7
Cậu nói xong, tùy ý cầm khăn lông lau sạch mặt, thấy phía trên không dính máu nữa, mới dám thở phào nhẹ nhõm, bèn cúi đầu nhìn cánh tay Kim Thái Hanh đang ôm eo của mình: "Đi ngủ nhé?"
Kim Thái Hanh nới lỏng tay, ừ một tiếng: "Đi thôi."
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng một câu cũng không thốt ra được, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Điền Chính Quốc lại có tư tưởng như vậy... Loại cảm giác khiến hắn đứng ngồi không yên chợt âm thầm dâng lên.
Điền Chính Quốc vẫn là dáng vẻ thiếu sức sống như mọi khi, co rúm nằm ở trên giường, chỉ chiếm chưa tới một phần ba diện tích, Kim Thái Hanh nằm xuống bên cạnh cậu, vỗ vỗ giường, Điền Chính Quốc nhanh chóng nhắm mắt nhích đến dụi dụi l*иg ngực hắn.
"Nhỡ lát nữa máu chảy dính lên người anh thì sao?"
"Giặt đồ cho tôi." Kim Thái Hanh xoay người ôm chặt cậu: "Làm người phải biết chịu trách nhiệm, hiểu chưa?"
Môi của hắn sượt qua khóe miệng Điền Chính Quốc, suýt chút nữa đã hôn lên, nhưng Điền Chính Quốc không có phát giác, dường như muốn chuẩn bị đi ngủ thật, Kim Thái Hanh mất hứng bóp mặt cậu.
"Hôn tôi một cái."
Khách quan mà nói, kỹ thuật hôn của Điền Chính Quốc chưa tính là tốt, từ trước đến giờ cậu không hề có thiên phú gì ở phương diện hỗ trợ lẫn nhau này, bất luận là xã giao hằng ngày hay yêu đương, chuyện gì cũng lung ta lung tung, thế nhưng Kim Thái Hanh nguyện dung túng tật xấu cậu hết lần này đến lần khác, Điền Chính Quốc hôn được một lát, thấy Kim Thái Hanh hoàn toàn không thèm đáp lại, cậu có chút ngượng ngùng tách khỏi bờ môi Kim Thái Hanh: "Có phải em cắn anh..."
"Cậu cắn tôi ba lần." Kim Thái Hanh nhìn cậu: "Điền Chính Quốc, sao cậu chậm tiêu quá vậy? Dạy cậu bao nhiêu lần cũng như nước đổ đầu vịt."
Điền Chính Quốc cách xa hắn một chút: "Em không rành lắm."
Kim Thái Hanh ghìm lấy cổ cậu, kéo cậu xích lại gần, hai người tiếp tục hôn nhau lần nữa, thân thể Điền Chính Quốc cứng nhắc dần thả lỏng ra, còn chủ động ôm Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh đưa tay sờ bụng cậu, nóng hầm hập, khiến Kim Thái Hanh nhớ tới mèo con đang nuôi trong nhà.
Điền Chính Quốc rõ ràng rất thích hôn môi với hắn, riêng điểm này Kim Thái Hanh dám khẳng định, ngoại trừ cái đó, Kim Thái Hanh cũng biết cậu thích làʍ t̠ìиɦ với mình, chưa bao giờ tỏ ra chống cự chút nào mỗi khi hắn ôm cậu ngủ, Kim Thái Hanh cảm thấy loại người như Điền Chính Quốc đại khái là thiếu thốn tình cảm, bất luận là về mặt tâm hồn hay thể xác, thế nhưng cậu lại không muốn để Kim Thái Hanh phát hiện.
Cố chấp che giấu thế này cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Kim Thái Hanh hôn đủ rồi, khẽ hút trên môi cậu một chút mới chịu tách ra, Điền Chính Quốc liếʍ liếʍ môi, dường như đang có điều suy nghĩ, Kim Thái Hanh sờ mặt của cậu: "Hôn chưa đủ à?"
"Hình như ngày mai lego của em giao, giao hàng rồi." Điền Chính Quốc nói: "Nhưng mà trong nhà đâu có ai, tính sao bây giờ?"
"..." Kim Thái Hanh đen mặt nói: "Vậy thì khỏi chơi!"
"Cái này rất khó mua."
Kim Thái Hanh nhẫn lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn hết nổi, đẩy cậu ngồi xuống: "Điền Chính Quốc, cậu làm ơn đừng nghĩ đến mấy chuyện ngây thơ như vậy suốt ngày nữa được không?"
Điền Chính Quốc uất uất ức ức nói: "Thế thì không nghĩ."
"Đêm nay liệu hồn cẩn thận chút cho tôi!" Kim Thái Hanh uy hϊếp cậu: "Nếu còn dám chọc tức tôi thì xuống sàn nhà ngủ ngay lập tức."
Hai người vừa nằm xuống, Kim Thái Hanh vẫn còn ức chế tiếp tục cằn nhằn: "Cậu có biết người như cậu thật sự rất thiếu đánh không?"
Sóng não Điền Chính Quốc làm gì ở cùng một vị trí với hắn, nhưng vì muốn tránh đòn roi, bèn thuận miệng hùa theo: "Em biết."
"Cậu biết cái đếch gì."
"Thế thì, thế thì em không biết."
Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, bật dậy lôi thứ gì đó từ trong valy mình ném lên giường, Điền Chính Quốc bò đến xem thử, là hai cái bao và một tuýp gel bôi trơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng nhìn cậu.
"Cởϊ qυầи."
...
Kim Thái Hanh bắn qua một lần, nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà làm tiếp lần hai, Điền Chính Quốc ngồi xổm ngửa ra sau, bị tay của hắn che kín miệng, mắt trợn tròn rêи ɾỉ.
"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh vươn cái tay khác bóp eo của cậu, thúc liên tục mấy lần, thấp giọng nói: "Tôi thấy cậu không phải là thiếu đánh, mà là thiếu thao."
Điền Chính Quốc run chân sắp quỳ hết nổi, phía trước luôn chảy dịch tuyến tiền liệt, Kim Thái Hanh vốn dĩ chả cần đυ.ng chạm, cậu đã sắp mất khống chế muốn bắn rồi, lại qua một lát sau, Điền Chính Quốc sắp sửa phát điên mất, bởi vì hoàn toàn không thể lên tiếng, thậm chí cậu còn chảy một chút nước mắt sinh lý, Kim Thái Hanh ngừng động tác, buông lỏng tay ra, hỏi cậu: "Có còn nghĩ đến lego nữa không?"
Điền Chính Quốc liều mạng lắc đầu, Kim Thái Hanh thúc một lần, cậu lại rên một chút, lập tức ngậm chặt miệng, Kim Thái Hanh để cậu nằm thẳng lại, cậu càng khẩn trương chịu không nổi siết lấy Kim Thái Hanh, mãi cho đến cuối cùng, Kim Thái Hanh bị cậu ôm thật chặt, miệng cậu run rẩy cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em không dám nữa, anh trai em thật sự biết lỗi rồi..."
Bởi vì một tiếng anh trai đó, Điền Chính Quốc lại bị đè xuống giằng co hơn nửa tiếng, chờ đến lúc gần kết thúc thì cậu đã sắp sửa cắn nát gối luôn rồi.
Kim Thái Hanh sau khi qua cơn sảng khoái, ngồi bên mép giường hút thuốc lơ đãng liếc nhìn Điền Chính Quốc, "Chậc" một tiếng, vươn tay nâng cằm cậu lên.
Trên cổ Điền Chính Quốc lưu lại mấy cái dấu hôn hết sức nổi bật, đỏ tới mức thoáng chút bầm tím.
"Có mang theo áo cổ lọ không?"
Hiện tại Điền Chính Quốc chỉ cần nhúc nhích ngón tay thôi cũng thấy mệt mỏi, qua cả buổi mới trả lời: "Không mang."
Kim Thái Hanh hút xong thuốc dẫn cậu đi tắm rửa, Điền Chính Quốc liên tục nhắm sàn nhà trượt lên trượt xuống, Kim Thái Hanh hung dữ vỗ mạnh lên mông cậu, "Đứng đàng hoàng."
"..." Điền Chính Quốc vịn tường, "Ò."
"Ò cái gì mà ò?" Kim Thái Hanh nói: "Ngày mai khỏi cần đi, cứ ở nhà đợi tôi."
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, "Em biết rồi."
Kim Thái Hanh ôm cậu ngủ chưa được hai tiếng đã rời giường, Điền Chính Quốc vẫn còn say giấc nồng, Kim Thái Hanh nhét thêm cái gối ôm vào trong ngực cậu, cúi đầu hôn lên má cậu một cái.
Điền Chính Quốc không mang theo áo cổ lọ, đành mở tủ đồ ra tìm kiếm, cuối cùng lôi tạm cái áo len cổ cao của Kim Thái Hanh mặc vào, trong nhà chẳng còn bóng người, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sofa ăn bánh mì, bởi vì cảm thấy phía sau có chút đau, ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, muốn đi tủ lạnh lấy nước uống.
Thời điểm cửa bị mở ra, Điền Chính Quốc tưởng rằng Kim Thái Hanh quay trở về, cậu ngoái đầu nhìn thử, Kim Mẫn Hành miệng còn ngậm điếu thuốc, đứng ở trước cửa, cười như không cười mà nhìn cậu.
"Ồ, chả phải Kim Thái Hanh bảo mày không về đây sao?" Kim Mẫn Hành hỏi: "Tránh tao hả?"
Khách quan mà nói, quan hệ giữa Kim Mẫn Hành và Kim Thái Hanh thân thiết hơn nhiều so với cậu, dù sao Kim Mẫn Hành vẫn là con ruột của Kim Dương. Sự kiện xảy ra năm đó, Kim Mẫn Hành cũng biết được chút ít, Kim Thái Hanh nói sau này sẽ chịu trách nhiệm với Điền Chính Quốc, về phần chịu trách nhiệm đến đâu là chuyện của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc sợ gã, nguyên nhân rất đơn giản, suốt thời thơ ấu gã luôn luôn đánh Điền Chính Quốc, bởi vì Kim Mẫn Hành cảm thấy Điền Chính Quốc rất phiền. Sau khi lớn hơn một chút, lại cảm thấy cậu uất uất ức ức hết sức đàn bà, càng phiền, Điền Chính Quốc không đánh trả cũng không mắng trả, Kim Mẫn Hành luôn cho rằng cậu là đồ rác rưởi bỏ đi, có thể ăn bám được Kim Thái Hanh đúng là khó lòng tin nổi.
Kim Mẫn Hành quay về lấy đồ hộ mẹ Kim Thái Hanh, lấy được rồi cũng chưa vội trở về, vốn dĩ gã muốn hỏi Điền Chính Quốc hiện tại đang làm nghề gì, chỉ là ngay khi tới gần quan sát, lại rất mỉa mai cười một tiếng —— Điền Chính Quốc mặc quần áo Kim Thái Hanh có chút rộng, nhìn từ trên xuống, có thể thấp thoáng trông thấy hàng loạt vết tím vết đỏ.
Gã cười xong rồi, đột nhiên vươn tay kéo mạnh cổ áo của cậu xuống, những dấu hôn ái muội che khuất kia đều bị bại lộ, trên mặt Điền Chính Quốc chẳng có biểu cảm gì, cúi đầu không nói chuyện.
"Tốt nhất mày nên chút ý một chút cho tao, đừng để cô tao trông thấy, nghe rõ chưa?" Kim Mẫn Hành nói: "Kim Thái Hanh bằng lòng chơi mày, đấy là vì anh ấy có hứng thú, đến lúc mất hứng sẽ đá mày thôi, mày đừng tự cho rằng mày và anh ấy thật sự yêu đương giận hờn, nếu như bị cô tao phát hiện ra loại chuyện thối nát này, khiến cổ tức giận sinh bệnh tật gì, lúc đấy mày đừng hòng yên ổn vác mặt ra đường."
Điền Chính Quốc gật gật đầu, thoạt nhìn trầm mặc lại ngoan ngoãn, Kim Mẫn Hành đẩy cậu một cái, cậu đứng vững vàng, chỉ là vẫn luôn cúi đầu.
Kim Mẫn Hành đột nhiên đưa tay túm tóc để cậu ngửa mặt lên, Điền Chính Quốc quá quen thuộc động tác này của gã, dường như là theo bản năng, Điền Chính Quốc nói: "Đừng đánh tôi."
Không phải cầu xin, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, rất bình tĩnh.
"Buổi tối Kim Thái Hanh sẽ trở về." Cậu giải thích nói.
Kim Mẫn Hành buông lỏng tay, lại châm điếu thuốc ngậm vào miệng, vỗ vỗ trên mặt cậu, "Biết viện binh rồi à?"
"Không phải." Điền Chính Quốc nói: "Nếu để anh ấy nhìn thấy sẽ rất phiền phức."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro