao.

Nó nhìn hắn cười rồi nói: - Này là mày nói đó nha!

Hắn đáp: - Ừm, tao nói đó. Nhất ngôn cửu đỉnh, vậy mày muốn ăn gì?

Nó đưa mắt đảo một vòng rồi đáp: - Ăn Kem, bánh flan, còn cả bánh tráng trộn nữa.. A, trà sữa trân châu nữa nha!

Hắn buông tay đang khoác trên vai nó, ngạc nhiên nói: - Hả, mày nhỏ con mà sao ăn nhiều quá vậy?

Nó lườm hắn nói: - Vậy có bao hay là không?

Hắn cười cười rồi đáp: - Có chứ, có chứ, Tuyết xinh gái đừng có giận nữa nha.

Song hai đứa nó cùng nhau đi về, để lại nhỏ với nỗi ấm ức cùng buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro