1
Điền Chính Quốc cảm thấy có ba sự kiện xui xẻo nhất trong đời mình, lần thứ nhất là khi còn bé bị người khác cầm rắn giả dọa đến mức câm như hến suốt mấy ngày liền, hậu quả cho đến bây giờ vẫn còn chút nói lắp. Lần thứ 2 chính là cha nuôi trên danh nghĩa của cậu – Kim Dương bất ngờ qua đời, cậu lại phải trở về điểm xuất phát mà đi lấy lòng cháu trai Kim Dương, Kim Thái Hanh.
Lấy lòng một người đối với cậu mà nói là rất khó, cậu hoàn toàn không hiểu được cách sống chung với người khác.
Bất kỳ ai trong nhà Kim Dương cũng có thể điều khiển cậu, vì từ trước đến giờ cậu chưa từng dám nói "Không", mặc dù phải sống trong tình trạng như thế này, Điền Chính Quốc lại chẳng có một ai để trút bầu tâm sự.
Lần thứ ba chính là hiện tại.
Cậu chậm rãi bò xuống mép giường, loại đau đớn hết sức kinh khủng phối hợp với đau đớn từ từ của bắp đùi và thắt lưng khiến cậu suýt rên thành tiếng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng. Người đàn ông bên cạnh còn chẳng rõ đang say bí tỉ hay chỉ ngủ thϊếp đi, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn một chút, tiếp tục lết xuống giường, dùng tư thế khá buồn cười mò vào phòng tắm, mở vòi nước ra.
Cứ như vậy đầu óc cậu trống rỗng những hai, ba phút, bởi vì thật sự rất đau, cả buổi mới phát hiện nước quá nóng, vội vàng vươn tay điều chỉnh nhiệt độ.
Tính sao bây giờ?
Có lẽ anh ấy đi nhầm phòng, Điền Chính Quốc nghĩ, nhất định là đi nhầm rồi, say đến mức đó cơ mà, nếu biết trước đã về thẳng kí túc xá... Nhưng ngày mai biết tính sao đây? Liệu có đuổi mình ra khỏi nhà không?
Gạch cao cấp màu ngà đọng lại một chút nước bẩn, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, là màu đỏ pha loãng, cậu hoàn toàn mất hết tự chủ, không biết vết thương rốt cuộc nghiêm cỡ nào, cũng chẳng dám tự ý lấy tay đυ.ng, nhưng ngồi xổm một lát quả thực quá khó chịu, bèn chống tay lên gạch sứ chậm chạp nằm xuống nền, run rẩy cầm vòi nước hướng về phía mình.
Tự miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ, cậu không dám về ngủ trên giường, đành buộc lòng nằm tạm trên đệm bồn tắm một đêm, thầm nghĩ đợi mai Kim Thái Hanh thức dậy rồi tính.
Chờ cậu mở mắt tỉnh lại lần nữa, sắc trời ngoài cửa vẫn đen kịt, Kim Thái Hanh quần áo chỉnh tề đang ngồi nhíu mày bên giường, tâm tình trông cực kỳ tệ, thế nhưng thời điểm bắt gặp ánh mắt của cậu lại chợt thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Kim Thái Hanh vẫn chưa hoàn toàn nuốt trôi cơn giận, nhưng vẫn phải đề phòng sợ cậu ồn ào —— dẫu sao cũng bị thương đến mức này.
Nào ngờ Điền Chính Quốc không có nổi điên, chỉ đơn thuần cử động tay, cậu cảm thấy tốc độ nước thuốc trong bình nhỏ xuống quá nhanh, tay phải hơi hơi tê cứng, Kim Thái Hanh đưa tay sờ thử, lạnh như băng.
"Thấy thế nào, còn đau chứ?"
"...Ổn ạ."
Đây là lần đầu tiên cả hai người nói chuyện, tràn đầy lúng túng quỷ dị, Điền Chính Quốc theo bản năng trả lời tất cả, câu cửa miệng của cậu chính là được rồi, đừng lo lắng, mà trên thực tế cậu lại hoàn toàn không dám cử động nửa người dưới, đã sớm đau đớn đến tê liệt rồi.
Kim Thái Hanh chẳng rõ cậu có ý gì, sợ cậu đang âm mưu tính kế, đưa tay áp trán cậu dò nhiệt độ, vẫn còn chút nóng.
"Ngày hôm qua tôi uống hơi nhiều." Kim Thái Hanh nói.
Bào chữa một câu đương nhiên không thể giải quyết vấn đề, Kim Thái Hanh đang chờ cậu trả lời trước, xem cậu muốn bồi thường chuyện này thế nào.
"...À" Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Không, không sao đâu."
Chỉ cần cậu khẩn trương một chút sẽ dễ dàng nói lắp.
Cuối cùng Kim Thái Hanh vẫn chưa hỏi được cái gì, hắn càng muốn trấn an đối phương, đối phương lại càng căng thẳng, Kim Thái Hanh đại khái đoán được tối hôm qua mình hành hạ cậu hơi quá, cũng không muốn ép buộc cậu nữa, gọi trợ lý thay mình thương lượng, nhưng rốt cuộc trợ lý cũng bó tay, Điền Chính Quốc toàn lặp đi lặp lại mấy câu trả lời như: "Không sao mà" "Ổn thật đó" "Bao giờ tôi mới được xuất viện?"
Kim Thái Hanh cảm thấy không còn bất cứ đoạn tình cảm nào khởi đầu bôi bác hơn thế này, mặc dù khi đó hắn hoàn toàn chưa nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân ngây thơ chịu ở bên cạnh Điền Chính Quốc.
Từ sau sự kiện đó, suốt nửa năm hai người chưa từng chạm mặt, Điền Chính Quốc trốn tránh hắn, nếu biết hắn về nhà sẽ ở ký túc xá, mãi đến lúc cậu thi đại học xong, không thể tiếp tục ăn bám ký túc xá trường thêm được nữa, Kim Thái Hanh mới tranh thủ lúc cậu ở nhà bất ngờ úp sọt, bấy giờ cả hai mới có thể giáp mặt nhau một lần.
Điền Chính Quốc thoạt nhìn chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là gầy đi một chút, đứng trước mặt hắn vô cùng bối rối, hơi cúi đầu, trông giống như bản thân đã làm sai chuyện gì.
Kỳ thật Kim Thái Hanh cũng chẳng biết mở lời ra sao, hắn chỉ đơn thuần rất muốn gặp Điền Chính Quốc mà thôi.
"Thành tích của cậu rất tốt." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc yên lặng.
"Lên đại học cần bao nhiêu phí sinh hoạt mỗi tháng?" Rốt cuộc Kim Thái Hanh cũng tìm được đề tài thích hợp.
"Em không biết..." Điền Chính Quốc do dự nói: "Khoảng một ngàn tệ đi."
Một ngàn tệ, chắc chắn không coi là nhiều, nhưng cũng chưa đến nổi quá túng thiếu, cậu tự thấy ổn rồi, nếu xin nhiều hơn sẽ vô cùng khó xử.
"Đủ chưa?"
"Dạ đủ."
Kim Thái Hanh thả cậu đi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ buổi tối Kim Thái Hanh lại sang phòng tìm cậu.
Điền Chính Quốc có chút khẩn trương, bởi vì lần trước thật sự quá đau.
Nhưng Kim Thái Hanh chỉ đơn thuần đưa tay sờ mặt cậu, ngồi xuống bên giường, hỏi cậu: "Sinh nhật cậu ngày mấy?"
"Em không có sinh nhật."
"Hả?"
"Em không biết ngày sinh của mình, chẳng ai nói cho em biết, bảo mẫu ở cô nhi viện cũng không rõ."
Kim Thái Hanh cứng họng, lại không nỡ rút tay về, thuận theo mặt cậu vuốt xuống, chạm tới cái cổ mềm mại của cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu, cậu cũng nhìn Kim Thái Hanh.
"Nhắm mắt." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc nhắm hai mắt lại.
Sau này cậu luôn cảm thấy có chút mơ hồ, bởi vì Kim Thái Hanh nói ngày hôm sau chính là sinh nhật cậu, dẫn cậu ra ngoài chơi, còn đến một nhà hàng vừa nhìn đã biết xa xỉ ăn tối, cậu ăn rất câu nệ, chẳng no được bao nhiêu, sau khi đi ra Kim Thái Hanh thấy cậu ủ rũ, hỏi cậu bị sao vậy, cậu bảo muốn ăn ramen và rau củ xiên nướng, Kim Thái Hanh lại lái xe đưa cậu đi ăn, ăn no nê, Kim Thái Hanh hỏi cậu hôm nay thấy vui không? Cậu nói rất vui.
Đây chính là toàn bộ ấn tượng về ngày sinh nhật đầu tiên của cậu.
...
Điện thoại di động bỗng đổ chuông, Điền Chính Quốc từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn thử, là Kim Thái Hanh gởi tin nhắn: [ Hôm nay tan sở sớm một chút. ]
Trùng hợp đồng nghiệp vừa đưa cậu cái USB, Điền Chính Quốc nhanh chóng nhận lấy tiến hành làm việc, quên phải trả lời tin nhắn Kim Thái Hanh, đến gần sáu giờ vẫn chưa đâu vào đâu, Kim Thái Hanh liên tục gọi điện thoại tới, Điền Chính Quốc bắt máy, đúng như dự đoán, giọng Kim Thái Hanh rất khó nghe: "Có phải cậu lại tiếp tục tăng ca?"
"Em sẽ cố gắng về sớm một chút, được không?" Điền Chính Quốc mềm giọng giải thích, "Bởi vì tổ tụi em mới nhận cái dự..."
Kim Thái Hanh nóng nảy cúp ngang điện thoại, cậu đành phải nói qua tin nhắn: [ Thật sự xin lỗi, anh đừng tức giận mà. ]
Kim Thái Hanh không trả lời cậu, Điền Chính Quốc lại gởi một cái emo thỏ Tuzki cầm cây quạt nhỏ thút thít, phát hiện Kim Thái Hanh đã kéo cậu vào danh sách đen.
Về đến nhà đã là tám giờ rưỡi, Kim Thái Hanh đen mặt xem ti vi ở phòng khách, Điền Chính Quốc đổi dép, phân vân có nên qua chào một tiếng hay không, nhưng thấy Kim Thái Hanh cố tình lơ đẹp mình, cậu bỏ cuộc lủi thủi trở lại phòng mình đi tắm.
Cậu dọn đến sống với Kim Thái Hanh hơn một năm, nhưng cả hai không hề ở chung mỗi ngày, thời điểm Kim Thái Hanh mất hứng sẽ đuổi cậu sang phòng ngủ phụ.
Tắm xong, Điền Chính Quốc đói lả người, lại chẳng biết có nên đi ra ngoài hay không.
Còn chưa chờ cậu hết do dự, cửa phòng đã bị đạp rầm một tiếng, sắc mặt Kim Thái Hanh hết sức khó coi đứng trước cửa: "Cậu dám trốn tôi?"
"...Không có" Điền Chính Quốc nói: "Tại em thấy anh hơi bực bội thôi."
"Chẳng phải đều tại cậu nên tôi mới bực bội sao?" Kim Thái Hanh đi tới trước mặt cậu, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, nghỉ việc chỗ đó đi, lương mỗi tháng chưa đủ nhét kẽ răng còn muốn tăng ca, có cái gì mà làm ghê vậy?"
Điền Chính Quốc chẳng biết nên phản bác ra sao, cậu thật sự không giỏi phát sinh tranh chấp với người khác.
Kim Thái Hanh cũng không rõ đang nổi điên vì lý do gì, đột nhiên đem cậu đè xuống giường, dùng sức cắn mạnh trên cổ cậu, Điền Chính Quốc không tránh, ngược lại vươn tay ôm lấy hắn.
Một lát sau, Kim Thái Hanh ngồi dậy ngay ngắn, hơi tách chân ra, ra hiệu Điền Chính Quốc cúi đầu.
Điền Chính Quốc nhìn hắn một chút, rất dịu ngoan quỳ gối giữa hai chân hắn, cởϊ qυầи lót, mυ"ŧ liếʍ đồ vật cứng rắn của hắn.
Liếʍ được một lát, cậu lại bất động, Kim Thái Hanh thiếu kiên nhẫn bóp bóp mặt cậu, cậu lập tức vươn tay sờ túi quần Kim Thái Hanh.
"Làm gì thế?"
"Đưa điện thoại di động cho em..."
"Muốn điện thoại của tôi làm gì?" Kim Thái Hanh móc điện thoại ra ném cho cậu, hơi nhấc cầm vênh váo, "Kiểm tra sao? Cậu đúng là ngày càng lớn mật."
"Hổng, hổng phải mà." Điền Chính Quốc biết mật mã, lướt tới danh sách đen trong danh bạ, tự xóa tên mình đi.
Kim Thái Hanh đặt tên cậu là bảo bối.
Cậu nhìn chằm chằm, Kim Thái Hanh không nhịn được giật điện thoại về, cậu mới chịu cúi đầu, từ từ đem đồ vật của Kim Thái Hanh ngậm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro