Phần 3: Những kẻ bám đuôi não to

Ngày này đã đến.


Nhìn chung, đó là một ngày nắng đẹp, tươi sáng.


Bầu trời trong xanh, chim thì hót líu lo, hoa thì nở rộ ...


Đó chắc chắn là ngày hoàn hảo để theo-dõi-ai-đó-trong-buổi-hẹn-hò-đầu-tiên-với-"tình yêu đích thực"-của-họ, người mà họ có thể đã gặp hoặc chưa gặp trên Internet.


Một hành động hoàn toàn vô tội và bình thường với những ý định thuần túy nhất. Hoàn toàn không có gì đáng ngờ để xem ở đây.


Vậy chính xác thì mọi thứ đã diễn ra như thế nào để một ngày kết thúc theo cách này?


Để tìm hiểu, chúng ta sẽ phải tua ngược một chút.


----------------------------

Mọi chuyện bắt đầu bằng việc bị đánh thức bởi cuộc điện thoại vào sáng sớm.


Một câu nói ngắn gọn, súc tích: "Tất cả chúng ta hãy gặp nhau tại đền thờ. Ngay bây giờ. Nhanh lên." Không ai khác ngoài đội trưởng đội một, Keisuke Baji, và sau đó dập máy ngay lập tức trước khi bất kỳ ai có thể đưa ra câu hỏi nào.


Một cách thật là hoàn hảo để nhấc đầu dậy vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời.


Đó là cách hội Toman tìm thấy mình trong điện thờ giữa các đội trưởng và đội phó khác trong vòng chưa đầy nửa giờ. Tất cả những gì trải qua trong "kỳ học tập nhóm" chắc chắn đã đào tạo họ có kỷ luật và ý thức đúng giờ hơn.


"Điều này thật nực cười. Không ai trong chúng ta đăng ký cuộc họp 8 giờ sáng để họp bang Toman và đặc biệt là không phải vào Chủ nhật." Mitsuya càu nhàu và giận dữ.

"Điều gì quan trọng đến mức không thể đợi ngày hôm sau, Baji?" Draken hỏi, giọng nhăn nhó.


"Không cần phải tỏ ra khó chịu và gắt gỏng. Điều này quan trọng! Rất quan trọng." Baji biện hộ.


Smiley nói: "Nếu cuộc gặp này lại liên quan đến Takemitchi, tao out. Tụi mày chả bao giờ nghe theo ý kiến của tao."


"Chúng ta sẽ không giết bất cứ ai, Smiley."


"Đúng, chính xác. Sẽ thật đáng buồn khi danh tiếng của Toman nhuốm màu giết người, đặc biệt là khi chúng ta đang nhanh chóng được biết đến như một băng đảng thông minh và trí tuệ nhất từng tồn tại!"


"Tao phản đối. Tao không quan tâm tụi mày học tới cỡ nào. Tất cả chúng ta vẫn là giang hồ. Tao nhắc lại, là giang hồ, đéo phải học bá. Và cái quần què gì đã diễn ra vào kỳ thi trước vậy??"


"Nhưng tao thực sự rất thích danh tiếng mới này. Hiện tại, các giáo viên đang đối xử rất tốt với tao thay vì chỉ nhìn chằm chằm vào tao và sẵn sàng ném tao vào rắc rối mọi lúc chỉ vì tao là thành viên Toman."


"Chờ đã, mày cũng vậy? Chết tiệt, vậy mà tao cứ nghĩ đám giáo viên đối tốt với tao vì họ thích tao. Hóa ra tất thảy chỉ vì danh tiếng mới trong sạch của Toman? Tao đang cảm thấy bị phản bội."


"Đừng lo lắng về điều đó, Baji. Tụi này đều yêu quý mày. Đôi khi là đéo. Nhưng nói chung là có yêu."


"Rồi mắc mớ gì mày phải chèn câu ở giữa vào?! Tao-"


"Lạy chúa trên cao, dừng lại đi. Và mày có thể nói cho tụi tao biết tại sao mày gọi cả bọn đến đây vào sáng sớm như vậy không? Và tại sao Mikey không ở đây?"


"Nhắc lại lần nữa, nếu cuộc họp này là về Takemitchi, tao sẽ lăn. Nhưng nếu tụi mày muốn nghe kế hoạch của tao ngay bây giờ, tao sẽ lăn trở lại."


"Chúng ta không giết người-"


"Tại sao lại không?! Takemitchi là nguyên nhân và hậu quả khiến hình ảnh của chúng ta bị hủy hoại! Mày biết người ta bàn tán gì về Toman không? Bọn nó nói chúng ta là một lũ "đầu óc phát triển, tứ chi ngu si"."


"Đậu xanh rau má? Thiệt luôn? Tao cảm thấy bị xúc phạm-"


"Thằng nào nói?! Chúng ta phải vả mồm bọn nó ngay bây giờ-"


"...Có tệ không khi tao cảm thấy tự hào vì điều đó? Tao chưa bao giờ được khen ngợi về bộ não của mình trước đây."


"Thiệt á. Điều này thực sự rất tuyệt. Tao thích điều này. Này, sao chúng ta nên đến chỗ của tao và học thêm một chút nữa."


"Chính xác."


"Zô zô zô!"


"Tao đi theo với."


"Được rồi, tốt thôi. Tao sẽ tha mạng cho đám ngu xuẩn kia. Dù gì thì chúng ta cũng là những kẻ thông minh."


"Nhưng tao vẫn cảm thấy bị xúc phạm. Chúng ta đều là những kẻ đánh nhau giỏi! Làm sao họ dám nói rằng chúng ta ..."


"Ugh, mặc kệ đi. Họ đã gọi chúng ta là não to! Vậy, mày có muốn học ở chỗ tao không?"


"...Ok."


"Đi thôi."


"Chờ đã! Chúng ta có quên gì không? Tao cảm thấy như vậy."


"Nếu chúng ta quên nó, thì nó không quan trọng."


"... Được rồi, đi thôi."


Và rõ ràng, cứ như thế.


Băng Toman bắt đầu học nhóm.


---------------------------------------

Trong khi tất cả họ đang siêng năng chăm chỉ học cùng nhau, trái ngược với bất cứ ai khác vào ngày Chủ nhật đẹp trời này, một âm thanh thông báo từ điện thoại vang lên khắp căn phòng mà cả bọn đang ngồi.


"Baji, chúng ta đang học. Và cũng đã thống nhất chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không bị phân tâm," Draken mắng.


"Dạ dạ, bình tĩnh đi anh Draken. Chỉ là tin nhắn, cũng đâu phải là cuộc gọi hay gì đâu." Baji càm ràm trong khi tay anh nắm lấy điện thoại và mở tin nhắn anh nhận được.


Tất cả mọi người trừ Baji quay lại tập trung vào việc học.


Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng thở hắt. Nó nghe gần như thể ai đó đang nghẹn ngào.


Họ nhìn lên để thấy Baji hoàn toàn bất động và miệng anh ấy há hốc, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình trong sự kinh ngạc tột độ.


"Baji-san? Có chuyện gì vậy?" Chifuyu hỏi, cặp ánh mắt quan tâm chiếm lấy khuôn mặt.


Sau một lúc, Baji mới có thể rời mắt khỏi điện thoại và nhìn vào đám bạn.


"Tao đột nhiên nhớ ra tại sao tao lại gọi cho tụi mày để mở cuộc họp hôm nay" Chàng trai tóc đen thừa nhận, vẻ mặt vẫn còn sốc, pha lẫn chút sợ hãi.


"Ờ ha. Mày là lý do tại sao tụi này phải dậy sớm." Mitsuya càu nhàu, đau khổ vì đã không thể ngủ nướng vào cuối tuần này.


"Ừ, lý do ban đầu mày gọi là gì?" Draken hỏi.


Baji sau đó thở dài một hơi dài đầy lo lắng, đôi vai của anh ấy hoàn toàn căng thẳng khiến mọi người bắt đầu cảm thấy lo lắng và run rẩy.


"Vì cái này." Baji nghiêm túc tuyên bố, sau đó xoay màn hình điện thoại của mình ngay trước mặt Draken.


Tất cả đều lướt về phía Draken để xem nội dung trên điện thoại.


Một tin nhắn từ Mikey.


Với một ... bức ảnh.


Thoạt nhìn, đó là một bức ảnh trông hoàn toàn trong sáng. Đó là ảnh Mikey trong một quán cà phê, với một người mà họ không nhận ra là ai. Cả hai đều nở nụ cười thật tươi trong bức ảnh và họ có thể thấy rằng Mikey đang choàng tay qua vai người kia, cả hai trông rất thoải mái với sự hiện diện của đối phương. Người lạ có mái tóc vàng mềm mại, với đôi mắt xanh lam sáng.


Cả hai thực sự trông rất dễ thương và hợp đôi.


Như thể là họ đang hẹn hò.


......

........

Từ từ từ từ từ từ. Đợi đã!


Đột nhiên, tất cả dường như cuối cùng đã kết nối các dấu chấm vào cùng một thời điểm.


Tất cả, trừ một người.


Smiley thở hổn hển rồi nói-


"Chờ đã, Mikey đang hẹn hò với người khác? Cậu ta đang lừa dối Takemitchi?!"


"......"


Một tiếng thở dài mệt mỏi. "Đó là Takemitchi đấy, trời hỡi đất ơi, tao lạy mày!!!!!"


"Ồ..."


"Đúng. Chính xác là như vậy. Trừ khi Mikey có người bạn trai trực tuyến khác ở đây mà chúng ta không biết!"


"Ôi trời, không. Tao lạy chúng mày. Đừng có đùa về chuyện đó, làm ơn."


"Chờ đã... điều này có nghĩa là..."


"Ừ, vậy buổi hẹn hò đầu tiên mà Mikey nói đến là hôm nay ...?"


"Chờ đã, vậy Takemitchi có thật? Cậu ấy là người thật?"


"Ừ, có lẽ thế? Ý tao là, bức ảnh này làm bằng chứng... phải không?"


Mọi thứ bấm công tắt tạm ngưng.


Một vài giây im lặng trôi qua.


...


Vài giây nữa.


...


... Thêm xíu xíu giây nữa.


....


....


"Cái quần què gì dị, Baji?! Sao mày có thể quên chuyện quan trọng như vậy?! Mày đã gọi cho cả đám để mở một cuộc họp về điều này và mày quên mất?! Chúng ta có thể đã theo dõi Mikey trong buổi hẹn hò của cậu ấy nhưng mày lại để chúng ta ngồi đây học nhóm?!"


"Này, đó không phải lỗi của tao! Bộ não của tao được khen! Điều đó chưa từng xảy ra. Nó hoàn toàn khiến tao mất cảnh giác và quên mất vụ này, được chưa?!"


"Aw. Điều đó thực sự đáng buồn, Baji-san. Đừng lo, tao sẽ đảm bảo bộ não của mày sẽ được khen ngợi thường xuyên hơn."


"Chifuyu, ui, người bạn tốt nhất của tao, cám ơn. Thật tuyệt vì-"


"Chúng ta lại lạc đề. Tập trung lại nào. Mikey thực sự đang ở đâu đó với anh chàng Takemitchi này!"


"Chính xác! Chúng ta cần đi về nơi hai người họ đang ở, ngay bây giờ-"


"Được rồi, tụi mày biết gì không? Tao sẽ nói rõ! Tụi mày không cảm thấy chúng ta đang phản ứng thái quá suốt thời gian qua sao?" Mitsuya đột ngột xen vào.


"Không." Phủ nhận ngay lập tức, trong vòng chưa đầy một giây.


"Không. Làm gì có." Toàn lực phủ nhận.


"Tất nhiên là không. Chúng ta hoàn toàn có quyền cho cảm xúc và phản ứng của mình buông thả đối với tất cả những chuyện này!" Một số biện minh.


Sau đó Mitsuya thở ra một tiếng đầy mệt mỏi, trông như thể anh ấy đang mang một gánh nặng trên vai.


Hận không thể rèn thép thành sắt. "Tất cả những gì tao muốn nói là Mikey thực sự trông rất hạnh phúc trong bức ảnh. Cả hai người họ! Trông họ như đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tao hiểu rằng lần trước chúng ta đã lo lắng vì đủ thứ ngẫu nhiên và điên rồ. Nhưng bây giờ, chúng ta không thể vui mừng cho thằng bạn của mình rằng nó cuối cùng cũng gặp được Takemitchi sau ngần ấy thời gian sao? "


"......"


Và kể cả khi họ không muốn thừa nhận điều đó ...


Draken thở dài: "Mitsuya nói đúng. Tất cả hãy bình tĩnh lại. Mikey thực sự trông rất hạnh phúc nên tất cả chúng ta hãy ủng hộ cậu ấy, được chứ? Đừng để những nghi ngờ, lo lắng hay làm bất cứ điều gì cản trở cuộc hẹn của cậu ấy."


Và cứ như vậy, tất cả căng thẳng đột ngột rời khỏi căn phòng.


"Tốt thôi, dù sao chúng ta cũng không thể đến đó để dòm hai đứa nó! Chúng ta đang bận học mà."


"Ừ, chúng ta quá thông minh để lo lắng về những điều nhỏ nhặt như thế này."


"Chính xác! Điều này chẳng đáng để quan tâm."


"Chắc chắn rồi."


"Vâng."


"Chính xác là thế."


"Đúng vậy."


"Hoàn toàn chả liên quan đến chúng ta."


"Chuẩn không cần chỉnh."


"..."


"..."


"..."


"..."


"... Được rồi, xạo l** không có gì vui, chúng ta không nên xạo l**~"


"Ýe."


"Rất vui vì cả bọn đặt chân cùng một thuyền."


"Chần chờ gì nữa?"


"Đừng lãng phí thời gian nữa. Đi thôi!"

Và cứ như vậy, băng Toman ra khỏi cửa trong vòng chưa đầy vài giây, trực tiếp nhắm thẳng tới hướng không ai khác chính ngoài Mikey và người bạn trai của cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro