Chương 2: Cứu tinh... hay... Khắc tinh?
Chương 2: Cứu tinh… hay…Khắc tinh?
Đang trên đà chạy, bất chợt Nguyệt Anh đâm sầm vào 1 kẻ cũng đang chạy như ma đuổi phía đối diện. Hắn ta lóp ngóp đứng lên và quát:
_ Con ranh! Mày muốn chết à mà cản đường ông?
_ Xin… lỗi… xin lỗi…
Nguyệt Anh cúi đầu xuống và líu ríu lưỡi, cô chẳng còn sức đâu để mà nói cho nên hồn nữa. Hắn vùng lên định chạy nhưng do sự cuống quýt của Nguyệt Anh, khi cô định tránh sang trái thì hắn lại chạy sang trái, khi cô tránh sang phải hắn ta lại chạy sang phải… cứ thế, lừng khừng một hồi mà chẳng ai có thể đi được.
_ Con nhãi này, mày muốn chết thật rồi!
Và hắn giơ tay lên định bạt tai cô một cái. Nguyệt Anh chỉ có nước rúm mình lại chờ bị đánh. Nhưng cô co rúm lại lâu như thế mà vẫn chưa có cái tát trời giáng nào giáng xuống cả. Khẽ ti hí mắt ngước lên, cô gái thấy cái bàn tay sắp tát cô đã bị chặn lại bởi 1 bàn tay khác:
_ Cái tên này…. đã ăn trộm lại còn định giở thói vũ phu hả?
Nguyệt Anh lúc này đã vững tâm hơn một chút liền mở hẳn mắt và đứng thẳng dậy để nhìn. Một chàng trai cao lớn, mặc chiếc áo chẽn ngắn đã bạc màu, đầu chít khăn hơi kiểu cách đang giữ chặt tay kẻ đang định tát cô. Hắn la lên oai oái và xin tha mạng. Chàng trai cười lớn và nói:
_ Biết điều thì trả lại tiền của ta đây… bằng không – Chàng bẻ nhẹ cổ tay của hắn:- Ta cho người từ nay đến suốt đời không bao giờ thó của ai được nữa.
Hắn sợ hãi và vội vã rút ra một đẫy vải trong người đưa cho chàng trai kia. Chàng trai nhận tiền lại thì thả hắn ra và nói:
_ Ta định giải ngươi lên quan phủ nhưng chốn công đường đó chán chết khiến ta chẳng có hứng thú… lại phiền hà nữa. Cho nên…
Anh ta đấm bụp tên trộm một cái khiến hắn ngã chỏng quèo ra đất, tay ôm lấy con mắt thâm xì như gấu trúc và nói tiếp:
_ Coi như là trừng phạt ngươi xong. Nếu để ta thấy ngươi tái phạm thì… đừng trách ta cho ngươi nằm giường 1 tháng chỉ có húp cháo đấy.
Tên trộm vâng vâng dạ dạ rồi vội vã bỏ chạy. Chàng trai quay lại nhìn Nguyệt Anh và hỏi một cách khá quan tâm:
_ Cô nương không sao chứ?
Nguyệt Anh chưa kịp trả lời thì một đoàn người rầm rộ do lão chủ tiệm vải đi đầu hùng hổ tiến tới. Nguyệt Anh vội nấp sau lưng người con trai lạ mặt đó như bản năng và run rẩy nói:
_ Làm ơn… làm ơn giúp tôi với…
Chưa kịp nói hết câu, lão chủ tiệm vải đã ở trước mặt. Hắn ta hét lên:
_ Con ranh kia! Đền tiền tao đi.
Chàng trai nhíu mày nhìn lão ta và hỏi:
_ Có chuyện gì vậy? Sao ông vô duyên vô cớ kéo người đuổi theo 1 cô gái chân yếu tay mềm như vậy?
_ Cái gì mà vô duyên vô cớ? Con nhỏ này chẳng biết là ai, từ trên trời rơi xuống, đè lên đống vải lụa của tôi khiến nó hỏng bét hết cả. Sao không đòi nó chứ?
Chàng trai khá ngạc nhiên trước lời của lão chủ tiệm, nhưng rồi như nhớ đến việc gì đó, anh cười khẩy:
_ Từ trên trời rơi xuống? Là cô ta à? Nhưng… nếu vậy, sao ông không nghĩ cô ta là tiên nữ chứ? Ông không sợ à?
_ Tiên nữ gì chứ! Cái con ngữ đó nói là yêu nữ tôi còn tin. – Lão thương buôn trong cơn tức tối vì đuổi bắt người nên cũng chẳng còn kiêng kị gì nữa, lời đi trước, suy nghĩ theo sau: – Người đâu ăn mặc kì quái, bộ dạng khả nghi…! Có điên tôi mới nghĩ nó là tiên. Mà cho dù là tiên thật thì đã làm hỏng vải của tôi là phải đền tiền.
Nguyệt Anh thò đầu ra khỏi lưng chàng trai và nói:
_ Tôi đã bảo với ông là tôi không có tiền rồi mà! Còn việc tôi rơi xuống hàng của ông…là … thì là do tôi đâu có chọn được chỗ rơi cho mình đâu cơ chứ! Đó chỉ là vô ý. Sao ông quá đáng vậy?
_ Nói dễ nghe nhỉ! Có phải là hàng của cô đâu mà cô xót! Không nói nhiều nữa. Nếu không bồi thường, tôi sẽ dẫn cô lên quan phủ.
_ Thôi được rồi!- Chàng trai lạ kia nhăn mặt và át cả hai bên lại:- Ồn ào quá! Rốt cuộc cô ấy phải đền ông bao nhiêu? Tôi sẽ trả thay.
Lão chủ tiệm vải ngạc nhiên nhìn chàng, suy tính một lát rồi hét lên:
_ 50 lạng bạc! Cô ta thiếu tôi 50 quan.
_ Ông điên à! – Nguyệt Anh tức giận hét lên:- Rõ ràng vừa rồi ông nói là 20 cơ mà! Sao ông có thể…
_ Đấy là tôi nói vừa lúc nãy nhưng bây giờ cô phải trả thêm vì cô đã bỏ chạy, khiến tôi tốn công gọi người đuổi theo.
_ Đồ… đồ gian thương! – Nguyệt Anh hét lên.
_ Gian thương thì cũng mặc! Thế có định trả tiền hay không? – Lão gầm ghè đe dọa.
_ Chỉ có 50 quan tiền thôi mà! Có gì to tát mà làm ầm lên thế chứ! – Chàng trai nói – Đây, tiền của ông đây.
Rồi chàng rút ra 2 xâu tiền trong đẫy và ném cho lão chủ tiệm. Lão ta sung sướng nhặt lên và nói:
_ Cô may mắn đấy! Gặp được vị công tử tốt bụng như thế này. Thôi… mọi chuyện coi như xong.
Rồi lão quay lại giải tán hết mọi người và hiu hiu tự đắc quay về. Nguyệt Anh nhìn người vừa cứu mình với ánh mắt biết ơn và rụt rè nói:
_ Cảm ơn….cảm ơn đã cứu tôi. Tôi… tôi… xin phép cáo từ.
Rồi cô quay đầu định chạy nhưng chợt người đó chặn lại và nói:
_ Cô định chỉ cảm ơn suông như vậy rồi đi là hết chuyện hả?
Nguyệt Anh ngó lại, hơi chột dạ và hỏi:
_ Thế… thế tôi phải làm gì?
_ Không có tiền trả nợ thì ít nhất cũng phải có tiền trả một bữa rượu cho tôi chứ!
_ Tôi… tôi không có tiền…
_ Này đừng có nói không có tiền mãi thế! Thế chẳng nhẽ 1 xu cô cũng không có sao?
Nguyệt Anh khẽ gật gật đầu. Đúng là cô làm gì có tiền xu chứ, ví tiền cũng không mang theo, mà có mang thì ở đây người ta đâu có xài tiền giấy.
_ Thế nhà cô đâu?
_ Ở… ở cách đây rất…rất xa… À… không… nếu là ở đây thì… tôi… tôi không có nhà. – Nguyệt Anh lắp bắp, chính cô cũng không hiểu mình đang nói gì nữa.
_ Cái gì mà ở đây với chả ở kia! Tôi không hiểu gì cả. Không có nhà, không có tiền… cô cũng được đấy nhỉ!
Nguyệt Anh xấu hổ cúi gầm mặt im lặng. Chàng trai đó đột nhiên than thở:
_ Ây chà, chúng ta kể ra cũng có duyên đấy chứ! Hóa ra cái bóng đen đen từ trên trời rơi xuống lại là cô. Tôi cũng vì mải nhìn cái bóng đen đó mà sơ ý bị lấy mất tiền… rồi thì cô giúp tôi lấy lại tiền… rồi thì tôi lại giúp cô trả nợ… Ha ha, kể cũng hay đấy nhỉ?
Rồi anh ta nhìn kỹ Nguyệt Anh lại một lần nữa và nói:
_ Cô thật là kì lạ, tóc tai, quần áo… thật kì dị, chẳng giống người ở đây gì cả. Nhưng thôi, tôi cũng chẳng quan tâm chuyện đó. – Và như nghĩ ra điều gì thú vị, anh ta phá lên cười:- Này cô gái, tôi vì cô mà mất tiền nhưng cô đã giúp tôi đòi lại, coi như chúng ta hòa. Vậy là cô còn nợ tôi 50 quan tiền mà cô lại không có tiền để trả. Thế nên, hà hà, không có tiền thì gán thân trả nợ, theo đúng pháp luật, tôi quyết định, cô sẽ là người hầu cho tôi đến khi trả xong nợ.
_ Cái gì? – Nguyệt Anh ngạc nhiên – Anh bị móc túi là do anh sơ suất… đâu liên quan tới tôi… Sao tôi phải làm a hoàn cho anh chứ?
_ Thế thì cô trả tôi 50 quan đi. Tiền chứ có phải vỏ hến đâu!
_ Nhưng…
_ Tốt nhất là cô nên đồng ý đi. – Chàng trai khẽ cười – Trông cô có dáng nô tỳ lắm đấy. Với lại, nếu làm người hầu cho tôi thì sẽ được tôi bao ăn, bao mặc, bao cả chỗ ở; chỉ là làm việc không lương thôi. Với 1 kẻ vô gia cư như cô. Chẳng phải là rất tốt sao?
Lòng tự trọng đang dâng cao ngùn ngụt của cô gái bị những lời nói kia lung lạc. Nguyệt Anh nhẩm tính cô vốn là thân gái một mình, lưu lạc nơi xa lạ lại còn muôn vạn điều không biết trước mặt, dễ rơi vào cảnh chết bờ chết bụi trước khi kịp gặp được Quan gia hay Thượng hoàng mà xin giúp nước với chả giúp dân. Nếu như có thể nương tựa được ai đó cho tới giờ phút quan trọng thì thật là tốt.
Người con trai trước mặt vẫn đang khoanh tay chờ đợi. Vân vê vạt áo sơ mi, cô gái ngập ngừng nhìn anh ta rồi lại cúi mặt xuống đất. Trông thì có vẻ người đó không phải kẻ xấu, mà cô như thế này chắc không có chuyện lọt mắt mấy tay buôn người đâu. Nguyệt Anh thầm lẩm bẩm nguyền rủa số trời bạc đãi kẻ hiền, cô đành nhắm mắt đưa chân, “coi xem con tạo xoay vần đến đâu”. Thở dài, người con gái ngước nhìn chàng trai kia và miễn cưỡng nói:
_ Vâng, được rồi… tôi sẽ làm người hầu cho anh.
_ Vậy là tốt! Coi như cô cũng biết tính toán.. Nhưng… – Anh ta nhíu mày và cốc cô một cái vào đầu đau điếng: – Ai cho cô nói với tôi bằng cái giọng ban ơn thế hả?
_ Anh… anh dám… – Ôm lấy đầu, Nguyệt Anh rên rỉ giận dữ.
_ Sao mà không dám. Hơn nữa, từ nay phải gọi tôi là thiếu gia.
_ Thiếu… thiếu gia… – Nguyệt Anh càu nhàu và gọi một cách bất phục.
_ Tốt! Bây giờ thì… Tiểu nha đầu! Đi theo ta.
Dường như không để ý thái độ của nha hoàn mới, anh ta đi trước cười một cách gian trá bỏ lại Nguyệt Anh đang lẽo đẽo theo sau một cách vất vả giữa chốn đông người.
……………………………
Hai người dừng lại trước một cửa hàng may, anh ta bước vào và giục:
_ Ê, nha đầu, vào đây nhanh!
Người chủ cửa hàng có vẻ đã quen anh ta vội vã ra chào và đon đả hỏi:
_ Trần công tử, quả là rồng đến nhà tôm, công tử đích thân ghé bổn tiệm hôm nay có việc gì vậy?
_ À, không có gì. Chỉ là… – Anh kéo Nguyệt Anh ra đứng trước mặt và nháy mắt nói với ổng chủ – Đây là người hầu mới của tôi… và tôi muốn nhờ ông tìm cho cô ta một bộ đồ phù hợp.
Ông chủ tiệm cười hà hà và nói:
_ Vâng, tôi hiểu rồi! Tiểu Vân … – ông quay ra và gọi.
_ Dạ thưa cha! – Một cô gái mặc áo tứ thân màu nâu, tóc quấn đuôi gà nhưng hẵng còn ngắn cũn bước từ nhà trong ra.
_ Con đưa vị cô nương này vào trong thay đồ đi. Bộ đồ mà tháng trước Trần công tử đặt ấy!
_ Vâng, thưa cha. – Cô gái cúi đầu nhẹ nhàng nói và khẽ kéo tay Nguyệt Anh bảo: – Cô nương đi theo tôi.
Nguyệt Anh ngơ ngác đi theo cô gái đó vào trong một căn phòng kín và hơi tối một chút.
_ Cô nương ngồi xuống! Để tôi đi lấy đồ.
Rồi Tiểu Vân nhanh nhẹn lấy trong cái tủ gỗ đứng sát tường ra một bộ áo mớ ba màu: quan lục, hoa đào, hoàng yến, một chiếc váy lĩnh đen, một chiếc yếm hoa hiên rồi thắt lưng hoa đào… Trông bộ áo lộng lẫy như của các tiểu thư khuê các. Nguyệt Anh nhìn thấy ngạc nhiên hỏi:
_ Bộ đồ sang trọng thế! Tôi chỉ là người hầu mà! Sao có thể mặc được?
Tiểu Vân cười khúc khích:
_ Trần công tử là người chuộng hình thức lắm. Bình thường ra thì công tử trông cũng chẳng khác gì những tá điền bình thường. Nhưng hễ mà có việc quan trọng là sẽ thấy công tử lột xác ngay. Trước đến nay chẳng hề thấy công tử mang theo người hầu nhưng 1 tháng trước, công tử đến đây, bảo chọn may một bộ đồ thật đẹp và nói là sẽ đi mua 1 a hoàn về… Không ai biết là có chuyện gì nữa, nhưng mà… chắc chắn, bộ đồ này là cho cô đấy.
Rồi Tiểu Vân xếp đồ lên trên phản và nói:
_ Thôi, cô đừng thắc mắc nữa, cứ mặc đồ này vào đi… còn hơn là cái bộ đồ kỳ dị đó của cô.
Nguyệt Anh nhìn xuống người mình, áo sơ mi trắng, quần tây đen, đâu có kỳ dị lắm đâu. Nhưng ở nơi này thì có lẽ mặc nó đúng là kỳ quặc thật!! Cô theo lời Tiểu Vân thay bộ đồ cũ ra và mặc bộ xống áo mới vào.
Một lát sau…
Nguyệt Anh ngập ngừng nhìn mình trước gương. Cô tự biết là mình không hề xinh đẹp như những cô bạn điệu đà cùng trường, cũng không đủ tự tin cho rằng bản thân sẽ lột xác sau khi diện bộ đồ mới, thế nhưng sự khác biệt giữa cô trong bộ đồng phục với bộ xiêm y này thực lòng khiến Nguyệt Anh bối rối.
_ Trông cô cứ như là cô Tấm trong truyện cổ tích ấy! – Tiểu Vân cười trong khi đang gỡ lại mái tóc cho cô và vấn nó lên.
Nguyệt Anh cười nhẹ nhàng nhận lời khen đó, ít ra, khi nhìn vào gương, cô không thấy mình quá đỗi khập khiễng với bộ đồ đang mặc.
_ Tóc cô dài và đẹp quá! – Tiểu Vân xuýt xoa. Phải, mái tóc là điểm duy nhất mà Nguyệt Anh khá tự hào. Nó đen, dày, dài thướt tha và không hề bị chẻ ngọn hãy dễ gãy.
Sau khi vấn tóc xong, trông Nguyệt Anh đã thực sự giống với một người ở đây; một người ở đây. Tuy nhiên, điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là đôi mắt cận thị nặng của cô đã không còn cần kính nữa mà vẫn sáng trong nhìn tỏ. Đôi mắt to, tròn với hai hàng mi dài và cong vút mà cô những tưởng đã vĩnh viễn mất từ hồi lớp 6 biết mình bị cận thị.
_ Xong rồi đó!- Tiểu Vân vui vẻ nói – Giờ thì trông cô đỡ hơn lúc trước rồi. Lúc nãy, nhìn cô mà tôi thấy buồn cười quá đi mất. Thôi, để tôi vứt cái bộ đồ kỳ quặc đó của cô đi nhé!
_ Không! – Nguyệt Anh nói và giằng lại bộ đồng phục: – Cứ để nó lại cho tôi, nó… nó là bộ đồ truyền thống ở quê tôi. Tôi không thể vứt nó đi được.
_ Vậy cô không phải người ở đây à?
_ Tôi… tôi ở xa đến! – Nguyệt Anh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời.
_ Thảo nào trông cô kỳ lạ thế. Thế cô đến Thăng Long làm gì?
_ Thăng Long? Tôi đang ở kinh thành Thăng Long à?
_ Chứ còn sao nữa. Cô không biết là mình đi đến đâu à? – Tiểu Vân thu dọn lại đồ đạc và quay lại nhìn vị nữ khách ngạc nhiên.
Nguyệt Anh bối rối lắc đầu bảo:
_ À… không… không… không phải đâu.
_ Thôi, chúng ta ở trong này lâu quá rồi. Ra đi, kẻo không cha tôi và Trần công tử chờ lâu, sốt ruột đấy.
_ Phải rồi, cái tên đó… à… Trần công tử đó là người thế nào?
_ Ờ… tôi không rõ. – Tiểu Vân lắc nhẹ đầu: – Anh ta hành tung bí ẩn lắm. Thỉnh thoảng mới ghé qua đây thôi. Anh ta đã giúp cha tôi lúc cửa tiệm bị bọn cường hào đến đập phá. Gia đình tôi mang ơn anh ấy… Mỗi lần Trần công tử cần may bộ đồ nào mới, tiệm chúng tôi đều sẵn sàng làm miễn phí.
Nguyệt Anh thở dài:
_ Lại một trò lừa gạt của anh ta đây mà!
_ Cô nói gì vậy?
_ Không… không có gì. Chúng ta ra ngoài thôi.
………………
_ Chà, trông tôi hào phóng quá đi chứ! Với người hầu mà mua hẳn cho bộ đồ sang trọng như vậy. – Trần công tử cười ha hả khi nhìn thấy Nguyệt Anh trở ra từ phòng thay đồ.
_ Chứ không phải là anh lấy đồ miễn phí sao? – Nguyệt Anh lừ mắt nói khi nhìn thấy anh ta trong bộ áo dài lụa xanh trông rất tài tử, phong lưu. Trên chiếc thắt lưng gắn ngọc có cài một chiếc sáo trúc khảm bạc.
_ Nào, nào… thật là 1 a hoàn khó tính. – Anh cười – Đây là bộ đồ tôi gửi ở đây. Sao nói là lấy đồ hả? Chỉ có bộ của cô là may ở đây thôi nhưng mà cô phải trả tiền đấy. Cụ thể là hết 10 lạng bạc… Giờ thì tiền nợ của cô với tôi đã tăng lên 60 lạng rồi đấy!
_ Cái gì? Sao tôi phải trả anh tiền trong khi anh chỉ lấy đồ miễn phí từ cửa tiệm này cơ chứ?
_ Ăn nói cẩn thận đi. Thiếu gia, hãy gọi tôi là thiếu gia. Hơn nữa cô nên nhận thấy là cô mặc bộ đó trông đẹp hơn là cái thứ quái quỷ cô mặc lúc đến đây. Phải không nào? Với lại đằng nào cô cũng đã là người hầu của tôi rồi. Tiền nợi tăng thêm chút xíu thì làm việc chăm chỉ thêm vài năm có sao đâu.
Rồi không để Nguyệt Anh kịp cãi lại, anh ta quay sang phía ông chủ tiệm và nói:
_ Cảm ơn lão bá nhiều lắm! Bây giờ tôi phải đi đây!
_ Vâng, xin tiễn công tử. – Ông chủ cung kính cúi đầu chào.
Trần công tử gật đầu đáp trả và kéo Nguyệt Anh đi ngay lập tức.
_ Này… chúng ta đi đâu vậy? – Nguyệt Anh hỏi.
_ Không ai dạy cô cách xưng hô cho phải phép sao? Vô học quá!
“Cái gì? Tôi? Vô học?” – Nguyệt Anh tức giận vô cùng bởi 12 năm đèn sách bị một kẻ như hắn ta phủ nhận hoàn toàn như vậy, nhưng sự thực thì đúng là cách xưng hô của cô có vấn đề với thời đại này thật.
_ Xin… xin lỗi… thiếu gia. Là do tôi chưa quen nên…
_ Như vậy mới êm tai chứ! Bây giờ thì tôi đưa cô về nhà tôi. Lúc đến nhà tôi thì cô đừng có nói gì cả. Tất cả cứ để tôi sắp xếp.
_ Nhà… nhà anh…à, nhà thiếu gia ư?
_ Ừ, nhưng mà chắc phải tối mới đến được. Tôi phải đi lấy ngựa đã. Cô biết cưỡi ngựa chứ?
_ Tôi… tôi không biết. – Nguyệt Anh lo lắng và hồi hộp, vậy đây sẽ là lần đầu tiên cưỡi ngựa của cô sao?
_ Phải rồi, sao mà cô biết được chứ.
Rồi anh nhanh chóng thả tay Nguyệt Anh ra, chạy đến chỗ một người phu đứng cạnh chiếc cột bên tàu ngựa. Hai người nói gì đó một hồi rồi người phu kia vội chạy vào lấy một con ngựa to khỏe và nói:
_ Bẩm Đức ông, đây là con ngựa khỏe nhất và nhanh nhất tàu đấy ạ.
Trần công tử không nói gì, leo lên ngựa, thúc ra chỗ Nguyệt Anh, chìa tay ra và nói:
_ Lên đây nhanh nào! Tôi chưa muốn bị thân phụ mắng vì tội về muộn đâu.
Nguyệt Anh cầm lấy tay anh và trèo lên ngựa ngồi phía sau. Anh bắt đầu thúc ngựa phi nước đại thẳng ra ngoài cổng thành, băng qua rừng cây…
Nguyệt Anh hơi sợ và hỏi:
_ Nhà anh ở đâu?
_ Vạn Kiếp. Hỏi để làm gì?
_ Liệu chúng ta về kịp không?
_ Nếu cô thôi hỏi linh tinh… chắc là sẽ kịp.
Nguyệt Anh vội ngậm chặt miệng lại. Rõ ràng là mặt anh ta trông rất hình sự và nặng nề. Chuyện anh ta tự dưng nhận cô là a hoàn, lại mua đồ mới, đưa cô về nhà và cả người cha anh ta nữa… nhất định những chuyện này có liên quan đến nhau rất lớn. Linh cảm của cô cho thấy một sự chẳng lành, nhưng Nguyệt Anh nào dám thắc mắc thêm, cô chỉ mong cho mau mau chóng chóng qua khỏi đoạn đường toàn rừng với rậm. Những ánh mắt sáng quắc thoắt ẩn thoắt hiện và những tiếng rúc rú lên rung rợn trong bóng tối… Đấy là điều kinh dị nhất mà cô phải trải qua trong 17 năm sống trên cõi đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro