9
Kim Thái Hanh thấy cậu chẳng nói lời nào, còn tưởng rằng cậu ngủ nhiều nên mệt, để cậu ngồi xuống thảm trải sàn trong phòng khách, đem hộp đồ ăn mở ra cho cậu, Điền Chính Quốc cơ bản nuốt không trôi nổi, Kim Thái Hanh ôm cậu từ phía sau: "Ăn đi chứ?"
Điền Chính Quốc vẫn luôn hít thở sâu, cậu thật sự muốn lấy hết dũng khí hỏi cho rõ ràng, thế nhưng cố gắng thử nghiệm vô số lần, một chữ cũng không thể nói ra được, lần đầu tiên Điền Chính Quốc lại cảm thấy căm ghét bản tính nhát gan cùng nhu nhược của mình đến như vậy.
"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh khẽ cắn lên lỗ tai cậu, "Nếu cậu không trả lời sẽ bị ăn đòn thay cơm đấy."
Điền Chính Quốc ngoái đầu nhìn hắn, bỗng dưng trở nên ủ rũ, cậu ôm cổ Kim Thái Hanh, vươn tay cởϊ áσ khoác của hắn, rồi lại đi tháo cà vạt.
"Em nhớ anh lắm." Điền Chính Quốc bi thương nói ra bốn chữ này, lần thứ nhất cậu thấu hiểu được hóa ra để biểu đạt tình cảm của chính mình thôi cũng là một chuyện đau đớn biết nhường nào —— nếu như tình cảm của mày đối với người kia mà nói chẳng đáng giá một xu.
Kim Thái Hanh chỉ cảm giác xương cốt mình đều sắp mềm nhũn, tuy rằng hắn rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nhanh chóng sa vào cái ôm ấm áp của Điền Chính Quốc, hai người lảo đảo ngã xuống giường, Kim Thái Hanh vươn tay tắt đèn, trong phòng một mảnh đen kịt.
Điền Chính Quốc một chút hưng phấn cũng không có, cậu đau dữ dội, ban đầu Kim Thái Hanh vẫn chưa nhận ra được điều gì, mãi đến khi đưa tay sờ thân dưới của cậu mới phát hiện từ đầu tới giờ cậu vốn dĩ chả hề cương.
Điền Chính Quốc đang chìm trong cơn đau suy nghĩ rốt cuộc mình thích người này từ bao giờ? Là lần đầu tiên anh ấy dẫn mình đi ăn sinh nhật, hay là lần đầu tiên anh ấy hôn mình nhỉ?
Thật đáng sợ.
Tại sao thời điểm cậu cứ như vậy mà dễ dàng phải lòng đối phương, chỉ lo ép buộc mình phải xóa sổ sự kiện kia, lại chưa từng nghĩ đến trong mắt đối phương mình là người thế nào.
Đèn sáng, Kim Thái Hanh kinh ngạc thốt lên một tiếng, tay tay chân lúng túng rút phân thân ra ngoài, bởi vì Điền Chính Quốc chảy máu.
"Con mẹ nó sao cậu không nói gì hết hả?!" Kim Thái Hanh đau lòng gần chết, để cậu nằm úp sấp, vươn tay mở nốt cái đèn còn lại, khẽ nắm bờ mông mềm mại của cậu cẩn thận từng li từng tí tách ra hai bên, "Đệch... Cậu thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện."
Điền Chính Quốc lắc đầu liên tục, Kim Thái Hanh mặc kệ cậu, chộp lấy quần áo vội mang vào cho cậu, Điền Chính Quốc nói: "Em không muốn đi bệnh viện."
"Ở đó cũng chẳng có ai quen biết cậu đâu, lo cái gì?"
"...Em sợ." Điền Chính Quốc đáp.
Kim Thái Hanh nhất thời không kịp phản ứng: "Sao cơ?"
Điền Chính Quốc ngoái đầu nhìn hắn: "Em sợ đi bệnh viện, rất đau."
Đêm ấy Kim Thái Hanh không nổi cáu với cậu như mọi khi nữa, nghĩ tới nghĩ lui, bèn hỏi một người bạn bác sĩ kín miệng, đối phương thật ra cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ hướng dẫn hắn loại thuốc cần mua, nói với hắn cần phải chú ý quan sát, lại khuyên nếu chuyển biến xấu thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện, Kim Thái Hanh đáp ứng, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, đối phương trông giống hệt như đang ngủ.
"Điền Chính Quốc, rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Kim Thái Hanh buồn bực nói: "Tôi thật sự chán chết cái kiểu suốt ngày chỉ biết kìm nén như cậu, nếu bây giờ cậu vẫn chưa chịu nói rõ ràng thì từ nay về sau đừng chuốc thêm phiền phức cho tôi nữa! Nghe rõ chưa?"
Điền Chính Quốc rất khó chịu, từ trong ra ngoài đều cực kỳ cực khó chịu, cậu nhắm mắt lại nói: "Nhưng anh hung dữ như thế."
Kim Thái Hanh sửng sốt, một lát sau mới nhếch miệng: "Còn chẳng phải đều do cậu quá khinh người sao?"
"Có phải anh ghét bỏ em lắm đúng không?" Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục nhắm mắt, "Nếu như là người anh thích, anh sẽ lập tức đối xử dịu dàng với họ, đúng không?"
Kim Thái Hanh nghe xong, nhíu mày nói: "Cậu lặp lại lần nữa?"
Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua rất nhiều chuyện oan ức, nhưng gộp hết tất cả lại cũng không thể nào sánh bằng giây phút hiện tại, thậm chí cậu còn cảm giác được mũi của mình quá chua, suýt chút nữa đã bật khóc ngay lập tức.
Cậu liều mạng tự nhủ với mình mày không thể khóc, bởi vì nước mắt phải có người hiểu mới đáng giá, mặc dù cậu chẳng đặt nặng vấn đề đáng giá hay gì hết, nhưng cậu không muốn để cho Kim Thái Hanh xem thường cậu.
Thế mà thời điểm cậu mở mắt, cậu vẫn không nhịn được bật khóc, lần đầu tiên cậu để lộ loại biểu cảm cố chấp kia, tiếp tục lặp lại một lần: "Nếu như là người anh thích, anh sẽ lập tức đối xử dịu dàng với họ, có đúng không?"
Kim Thái Hanh đột nhiên nắm lấy cổ tay đặt trên gối của cậu, mặt đen lên quát: "Con mẹ nó bộ tôi đối xử tệ với cậu lắm hả?!"
Nước mắt Điền Chính Quốc càng chảy càng nhiều, cậu sống hơn hai mươi năm trời, đây là lần đầu tiên không khống chế nổi mà khóc lóc ngay trước mặt người khác, Kim Thái Hanh chẳng biết mình đã chọc trúng chỗ nào của cậu, nới lỏng tay, vẻ mặt dần chuyển sang bối rối.
"Sao, sao tự dưng mít ướt ghê vậy?" Kim Thái Hanh thua trận, "Lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa? Tôi... Tôi làm em mích lòng chỗ nào, để tôi sửa đổi có được không, đừng khóc, đừng khóc! Em đừng khóc mà! Trời *** má!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro