Chương 5: Huấn luyện

Chương 5: Huấn luyện

“ Nguyệt Anh…Nguyệt Anh… Nguyệt Anh… cứu chúng tôi… cứu chúng tôi…” – Những tiếng nói văng vẳng bên tai cô… Nguyệt Anh nhíu mày, cô lăn lộn trên giường… trán ướt đẫm mồ hôi. Những tiếng rì rầm đó bấu chặt lấy không để cô yên: “Cứu với… ai đó cứu chúng tôi với! Cứu…” … Nguyệt Anh thở gấp, những tiếng rền rĩ đó khiến cô khó thở, chúng như muốn hút hết không khí của cô đang thở và chiếm chặt lấy không gian quanh cô, bám chặt vào đầu óc cô…

_ Im hết đi! – Nguyệt Anh lẩm bẩm – Im lặng hết đi! Khó chịu quá! Các người biến hết đi… biến hết đi.

Đầu cô lắc qua lắc lại dữ dội, Nguyệt Anh cố hết sức vùng vẫy thoát ra khỏi đám lời nói nặng trịch như bóng đè đó, cô hét lên:

_ Cút hết đi! Để tôi yên!

Nguyệt Anh vùng tỉnh dậy. Cô lau mồ hôi đang chảy trên mặt. Cả người cô lạnh toát. Nguyệt Anh ôm đầu nức nở:

_ Tôi đang cố… tôi đang cố… tôi đang cố hết sức đây. Các người không thấy sao? Để tôi yên… làm ơn… đừng quấy nhiễu những giấc ngủ của tôi nữa… Làm ơn!

Nguyệt Anh rời khỏi giường, thay lại quần áo và ra ngoài, cô mặc một chiếc áo ngắn và quần chẽn mà Quốc Tảng đã chọn để tiện luyện tập. Cũng như hôm qua, mặt trời chưa ra khỏi đường chân trời. Chỉ có vài vạt hồng nhẹ ánh lên từ phía đông. Nguyệt Anh thở dài, cô đi về phía thao trường. Chưa có ai ở đó cả! Nguyệt Anh đi và trong sân tập và ngắm nhìn xung quanh.

Hôm qua, cô đã được sắp xếp phòng riêng… Khỏi phải chịu đựng tên “thiếu gia” lắm điều ấy. Cô thở phào… nếu cô để hắn trông thấy tình cảnh vừa lúc nãy thì chắc cô xấu hổ đến chết mất…“Thật xấu hổ! Đó là hành động yếu đuối nhất của mình khi ở đây!… Ngay cả đến Vương gia mình còn dám tát… thế mà mấy giấc mơ này làm cho hóa điên chứ!” – Nguyệt Anh thầm nghĩ.

_ Lúc nào cô cũng dậy sớm vậy sao? – Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Nguyệt Anh quay lại mỉm cười và nói:

_ Dậy sớm không tốt sao?

_ Rất tốt ấy chứ! – Quốc Tảng mỉm cười – Điều đó chứ tỏ rằng… cô đã sẵn sàng cho buổi huấn luyện đầu tiên.

Nguyệt Anh bật cười yếu ớt… cách nói của anh ta đầy ẩn ý… và điều đó có nghĩa là cô sắp phải chịu một cực hình nào đó do anh ta nghĩ ra và sẽ nhanh chóng bỏ cuộc…theo đúng ý hắn. Nguyệt Anh chợt nghĩ… cô có nên bỏ cuộc ngay lúc này khi còn kịp không? “Cứu… Cứu chúng tôi!” – Những giọng nói đó lại vang lên…khẩn thiết, bi thương, ai oán. Nguyệt Anh nắm chặt tay lại, cố đứng vững và trừng mắt lên nhìn Quốc Tảng:

_ Bắt…Bắt đầu nhanh đi!

Quốc Tảng nhìn Nguyệt Anh cũng không kém ngạc nhiên. Rõ ràng là mắt cô có sự thay đổi rất lớn… là cái gì… anh không dám chắc. Nhưng…Nguyệt Anh đang đứng trước mặt anh không phải là Nguyệt Anh mà anh quen biết. Quốc Tảng thấy mình cần thực sự nghiêm túc trong chuyện này. Anh nói:

_ Vậy thì bắt đầu luôn nhé!

Quốc Tảng dẫn Nguyệt Anh ra giữa sân tập. Anh nói:

_ Thời điểm này luyện tập rất tốt đấy. Đây là lúc tập mà không bị ai làm phiền. Bây giờ tôi sẽ dạy cô bắt đầu bài tập như thế nào.

Anh cười nhẹ và nói tiếp:

_ Điều cơ bản của võ thuật chính là tâm phải tĩnh. Luôn cân bằng… ổn định. Cho dù cô có muốn học nhanh thế nào thì cũng phải qua cái giai đoạn này đã.

_ Nói nhanh lên đi! – Nguyệt Anh giục.

_ Ngắn gọn là cô phải học đứng tấn đã. – Quốc Tảng nói.

_ Quá dễ… sao không nói sớm! – Nguyệt Anh hạ người, khuỵu chân và khuỳnh gối xuống – Như vậy được chưa?

Quốc tảng khẽ nhếch mép, anh gạt chân Nguyệt Anh một cái… lập tức cô ngã lăn ra đất. Nguyệt Anh lóp ngóp bò dậy và nói:

_ Anh… anh làm gì vậy?

_ Nguyệt Anh thông minh, kiên nhẫn đâu rồi? – Quốc Tảng hỏi – Cô thật nóng nảy và không biết điều. Đứng tấn cần lưng thẳng tựa cây rừng, chân vững như bàn thạch…Đó mới gọi là thăng bằng chứ! Cách làm của cô…quá vội vã… vô tác dụng. Cô muốn học nhanh? Nhưng… cô phải biết là cái tháp nào cũng phải bắt đầu từ đất. Móng không chắc… cô có xây tháp cao đến mấy… cuối cùng nó cũng vẫn đổ thôi!

Nguyệt Anh nhìn Quốc Tảng không nói lời nào… Phải, cô hành động đâu có giống cô của thường ngày chút nào! Những giấc mơ chết tiệt đó đang hành hạ cô và khiến cô càng ngày càng mất kiểm soát. Cô cần phải giữ lại bình tĩnh của mình. Nguyệt Anh đứng thẳng dậy và nói:

_ Cảm ơn anh! Tôi hiểu đó nghĩa là gì! Xin lỗi vì đã quá vội vàng như vậy. Chúng ta bắt đầu lại nhé.

Quốc Tảng mỉm cười, anh gật đầu và nói:

_ Tốt hơn rồi đấy! Chúng ta bắt đầu thôi.

………………………

Nguyệt Anh là một người khá kiên trì và thông minh. Dù không cần nhiều thời gian nhưng kết quả lại vẫn tốt như thường. Sau 2 canh giờ đứng tấn không động đậy, xương cốt cô rã rời nhưng Nguyệt Anh có thể cảm thấy rất rõ là chân tay mình đã cứng cáp hẳn lên.

_ Làm tốt lắm! – Quốc Tảng nhận xét – Không ai mới bắt đầu học đã đạt được kết quả như cô đâu. Tiếp theo… sẽ là phần tập thể lực. Và… không phải là vì con gái mà cô được ưu ái hơn đâu đấy nhé!

_ Tôi không ngại đâu. – Nguyệt Anh cười – Nhưng chắc là cũng phải vất vả lắm. Chắc là tôi sẽ chịu được thôi.

_ Cô lạc quan hơn tôi tưởng đấy! – Quốc Tảng nói.

Nói xong, anh bảo cô đi theo mình ra phía nhà kho đằng sau. Nơi đó bày 9 chum nước lớn, cạn khô. Quốc Tảng nói:

_ Gánh nước là một bài tập thể lực rất tốt… lại gắn liền với cả lao động… một công đôi việc cả thảy. Cô hãy gánh đầy 9 chum nước này trong vòng 1 canh giờ. Thế là coi như xong bài tập.

_ Nếu… nếu quá 1 canh giờ chưa xong thì sao?

_ Thì cô sẽ phải làm lại cho đến bao giờ đạt yêu cầu thì thôi! Bắt đầu đi.

_ Nhưng… tôi… lấy gì để đựng?

_ Thùng chứa nước ở đằng kia. Cô có thể lấy đủ loại nếu cô muốn. – Quốc Tảng chỉ.

Nguyệt Anh đi về phía đó, nơi đó bày rất nhiều thùng chứa nước, to có nhỏ có. Nguyệt Anh nhìn một hồi và phân vân không biết nên chọn cái nào. Cô nhấc nhẹ cái thùng gỗ to nhất… quá nặng… cô bê không còn chẳng nổi huống chi là gánh cả nước nữa. “Mèo nhỏ bắt chuột con vậy” – Nguyệt Anh nhủ thầm. Với lại chính cô cũng tin là mình không thể hoàn thành được việc này theo hạn định. “Phải tiết kiệm sức mà vẫn đạt hiệu quả là tốt nhất” – Nguyệt Anh thầm nghĩ. Cô chọn 2 thùng nước cỡ vừa, không to mà cũng không nhỏ quá. “Cái này sẽ vừa với mình.” – Nguyệt Anh nghĩ.  Và khi đã chọn được công cụ thích hợp, cô bắt đầu làm việc ngay không chậm trễ.

Quả đúng như Nguyệt Anh dự đoán. Phải 6 thùng nước của cô mới đầy một chum nhưng do mang vừa sức nên cô đi lại thuận tiện hơn và cũng đỡ mệt đôi chút. Tuy nhiên từ chỗ lấy nước là ở hồ sen bên ngoài thái ấp đến vào trong phủ cũng là cả một quãng đường dài 3 cây số.

“Bây giờ thì mình đã thấu hiểu được nỗi vất vả thời bao cấp!” – Nguyệt Anh thở dài. –  “Cũng may mà chưa phải xếp hàng để lấy nước.”

Sau một canh giờ… Nguyệt Anh chỉ mới lấy đầy 5 chum nước, vẫn còn 4 chum nữa là cạn khô. Quốc Tảng sau một lúc bỏ đi đâu đó thì quay lại và nhìn kết quả của cô:

_ Cũng được đó! – Anh cười – Mới bắt đầu mà đã được 5 chum rồi sao? Nhưng… kể ra, lần đầu tiên của tôi… tôi lấy được 7 chum đó!

_ Vậy mà cũng khoe! – Nguyệt Anh nói – Anh là con trai… hơn nữa lại là con nhà võ… vậy mà lại so sánh với tôi sao?

_ Cô có biết lần đầu tiên của tôi là khi nào không? – Quốc Tảng cười khẩy.

_ Khi nào? – Nguyệt Anh thắc mắc.

_ Khi tôi 10 tuổi. Vậy là so sánh được chưa! – Quốc Tảng cười. – Nhưng… tôi nói thật là cô làm được như vậy là rất tốt rồi. Được rồi, hôm nay dừng ở đây.

_ Khoan… dừng…dừng ở đây là sao?… Tôi… tôi có thể tập tiếp mà!

_ Nếu cô muốn hành hạ thân xác mình thì cứ từ từ… tôi sẽ còn nhiều bài tập khác cho cô. Nhưng còn hôm nay chỉ dừng ở mức độ làm quen các bài tập mà thôi. Thế nhé… được không?

Nguyệt Anh cúi gằm mặt, cô khẽ gật nhẹ đầu. Nguyệt Anh tiếc nuối nhìn mấy chum nước. Rõ ràng là cô vẫn chưa làm được gì nhiều. Nguyệt Anh tự an ủi: “Mình sẽ cố gắng thêm.” Cô nhìn Quốc Tảng và nói:

_ Còn… còn một việc nữa… – Nguyệt Anh ngập ngừng – Liệu… liệu anh giúp tôi được không?

_ Có chuyện gì vậy? – Quốc Tảng ngạc nhiên.

_ Ưhm… thì là…

………..

Tại thư phòng của Quốc Tảng:

_ Cô muốn tôi dẫn đến thư phòng để làm gì?

Nguyệt Anh quay nhìn anh sau khi vừa hứng thú lục tung các chồng sách trên giá xuống và nói:

_ Làm ơn hãy dậy tôi học. Tôi muốn được học cách viết và cách đọc ở đây.

Cũng may mà Quốc Tảng đang ngồi vững trên ghế… chứ nếu nghe xong, anh chắc muốn té xỉu mất:

_ Cô đùa tôi à? Trông cô có ăn học như thế kia… mà lại không biết chữ là sao?

_ Ai bảo anh là tôi mù chữ hả? – Nguyệt Anh tức giận – Chỉ có điều là những chữ tôi học không có giống ở đây thôi. Mỗi nơi giáo dục mỗi khác. Anh không hiểu à?

Khuôn mặt phừng phừng giận của Nguyệt Anh khiến Quốc Tảng phải chau mày:

_ Trông cô có vẻ là không nói dối. Vậy… cô ở đâu mà học lại khác đây? Chẳng nhẽ cô không phải người Đại Việt?

_ Tôi… tôi… – Nguyệt Anh lúng túng. Cô không biết nên nói thế nào về xuất thân của mình. Nghĩ một lát, cô nói:

_ Tôi là người Đại Việt mà! Chỉ có điều tôi ở cách đây rất xa… ừm… tôi đến từ châu Bách Dã, lộ Đông Quan… nó… nó là nơi thưa thớt, hiểm trở, ít người qua lại, gần như cách biệt với bên ngoài… nên rất rất ít người biết.

_ Đúng là tôi không biết thật… – Quốc Tảng ngẫm nghĩ – Kể cũng lạ, tôi cũng hay đi nhiều và có nhiều bằng hữu… chưa nghe ai nói về cái nơi đó cả…

_ Tôi đã nói là chỗ chúng tôi ở rất ít người qua lại mà! – Nguyệt Anh nói – Cách học cũng như cách cư xử của chúng tôi cũng rất khác ở đây. Vì vậy mà các ký tự ở đây… tôi không hiểu hết. Tôi rất muốn học thêm để dễ dàng giao tiếp ở đây hơn! Làm ơn giúp tôi với!

Quốc Tảng bật cười khi nhìn thấy cái bộ dạng tha thiết của Nguyệt Anh. Anh nói:

_ Được rồi… nể cô là người rừng… mới ra chỗ văn minh, tôi sẽ dạy cô. Với 1 điều kiện.

_ Điều kiện gì?

_ Cô phải nói cho tôi biết: cô đến đây làm gì? Vì sao cô lại từ trên trời rơi xuống như vậy?

Nguyệt Anh nhún vai, bịa chuyện với cô là quá đơn giản:

_ Anh có nghe đến một đất nước từ phía Nam xa xôi tên là Ấn Độ không?

_ Ấn Độ?

_ Nó là nơi bắt nguồn của Phật giáo, còn được gọi là Tây Thiên ấy!

_ Thì sao?

_ Chắc anh cũng nghe về những nhà sư đã đắc đạo có thể nhẹ hơn mây, ngồi trên nước, không cần ăn cũng sống được phải không?

_ Cũng có nghe nói…

_ Đấy… chỗ chúng tôi và nơi đó có một sự liên hệ mật thiết với nhau. Hơn nữa, tôi cũng đã nói tôi là thiên hạ đệ nhất tướng số phải không? Cho nên từ nhỏ cũng đã luyện cái thứ công phu đó. Nó gọi là yoga. Tôi đã mất 3 tháng ngồi thiền như thế… không ngờ lại thành công, bay lên được. Nhưng gió to quá tạt tôi bay về phía này, khi nhận ra thì không còn giữ được thăng bằng nữa mà rơi xuống.

_ Cô nói xạo quá vậy? – Quốc Tảng nhăn mày.

_ Xạo gì mà xạo… chứ anh tưởng tôi nhảy từ dưới đất lên trời rồi thì từ trên trời lại rơi xuống à? – Nguyệt Anh nhảy dựng lên. “Nhưng phải công nhận là mình thấy mình nói điêu không chấp nhận được.” Cô thầm nghĩ.

Dĩ nhiên là Quốc Tảng chẳng thể tìm ra cái lỗi sai nào có thể phản bác lại trong câu chuyện chắc chắn là phi lý của Nguyệt Anh. Anh nói:

_ Cứ cho là cô nói thật đi… bây giờ cô làm lại xem.

_ Trời ạ! Lần đó là do tôi may mắn, không hiểu sao mà làm được thôi. Hơn nữa là phải bất động suốt 3 tháng trời. Bây giờ… e là chẳng được quá! Mà… đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, tôi làm cái trò đó để làm gì. Thôi, tôi kể cho anh nghe mọi chuyện rồi đó. Làm ơn dạy tôi học đi.

Quốc Tảng thở dài:

_ Được rồi! Bắt đầu học… dạy cô chắc là mệt lắm đây.

Nguyệt Anh thích chí và ôm gọn đống sách ra bàn nói:

_ Học hết chỗ này nha! Thầy đồ!

_ Đừng có gọi tôi như vậy… – Quốc Tảng hét lên – Và cũng đừng có đụng lung tung vào sách của tôi như vậy nữa.

………………………………

_ Không thể nào tin được… – Nguyệt Anh hét lên – Cái thứ dặt dẹo này được gọi là bút sao? Làm sao mà viết được chứ?

_ Nó là bút lông… dĩ nhiên là phải “dặt dẹo” rồi! – Quốc Tảng nhại lại giọng của cô – Và tôi chưa bao giờ thấy nó khó viết cả. Thế ở nhà cô viết bằng cái gì?

Nguỵệt Anh thở dài. Cô quay quay cái bút lông và thầm nghĩ: “Cái bút này khó viết quá! Mình không quen nổi. Mà mấy  cái chữ này cũng khó thuộc lắm cơ! Sao mà lắm nét thế không biết? Thế mới biết là chữ quốc ngữ dễ xài hơin nhiều. Vả lại đây toàn là chữ phồn thể… mà trước nay mình cũng chỉ biết đế chữ giản thể thôi! Làm sao bây giờ?”

_ Này… đang nghĩ cái gì thế hả?

_ Nghĩ cái gì thì liên quan quái gì tới anh chứ! – Nguyệt Anh tức giận nói – Nhưng mà… – Nguyệt Anh chợt ngẫm nghĩ một lát và nói – Hôm nay có thể chỉ dạy tôi nhớ mặt chữ trước được không? Tôi không biết cách viết cái bút lông này. Tôi cần thời gian…

_ Được! – Quốc Tảng đáp một câu gọn lỏn – Tôi càng nhàn! Nhưng cô muốn đọc cái gì trước đây?

_ Binh pháp! – Nguyệt Anh nói.

_ Cái gì? Cô có biết mình đang nói cái gì không?

_ Dĩ nhiên là tôi biết! – Nguyệt Anh cười – Tuy đúng là tôi không biết chữ… nhưng không phải là vô học rõ chưa. Tôi chỉ cần nghe anh đọc thôi… thế là được rồi!

_ Sao tôi lại phải tốn nước bọt vì cô nhỉ? Cô có biết là 1 cuốn binh pháp bao nhiêu trang không?

_ Anh muốn tốn nước bọt vì tôi… hay là tốn nước bọt với mẹ anh đây? – Nguyệt Anh quát – Tôi giúp anh hoãn hôn ước được thì cũng sẽ khiến mẫu thân anh giục anh lấy Bích Vân quận chúa được.

_ Cô dám sao?

_ Sao tôi lại không dám? – Nguyệt Anh cười – Đằng nào thì tôi cũng đã là người hầu của anh rồi! Nên tôi cũng chẳng sợ phải phá quấy anh đâu… quý tộc ăn mày ạ!

_ Được rồi, được rồi! Chịu thua cô luôn đấy! Cô là a hoàn cái kiểu gì chứ? Chỉ bưng mỗi chậu nước rửa chân mà cũng đòi hỏi lắm thế? Đọc thì đọc…

_ Và đọc bằng tiếng Việt cho tôi nhờ!

_ Tiếng Việt? Nó là cái tiếng gì thế?

_ Ờ… là… là… – Nguyệt Anh bối rối: “Sao mình ngu thế! Thời kì này thì đào đâu ra cái gọi là tiếng Việt đây?” Cô lấp liếm chữa ngượng – Ừm, thì là tiếng nước mình ấy… và đừng đọc theo kiểu Hán Việt, đọc thuần tiếng ta thôi. Dịch cho tôi nghe với!

_ Sao cô đòi hỏi nhiều thế?

_ Cầu xin anh đấy mà! – Nguyệt Anh năn nỉ.

_ May cho cô là tôi rất dễ mềm lòng đấy nhé! – Quốc Tảng khẽ càu nhàu và bắt đầu đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro