Chương 8: Ngày hạnh phúc của nó
Lại thêm một tuần trôi qua, nó vươn vai ngáp một cái rồi lấy bài làm của mình nộp cho lớp trưởng. Sau khi kiểm tra, ai nấy đều lên bục lấy cặp của mình về, nó mắt nhắm mắt mở mà lê chân lên bục để lấy cặp. Đôi mắt đang lim dim kia của nó chợt mở to vì ngó tới ngó lui chả thấy cặp của mình ở đâu, rõ ràng là nó để cặp ở đây nhưng bây giờ lại không thấy đâu, không lẽ lại có đứa lấy nhằm?
Nghĩ rồi nó lại chối vì trên cặp nó có cái móc khóa màu vàng kia mà, không thể nào nhằm được. Nó bắt đầu thấy lúng túng khi không thấy cặp đâu, đành quay về chỗ hỏi xem hắn có thấy cặp nó ở đâu không. Không ngờ lúc quay xuống thì nó thấy hắn vừa xách cặp hắn, vừa xách cặp của nó để lên bàn, nó thở phào nhẹ nhỏm thầm mắng: "Trời ơi, làm nảy giờ tìm muốn chết!". Nhỏ thấy vậy liền cảm thấy ghen tị, quay sang nói với Khánh mọt sách:
- Thấy chưa Khánh, thấy người ta xách cặp dùm cho ai kia không. Con trai là phải men lì vậy chứ? Ông cũng lấy cặp dùm tui đi!
Khánh mọt sách đã lấy cặp của mình và đang ngồi đọc sách rất chăm chú, có tâm trí đâu mà để ý tới nhỏ.
Khánh lấy tay nhẹ nhàng lật trang kế tiếp rồi đáp: - Hông, bà tự đi lấy đi, tui bận rồi.
Nó thấy nhỏ bị ăn một cục quê quá to liền cười một cái. Nó cảm thấy mình thật may mắn vì có người ghen tị với mình, cảm thấy rất vui vì có Võ Tài ở bên. Hắn đứng bên kia bàn thấy nó cười liền thắc mắc hỏi nó cười chuyện gì. Nụ cười của nó chợt tắt hẳn, mạch cảm xúc của nó đã bị hắn cắt ngang, nó nhăn mặt đáp:
- Không có gì. Mà sao hồi nãy đem cặp tao xuống không nói vậy, làm tao tìm cả buổi?
Hắn nhìn sang hướng khác, chớp chớp mắt rồi nói: - Ờ thì.. tao tưởng mày biết rồi chứ?
Nó hít một hơi sâu rồi nói: - Cái gì mà biết rồi? Tao đâu phải là thánh mà biết trước mày sẽ lấy cặp tao đem về chỗ chứ? Sau này muốn làm gì thì phải nói với tao một tiếng, nghe chưa?
Hắn chớp chớp mắt nhìn nó đáp: - Ờ.
Hắn nghĩ: "Sao hôm nay nó dữ thế không biết, mà sao nó nói vậy mà mình lại không giận mà còn nghe lời nó nữa? Đáng lý ra mình nên quát lại chứ, thiệt là.. chắc là mình thích nó thật rồi!"
...
Vào giờ ra chơi, nó đang ngồi ăn sáng với nàng dưới canteen, thì hắn ở đâu ra bất thình lình xuất hiện sau lưng, cốc vào đầu nó một cái rồi nói:
- Lát ra về nhớ đi với tao tới một chỗ!
Nó nhăn nhó lấy tay sờ lên trán kêu la: - Ui da, đau quá! Tao đang ăn mà cái thằng này?
Hắn bỏ hai tay vào túi quần rồi quay lưng bỏ đi, để lại nó ngơ ngác. Song hắn liền cười một cái, bản thân không hiểu sao khi thấy nó nhăn nhó than đau như thế lại hết sức đáng yêu, điều đó khiến cho hắn thích thú vô cùng. Còn nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn nói cái gì liền quay qua hỏi nàng:
- Ủa mạy, Tài nó mới nói gì vậy?
Nàng gấp một đũa mì lên, thổi thổi rồi đưa vào miệng, mặc cho hơi nóng của ly mì làm mờ kính của mình, nàng vẫn ăn ngon lành. Nó thấy nàng không để ý tới liền chậc lưỡi lấy tay gõ lên bàn vài cái hỏi nàng có nghe nó đang hỏi cái gì không. Nàng từ từ bỏ đôi đũa xuống rồi nói:
- Nghe chứ, nhưng tao đang ăn ngon mà sao trả lời mày được. Giờ ăn xong rồi nè, hồi nãy Võ Tài nó nói với mày là lát ra về đi đâu với nó á?
Nó lại chậc lưỡi nói: - Thì tao biết rồi nhưng mà đi đâu mới được?
Nàng tròn mắt nhìn nó đáp: - Chuyện này thì sao tao biết được, mày đi mà hỏi nó kìa, sao lại hỏi tao?
Nó ngây người ra suy nghĩ thử xem là hắn muốn dẫn nó đi đâu, quên luôn ly mì vẫn còn chưa ăn xong. Nàng thấy nó ngồi ngây ra đó liền nói:
- Mày quan tâm cái thằng khùng đó làm gì, lo ăn nhanh đi rồi vô học, mì nở ra hết rồi kia kìa!
Nó định thần lại rồi ậm ờ cầm đũa lên ăn tiếp, nhưng nàng lại ghé sát nói:
- Ê lát ra về, tao dẫn mày đi uống trà sữa với bánh tráng trộn chịu không? Tại hôm nay má tao rước trễ á, nên tao dẫn mày đi.
Nó nghe vậy liền cười tươi rói nói: - Thật không, nếu vậy mày bao tao đúng không?
Nàng gật đầu cười rồi bảo nó ăn nhanh để còn lên học.
...
Sau khi tạm biệt nàng thì nó đi về nhà, vừa đi vừa ăn món kem mà nó yêu thích. Bỗng hắn ở đâu xuất hiện, chặn ngay trước mặt nó, làm nó giật cả mình hất cả cây kem vào người hắn. Mặt hắn lúc này bắt đầu biến sắc và kêu la:
- Trời ơi, cái áo đồng phục yêu quý của tao!
Nó lùi ra sau rồi nhăn mặt quát: - Cái gì vậy? Người ta đang đi, tự nhiên chặn ngay mặt người ta à? Bị dơ cái áo là đáng, hứ!
Hắn trợn mắt lại gần nhìn nó nói: - Gì đây, cái này là do mày ăn kem làm dơ áo tao mà? Còn ở đó mà mắng tao?
Nó cũng không sợ, ngước mặt trợn mắt nhìn hắn: - Gì chứ? Ai làm? Tao cho mày nói lại á!
Hắn bực bội gân cổ lên cãi với nó: - Mày á! Tự nhiên ăn kem làm gì, để cho cái áo của tao bị dính đầy kem.
Nó khoanh tay lườm hắn bảo: - Ủa ngộ vậy, tao ăn kem là quyền của tao, mắc mớ gì tới cái áo của mày?
Hắn tiến lại gần bảo: - Thích ăn kem tới vậy sao? Vậy... trên áo tao còn dư nè!
Nó nghe vậy giận đỏ cả mặt quát: - Nói hươu nói vượn!
Hắn lén nhìn nét mặt của nó liền cười thầm, nhưng không tự chủ được mà cười ra tiếng. Hắn bắt đầu trêu nó, lại gần đưa tay lên sờ trán nó nói: - Ủa sao tự nhiên mặt đỏ lên vậy? Sốt hả?
Mặt nó đang giận đỏ cả lên, không muốn tiếp xúc với hắn liền nghiêng đầu né bàn tay của hắn ra. Hắn cười tủm tỉm hỏi: - Sao lại né? Tao chỉ muốn coi coi mày có bị sốt không mà!
Nó lấp bấp đáp: - Có gì đâu... Tại, tại áo mày dính kem dơ quá, nên tao mới né.
Hắn cười cười rồi lấy tay xoa đầu nó nói: - Haha, nãy giờ tao đùa thôi! Đi, tao mới phát hiện ra chỗ này bán kem ngon mà rẻ lắm, mày muốn ăn bao nhiêu cũng được hết, tao bao!
Nó nghe vậy liền hết giận, cảm thấy có lỗi, xụ mặt nói: - Xin lỗi nha, tại tao mà cái áo mày mới bị dơ.
Hắn cười rồi nói không sao, lại hỏi tiếp vì sao nó không đợi hắn cùng về, đã bảo là phải đi với hắn mà. Nó cười cười rồi đưa lý do vì đi với nàng nên nó quên mất lời hắn nói. Hắn nghe vậy liền thấy bực bội, sao nó có thể quên lời hắn nói như vậy chứ, nhăn mặt hỏi tiếp tại sao hắn gọi cả chục cuộc mà nó không bắt máy. Nó ngơ ngác nói hắn có gọi sao nó không nghe thấy, song mở cặp lấy điện thoại ra thì thấy máy đã tắt nguồn vì hết pin, nó cười khổ xin lỗi hắn.
Lúc nãy giờ ra về, hắn vừa mới đi vệ sinh xong thì không thấy nó đâu, hắn lo đến nỗi phải chạy khắp trường tìm nó, gọi cho nó hơn cả chục cuộc gọi, cứ tưởng nó bị ai bắt đi rồi. Xong mới quyết định chạy về nhà nó tìm, cũng may là gặp được nó ở đây. Hắn vừa lo vừa trách nó, tại sao lại để hắn lo như vậy. Nó nghe vậy tim lại rung lên từng hồi, đứng bất động tại chỗ. Hắn cũng chợt phát hiện ra lời mình vừa nói, hai tay nhanh túm lấy hai vành tai ửng hồng kia rồi nói:
- Thôi, mình.. mình đi đến quán kem ăn đi. Cũng trễ rồi đó, nhanh đi rồi còn về, không ba mày lo nữa!
Nó hoàn hồn lại rồi gật đầu, không nói gì đi theo sau hắn. Hắn thấy nó cứ đi chậm như vậy kẻo quán kem lại đóng cửa mất, liền nắm lấy tay nó kéo đi.
Song hắn bảo: - Đi lẹ lên đi cô nương, không thôi quán kem đóng cửa là khỏi ăn luôn à!
Tim nó một lần nữa lại đập loạn nhịp vì hắn, bàn tay của hắn sao lại to và ấm đến thế, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của nó. Nhìn dáng vẻ đang rất vui của hắn, nó mỉm cười một cái rồi mặc cho hắn nắm tay kéo đi. Hôm nay quả là một ngày hạnh phúc đối với nó!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro