Lưỡi dao dưới ánh trăng - NTĐB 2


Ngoại truyện đặc biệt 2 — Lần đầu làm cha

Ba năm sau chuyến trăng mật không hồi kết, tiệm sách cũ của Tử Khải vẫn yên bình bên bờ biển. "K" thì đã mở thêm một xưởng đóng thuyền nhỏ. Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhẹ nhàng như gió biển thổi qua mái hiên nhà.

Một buổi chiều, khi Tử Khải đang sắp sách, có một cô gái trẻ bế theo một đứa bé trai tầm ba tuổi đứng trước cửa tiệm.

Cô gái ấy — là em gái của một người anh em cũ của "K". Người đàn ông đó từng hy sinh mạng sống để cứu anh trong một phi vụ nhiều năm trước.

Cô gái bối rối đặt đứa bé xuống, cúi đầu thật sâu:
“Anh… em không thể nuôi nó nữa. Em biết anh là người anh trai em tin tưởng nhất… Anh có thể nhận nó không?”

Đứa bé trai nhỏ xíu, tóc đen, mắt đen láy, đứng im nhìn Tử Khải. Đôi mắt ấy — giống hệt ánh mắt của "K" năm nào, khi lần đầu cậu nhìn thấy anh đứng dưới cơn mưa đêm.

Không nói thêm một lời, Tử Khải quỳ xuống, dang tay ôm lấy đứa trẻ.
Cậu không cần hỏi ý "K". Cậu biết — nếu là mạng sống người từng cứu anh, anh sẽ không bao giờ từ chối.

Khi "K" về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng ấy — đứa bé đang ngồi ngoan trong lòng Tử Khải, đôi mắt vừa cảnh giác vừa tò mò — anh không nói gì. Anh chỉ bước lại, xoa đầu đứa nhỏ một cái thật nhẹ, rồi hôn lên tóc Tử Khải một cái dài như lời cảm ơn.

Đứa bé tên là Thiên.

Ngày đầu làm cha — lóng ngóng mà ngọt ngào

Tử Khải quen chăm sóc người khác nên đỡ lúng túng. Còn "K"… trời ơi, lần đầu anh bế Thiên, đứa bé nhoẻn miệng cười làm anh đứng hình mất mấy giây. Đôi tai anh đỏ ửng, tay chân cứng đờ như tượng gỗ.

Đêm đầu tiên, Thiên khóc vì lạ nhà. "K" ngồi bên nôi cả đêm, vụng về hát mấy bài ru con méo mó nhưng giọng anh trầm ấm đến lạ. Thiên ngừng khóc lúc nào không hay, ngủ ngon lành trong tay anh.

Tử Khải đứng bên cửa, lặng lẽ mỉm cười. Tim cậu mềm như bông.

Từ đó, trong nhà có thêm tiếng cười trẻ nhỏ, tiếng chân nhỏ lóc chóc chạy quanh nhà, tiếng "Ba Khải!" và "Ba K!" vang khắp hiên nhà.

Sáu năm sau — Gia đình ba người

Thiên lớn lên ngoan ngoãn, thông minh. Cậu bé giống "K" ở đôi mắt và sự kiên định, giống Tử Khải ở nụ cười cong cong ấm áp.

Một ngày nọ, Thiên cầm quyển sách cũ đến bên hai người, giọng non nớt hỏi:
"Ba ơi, sao con họ Trần mà hai ba không giống con?"

Tử Khải bật cười khúc khích, còn "K" ngồi xuống, xoa đầu con trai. Anh trả lời bằng giọng điềm đạm:
"Bởi vì tụi ba không sinh con ra… tụi ba chọn con. Tự tay tụi ba chọn con vào cuộc đời tụi ba, nên con còn đặc biệt hơn nhiều."

Thiên chớp mắt rồi cười rạng rỡ, ôm chầm lấy cổ hai người đàn ông của đời mình.

Một chiều mùa thu, ba người ngồi trên bậc hiên tiệm sách. Thiên đọc sách, Tử Khải pha trà, còn "K" ngồi lau gỗ đóng thuyền.
Bình yên chưa từng có, nắng nhạt phủ kín hiên nhà.

Tử Khải khẽ nghiêng đầu nhìn "K", đôi mắt dịu như hồ nước tĩnh lặng:
"Anh này… cuối cùng mình cũng có nhà rồi phải không?"

"K" không nói. Anh chỉ nắm tay cậu, siết chặt, rồi hôn khẽ mu bàn tay ấy như mọi lần.
Không cần nói nữa. Tất cả đã nằm hết trong bàn tay này.

HẾT NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro