Chương hai

Tôi đứng trên mũi tàu, âm thanh ồn ào từ khắp nơi khiến tôi vừa cảm thấy lạ lẫm vừa cảm thấy tự hào, tôi đứng ở mũi tàu, giơ tay chào tất cả người dân của mình.

Tôi chỉ đứng ở đây một mình mà không có một therapon nào bên cạnh tôi, gió thổi qua như đang thay người therapon chưa bao giờ xuất hiện trước đám đông an ủi và hát lên những bài hát vô danh của người đó. Nếu như người ấy ở đây, người hẳn sẽ vui vì biết được tôi được mọi người yêu quý, kính nể như một vị thần.

Tóc vàng của tôi bay trong gió, tôi thậm chí không để tâm khi nó bay vào mắt và làm tôi khó chịu, người ấy sẽ mắng tôi. Nhưng ánh mắt người sẽ đầy buồn bã và muốn vỡ oà ra khi người thấy tôi đã chọn con đường này, tôi đã quyết định chọn vinh quang cho về sau này, huyền thoại của tôi vẫn mãi được lưu truyền.

Cho đến khi tôi đã chết hàng nghìn năm cũng sẽ có người nhắc đến tôi như một chiến công vĩ đại nhất của loài người.

Đám đông reo hò tên của tôi, người Phthia đông hơn bình thường, họ hét to đến mức đầu tôi muốn nổ tung ra.

Aristos Achaion! Hoàng tử Achilles của Phthia!

Tôi bước xuống, người dân chen vào hàng lính, cha tôi, Peleus đang bước đi chậm rãi bước đến bên tôi, gương mặt ông đẫm nước, ông không buồn lau đi nước mắt, ôm chặt lấy tôi, tôi cũng vòng tay ôm lấy ông. Bàn tay ông bây giờ đã gầy gò hơn, nhỏ bé hơn tôi, tôi muốn nói rằng ông đừng khóc, tôi đã trở về Phthia, nhưng chỉ là trở về để chào tạm biệt rồi lại đi xa.

"Hoàng tử của chúng ta đã trở lại!" Giọng ông trầm, vang vọng và nghe xa xăm hơn, tôi có thể nhận ra có một chút run rẩy trong chất giọng già nua đó, hoàn toàn lấn át tiếng ồn của đám đông. Họ im lặng, để cho cha tôi nói.

"Trước tất cả các thần dân, ta xin chào đón con trai yêu quý của ta, người thừa kế duy nhất của vương quốc. Nó sẽ dẫn các ngươi tới Troy trong vinh quang; nó sẽ trở về trong khải hoàn."

Cha tôi vừa cười vừa khóc, khuôn mặt ông không méo mó vì cả hai biểu cảm mà ông hoà hợp chúng một cách dễ nhìn và tạo cảm giác vừa tự hào vừa nuối tiếc. Tôi ôm chặt cha tôi hơn, tôi vỗ nhẹ lưng ông và nhìn ông một cách trìu mến, tôi sẽ về sớm thôi, khi thanh kiếm của tôi trên chiến trận rơi xuống thì Atropos sẽ dùng cây kéo của mình định đoạt cho số phận của tôi.

Cũng thật kỳ lạ khi tôi nghĩ mình sẽ chết vì một cuộc chiến như vậy, nhưng miễn là Patroclus còn ở đó tôi vẫn sẽ để những người lính nghe âm thanh tôi gầm lên.

"Nó dược người phàm trần nuôi dạy, và được sinh ra từ thần linh, Aristos Achaion!"

Binh lính đang dùng giáo gõ vào khiên, trông khi phụ nữ gào hét, đàn ông hú hết. Tất cả những tạp âm này làm tôi không khó chịu nhưng cũng đủ để lông mày tôi hơi nhíu lại trong vô thức, nếu như có người nắm lấy tay tôi và bóp nhẹ, tôi nghĩ tôi sẽ cười tươi trước dân chúng của mình.

Một chiếc xe ngựa đang đợi tôi, mọi người ùa vào hai bên dọc bờ biển khi tôi bước đi và lên xe ngựa.

Tôi chưa bao giờ là nhàn rỗi khi trở về cung điện, sẽ luôn có một việc gì đó cần cổ mặt của tôi. Có khi là cần tôi xem những bản phác thảo và sơ đồ, lời khuyên về quân lương và danh sách nhập ngũ, và vô vàn những thứ khác tôi không tiện nói đến vì nó quá dài. Dáng người đàn ông cao gầy, lưng còng đang cầm gậy chống đỡ, Phoenix, ông ấy là vị quân sư già của cha tôi, ông sẽ đi cùng tôi. Tôi đã phải trả lời rất nhiều câu hỏi từ ông, và tôi đáp lại một cách khéo léo và nhanh nhẹn như gót chân của tôi.

Tiếng nói rộn ràng của binh lính, họ tán gẫu, tập luyện và mài sắc giáo của mình. Họ tự xưng là Myrmidon, tức là người kiến, biệt danh cổ xưa bắt nguồn từ truyền thuyết rằng Zeus đã tạo ra người Phthia đầu tiên từ loài kiến, một câu chuyện mà tôi vừa thấy tò mò vừa thấy tự hào, loài kiến nhỏ bé nhưng thông minh, chúng dùng sức mạnh đoàn kết để tạo nên một sức mạnh mà không đối thủ nào khác làm được.


—✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩—


Buổi tối đến, ánh trăng trông thật xinh đẹp và bí ẩn khi có một hình lưỡi liềm mỏng manh và tàn nhẫn, Tiếng chân của người ấy chậm rãi, giẫm lên cát và bộ tunic màu xanh dương với những đường viền màu trắng pha tím, đôi mắt xanh lục tìm đến biển, hay nói đúng hơn người đang tìm tôi.

Miệng tôi cười nhe răng, tôi ngồi trên một tảng đá cách đó khá xa nhưng đủ để nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của cậu. đuôi tôi đập mạnh xuống mặt biển, tôi cất tiếng hát nhẹ nhàng nhưng giống như thì thầm hơn, chỉ trong vài giây ánh mắt đó trở nên vô hồn và gần như muốn nhảy xuống biển nhưng tôi đã dừng lại kịp thời, tôi đã xém nữa khiến người con trai của tôi phải chìm sâu xuống đáy biển chỉ vì một phút không kiểm soát được. Tôi nhảy xuống, bơi lên bờ biển và ngồi dậy nhìn cậu ấy, cậu bừng tỉnh, ánh mắt không còn vô hồn, tôi mỉm cười nhẹ, bàn tay đầy móng vuốt của tôi nhẹ nhàng ôm cậu ấy mà không để móng vuốt đâm vào gò má của cậu.

"Ta xin lỗi. Trước khi để người bị số phận định đoạt thì ta xém đã thay đổi nó, xin lỗi." Tôi thì thầm bên tai cậu, vòng tay của cậu khựng lại giây lát rồi vuốt ve mái tóc bết dính của tôi, tôi thấy ánh trăng chiếu xuống nổi rọi những nét đẹp mà tôi có thể gan trời nhận rằng chỉ tôi mới nhìn ra và miêu tả từng đường nét, mặc cho bóng đêm bao trùm, mặc cho gió biển lướt qua một cách điên cuồng và hung tợn, tôi sẽ luôn nhớ đến gương mặt này, cơ thể, cả tâm hồn của cậu, Achilles của tôi.

"Patroclus, ngươi có thể đi cùng ta theo dọc chặn đường đến vùng đất Aulis để dừng chân không? Ta cảm thấy mình không thể sống thiếu ngươi, philatos." Philatos, tôi nghe thấy từ này trong lần đầu tiên tôi tồn tại. Đôi môi của Achilles chuyển động rất nhẹ khi thốt ra từ đó, giọng nói trầm thấp và trong trẻo mà tôi hằng ôm ấp cũng đang ôm lấy tôi, gọi tôi như thế, nhẹ nhàng đến thế, yêu thương đến thế. Hơi thở chúng tôi hoà vào nhau giữa bờ biển, tôi kéo sát khuôn mặt mình gần Achilles hơn và dụi mũi của mình lên mũi cậu, khoảng khắc mà tôi từng làm với cậu khi cậu năm tuổi, giờ đây sống mũi của cậu cao và gồ nhẹ, cả hai chúng tôi đang chỉ cách ranh giới một chút nữa thôi.

Môi cậu đã mở ra như muốn tôi nếm thử vị quả sung ngọt ngào xưa cũ tôi từng được ăn, tôi không dám, chắc chắn không dám. Răng tôi nhọn, lưỡi tôi lại kỳ quặc và dài, trắng bệch và tím tái không như con người bình thường, tôi sẽ làm tổn thương cậu bé, bà ấy sẽ lại đến và sẵn sàng mượn một thanh kiếm để chặt đứt đuôi tôi, tôi buông cậu ra, ánh mắt cậu thoáng thất vọng và bối rối, nhưng nó nhanh chóng chuyển sang sự lo lắng tột cùng.

"Ngươi không thích ta sao, Patroclus?" Achilles mím chặt môi, ôm lấy vai của tôi, hơi thở cậu phả vào tai của tôi, tôi đã không muốn cậu làm điều đó vì màng cá và những viên ngọc trai màu trắng đã có sẵn trên đó. Tôi lắc đầu, tôi khẽ hát lên một đoạn nhạc, không gây ra nguy hiểm cho cậu vì nó quá nhỏ và thấp bé.

Nếu như một con người phạm sai lầm, họ có thể sửa lỗi lầm và được tha thứ.

Nhưng một con quái vật thì không thể.

Tôi nghiêng người, nở nụ cười nhạt nhẽo, nó giống như tôi đang đe doạ cậu, nhưng chắc chắn điều đó bất khả thi, nếu như tôi có thể là một con người, không phải hình dạng ghê tởm như thế này, chúng tôi sẽ bước đi, từng bước chân sẽ dính đầy cát nhưng đều với nhau như sợi chỉ tình duyên do Eros hay Aphrodite đã thắt chặt vào tâm hồn của chúng tôi, tôi sẽ áp đôi môi của mình lên môi cậu, cả hai chúng tôi sẽ đứng nhìn hoàng hôn và lắng nghe sóng biển đang chúc mừng hạnh phúc giản đơn này. Tiếc rằng đó chỉ là tưởng tượng, tôi chỉ có thể dùng một phép thuật và khiến bản thân mình có đôi chân, dù vậy nó không thể trụ nổi như con người, tôi sẽ bị rút cạn sức sống và phải trở lại biển cả, rời xa người con trai của mình.

Achilles trầm ngâm, cậu vén tóc mình lên, cậu đặt bàn tay của mình lên lưng tôi và hơi ấm của cậu truyền vào tôi. Vị ngọt mềm mại từ quả sung chín tới, những xớ thịt của quả sung được hái kịp lúc với muối biển sâu thẳm, chúng sẽ không tạo nên một mùi vị thần thánh nào nhưng chúng lại vuốt ve nhau chỉ bằng đôi môi của một con người và quái vật. Những lọn tóc vàng rũ xuống vai tôi, mắt của hai chúng tôi nhắm nghiền, từng cái chạm mang theo cảm xúc lân lân kỳ lạ mà tôi đoán rằng thần linh của sẽ chẳng giải mã được nó, mân mê nhau bằng đầu ngón tay, bằng nhịp tim, bằng cả tâm hồn này.

Người con trai của tôi gầm gừ trong cuốn họng, trao tôi thứ mật ngọt và cũng nuốt trọn lấy mùi tanh của biển khơi từ tôi. Đôi mắt của tôi hé mở, nhìn gương mặt vàng đỏ đang áp sát tôi, trán của chúng tôi đụng vào nhau, lỗ mũi cậu không thở, hoặc là cậu đang thở nhưng quả nhỏ nhẹ. Cậu đặt bàn tay lên ngực của tôi, tìm kiếm nhịp tim của một quái vật như tôi, tôi cũng đặt nhẹ lên lồng ngực ấy, thật mạnh mẽ, uy quyền khi đập mạnh, tôi nhận ra cả hai chúng tôi đang có cùng một nhịp đập. Càng kéo sâu vô xúc cảm ái muội này, tội lỗi và nhục dục ngập tràn vuốt ve và nâng niu, ướt át quấn quýt lấy nhau, bạn bè, tri kỷ, người tình, vợ chồng, chúng tôi chưa là gì trong những thứ đó, Achilles đã nhận rằng tôi là bạn của cậu, lúc đó cậu chưa hiểu rằng một sinh vật như tôi không có quyền gì để làm bạn với cậu.

Chưa là gì của nhau, thế mà những bí mật nhẹ nhàng nhất cũng bị ánh trăng và thủy triều phơi bày, một ngày nào đó bí mật này sẽ lộ ra, chỉ e rằng không biết điều đó sẽ đến trong niềm vui sướng, chấp thuận hay là cơn thịnh nộ và sự ghê tởm tận cùng của Tartarus.

Hàng lông mi của cậu lay nhẹ, tưởng tượng rằng như một giọt nước mưa rơi xuống tạo nên một ngưỡng cửa thân tình gọi mời tôi lặn sâu xuống, cả hai chúng tôi đều dồn dập, va vào nhau như những ngọn gió nhiệt huyết, môi tôi mân mê tấc da của cậu, trải nghiệm cái rung nhẹ vì kích thích, khoái cảm ấy, tâm trí tôi chỉ còn là đám mây trắng, che đi lý trí của tôi, chừa lại trái tim này, tội lỗi làm sao? Làn da mềm mịn trắng nõn của cậu được tôi đánh dấu bằng hàm răng nanh của mình, tôi để lại cho cậu một dấu răng, một vết máu chảy nhỏ nhưng không thề đau đớn mà mang lại hương vị của một đôi tình nhân xa cách nhau hàng thập kỷ để rồi hôn lấy cơ thể của nhau một cách tham lam.

Tay chúng tôi đan vào nhau, sâu hơn một cái rễ cây cắm vào mặt đất hàng ngàn năm. Đốt tay chai sạn do cầm giáo chạm vào mang cá của tôi, cậu không bao giờ làm chúng đau, mỗi lần cậu bóp nhẹ tôi đều chỉ muốn cậu đừng buông ra. Hai cơ thể nóng bừng chỉ vì những giây phút ngắn ngủi thiêng liêng, êm nhẹ, không có một âm thanh nào nữa có thể quấy rầy tôi và Achilles, trán của chúng tôi đụng vào nhau, tiếng cụp nhỏ vang lên, cậu cười khe khẽ, môi chu nhẹ, tôi híp mắt, đáp lại bằng cách dùng móng tay vuốt dọc từ cổ đến xương đòn của cậu.

Từng phút giây lướt qua, ghi nhớ những kỷ niệm này cho đến mai sau. Liệu con người có thể nếm thử từng ký ức và đưa ra nhận xét thật lòng về nó thay vì giấu đi? Cho mãi về sau, tôi vẫn nhớ về hương vị, làn da, mái tóc và tâm hồn này, cậu là một nửa tâm hồn của tôi, đất đai sẽ trở nên màu mỡ khi cậu bước đi, những bông hoa rực rỡ nhất trên trần đời mọc lên, lắc lư cùng với gió, lắng nghe tiếng đàn lia gảy nhẹ.

Lưu luyến cho đến phút cuối cùng, chỉ dừng lại khi những ánh sáng màu hồng của Eos chiếu sáng xuống muôn loài, đánh thức người phàm trần cùng các loài thú bắt đầu một ngày mới, một cuộc sống mới tươi sáng và đẹp đẽ như bình minh nhu mì này.

"Sau này ngươi còn muốn nhìn thấy tia sáng màu hồng chói lọi đó cùng ta nữa không, Patroclus?" Achilles ngồi dậy, cậu ngáp một hơi chảy ra giọt lệ trải dài xuống gò má của cậu.

"Bầu trời sẽ luôn chào đón cho những chú chim, biển luôn là ngôi nhà rộng lớn của loài cá." Thật khó khăn khi phải nói lời từ biệt với một ai đó dù biết rằng sau này vẫn còn cơ hội để gặp lại họ hàng trăm lần. Nhưng mỗi lời từ biệt phát ra giống như kim đâm vào đầu ngón tay, máu chảy ít và chỉ cần vài phút nỗi đau sẽ đi qua nhưng cái cảm giác nhung nhớ là không thôi trước nỗi đau từ công sức và thời gian đã bỏ ra, Achilles, cậu giống như một cây kim nhỏ bé, tuy vô hại thế ấy lại gây ra cho tôi cả ngàn rung động kỳ lạ mà tôi chưa từng có.

"Aulis, thưa therapon, philatos của ta, đừng để giọng hát của ngươi khiến ta khám phá đại dương sâu thẳm." Tôi gật đầu, từ từ lặn xuống biển, tiếng tỏm của nước vang lên như lời chào tạm biệt nhỏ nhẹ đầy hy vọng, nước thấm vào làn da, hơi ấm trên cạn đã bị nước cuốn trôi đi, một lần nữa, mãi mãi như vậy.

Ngoi lên mặt nước, nơi Achilles vừa ngồi vẫn còn in đậm bóng hình của cậu, và khi nãy, tôi có thể cảm nhận bóng lưng của cậu vẫn còn đó khi tôi chỉ nghĩ đến làn nước cuốn trôi đi cậu trên da tôi. Tuy vậy dấu chân cho thấy cậu không dừng lại, cậu đi mất rồi, để lại một Siren đơn độc luôn chờ đợi để lắng nghe giọng nói thần thánh ấy.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro