Chương 2
Ta điên cuồng giãy giụa , hắn điên cuồng xâm chiếm.
Nước mắt lại rơi, sự trong trắng của ta, lại bị chính đại ca của mình cướp mất.
Hoan ái qua đi , ta cuộn tròn lấy cơ thể đau đớn, thu mình về một phía góc giường. Trên tấm ga giường, vệt máu đỏ chói mắt như khoét sâu vào trái tim ta...
Hắn lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt là từng mảnh cảm xúc hỗn độn.
- Xin lỗi muội ! - giọng hắn khàn khàn vang lên
Ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy nam tử ấy chậm rãi mặc hỉ phục đỏ rực lên người, lạnh lùng rời khỏi phòng của ta.
Xin lỗi...
Thứ duy nhất hắn cho ta chỉ là hai từ xin lỗi...
Ta thực sự muốn hỏi hắn một câu , sau khi ngủ cùng ta , có phải hay không, hắn tiếp tục trở về hoan ái cùng vị thái tử phi kia ? Sẽ cười nói cùng nàng ấy, hạnh phúc bên nàng ấy , sẽ quên đi còn có người đang khóc vì hắn ?
Nhưng ta không thể hỏi, cũng không dám hỏi . Vì ta sợ câu trả lời của hắn, sợ hắn sẽ nói những điều ta đang suy nghĩ kia đều là sự thật.
...
Hoàng thượng băng hà, thái tử lên ngôi.
Ngày hôm ấy, tuyết trắng xóa mặt đất , hắn một thân long bào vàng rực , lạnh lùng ngồi trên ngai vàng.
Hắn sắc phong ta làm Quận chúa, ban cho ta Phượng Hy cung.
Ta quì trên nền đất lạnh lẽo, chuẩn bị tạ ơn hắn.
- Đứng dậy! - giọng hắn vang khắp đại điện-Riêng muội không cần phải hành lễ với ta, cũng không cần gọi ta là hoàng thượng !
Ta ngước lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn nhìn ta thoáng qua tia ôn nhu, nhưng gương mặt lại tuyệt đối lạnh lùng.
- Sau này, mệnh lệnh của Nhược Tình quận chúa cũng chính là mệnh lệnh của bổn vương. Ai dám kháng lệnh, trực tiếp xử trảm !
Hắn đang muốn bù đắp cho ta sao ? Bù đắp vì đã cưỡng bức ta ?
Đại điện một mảnh xôn xao, những ánh mắt phức tạp nhắm thẳng về phía ta.
E ngại có , ghen tị có, ghanh ghét cũng có...
Hắn có biết , thứ ta cần thực ra không phải là quyền lực mà hàng ngàn người đang khao khát ?
Nhưng ta vẫn chậm rãi cúi người tạ ơn hắn:
- Tạ ân điển của hoàng huynh !
...
- Hoàng hậu ! Người có chuyện gì muốn nói với muội sao ? - nhìn cung nữ đã lui hết ra, ta mới lên tiếng.
Nữ tử ấy lặng lẽ nhìn ta, dung nhan trong màn đêm càng xinh đẹp động lòng người. Lát sau nàng ấy mới cất tiếng trả lời ta
- Tình Nhi ! Muội yêu hoàng thượng .
... Choang...
Ly trà trong tay ta vỡ thành từng mảnh, ta hoảng hốt nhìn hoàng hậu
- Muội không...
- Ta biết hết rồi ! Cả chuyện xảy ra vào hôn lễ của ta, ta cũng đã biết.
Ta nắm chặt bàn tay, móng tay khảm sâu vào da thịt tới bật máu.
Ta đã cố giấu thật kĩ, vì sao nàng ấy vẫn biết? Là do hắn nói sao ?
- Tình Nhi ! Nếu toàn bộ người trong thiên hạ biết chuyện này, muội nghĩ họ sẽ như thế nào?
Giọng nói của hoàng hậu lạnh lùng vang lên, như đánh mạnh vào tim ta
- Tất cả đều sẽ khinh bỉ muội, xem thường muội ! Vì muội yêu ca ca của mình , lại ngủ cùng ca ca của mình vào chính ngày ngày thành hôn của huynh ấy. Tình Nhi ! Muội như thế là loạn luân .Thứ tình yêu của muội thật khiến người khác ghê tởm !
Tầm mắt trở nên mờ ảo, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn dài.
Ta biết ta yêu hắn là sai lầm. Nhưng ta cái gì cũng không cần, ta chỉ cầm lặng lẽ bên cạnh hắn, lặng lẽ yêu hắn...
- Còn nữa ! - Hoàng hậu đi đến trước mặt ta, giọng nói có phần rét lạnh - Hoàng thượng nói xin lỗi muội . Đêm đó là người uống say mới tưởng nhầm muội là ta, hi vọng muội đừng tự mình đa tình...
Tiếng bước chân chậm rãi rời khỏi Phượng Hy cung , ta liền bật khóc nức nở.
Nhầm ?
Đêm đó hắn điên cuồng như thế , hóa ra không phải vì ta, mà là vì nữ tử hắn yêu...
Có phải hay không, hắn cũng sẽ cảm thấy ta ghê tởm, sẽ xa lánh ta...
...Cộc...Cộc...Cộc...
- Đi ra ngoài ! Bây giờ ta không cần các ngươi hầu hạ ! - ta khẽ lên tiếng.
- Tình Nhi !- giọng nam nhân trầm ấm vang lên bên cạnh ta
Giọng nói ấy, ta đã nghe suốt mười tám năm, nghe tới khắc cốt khi tâm, cho dù không nhìn, ta vẫn biết là hắn tới
- Đừng khóc ! - cơ thể ta được một cánh tay ôm trọn lấy - Có ta ở đây rồi !
Giống như những năm trước, mỗi khi ta bị bắt nạt , hắn vẫn ôm ta vào lòng, ôn nhu mà dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro