4
Thời điểm Kim Thái Hanh biết được cái tin vịt này, Điền Chính Quốc đang nằm chổng mông trên thảm phòng khách lắp ráp lego, còn mang tai nghe bật nhạc, hết sức vô tư vô lo.
Hắn bước qua kéo Điền Chính Quốc dậy, giật tai nghe của cậu ra ngoài.
"Sao, sao vậy?" Điền Chính Quốc bối rối hỏi.
"Vì sao lại đi nói tôi là anh họ cậu, còn nợ tôi rất nhiều tiền?"
Điền Chính Quốc nào ngờ tới lời hứa "Chị tuyệt đối không được nói cho người khác biết nha" đã sớm bị miệng lưỡi xã hội hiện đại khinh rẻ, càng không ngờ tới người ta thích hóng mấy thứ nhảm nhí như vậy, cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của Kim Thái Hanh, đột nhiên linh quang chợt lóe, sáp đến hôn hắn.
Kim Thái Hanh ngẩn người một chút, rốt cuộc vẫn không đẩy cậu ra, Điền Chính Quốc ôm cổ hắn hôn cả buổi, hôn đến mức Kim Thái Hanh cũng sắp cương rồi.
Hai người lảo đảo ngã lên ghế sofa, quần áo Điền Chính Quốc bị cởi lung ta lung tung, Kim Thái Hanh chỉ rút mỗi dây thắt lưng. Hắn để Điền Chính Quốc ở trên người mình, chậm rãi ngồi xuống, Điền Chính Quốc tựa cầm lên bả vai Kim Thái Hanh, kề sát mặt hắn, nghĩ thầm sau này sẽ không bao giờ nói bậy với người lạ nữa.
Lúc sắp nuốt vào hết, Kim Thái Hanh đột nhiên nóng nảy đỉnh mạnh một phát, Điền Chính Quốc thét lên, Kim Thái Hanh nắm eo cậu dùng sức đâm rút.
Bĩnh tĩnh ngẫm lại, ngoại trừ lần đầu tiên vô cùng thê thảm, khoảnh khắc hai người ở trên giường cũng coi như dịu dàng, Kim Thái Hanh dường như rất lo để lại bóng ma tâm lý cho cậu, đến tận bây giờ vẫn luôn hết mực quan tâm cảm giác của cậu, lần nào Điền Chính Quốc cũng suýt bắn mà chẳng cần chạm phía trước.
Làm được một nửa, Kim Thái Hanh quay mặt sang ngậm lỗ tai Điền Chính Quốc, nhẹ giọng nói: "Gọi ca."
Điền Chính Quốc không trả lời.
"Gọi một tiếng, nhanh lên." Kim Thái Hanh dỗ cậu, "Chẳng phải cậu bảo tôi là anh họ cậu sao?"
Điền Chính Quốc nhanh chóng suy nghĩ, tính ra gọi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, cậu hơi khẩn trương nhìn hoa văn vải bố lót ghế sofa, thủ thỉ vào tai hắn: "Ca ca."
Kim Thái Hanh suýt chút nữa bị cậu gọi bắn.
Hắn liều mạng đè cậu làm trên ghế sofa rất lâu, khiến bắp đùi Điền Chính Quốc toàn là gel bôi trơn nhớp nháp cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, Điền Chính Quốc không có đồ để cắn, đành phải buộc lòng cắn bả vai của hắn, Kim Thái Hanh cảm thấy bản thân hình như có chút biếи ŧɦái, cậu cắn càng đau hắn càng kí©h thí©ɧ, bắn hai lần, cổ lửa giận kia mới tính là phát tiết xong, hắn thở hồng hộc hôn môi Điền Chính Quốc, ôm cậu vào toilet tắm.
"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh quan sát dấu răng trên bả vai mình, "Cậu nhìn răng cậu đi, có một cái bị khểnh."
Điền Chính Quốc đến gần xem, quả nhiên.
"Răng người đều như vậy hết á." Điền Chính Quốc ngụy biện, "Chỉ có răng giả mới thẳng tắp thôi."
"Nhưng răng tôi chắc chắn không phải giả." Kim Thái Hanh nặn nặn cầm cậu, "Có muốn đánh cược hay không?"
"Không." Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu, "Anh đừng cắn em mà."
Kim Thái Hanh bỗng dưng thấy lòng hơi xao động, loại xao động này có chút khó lý giải, hắn chăm chú nhìn gò má Điền Chính Quốc rất lâu, vươn tay khóa vòi nước.
"Hộ chiếu của cậu ở đâu?" Kim Thái Hanh nói: "Lát nữa nhớ đi tìm."
Điền Chính Quốc yên lặng, dường như đang cố kiềm nén điều gì, một lát sau, cậu không nhịn được vẻ mặt đau khổ nói: "Đau."
"Làm sao vậy?"
"Có phải lại chảy máu không anh..."
"Đừng lo." Kim Thái Hanh cúi người xuống kiểm tra, "Vẫn bình thường, hay là do chỉnh nước quá nóng?"
Tay Điền Chính Quốc vịn mép bồn tắm, rất dùng sức.
"Thật chứ?" Cậu bồn chồn nói: "Nhưng nếu lỡ chảy máu thì sẽ, sẽ đau lắm."
Kim Thái Hanh chậm rãi đút một ngón tay vào, rồi lấy ra xem lại: "Thật sự không có máu."
Tay Điền Chính Quốc từ từ thả lỏng, cậu chớp chớp mắt, muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu với đống lego, nhưng Kim Thái Hanh đột nhiên kéo cậu qua ôm chầm.
"Xin lỗi." Kim Thái Hanh nói: "Có phải cậu vẫn luôn nhớ lần đó?"
Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy bản thân hết sức dối trá, loại chuyện này chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao? Nhưng khiến hắn càng khó chịu hơn chính là Điền Chính Quốc sẽ không để bụng, Kim Thái Hanh luôn cho rằng nếu Điền Chính Quốc thiếu hắn sẽ bị người khác ức hϊếp thê thảm, nhưng thực chất hắn mới là kẻ trơ tráo nhất ở đây.
Như dự đoán, Điền Chính Quốc lại trốn tránh đề tài này, kề sát mặt hắn nói: "Không chảy máu thì tốt rồi, anh với em cùng nhau lắp, lắp ráp lego ha?"
Kim Thái Hanh đáp: "Ừ."
Hai người ngồi bệt trên sàn ở phòng khách xem sách hướng dẫn, Kim Thái Hanh lót cái đệm mềm ở dưới mông cho cậu, ôm lấy cậu từ sau lưng. Liều mạng lắp suốt nửa ngày, điện thoại Kim Thái Hanh cũng theo đó mà kiên trì đổ chuông, Điền Chính Quốc ngoái đầu nhìn hắn nói: "Nếu anh có chuyện gấp thì cứ việc giải quyết đi."
Kim Thái Hanh tiện tay tắt nguồn điện thoại, hôn cái bẹp lên mặt cậu: "Không gấp."
Tối hôm đó Điền Chính Quốc ngủ không ngon lắm, nửa đêm còn tỉnh dậy một lần.
Cậu mở ngăn đông lấy nước chanh uống, lại chẳng biết có phải do quá lạnh hay không, vừa uống xong chưa bao lâu đã nôn, Kim Thái Hanh nghe được động tĩnh nên chạy đến xem, đúng lúc Điền Chính Quốc vừa nhấn nút xả bồn cầu.
Kim Thái Hanh xác nhận cậu hết nôn nổi nữa mới bế cậu lên giường, để cậu uống cốc nước ấm, không yên tâm nhìn cậu một chút hỏi: "Còn khó chịu sao?"
"...Em ổn rồi mà." Điền Chính Quốc ôm cổ hắn, "Đi ngủ thôi."
Thế nhưng hôm sau thức dậy cậu vẫn thấy mệt mỏi trong người, Kim Thái Hanh lại mua cả đống đồ ăn về, cậu đành cố gắng uống một cốc sữa bò.
Chín giờ sáng, Điền Chính Quốc đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc chỉ lo tính toán bữa trưa phải ăn món gì, nhưng còn chưa đợi cậu nghĩ xong thì đồng nghiệp nữ bên cạnh đã nhờ cậu chạy việc vặt, xuống phòng kỹ thuật tìm người tên Lâm Trường Vũ, mang USB về đây.
Điền Chính Quốc chưa đi qua phòng kỹ thuật bao giờ, phải hỏi thăm người xung quanh mới tìm được Lâm Trường Vũ, đối phương cầm USB, nói xin lỗi, còn một tài liệu đang kiểm tra dang dở, phiền cậu chờ y một chút.
Điền Chính Quốc im lặng đứng bên cạnh, len lén liếc hộp taco thịt gà đặt trên bàn Lâm Trường Vũ.
Lát nữa xuống lầu cậu phải xơi thêm món này mới được.
Tài liệu nhanh chóng hoàn tất, Lâm Trường Vũ trả lại cái USB, ngẩng đầu nhìn mặt cậu, lại theo ánh mắt của cậu rũ xuống, khóe môi y chợt cong lên.
"..." Điền Chính Quốc trở tay không kịp, vội vã cầm USB bỏ chạy.
Một lát sau, Lâm Trường Vũ lại đến phòng làm việc của bọn họ, hình như bên trong có tệp chưa mở được. Điền Chính Quốc đang soạn phần văn bản tuyên truyền, bởi vì chỉ lo thương nhớ taco gà nên liên tục bấm sai chữ, trong lúc cậu còn ngồi ngơ ngác, Lâm Trường Vũ đã giúp cô nàng kia chỉnh sửa xong, lặng lẽ tới cạnh cậu, đặt hộp taco gà lên trên bàn.
Điền Chính Quốc giật mình, ngẩng đầu nhìn y, y cười giải thích: "Vừa nãy anh nghe bụng cậu biểu tình." Nói xong xoay người rời đi.
Hừm, ăn hay không ăn, đây cũng là cả một vấn đề, Điền Chính Quốc đâm chiêu nhìn taco gà suy ngẫm, Kim Thái Hanh đã cấm cậu ăn đồ người khác đưa, nếu như để Kim Thái Hanh phát hiện, vậy chắc chắn sẽ bị mắng tơi tả.
Nhưng tại sao mình không thể ăn chứ? Điền Chính Quốc nghĩ, mình lại chẳng trả đồ về được, có mỗi cái bánh thôi mà cầm chạy tới chạy lui cứ như kiếm cớ nói chuyện với nhau, hơn nữa nếu mình mặc kệ, vậy thì quá lãng phí hộp taco này rồi, taco gà có lỗi gì đâu.
Kim Thái Hanh cũng chả lắp máy nghe lén lên người mình, làm sao anh ấy biết mình ăn đồ chùa được.
Đấu tranh tư tưởng cả buổi, Điền Chính Quốc thật sự đói sắp xỉu rồi, lén lút giấu taco gà vào ống tay áo, chạy vào phòng cà phê thủ tiêu trong vòng ba phút.
Giờ nghỉ trưa Điền Chính Quốc tới căn tin một mình, cậu gọi một suất mì thịt bò, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm cái khay thức ăn nữa, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn, là Lâm Trường Vũ.
"Sao ngồi có một mình vậy?"
Mặc dù sau khi đi làm tính cách của Điền Chính Quốc đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng thời điểm đối mặt với người xa lạ vẫn sẽ bối rối, mà thời điểm bối rối sẽ không biết nên nói gì.
Buổi sáng còn lỡ ăn đồ của người ta, giờ thấy hối hận quá.
"À..." Điền Chính Quốc lắp bắp đáp:
"Em ăn cơm chậm, cho nên, cho nên không rủ ai."
"Cậu là nhân viên mới hả?"
Điền Chính Quốc gật đầu.
Cậu rất muốn tìm đề tài nào đó tán gẫu với Lâm Trường Vũ một chút, nhưng chuyện này thật sự quá khó khăn, nín cả buổi, Điền Chính Quốc mới nói: "Áo, áo sơ mi của anh đẹp quá, anh mua ở đâu thế?"
"Hửm?" Lâm Trường Vũ nhìn áo mình bảo, "Mua ở shop chuyên dụng hồi anh đi Hồng Kông."
Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp.
Quá khó khăn.
Thà để mình ngồi nghe Kim Thái Hanh khẩu nghiệp còn hơn.
"Đẹp, đẹp lắm luôn." Cậu trả lời.
Lâm Trường Vũ nhìn cậu một chút: "Chẳng phải cậu cũng đang mặc thương hiệu này sao?"
"..."
Điền Chính Quốc nhìn đường vân ngắn hai màu dưới cổ áo y, phát hiện trên tay áo sơ mi mình cũng có đường vân y hệt. Nhưng cậu vốn đâu biết đây là thương hiệu nào, quần áo của cậu hầu đều là Kim Thái Hanh mua cho.
Lâm Trường Vũ tựa hồ đang nín cười: "Anh làm gì cậu đâu mà căng thẳng ghê thế? Lo ăn nhanh đi, để lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu, mì thịt bò ở căn tin công ty chúng ta được lắm, anh cũng khá thích."
Điền Chính Quốc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu ăn mì.
Khi cậu không vội vàng thì đúng là ăn cơm rất chậm, lại còn lo chơi game, bận trăm công nghìn việc, cơ mà hiện tại đang ngồi chung bàn với người lạ, rút điện thoại ra lướt thì hơi bất lịch sự, bèn phải để điện thoại sang bên cạnh.
"Sao buổi sáng chưa ăn gì hết vậy? Dậy trễ à?"
Vấn đề này dễ trả lời nè, Điền Chính Quốc không nói lắp nữa: "Nửa đêm hôm qua dạ dày em khó chịu, nên đành bỏ bữa sáng."
"Giữ gìn sức khỏe." Lâm Trường Vũ nói: "Cậu có tập gym chưa? Hôm khác chúng ta có thể xếp lịch đi chung, trung tâm thương mại bên cạnh có khu luyện thể hình đấy, huấn luyện viên khá chuyên nghiệp."
Điền Chính Quốc chợt cảm thấy lời Kim Thái Hanh dạy thật đúng, không thể tùy tiện ăn đồ của người khác, bởi lẽ nếu cậu đã ăn của họ, cậu sẽ không thể kiếm cớ rời đi lúc người khác đang nói chuyện.
"Được." Điền Chính Quốc tuyệt vọng đáp.
Trước khi xong cơm nước, Lâm Trường Vũ trao đổi WeChat với cậu.
Tên WeChat của Điền Chính Quốc là một chuỗi ký tự trừu tượng, đầu giống như robot lego, danh sách bạn bè chỉ có một người, cả hai đều đăng dòng "Chúc mừng năm mới" từ đầu năm nay.
Buổi tối về nhà, Kim Thái Hanh gọi thức ăn ở ngoài, Điền Chính Quốc đánh chén khí thế, Kim Thái Hanh nhìn cậu một chút hỏi: "Buổi trưa chưa ăn no?"
"Ừa..." Điền Chính Quốc nói, "Hơi hơi."
"Đồ trong căn tin khó ăn sao?
"Không phải."
"Thế vì sao chưa ăn no?"
Điền Chính Quốc giải thích: "Em, em chơi điện thoại mà, ăn chậm lắm."
Kim Thái Hanh bỏ đũa xuống nhìn cậu: "Nói dối."
"..."
"Mỗi lần cậu nói dối sẽ tự động nhìn về phía bên trái." Kim Thái Hanh mặt bình tĩnh hỏi: "Cậu biết chứ?"
"Em đâu, đâu có nói dối." Điền Chính Quốc cãi bướng.
Kim Thái Hanh thầm nghĩ dạy con phải tránh bữa ăn, bèn thôi không nói nữa, gắp lát thịt bò bỏ vào bát cậu.
Ăn cơm xong, Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ cho mèo, rồi dành thời gian đi ghép lego, Kim Thái Hanh ngồi đọc sách bên cạnh cậu, ai cũng nhất trí yên lặng.
Điện thoại Điền Chính Quốc bỗng nhiên đổ chuông, rất đột ngột, Kim Thái Hanh hỏi: "Ai vậy?"
"Kệ đi anh." Điền Chính Quốc lật trang sách hướng dẫn, chả quan tâm.
Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên nhìn, Điền Chính Quốc sực nhớ có gì đó không đúng.
Lúc cậu quay đầu lại, Kim Thái Hanh đã nhập xong pass điện thoại, liếc một cái, đem điện thoại giơ ngay trước mặt cậu.
Là Lâm Trường Vũ nhắn tin WeChat, hỏi cậu trưa mai có muốn ăn cơm chung không.
Điền Chính Quốc lúng túng nhìn Kim Thái Hanh, tự thú chuyện taco gà.
Cậu cho rằng Kim Thái Hanh sẽ cằn nhằn cậu như trước, mắng xong lại đâu vào đấy thôi, nào ngờ vẻ mặt Kim Thái Hanh rất khó chịu, thậm chí còn có chút tức giận.
"Lâm Trường Vũ ở phòng kỹ thuật, bề ngoài rất đẹp trai, trên sống mũi có nốt ruồi nhỏ, đúng chứ?"
Điền Chính Quốc gật đầu.
"Hắn là gay, từng yêu đương trong công ty." Kim Thái Hanh trừng Điền Chính Quốc, "Cậu không biết hả?"
Điền Chính Quốc nước mắt lưng tròng: "Em có biết đâu."
"Trả lời hắn" Kim Thái Hanh ném điện thoại cho Điền Chính Quốc, "Trưa mai bận đi ăn với người khác rồi."
"Nói thẳng như vậy luôn à..."
Kim Thái Hanh dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh: "Từ chối người khác, cậu không dám sao?"
Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Anh đừng, đừng hung dữ với em mà."
Kim Thái Hanh trầm mặc một lát: "Qua đây."
Điền Chính Quốc chần chừ đi tới bên cạnh hắn, Kim Thái Hanh lập tức kéo cậu vào trong l*иg ngực.
"Trả lời hắn, trưa mai lỡ hẹn người khác rồi."
Điền Chính Quốc ớ một tiếng: "Nhưng em chưa hẹn ai hết."
"...Chẳng phải tôi còn sống sờ sờ đây sao?!!" Kim Thái Hanh bùng nổ nói: "Điền Chính Quốc, nếu sau này cậu lại cảm thấy thái độ của tôi độc ác thì nên xem lại bản thân trước có phải quá giỏi chọc điên người khác hay không!"
Điền Chính Quốc sợ hãi đưa điện thoại cho hắn: "Anh nhắn đi anh nhắn đi, anh thích nhắn thế nào cũng được, em, em xuống lầu mua thạch lựu ăn đã."
"Đứng yên đó, về sau mà còn phát sinh loại chuyện này, cậu phải từ chối trực tiếp, rõ chưa?"
Điền Chính Quốc muôn phần khốn đốn trả lời Lâm Trường Vũ, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm sách đưa cho Kim Thái Hanh: "Anh đọc tiếp đi nè." Rồi xoay người đi mò mẫm lego.
Sắc mặt Kim Thái Hanh dần hòa hoãn lại, ngồi xổm xuống hôn khóe môi cậu: "Trừ thạch lựu còn muốn ăn thêm gì nữa? Tôi đi mua."
"Muốn ăn mận." Điền Chính Quốc nói: "Với ramen ạ."
Kim Thái Hanh lại hôn cậu một chút, đứng dậy mặc áo khoác, đóng cửa xuống lầu.
Điền Chính Quốc vui vẻ chưa tới nửa tiếng, Lâm Trường Vũ tiếp tục gởi tin nhắn đến: "Vậy để hôm khác cũng được, đúng rồi, tối mai anh đi tập gym, cậu muốn đến xem thử không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro